Chap 34: Thiên thần hay ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngất đi rồi. Không, nghe nói là không muốn hồi phục lại ý thức.

  Yuri được đưa vào phòng cấp cứu, thở bằng máy Ôxy. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy.

 “ Lại đến nữa à?”

 “ Cho tôi gặp mặt cậu ấy.”

 “ Câm miệng. Con nha đầu như cậu… Thôi đi, cậu đi đi!”  Tóc Xám khoát tay, hình như không kiên nhẫn được nữa.

 Phòng cấp cứu có quy định thời gian thăm bệnh, mỗi ngày vào thời gian này, tôi đều chạy đến thăm. Nhưng, mỗi lần đều bị bọn chúng cản lại ngoài cửa.

 “ Tôi muốn gặp cậu ấy. Tôi muốn ….. gặp Yuri “

 “ Nực cười.”

 “Tôi biết, là tôi làm cậu ấy thành ra như thế. Nhưng, tôi muốn gặp cậu ấy.”

 Sau khi Yuri ngã xuống, tôi mới biết rõ, mình đã làm một việc đáng sợ, trong lòng tôi bắt đầu bất an.

 “ Cậu không phải ghét cậu ta sao? Cho nên, cậu mới làm cậu ta thành ra như bây giờ, phải không? Đúng như cậu đã mong muốn rồi, cậu còn đến thăm cậu ta làm gì? Cậu đến xem chuyện cười à?” Tóc Xám lớn tiếng hơn.

 “ Tôi biết. Tuy tôi không hy vọng cậu ấy trở thành thế này…nhưng….”

 “ Bất luận thế nào, cậu vốn dĩ muốn cậu ta thành như thế, không phải sao? Bây giờ, cậu hài lòng chưa? Cậu về đi!”

 “…”

 “ Tôi thật sự muốn đấm cậu một đấm. Nhưng, tôi nể mặt Yuri nên mới thôi.”

 “ Tôi muốn gặp Yuri“

 “….”

“ Tôi nói, tôi muốn gặp Yuri.”

 “ Cậu ta không muốn gặp cậu, cậu mau đi đi.” Tóc Xám chắn ngang trước mặt tôi, không có ý nhường đường.

 Tôi biết, tội tôi rất lớn. Là tôi làm cậu ấy thành thế này, bây giờ lại chạy đến thăm cậu ấy, tôi biết điều này rất nực cười. Điều này tôi biết, nhưng…

 “ Tôi sắp điên rồi!”

 Tóc Xám không phòng bị gì, tôi đấm vào bụng cậu ta, rồi xông vào trong. Tôi chạy đến bên Yuri mà mỗi lần đến, tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào được, nắm lấy tay cậu ấy.

 “ Mở mắt ra đi, Yuri! Mở mắt ra nhìn tớ đi! Cậu cứ nằm như thế sao được?”

 “ Cậu ra ngoài cho tôi! Ra ngoài!”

 Vừa nhìn thấy Yuri, tôi bị Tóc Xám kéo ra khỏi phòng cấp cứu. Cho dù như thế, mắt tôi vẫn không rời khỏi phòng cấp cứu.

 Bịch!

 “Á!” Tôi bị quăng vào tường.

  A…đau quá…Tóc Xám nhìn tôi với ánh mắt khiến người ta sợ run cả người, nói :” Thế nào? Nhìn thấy cậu ta thành như thế, cậu vui rồi chứ?”

  “….”

  “ Hôm đó, tôi để cậu sống mà rời khỏi là muốn nói cho cậu biết, sau đó đừng không biết trời cao đất dày như thế nữa, sống yên ổn. Tôi không biết, cậu lấy đâu ra can đảm mà xông vào. Nhưng, cậu nhất thiết đừng chìm dắm trong nỗi thương cảm và hoang tưởng vô dụng nữa. Biết chưa?”

 “…”

 “ Tôi hỏi cậu biết chưa?”

  Rầm! Tóc Xám đấm mạnh vào tường, sát bên tai tôi. Nhưng, tôi không hề chớp mắt. Cứ như thế, Tóc Xám nhìn tôi một lúc, rồi đẩy tôi đến cầu thang. “ Lần sau, sẽ không kết thúc đơn giản như thế.”

 “ Ngày mai, tôi cũng sẽ đến.”

 “ Đồ điên!”

 “ Ngày mốt cũng đến, ngày kia cũng sẽ đến…Cho đến ngày cậu ấy tỉnh lại, mỗi ngày, tôi đều đến. Như thế, cậu ấy có lẽ vì ghét tôi mà tỉnh lại.”

