Chap 29: Bức màn của sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 “ Tớ sắp điên mất...” Tôi thốt lên.

 “ Tớ mới là sắp bị cậu dồn ép đến phát điên rồi.” Fany nói.

 “ Nếu không được hạng nhất thì sao?”

 “ Cậu có phải đang cố ý chọc tức tớ không?”

 “ Thế cũng không chừng. Kỳ thi tiếng Anh lần này rất dễ. Tớ nói không chừng có thể được hạng nhì.”

 “ Kỳ thi tiếng Anh lần này dễ? Thế cậu được mấy điểm?”

 “ 92 điểm.”

 “ Này, tớ được có 52 điểm! Cậu có phải đang cố ý chọc tớ?” Fany bên cạnh tôi nhảy cẫng lên.

 92 điểm có lẽ có thể được hạng nhất nhỉ?

 Tôi bước thoăn thoắt đến khu mua sắm sầm uất, nhưng tai lại phải đương đầu với thử thách nghiêm trọng. Bởi vì, Fany đi bên cạnh, cứ nhìn tôi hầm hầm,

 Kỳ thi học kỳ cũng thi xong rồi, để kỷ niệm kì thi học kì kết thúc, tôi và Fany đến khi phố sầm uất này. Yuri đã tốn bao tâm huyết cho kì thi tiếng Anh của tôi.Tôi muốn mua chiếc áo sơ mi cho cậu ấy. Sự đả kích của app làm tôi đạt được 92 điểm môn tiếng Anh, tôi cũng chọn một món quà cho appa.

 Lúc tôi và Fany đang hồ hởi nhìn xung quanh, bỗng có linh cảm chẳng lành sau lưng. Tôi quay lại, phát hiện bao người đàn ông lạ hoắc đang đi theo sau chúng tôi. Chạm phải cùng lúc ánh với ánh mắt của bao người họ, điều này nói rõ, họ đã bắt đầu chú ý tôi từ lúc nãy.

 “ Câụ đang nhìn gì thế?” Fany hỏi,.

 “ Hả? Không có gì...”

 “Sao thế? Phát hiện ra có gì khác thường à?”

 “ Ừ...có một chút.”

  Tôi tránh ánh mắt của họ, đến toà lầu bách hoá có người đông như nước. Sau đó, chúng tôi đến tủ trưng bày trang phục nam giới, tôi quay lại, ba người đó không thấy nữa.

 Là tôi quá đa nghi ư? Tôi vẫn có cảm giác như đang bị người ta theo dõi, điều này làm tôi không vui, đảo mắt quan sát tình hình xung quanh.

 “ Lúc nãy, cậu sao thế?” Fany giả vờ như đang lựa quần áo, nói nhỏ với tôi.

 “ Có người theo dõi tớ.”

 “ Sao tớ không cảm thấy...”

 “ Không, bây giờ chỉ còn một tên đang đảo quanh chúng mình.”

 “ Thế thì bắt hắn lại, dạy cho một trận.”

 “ Không được, tớ không thể gây chuyện. Cứ từ từ.”

 “ Để xem bọn chúng có động tĩnh gì không?”

 “ Ừ. Cậu cứ giả vờ như không biết gì cả.” Fany nghe tôi nói, liền nói lớn :

 “ Không biết chú mặc chiếc áo này hợp không?”

 “ Tại sao cậu xem ra càng thích thú hơn tớ nhỉ?”

 “ Tất nhiên...?”

 “ Phải, appa hình như cũng rất thích cậu.”

 “ À, Sica. Taecyeon về Mỹ rồi.”

 “ Hả...? ...Tại sao???”

 “ Đúng thế...tâm trạng hình như có rất nhiều thay đổi.”

 Lời này nói thế nào?

 “ Nghe nói cậu nổi giận với Taecyeon.”

 “ ...”

 Bởi vì chuyện lớp phó lần đó, tôi đuổi Taecyeon ra khỏi cửa không chút thương xót. Nghĩ kỹ lại, từ sau lần đó, Taecyeon chưa từng xuất hiện trước mặt tôi. Thỉnh thoảng nhìn thấy, cũng chỉ là bóng lưng của Taecyeon và hình dáng đi cùng bạn bè nó. Nói chính xác, đó cũng chỉ nhìn thấy hai lần.

