Chap 35: Bệnh tình của Yuri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 “ Kwon Yuri!“

 “ Chuyện gì ?”

 Ngày thứ hai, sau khi Yuri được chuyển sang phòng bệnh cao cấp, Tóc Xám xuất hiện.

 “ Chúng ta đã lâu không gặp, cậu sao lại nói với giọng điệu như thế?”

 “ Gặp cậu, tôi thật không vui chút nào.”

 “ Cậu có cần phải tỏ rõ thái độ như thế không? “

 “ Ừ”

 “ Cậu xui thật.”

 “ Cậu cũng thế.”

 “ Bệnh mới khỏi, cậu đã như thế sao? Cũng nhờ có tôi, cậu mới có thể hồi phục.”

 “ Nhờ cậu gì chứ?”

 “ Tiền điều trị đều do tôi trả.”

 “ Thật không? “

 Tóc Xám gật đầu và đưa giỏ trái cây ra trước mặt Yuri.

 “ Cảm ơn.”

 “ Phải đưa đồ ăn cho cậu, cậu mới nhìn mặt tôi à?”

 Yuri từ nãy giờ cứ đọc sách, nhìn thấy giỏ trái cây mới cảm ơn Tóc Xám. Nhưng, chuyện này mới khiến Tóc Xám càng nổi giận.

 “ Cậu không đẹp, nhìn mặt cậu làm gì?”

 “ Tôi không phải con gái bình thường, tất nhiên không đẹp rồi.”

 “ Cho dù cậu là con gái bình thường, cũng không đẹp gì hơn. Cậu đến nhất định là có chuyện gì rồi.”

 “ Này!” Tóc Xám vỗ vào cánh tay bị thương của Yuri mà không chú ý gì cả, Yuri nhíu mày đe doạ. Nhưng, Tóc Xám vẫn chạm vào cánh tay đó của Yuri, xem ra, đầu óc Tóc Xám cũng không tỉnh táo lắm.

 “ Tên này!” Yuri lấy cuốn sách mình đang xem đánh Tóc Xám một cái.

 “ Cậu muốn lấy món ăn tinh thần làm vũ khí à?” Tóc Xám hỏi. “ Món ăn tinh thần cũng phải trong hoàn cảnh tốt mới có thể ăn được chứ.”

 Rồi sau đó, cậu ta nói :

 “ Này, tôi phải đi rồi.”

 “ Ừ, đi đi.”

 “ Không phải. Tôi phải đi Busan.”

 “ Busan?”

  Yuri lúc này mới lại nhìn mặt Tóc Xám.

 “ Ừ. Xem ra, cậu không hy vọng gì rồi. Hơn nữa, gần đây, tình hình chung quanh khá phức tạp. Hơn nữa, tớ còn phải chỉnh đốn lại tổ chức, quả thật rất bận. Cho nên phải đi Busan lánh mặt một thời gian.”

 “ Nếu cậu đi, có chuyện gì làm không? “

 “ Tất nhiên, còn phải hỏi.”

 “ Ẩn cư ở Busan, tình thế vẫn khá nghiêm trọng.”

 “  Có lẽ.”

 “ Thật sự phải đi à? Cậu sẽ liên lạc với tôi chứ?”

 “ Sao, không nỡ xa tôi à?”

 “ Không, tôi chỉ muốn bỏ đi cách liên lạc.” Yuri lạnh lùng trả lời, không chút nể nang.

 “ Khà khà, chỉ cần tôi nhớ cách thức liên lạc với cậu là được rồi.”

 “ Tôi sẽ đổi số điện thoại.”

 “ Im đi. Có thể, đây là lần gặp mặt sau cùng. Nhưng cậu ... “

 “ ... “

 Tóc Xám nhìn tôi, rồi quay qua hỏi Yuri :” Cậu thật sự không muốn trở về Cường Thịnh phái ? “

 “ ... ”

 “ Nếu cậu trở về, tôi sẽ đợi cậu cùng về. Bởi vì, chúng tôi cần cậu.”

 “ Xin lỗi...”

 “ Thôi đi, tôi đi đây. Còn nữa, đây là số điện thoại của tôi, cậu cầm đi. Nếu cậu dám vứt đi, tôi sẽ cầm con dao lớn mà xuất hiện trong giấc mơ của cậu.”

 “ Tôi sẽ vứt đi.”

 “ Thế, tôi sẽ cầm búa mà xuất hiện trong giấc mơ của cậu.”

  Lần đầu tiên, tôi thấy Tóc Xám nói đùa, điều này làm tôi rất ngạc nhiên, nhưng Yuri hình như đã quen rồi, nên chỉ cười hì hì.