 “ Như thế, cậu ta sẽ càng không tỉnh dậy!”

 “ Tôi sẽ đến. Cho dù cậu ấy ghét tôi, tôi cũng phải làm cậu ấy tỉnh lại!”

 Tim tôi giống như bị cái dùi mài nhọn đâm vào mấy lần vậy. Rõ ràng là đánh nhau bằng cơ thể, nhưng rôi luôn cảm thấy, bộ phận bị thương chỉ là trái tim, cứ đau mãi.

 Đi ra khỏi bệnh viện, trời đang mưa như trút, tôi bước đi trong mưa. Những hạt mưa to, trùng trùng lớp lớp rơi trên người, tôi cắn chặt môi, đi tiếp. Môi dưới như đã bị cắn rách, đau buốt.

 Tôi báo thù rồi, đã hoàn thành kế hoạch báo thù mong đợi bấy lâu nay bằng chính đôi tay của mình.Vì người mẹ mà tôi luôn yêu thương và không bao giờ quên, tôi đã trả thù rồi. Rõ rang là, tôi đã thắng… Việc trả thù của tôi rất thành công….Nhưng tại sao, người bị đau lại là tôi…?

                

                                       *  *  *  *  *

  “ Jessica Jung, cậu điên rồi à?”

  “ …”

  “ Con nha đầu này quả thật điên rồi, điên rồi! Cậu nhìn dáng vẻ cậu kìa?”

  “ A, tớ thật chịu không nổi cậu.”

 Nhìn thấy người tôi ướt sũng nước mưa, Fany vừa lải nhải, vừa vội vã đi lấy khắn tẳm trùm cho tôi. Sau đó, nó dẫn tôi vào phòng khách ấm áp, lấy khăn lông lau tóc.

 “ Cậu thế này là dáng vẻ gì?”

 “ … ”

 “ Lại đến bệnh viện à? Ai làm cậu thành thế này? Hả? Vì chuyện này, cậu không thiết tha gì đến học hành.  Đây là số mệnh hai người?”

 Đau khổ như thế cũng là số mệnh sao? Số mệnh tôi được định trước là phải đau khổ sao?

 “ Làm gì mà nhìn tớ như thế?” Fany hỏi.

 “ Cậu ấy không muốn tỉnh lại…”

 “ Gì cơ?”

 “ Cậu ấy không muốn tỉnh lại. Yuri, cậu ấy không muốn tỉnh lại. Đây cũng là số mệnh của Yuri sao? Sao lại có số mệnh chết tiệt thế chứ? Sớm biết như thế, chi bằng một mình tớ đau khổ, để tớ quên đi ký ức, chẳng phải được rồi sao? Tại sao! Rốt cuộc là tại sao!”

 Cả người tôi run lên, Fany ôm chặt lấy tôi :” Người bạn đáng thương của tôi, rốt cuộc phải làm sao chứ…Cậu đau khổ như thế, tớ phải làm gì cho cậu?”

 “ Hu hu…Hu hu!”

 “ Cậu buồn như thế, phải làm sao bây giờ. Đừng khóc nữa. Đừng khóc….”

 “ Hu…Híc….híc…”

 “Tớ có thể làm gì cho cậu chứ ?”

 “ Hu hu…Hu hu hu…”

 “ Khóc đi…đến khi nào cậu cảm thấy dễ chịu.”

 “ Hu hu…”

 “ Cậu là người kiên cường. Sau khi khóc xong, cậu nhất định sẽ tốt lên. Cậu là người kiên cường, tớ tin cậu.”

 Cho dù tôi cắn chặt răng, đến khi môi chảy máu. Cho dù tôi nhắm nghiền mắt, đến khi đau cả mắt, tôi vẫn không ngăn được nước mắt buồn bực và nỗi oán hận trong lòng.

 Tôi hối hận, hối hận đã trả thù. Chuyện đó không liên quan gì đến Yuri, nhưng tại sao tôi còn….

 “ Đừng khóc nữa.Đừng khóc nữa. Sica … Người bạn tội nghiệp của tôi, đừng khóc nữa. Số mạng cậu ở kiếp này quả thật quá lận đận. Kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc. Nhất định như thế” Rồi cuối cùng Fany nói.

 Buổi tối mà tôi khóc và được Fany ôm vào lòng đó, tôi đã cầu nguyện một điều…

… Đem tất cả hạnh phúc của tôi ở kiếp sau cho Yuri.

*  *  *  *  *

 Cứ như thế, ngày nào, tôi cũng mang theo hy vọng chạy đến bệnh viện, nhưng luôn trở về trong thất vọng.