 “ À...là vì tớ mới rời khỏi phải không?”

 “ Là vì cậu, cũng vì nó không thích hợp với Hàn Quốc lắm.” Fany nói.

 “ ....”

 “ Cậu đừng làm ra vẻ mặt day dứt như thế. “ Fany tiếp tục.

 “ Cậu nói với nó, tớ rất xin lỗi. Lúc đó, tớ chỉ là quá giận.”

 “ Thôi....mau chọn quần áo đi!”

 Nói thế nào, Taecyeon cũng là em họ Fany, Fany có lẽ rất hận tôi. Tôi vội im miệng, bắt đầu chọn quần áo, Fany cũng không nhắc lại chuyện của Taecyeon nữa. Tôi rất cảm kích, đồng thời cũng rất áy náy. Tôi hạ quyết tâm, nếu có một ngày gặp lại Taecyeon, tôi sẽ nói với nó, lúc đó quả thật là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nói thế nào đi nữa, nó cũng là vì thích tôi nên mới suốt ngày đi theo tôi .

 Tôi dạo xung quanh, chọn vài áo ngắn tay thiết kế đơn giản mà tinh xảo, lại mua thêm một chiếc áo ngắn tay tặng dì, rồi đi ra khỏi cửa hàng.

 “ A! Thật thoải mái.” Fany rên rỉ.

 “ Đúng thế.”

 “Vì cậu chỉ mải lo học Anh văn, không dẫn tớ đi chơi, tớ cũng lâu rồi không ra ngoài dạo phố! Nhưng đi mua sắm thế này cũng thật hạnh phúc. Phải không? Sau này, chúng ta nên thường xuyên dạo phố, thế nào?” Fany bỗng kề sát mặt vào tôi.

 Nhưng, toàn bộ tinh thần tôi đều tập trung vào tình hình phía sau tôi. Vốn dĩ, tôi phớt lờ, không quan tâm, nhưng bây giờ, càng lúc càng cảm thấy bất an.

 Tôi nói nhỏ với Fany :” Fany, tớ đếm đến 3, chúng ta cùng chạy mau nhé.”

 “ Sao?  Vẫn còn người đi theo chúng ta à?”

 “ Ừ...Thật làm tớ điên lên mất.”

 “ Cậu sao thế? Hay là bắt bọn chúng lại dạy cho một trận.”

 “ Tớ không muốn làm mất đi tâm trạng vui vẻ của ngày hôm nay. Cho nên, cho dù mệt mỏi một chút cũng phải chạy trốn.”

 “ Phù... Được thôi. Huống hồ, chúng ta còn đang mặc đồng phục học sinh nữa.”

 Nếu gây tai hoạ trong giờ phút quyết định này, mặc kệ tiếng Anh hạng nhất hay không hạng nhất gì, đều phải làm theo mệnh lệnh của appa, cắt đứt quan hệ với Yuri!

 “ 1....2...3 !”

 Tôi và Fany chạy trên đường đông đúc người qua lại, chạy như bàn chân được thoa dầu vậy. Chưa chạy được bao lâu, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng, chung tôi không dám lơ là, tiếp tục chạy.

 Quả nhiên không ngoài dự tính của tôi, ở phía sau cũng có hai tên chạy theo chúng tôi. Chúng tôi chạy vào con hẻm ngoằn ngoèo, nhiều ngóc ngách, tiếp tục chạy vào bên trong. Qua một hồi, chúng tôi mới cắt đuôi được bọn chúng.

 “ Phù phù .... phù phù .... Bọn chúng là ai? Thật đáng ghét.”

 “ Hơ .. hơ...” Fany chỉ biết thở. “ Tại sao bọn chúng đi theo chúng mình? A, đáng ghét, thật mất hứng, tớ muốn về nhà.”

 “ Hả? Nhanh thế?”