 Tóc Xám đi ra khỏi phòng bệnh rồi, Yuri cầm điện thoại lên. Cậu ta nhìn vào danh thiếp và bấm số.

 “ Alô. Ai thế?”

 Giọng nói của Tóc Xám vang lên. Yuri sẽ không phải mới đó mà đã nhớ cậu ta rồi chứ?

 “ Là đại ca cậu.”

 “ Khà khà, bây giờ không phải nữa rồi. Nhóc!”

 “ Đến Busan thì không còn sợ gì nữa à?”

 “ Đúng thế, tôi không còn sợ gì nữa. Nhóc!”

 “ Nhóc, nhóc cái gì ?”

“ Hì, sao cậu gọi điện cho tôi? Mới đó mà đã nhớ tôi rồi à? Hay là đổi ý rồi?”

 “ Đi đường thuận lợi nhé!”

 “ Chỉ để nói câu này thôi à? Thật phí tiền điện thoại.”

 “ Giàu có như cậu còn tính toán gì?”

 “ Ao ước được như vậy lắm hả? Muốn thì trở về đi.”

 “ Thôi được rồi, cúp máy đây.”

 “ Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy! Lần sau đến Busan chơi”

 “ Biết rồi. Đi đường thuận lợi nhé!”

 “ Không phải hôm nay đi! Được, biết rồi. Chúc cậu mau hồi phục.”

  Tít....

 Tôi nghe rất rõ tiếng Tóc Xám, Yuri tỏ ra có chút lưu luyến.

 Tôi nắm chặt tay Yuri :” Nếu muốn trở về. cậu có thể trở về.”

 “ Khỏi cần, Cường Thịnh phái không còn tác dụng gì nữa.”

 “ Tác dụng?”

 “ Ừ. Bởi vì tớ biết, cho dù tớ không trở về, cậu cũng sẽ tấn công vào Cường Thịnh phái.”

 Cho nên, cậu mới trở về Cường Thịnh phái để đánh tay đôi với tôi? Cũng không biết, cậu ấy có nhìn thấy vẻ mặt cảm động của tôi hay không. Cậu ấy nhặt cuốn sách rơi dưới đất lên và nói tiếp :

 “ Tớ sợ cậu sẽ gây ra chuyện. Tớ phải giám sát cậu, phải không? “

 “ ...”

 Tôi lau nước mắt và lấy hộp cơm trong túi ra :” Tớ mang theo hộp cơm trộn đây.”

 “ Mua hả?”

 “ Không, tớ làm...”

 “ Hử, thật à?” Tuy miệng hỏi như thế, nhưng mặt cậu ta lại đờ ra, tỏ vẻ hoài nghi. “ Chắc là ngon lắm?”

 “ Ừm ... Này, đũa đây. Nào, ăn thôi.”

 “ Cậu cũng ăn à? ”

 “ Ừ, tất nhiên! Tớ cũng chưa ăn cơm mà. Không phải ở bệnh viện cậu được cung cấp cơm sao? “

 “ Cậu lấy đũa ra. Chút này chỉ đủ tớ ăn thôi.”

 “ Này này! Đưa đây! Cậu bưng hết hộp cơm đi, thật quá gian xảo.”

  Kwon Yuri, tên xảo quyệt này, không chỉ ăn cơm của bệnh viện, mà ngay cả hộp cơm của tôi cũng không tha, còn muốn ăn hết. Thật không lịch sự.

 “ Đưa đây, đưa đây!”

 “ Đứng qua một bên hóng mát đi. Đi đi!”

 Yuri đẩy tôi ra, còn tôi lại nắm lấy hộp cơm và muốn ăn cùng. Lúc này, xuất hiện người thứ ba.

 “ Cô Jessica Jung.”

 “ Là tôi”

 “ Bác sĩ điều trị muốn gặp cô. Bây giờ có tiện không?”

 “Hả? À, được.”

 Tôi không phải người giám hộ? Lẽ nào, Tóc Xám chuyển quyền giám hộ cho tôi? Có lẽ không phải... . Người giám hộ Yuri nên là appa chứ?

 Tôi không nghĩ quá nhiều. Lúc tôi đi theo chị y tá, bước vào phòng Viện trưởng, nhìn thấy một dang người rất quen.

 “ A, cô Jessica đến rồi à?”

 “ Dạ...nhưng, ngài làm sao biết tôi...”

 “ À, là chủ tịch gọi cô đến.”

 “ Hả?”

 “ Con gái ngài tới rồi, chủ tịch.”

 “ Chủ...tịch..?”

  Người đó từ từ quay đầu lại. Không ai khác, thật sự là appa.