 “ Sica, con không có chuyện gì chứ?” Dì hỏi.

 “ Dạ, không có gì.”

 “ Hôm nay nghỉ một ngày đi.”

 “ Không, con phải đi xem sao.”

 Tiếp theo lời dì, tôi cũng lắc đầu với câu nói của appa.

 “ Hôm nay nghỉ ngơi đi.”

 “ Con không sao.”

 “ Thế, cũng phải ăn cơm rồi hãy đi.”

 “ Con ăn không nổi”

 Appa và dì rất lo lắng cho tôi, bây giờ, tôi không còn sức mà cười với họ nữa.

 Ngồi trên xe buýt với cánh tay quấn miếng vải băng. Tôi phát hiện tay mình bị thương và Fany đã băng bó. Tôi không biết tay mình bị thương lúc nào, chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi. Chầm chậm tôi tháo miệng vải băng ra, bỏ vào túi. Chút vết thương này, ngay cả quấn vải băng cũng là xa xỉ.

 Tôi nhìn kiến trúc đồ sộ của bệnh viện, hôm nay nó có vẻ to hơn? Chầm chậm bước lại căn phòng cấp cứu quen thuộc. Nhưng hôm nay không biết tại sao, tôi không nhìn thấy Tóc Xám, mà thấy hai tên mặc bộ vest đen đứng hai bên cửa như thần giữ của vậy. Bọn chúng ngăn tôi lại.

 “ Không được vào!”

 Nhìn kỹ, hoá ra là mất tên bị tôi đánh cho tơi tả.” Tụi mày là mấy thằng hôm trước phải không?”

 Thấy tôi nhận ra, hai đứa cũng sững người một chút. Tôi trừng mắt nhìn, nói tiếp:”Lui ra!”

 “ Không được!”

 “ Tôi muốn vào, tránh ra.”

 “ Con nha đầu này!”

 Tuy tao rất mệt, nhưng đối phó với những tên như bọn mày vẫn còn dư sức. Đúng lúc tôi định đấm bọn chúng, có người nắm chặt cổ tay.

 “ Tóc… Xám?....”

 “ Vào đi.”

 “ Hử…?”

 “ Tôi bảo cậu vào.”

 “ Sao bỗng nhiên….”

 Tóc Xám quăng cho tôi cái áo bệnh nhân màu trắng, nói: “ Cậu ta tỉnh rồi.”

Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi….

 “ Thật sự … tỉnh …. rồi chứ?”

 “…”

 “ Thật sự tỉnh lại rồi chứ?”

 “ Cậu tự đi xem đi.” Tóc Xám lúc nào cũng ghét tôi, cậu ta nhìn tôi hầm hầm, rồi quay lưng ra ngoài. Tôi chạy ngay vào phòng cấp cứu. Lúc nãy, tôi còn mệt muốn xỉu, nhưng không biết lúc này mình lấy đâu ra sức để chạy nhanh như vậy?

 Lúc bước vào phòng cấp cứu tìm kiếm, ánh mắt tôi dừng lại ở một nơi: Yuri, người tôi yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn, cậu ấy đang nói chuyện với y tá.

 “ Em cảm thấy thế nào?”

 “ Rất tốt…”

 “ Em tỉnh lại quả là kỳ tích. Lát nữa sẽ đi chụp X-quang, em đợi chút xíu.” Yuri khẽ gật đầu.

 Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Yuri, cậu ấy cũng đã nhìn thầy tôi. Trong chớp mắt, mắt tôi đỏ lên, nước mắt tuôn ra.

 Là tôi làm cậu ấy thành thế này, vì hai chữ “báo thù”, tôi làm Yuri thành thế này.

 Yuri nhìn tôi rất lâu, sau đó, ngoắc tay với tôi. Yuri tiều tuỵ đi nhiều, tới lúc mình sắp mất đi cậu ấy, tôi mới biết, mình đã gây ra họa rất lớn.

 “…Yu....ri ..”

 Tôi những tưởng, báo thù sẽ khiến cho mình dễ chịu hơn, cho rằng, thoát khỏi cảm giác có tội với umma trong sâu thẳm lòng tôi, sẽ khiến tôi hạnh phúc hơn, vết thương lòng sẽ lành lại?

 “ Sao cậu khóc? Xảy ra chuyện gì à? Là ai làm?” Yuri lấy tay ra hiệu cho hai tên mặc đồ đen đi chỗ khác.

 Nhìn thấy cậu ấy, tim tôi lại đau. Vì người yêu, nước mắt có chảy thế nào cũng không hết….