 “ Ừ! Tớ muốn về nhà, về nhà ngủ.” Fany chẳng thèm chào tôi một tiếng, đi mất tiêu nhanh như gió. Tôi đứng thừ người nhìn theo chỗ Fany đi khỏi một lúc, rồi cũng trở về nhà. Hôm nay mua sắm rất vui,  nhưng vừa nghĩ đến mấy tên theo dõi, tôi như muốn nổi cáu.

 “ Thế này có lẽ được chưa nhỉ?” Cố gắng bỏ đi những gì không vui trong lòng, tôi nhìn túi đồ, nói thầm.

  Bính boong!

 “ Là ai thế?” Trên chuông cửa vang lên tiếng của dì.

 “ Con là Sica.”

 “ Được! Là Sica, Sica về rồi.!”

   Tại sao bỗng nhiên vui mừng đón tôi thế nhỉ? Tôi bỏ sau lưng chuyện xảy ra hôm nay lúc đi mua đồ, lơ đãng bước vào.

 Chà! Appa, dì và Yuri đang đứng ở cửa.

 “ Mọi người sao thế?”

 “ Tiếng Anh, tiếng Anh được mấy điểm?” Dì vội vàng hỏi, mắt long lanh.

 “ Ưm...dì đoán xem?”

 “ Thi tốt không?” Mắt appa cũng long lanh.

 “ Tất nhiên là tốt, appa đoán xem?”

 “ Tớ sốt ruột đến nỗi cổ sắp bốc khói rồi này. Cậu đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói đi.”

 Ngay đến Yuri cũng nhìn tôi với ánh mắt long lanh. Tuy điều này tạo cho tôi áp lực rất lớn, nhưng quả thật là một hiện tượng rất thú vị.

 Kỳ thi tiếng Anh rốt cuộc là bảo bối gì, làm 6 con mắt của 3 người họ sáng long lanh? Hơn nữa, cả người Yuri đều toả ra một vẻ kỳ diệu.

 “ Con được 92/100 điểm! Điểm tròn là 100.”

  Khuôn mặt bao người họ lập tức sáng rỡ lên. Dáng vẻ mừng vui thanh thản của appa, Yuri nhìn tôi nở nụ cười tươi nhất mà tôi từng thấy qua.

 “ Nhường đường một chút được không? Con muốn vào nhà!”

 “Ái chà! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Nếu hai đứa chia tay, niềm vui của dì cũng sẽ không còn nữa. Dì vì chuyện này đã phiền muộn rất lâu. Ái chà! Tốt quá rồi! Làm rất tốt.”

 “ Niềm vui?”

 Nói tớ niềm vui, không biết dì nhìn chúng tôi thì có ý gì?

 “ Ái chà! Thật sự tốt quá! Ta sẽ gọi điện khoe với Park hội trưởng! Ta sẽ nói với ông ta, ở Hàn Quốc, hạng nhất môn tiếng Anh cũng không thành vấn đề!” Appa trở vào phòng nhanh như gió.

 Đúng thế, bố nhiều lần muốn đưa tôi ra nước ngoài học. Nhưng, tôi cứ ở lì, không đi. Vì thế, lúc con trai Park hội trưởng được hạng nhất môn tiếng Anh, tôi lại cứ trung bình ở hạng 3, hạng 4, thi tốt lắm cũng chỉ hạng 2.... Appa, con hiểu tâm trạng hiện giờ của appa. Nhưng nói thế nào đi nữa, appa cũng phải để con vào nhà trước rồi hãy đi gọi điện thoại.

 “ Dì, dì tránh ra, để con vào được không?”

 “ Nếu hai đứa chia tay, dì sẽ cô đơn biết chừng nào.”

 “ Dì, con có mua chiếc áo tặng dì. Đợi sau khi con vào nhà, con sẽ...”

 Chưa đợi tôi nói hết, dì đã tránh qua để tôi vào nhà.

 Dì, có lúc, con rất tò mò về kết cấu bộ não của dì.

 “ Đây là áo của appa và dì. Dì đợi chút.”

 Tôi lấy áo của Yuri ra, sau đó, đưa túi đồ cho dì.

 “ Dì lấy áo của dì mặc thử đi. Thời gian appa gọi điện thoại ... có thể khá lâu. Cho nên, sau khi appa gọi điện thoại xong, dì mới đưa đồ cho ông ấy.”

 “ Được, được. Cảm ơn con. “

 Dì tránh vào nhà bếp.

 Nhanh thật đấy. Đã nhanh thế, tại sao lúc nãy cứ đứng ở cửa, không chịu rời khỏi chứ?

 Ngẩng đầu lên nhìn, Yuri đang lên lầu. Tôi cũng đi theo lên phòng khách trên lầu, đưa áo cho cậu ấy. “ Này, cầm lấy.!”

 “ Đây là gì?”

 “ Cậu vì môn tiếng Anh của tớ đã tốn bao công sức. Đây là quà tặng.”

 Yuri im lặng nhận lấy chiếc áo tôi đưa cho, mở ta xem, sau đó nhoẻn miệng cười với tôi. Nhìn nụ cười của Yuri, tôi cũng tràn đầy vui sướng.

 “ Thật đẹp.”

 “ Mau thử đi.”

 “ Được”

 Ý tôi là bảo cậu ta về phòng mình rồi thay. Nhưng Yuri dường như không để tâm, đứng tại chỗ, cởi áo đang mặc trên người ngay trước mặt tôi. Ở trong là chiếc áo bó ngực lửng, để lộ ra làn ngâm bánh mật quyến rũ, bụng phẳng lì với những múi bụng thoáng ẩn thoáng hiện làm tôi thật muốn bay lên sao hỏa cho rồi.

 “ Này....này....”

 “ Chuyện gì?”

 “ Dù thế nào, cậu cũng không thể thay quần áo trước mặt tớ chứ.”

 “ Sao thế? Nữ biến thái?”

 “ Thật là! Sao cậu cứ nói tôi biến thái mãi?”

 Yuri bật cười. Lúc cậu ấy sắp mặc áo mới vào, tôi nhìn thấy trên vai cậu ấy có vết sẹo.

 “ A...? Cái này..?”

 “ Sao thế?”

 “ Vết sẹo này là sao?”

 “ Gì cơ?”

 Lúc này Yuri đã mặc áo xong.

 “ Vết sẹo trên vai cậu.”

 “ À, không có gì.”

 Yuri trả lời dửng dưng. Cậu ấy đã nói không có gì, tôi cũng không để ý đến nữa. Trong lúc nhìn Yuri thay áo, tôi quên cả xấu hổ, chỉ nhớ nhìn và xuýt xoa.

 “ Ái chà! Không biết ai mà tinh mắt thế, chọn cái áo đẹp thế này. Thật vừa vẵn, lại đẹp nữa.” Là tôi tự khen.

 “ Thật không? Đó cũng là vì vóc dáng tớ đẹp như người mẫu chứ nhỉ?” Yuri cũng không vừa.

 “ Ha...Da mặt cậu dày thật đấy....? Hôm nay, tâm trạng tớ vui vẻ, tha cậu một lần.”

 Yuri cũng bật cười, sau đó kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng. Tôi kinh ngạc cũng chỉ một chút, ôm chặt lấy Yuri. Yuri nói nhỏ :” Lần đầu tiên trong đời, tớ đã cầu nguyện, cầu cho cậu thi thật tốt.”

 “ Cảm ơn...”

 Yuri nhoẻn miệng cười. Được một lúc, cậu ta nghiêng đầu nói : “ Nhưng như thế thì 100 nụ hôn bay mất rồi, thật đáng tiếc .”

“ Lột da cậu ra, nhất định sẽ mọc lông thú khắp người.”

 “ Cậu muốn chết à?” Yuri bĩu môi.

 Một câu nói đùa suýt chút gây họa sát thân.

 “ Cậu muốn giết tớ hả? Cậu có thể giết tớ không?”

 “ Giết cậu tất nhiên không vấn đề gì.”