 “ Tại sao … để bị tớ đánh?...”

 “ Cậu không phải muốn trả thù sao?”

 “ Tại sao … cố ý để bị đánh?...”

 “ Cậu từng nói, cậu muốn trả thù.”

 “ Cậu thật sự cố ý để bị đánh.”

 “ Có lẽ thế.”

 Tôi và cậu ấy lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Rồi tôi lên tiếng :” Xin lỗi….xin lỗi….xin lỗi..hu hu..”

 “ Không sao. Con người, ai rồi cũng phải chết mà.”

 “ Xin lỗi, xin lỗi..”

 Cho dù tôi nói rách cả cổ họng, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm. Tôi bị ngọn lửa báo thù đốt cháy cả đầu óc nên mới làm ra những chuyện điên rồi như thế. Cho dù, tôi nó xin lỗi đến rách môi, cũng không thể lấy lại được những tổn thương tôi đã gây ra cho Yuri.

 “ Đừng khóc.” Yuri kéo tôi lại gần và lấy tay không bị truyền nước biển vuốt tóc.

 “ Hu hu….hu hu…Hu..hu..”

 “ May là tớ còn có thể nhìn thấy cậu.”

 “ Hu…Hu hu hu..”

 “ Tớ nhớ cậu đến sắp chết.”

 “ Thế, tại sao cậu không tỉnh lại sớm một chút? Tại sao?! Hu hu….”

 “ Tớ sợ, tỉnh lại, cậu sẽ không ở bên cạnh tớ.”

 “…”

 Không cần nhìn, tôi cũng biết, trái tim cậu đã bị tôi làm tổn thương rất nhiều. Tôi cứ tưởng, tôi là người bị hại nên có thể thoải mái báo thù. Nhưng tôi lại không biết, người bị hại thực sự là cậu. Cậu không cách gì biểu lộ đau khổ nên kiềm chế tiếng rên và ôm tất cả mọi chuyện vào lòng.

 “ Đau quá. Yuri…tớ…rất đau…”

 “ Cái gì? Đau ở đâu?...”

 “ Bởi vì, tớ quá xấu hổ với cậu….Tớ đau đến sắp phát điên. Tớ trả cho cậu thế nào? Tớ nên lấy gì để trả cho cậu?”

 “ Không cần trả. Cậu không hề có lỗi. Trái lại, trước đây, tớ làm nhiều chuỵên xấu. Đây chẳng qua là sự trừng phạt đối với tớ, chỉ là trả giá cho những tội ác đã phạm phải.”

 Tấm lòng Yuri bao la hơn tôi, có thể chôn giấu được tổn thương to lớn tôi mang lại cho cậu ấy.   

 “ Cậu...khoẻ không...?”

 “ Ừ, vẫn khoẻ. Chỉ là....cánh tay hơi đau...”  Yuri nhìn cánh tay quấn băng trắng toát nói.

 “ Đau... không ? Hả? ...”

 “ Không sao. Tốt rồi.” Yuri cười mông lung.

 Tôi nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt vẫn trào ra. Yuri lại giơ cánh tay không bị thương lau nước mắt cho tôi. Rồi tôi mở mắt nhìn Yuri, sao có thể cho rằng, quên đi đôi mắt này, tôi vẫn có thể sống được chứ? Tôi nói với cậu ấy ngàn câu: “ Tớ yêu cậu” cũng không đủ, tại sao lại muốn tấn công cậu ấy chứ?

 “ A! Đau quá.”

 “ Hả? Đau ở đâu?” Tuy nước mắt làm mắt tôi nhoè đi, nhưng vẫn lấy tay xoa xoa Yuri và vội hỏi.

 “ Tim tớ đau. Bởi vì, cậu khóc nên tim tớ đau. Thật là....”

 “ Xin lỗi....xin lỗi...”

 “ Không có gì, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ như thế...”

 “ ...”

 “ Tóm lại, tớ rất khoẻ, cậu đừng khóc. Cậu khóc, bệnh tình của tớ có thể sẽ nặng hơn. Nói không chừng, tớ sẽ ngất đi, không tỉnh lại.”

 “ Cậu...”

 “ Ê! Đây là phòng cấp cứu.” Yuri cười hóm hỉnh. Sau đó, cậu ấy dịu dàng ôm lấy tôi. Mùi hương quen thuộc của Yuri lại xoay quanh tôi, nước mắt tôi lúc này mới ngừng chảy.

 “ Đừng khóc, cậu cũng đừng buồn...”

 “ ... “

 “ Chỉ cần cậu đừng bỏ tớ là được rồi.”