 “ Thật không, toàn làm chuyện xấu. Cậu có thể dùng nhiều lời lẽ văn minh hơn không?”

 “ Được rồi, biết rồi.”

 Tôi vùng ra khỏi lòng Yuri, chìm đắm trong hạnh phúc, đi vào phòng nằm trên giường nhìn trần nhà. Bỗng cảm thấy, hôm nay, trần nhà rất cao, có lẽ vì tâm trạng tôi rất vui.

 Tôi quên đi sự thực là không bao lâu nữa sẽ thi đại học, nhắm mắt lại.

 Cộc cộc...

 Tôi ngồi dậy, nhìn cánh cửa đang mở từ từ. Hoá ra là dì đang mặc cái áo tôi tặng, vui mừng đứng ở cửa, dì vuốt chiếc áo như vuốt vàng vậy, nói :

 “ Cảm ơn con, cái áo này quả thật rất đẹp...”

 “ Chẳng qua chỉ là một cái áo thôi mà, dì khách sáo quá.”

 “ Một cái áo thì sao? Nhưng lâu rồi, dì không nhận được món quà nào như thế này.”

 “ Thế chú nhà ở nhà nè... Con cái dì nè, họ không tặng quà cho dì à?”

 “ À... Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi....”

 “ Hả? Ý dì là....”

 Nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của dì, tôi biết không nên nói nữa, liền im miệng lại. Dì gượng cười:” Họ đều không còn nữa. Mấy năm trước, họ đã chết cả trong một tai nạn giao thông.”

 “ Hả?”

 Bởi vì, dì lúc nào cũng lạc quan, kiên cường như thế, tôi cũng không quen với việc dì cứ ở nhà chúng tôi. Nhưng, bây giờ tôi mới biết, tôi không biết tí gì về chuyện của dì. Không, tôi căn bản không muốn biết.

 Tôi nhìn dì đang đứng ở cửa, ngại ngùng nói :” Dì ngồi đi....”

 Dì ngồi lên ghế tôi chỉ, nắm chặt tay tôi :” Sica năm nay 19 tuổi rồi phải không?”

 “ Dạ....”

 Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt bi thương của dì....

 “ 19 tuổi.... Thế có lẽ bằng tuổi Mẫn Yoo Jin của dì.”

 “ Dì...”

 “ Dì chỉ cần vừa nhìn thấy Sica thì rất vui, bởi vì con giống như con gái của dì.”

 Xem tôi ... là con gái? Bên cạnh tôi có một người yêu thương bảo vệ tôi như con gái mình? Tôi bỗng nhớ đến umma. Nếu umma còn sống, có phải cũng sẽ như thế?

 “ Cho nên, dì không dám đi đâu cả, cũng không muốn đi, cứ ở lì nhà con. Bởi vì, dì thích Sica, cũng thích chủ tịch .... cho nên...”

 “ Con cũng rất thích dì. Dì hãy ở cạnh bên con đi.”

 “ Ừ, dì cũng hy vọng như thế. Sica, con nhất thiết không được tuỳ tiện làm tổn thương những gì con yêu. Có thể ở cạnh người mình yêu là hạnh phúc đấy!”

 Tôi rất rõ ẩn ý sâu xa của câu nói này, đối với câu nói của dì, tôi không thể trả lời hấp tấp được.

 Dì đang cười,  nhưng trong nụ cười lại đầy vẻ thê lương:” Dì sẽ quý trọng chiếc áo này. Dì sẽ không lải nhải chuyện này với con nữa.”

 “ Không phải. Dì có thể thường xuyên nói với con.”

 “ Dì già rồi. Hây...Con gần đây thế nào?”

 “ Dạ? À, chuyện đó....” Cả ngày chỉ lo ngủ gật, học tập sao có tiến triển chứ?

 “ Sao thế? Sự nghiệp có vấn đề gì à?”

 “ Sự nghiệp?” Tôi nhìn dì, không rõ tại sao lại như thế.

 “ Dì nói là sự nghiệp tuổi trẻ, sự nghiệp tình yêu của con đâý!”

 À...Dì thật là....

 “ Xem ra tiến triển rất tốt rồi. Ha ha.... Nếu dì có thể nhìn thấy con của con, thế thì dì có chết cũng không còn gì phải hối tiếc nữa.”

 “ À...dì, sao dì bỗng nhiên lại nói những chuyện này...”

 “ Ha ha.... Xem ra dì có hơi lo lắng rồi. Kéo con chỉ để nói những lời vô bổ này...”

 “ ...”

 “ "Chú rể" nhất định là Yuri phải không?”

 Dì nhìn thấy tôi nhảy dựng trên giường, liền cười ha hả đi ra khỏi phòng, xuống lầu. Quả nhiên, kết thúc vẫn mơ hồ như thế? Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi.

 Reng... Chủ nhân, nghe điện thoại.

 “ Gì thế!”

 “ Sao cậu lại nghe điện thoại với thái độ đó.?” Lúc này, Sunny lại gọi điện cho tôi.

 “ Thế nào rồi?” Tôi hỏi.

 “ Tớ cuối cùng cũng thăm dò được rồi.”

 “ Cái gì?”

 “ Là Cường Thịnh Phái. Theo tin tình báo tớ hiện thu thập được, tớ xác định là Cường Thịnh Phái.”

 “ Sao cậu khẳng định như thế?”

 “ Tớ đã thăm dò được những tên chủ chốt của Cường Thịnh Phái. Thời gian qua, tớ đã rất nỗ lực và rất gian khổ.”

 “ Thế, cũng chẳng qua là một ngày hôm nay. Cậu cũng vất cả một buổi sáng, phải không?”

 “ Tóm lại, cậu nghe tớ nói tiếp đây. Cả ngày nay, tớ đã chạy khắp nơi, đế giày sắp rách, lúc này mới nhìn thấy người của Cường Thịnh Phái. Quan trọng là, trên vai bọn người Cường Thịnh Phái có vết xăm hình chữ thập.?”

 “ Vai? Vết xăm tớ nhìn thấy là trên bắp tay.”

 “ Bọn người có vết xăm trên bắp tay cũng là thuộc hạ của bọn chúng, vết xăm, trên vai mới là cấp trên. Thành viên cũng phân hai cấp. Xem ra, chuyện mẹ cậu là do bọn cấp dưới xử lý.”

  Người cấp dưới.... Cảnh tượng đáng sợ lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác nắm chặt nắm tay: “ Bọn người đó trốn ở đâu?”

 “ Cậu đừng kích động, nghe tớ nói trước đã. Tớ cũng muôn vàn gian khổ mới liên lạc được với người biết rõ sự việc đề thăm dò bọn chúng. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được căn cứ của bọn chúng, việc khó hơn là tớ tưởng tượng. Bây giờ còn đang mai phục đợi bọn chúng xuất hiện. Nhưng...”

 “ Hừ...”

 “ Đừng lo lắng. Người có chí thì việc....việc...việc....” Sunny cà lăm.

 “ Việc tất thành. Cho nên đừng lo lắng, tối nay ngủ một giấc thật ngon. Phải không?”

 “ Đó chính là điều tớ muốn nói! Cậu và tớ thật hiểu lòng nhau.”

 “ ....Nhóc con.”

 “ Làm phiền cậu, đừng dùng câu này, bởi vì tớ còn sống trên đời.”

 “ Điên...”

 “ Con nha đầu này, chữ phía sau, ghép hay thật.”

  Câu nói đùa của Sunny khiến tôi bật cười. Cậu ta này thật biết đùa. Tôi thở dài, sau đó nói :“ Cảm ơn.” 

  “ Gì cơ?”

 “ Mỗi lần đều làm mất thời gian của cậu, thật ngại quá.”

 “ Chúng mình là bạn mà. Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Nếu cậu mời tớ uống một ly rượu, tớ sẽ cảm ơn cậu.  Nếu cậu mời tớ uống hai ly rượu, tớ sẽ yêu cậu. Nếu cậu mời tớ uống ba ly rượu, tớ rất yêu cậu.”