 “ Cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?”

 “ Ừ. Thế, mối thù của mẹ cậu thì làm sao? Tớ chết rồi, việc báo thù mới kết thúc phải không?” Yuri đẩy tôi ra khỏi lòng mình và hỏi.

 Tôi lắc đầu, nói :” Lúc Kwon Yuri cố ý để tớ đánh trúng, việc báo thù đã kết thúc.”

 “...”

 “ Bây giờ, cậu không phải là người kết thừa Cường Thịnh Phái, mà là Kwon Yuri, người tớ rất yêu.”

 Yuri nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối, tình tứ, nói :” Sao cậu không biết như thế sớm hơn một chút chứ?”

 “ Là cậu quá tàn nhẫn...”

 “ Là cậu quá vô tình.”

 “ Thế, cậu cũng không thể trở nên lạnh lùng như thế.”

 “ Thế cậu cũng không thể đột nhiên nói chia tay, cũng không thật lòng tâm sự với tớ một tiếng.”

 Ai có thể địch lại miệng lưỡi Yuri chứ?

 Tôi lau những giọt nước mà bây giờ mới chảy ra, nhìn cánh tay Yuri, hỏi : “ Ngoài chỗ này ra, còn chỗ nào bị thương nữa không?”

 “ Ừ. Có lẽ không có. Cậu cảm thấy có lỗi lắm phải không?”

 “ Hử? Ừ. Xin lỗi...” Tôi cúi đầu. Yuri lấy tay nâng cằm tôi lên và hôn nhẹ lên môi tôi.

 “ Xin lỗi tớ phải không.?”

 “ Cậu! Hơ? ừ.”

 “ Có thật muốn xin lỗi tớ không?”

 “ Này, tớ thành thật xin lỗi cậu, nhưng...”

 Yuri lại hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi sợ quá, tránh xa ra. “ Này, đừng đùa nữa!”

 “ Lại đây!”

 “ Cậu bảo tớ qua thì tớ qua à?”

 “ Này, tớ bỗng cảm thấy rất đau.” Yuri nằm trên giường, quay lưng lại. Tôi chạy lại.

 “ Này, cậu....”

 “ Bắt được rồi...”

 “A..”

 Yuri nắm chặt tay tôi, để tôi ngồi trên mép giường. Sau đó, cậu ấy lại hôn tôi. “ Cậu chẳng phải nói là cảm thấy hổ thẹn với tớ sao?”

 “ Hả? Ơ...ơ...tất nhiên là cảm thấy hổ thẹn với cậu.”

 Yuri bỗng kề sát mặt vào mặt tôi, nói:” Nếu cậu cảm thấy có lỗi với tớ thì hôn tớ đi.”

 “ Này, đây là phòng cấp cứu.”

 “ Tớ vốn còn muốn đứng hôn cậu giữa đường cao tốc nữa kìa.”

 Xem ra, tôi đánh mạnh tay quá rồi. Hình như, hơn một nửa bộ phận trong não cậu ta đang trong quá trình hồi phục.

 “ Có phải mình đánh mạnh tay quá không?” Tôi lẩm bẩm.

 “ Hả?” Mặt Yuri trông rất ngố.

 “ Không có gì. Tớ đồng ý với cậu! Ha ha ha...” Tôi nói qua loa cho xong, đợi sau khi về nhà sẽ tính sau.

 Bảo tôi hôn trước mặt nhiều chị y tá như thế, tôi làm không được, chỉ cần hôn một cái thôi. Yuri nở một nụ cười.

 “ Nếu tớ không hài lòng, phải hôn lại lần nữa.”

P/s: Nhiều bạn đọc truyện sẽ không hiểu vì sao một cậu chuyện toàn là người như vậy lại có tựa đề là "người săn ác quỷ". Ác quỷ ở đây chính là Yuri, một con người bình thường lại có một trái tim lạnh lùng và ddococj ác hơn quỷ dữ, tự tay xẻo đi da thịt của mình. Cho dù là ác quỷ thật sự thì cũng chỉ làm tổn thương người khác, cũng không thể tự tay xẻo da thịt mình như Yuri. Ác quỷ ở đây mang tính chất hình tượng. Và người săn ác quỷ là Jessica, một cô gái mạnh mẽ, mang trong mình một nỗi thù hận giết mẹ, lớn lên trong sự đau thương của quá khứ. Nhưng cũng là người cảm hóa được con người mang dòng máu ác quỷ như Yuri. Cuối truyện sẽ có vài tình tiết bất ngờ. mọi người đọc vui vẻ ha..^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net