 “ Tóm lại, cảm ơn cậu. Tớ cúp máy đây.”

  Tít....

 Sunny chỉ cần mở cái máy nói của cậu ta thì sẽ nói không dứt. Cho nên, nói chuyện điện thoại với cậu ta, thì phải biết gác máy đúng lúc.

 Tôi nằm trên giường, nghĩ đến chuyện Cường Thịnh Phái , cứ nghĩ, cứ nghĩ đến lúc chìm vào giấc ngủ.

* * * * *

 “ Hơ...hơ...” Fany giờ này vẫn còn ngáp.

 Tôi hỏi: “ Tối qua cậu làm gì?”

 “ Bởi vì, môn tiếng Anh chỉ thi được 52 điểm, umma tớ lấy quyển từ điển tiếng Anh đánh tớ một trận. May mà không phải vỏ CD.”

  Fany chưa đinh lại thần hồn, rùng mình. Tiếng Anh thì được 52 điểm là vì vẫn còn để những đáp án sai, không sửa lại. Giờ tiếng Anh hôm sau, nó vẫn nằm ngủ trên bàn như thường, tính ương ngạnh của con nha đầu này thật khiến người ta phục sát đất. Tôi cũng ngủ trong giờ Anh Văn, nên bị thầy Anh văn nói lại với thầy chủ nhiệm. Kết quả, hai đứa chúng tôi phải quét dọn nhà vệ sinh.

 “ A, đứa đáng chết nào lại làm phân dính ra ngoài thế này?!” Fany gào lên tuyệt vọng.

 Tôi không phát biểu bất kì ý kiến nào về điều này.

 Chúng tôi oẳn tù tì để phân công, Fany bị thua phải phụ trách dội bồn cầu, còn tôi quét dọn nền nhà. Tôi múc một gáo nước đầy, chà mạnh trên nền nhà.

 Fany kêu thảm thương : “ Đứa đáng chết nào, hậu môn ở sau mông, ngay bồn cầu cũng không đi đúng chỗ là sao, làm phân dính cả ra ngoài. Nếu tớ mà bắt được thằng này, tớ nhất định kéo hắn đến bệnh viện để phẫu thuật sửa lại vị trí hậu môn.”

 “ Ào!”

 Mắt tôi vừa nhìn Fany, tay vừa cầm gáo tạt nước xuống nền nhà.

  “ A...mát quá...”

  Tôi quay ngay lại, phát hiện tất cả nước trong gáo đều dội lên người Tóc Xám. Chết tiệt!

 Chúng tôi quét dọn phòng vệ sinh nữa trước, rồi đến phòng vệ sinh nam, không ngờ lại có người bước vào.

 Áo sơ mi của Tóc Xám đều ướt cả. Tuy tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng những lời vọt ra từ miệng lại là :

 “ Lúc trên lầu nhìn trộm người khác, tôi đã nhận ra rồi. Đáng đời.” Cái miệng chết tiệt của tôi.

 “ Đó là tại cậu không chú ý.”

 “ Đúng thế, thật xin lỗi, lần này cậu hài lòng rồi chứ.?”

 Tóc Xám nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu cởi từng nút áo trên áo sơ mi mình.

 “ Này. cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi.

 “ Đã ướt rồi thì phải đem nó hong khô chứ.”

 Chưa kịp ngăn cậu ta, cậu đã cởi áo sơ mi ra rồi. Bởi vậy, tôi mới phát hiện, thật ra cậu ta cũng là con gái như Yuri vậy, chỉ khác là Yuri để tóc dài.

 “ Này! Đồ biến thái!”

 Gáo nước trên tay tôi rơi xuống đất.

 Tròng đen mở to, ánh mắt tôi chỉ dừng ở một chỗ. :

 Đó chính là hình xăm cây thánh giá trên vai Tóc Xám!

********************************************************

P/s: sắp drama rồi nha mấy trẻ...chuẩn bị tinh thần đi...anh yul sẽ rất là thê thảm...đòi lại cả vốn lẫn lời cho em dẹo...kkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net