“ Ap....appa...”

 “ Con ngồi xuống trước đi.”

 Vẻ mặt appa rất nghiêm túc, hình như đang chịu đựng chuyện gì. Tôi cẩn trọng ngồi vào cái ghế cạnh appa.

 Lúc này, viện trưởng lên tiếng.

 “ Ưm... Vì là người quen với chủ tịch, tôi mới thông báo ngài đến đây một chuyến. Tôi không làm mất thời gian của ngài chứ?”

 “ Không có. Xin ngài nói về tình trạng của Yuri

 Chuyện ...chuyện này rốt cuộc là sao? Appa và viện trưởng bệnh viện quen nhau? Hơn nữa, chuyện họ nói về Yuri rốt cuộc là gì?

 “Sức chịu đựng của Yuri quả thật rất lớn. Theo phim X-quang chúng tôi chụp, cơ cánh tay của Yuri sắp đứt. Đây là tình trạng rất nguy hiểm, hơn nữa, cánh tay đó đã mất quá nhiều máu, tình hình rất khẩn cấp. Nhưng phẫu thuật cơ tay rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ có thể dùng dược vật lý trị liệu thôi.”

 Lời nói của viện trưởng như hình thành cơn lốc trong não tôi, tai tôi ù ù.

 “ Ông nói là ý gì? Sau này, sẽ không thể... dùng cánh tay đó được nữa, phải không?”

 “ Chúng tôi cũng không loại trừ khả năng này. Tình trạng cậu ấy nghiêm trọng hơn những bệnh án khác : mất nhiều máu, xương có vết nứt, lại thêm cơ tay sắp đứt. Cánh tay có thể còn gắn trên người đã là một kỳ tích. Hơn nữa sức chịu đựng của Yuri rất lớn, thật khiến người ta khâm phục. Cho dù chúng tôi dùng bao nhiêu mũi thuốc giảm đau, cũng rất khó tỏ ra thản nhiên như thế.”

  Nói không loại trừ khả năng này, không phải là nói, có khả năng cánh tay sẽ tàn phế sao? Tôi từ từ ngẩng lên nhìn appa, quả thật không đoán ra, appa đang nghĩ gì.

 Appa nhìn viện trưởng, hỏi : “ Thế, phải làm sao?”

 “ Bởi vì vết đứt của cơ tay Yuri ở vị trí rất nguy hiểm, với điều kiện hiện nay ở trong nước, chúng tôi không dám mổ. Cho nên, tốt nhất nên đi ra bệnh viện lớn ở nước ngoài thì tốt hơn. Nếu phẫu thuật thành công, cũng phải trị liệu cho hồi phục. Để hoàn toàn hồi phục, cần ít nhất cũng phải 2 năm.

 Trời ơi, ngay đến nằm mơ, tôi cũng không ngờ đến. Tôi cứ tưởng, lúc Yuri mở mắt ra, tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết. Bây giờ, tôi nên bắt tay từ đâu đây?

 “Đối với tình trạng của Yuri, bệnh viện ở nước ngoài chữa trị càng có hiệu quả và khả năng cũng cao hơn.”

 Yuri phải ra nước ngoài?

 “ Càng sớm càng tốt phải không? “

 “ Vâng, câu hỏi của ngài cũng là câu trả lời ạ.”

 Bước ra khỏi phòng viện trưởng, tôi ngồi xuống ghế dài ở hành lang bệnh viện. Appa cũng ngồi xuống. Tôi đã quên hết những chuyện định hỏi appa.

 “ Con không muốn biết tại sao ta lại đến bệnh viện à?”

 “ Appa, cánh tay Yuri... sẽ không sao chứ?”

 “ Bệnh viện bỗng gọi điện cho ta. Ta đến xem mới biết, con đưa Yuri nhập viện, người giám hộ lại biết tên ta. Nếu không quen viện trưởng ở đây, ta nằm mơ cũng không ngờ, con lại làm ra chuyện này."

 “ ...”

 Tôi im lặng không trả lời. Appa nói tiếng, tôi chỉ im lặng nghe. Chi phí điều trị là Tóc Xám trả....nhưng người giám hộ lại điền tên appa. Chuyện này bị appa phát hiện rồi.

 “ Con không muốn nói gì với ta à?”

 “...”

 “ Ta hỏi lại lần nữa, con có gì muốn nói gì với ta không?”

 “ Appa đang nói gì? “

 “ Về chuyện Yuri bị thương, con không muốn giải thích với ta à?”

 “...”

 Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của appa. Đó không phải vẻ mặt quở trách tôi vì tôi gây ra chuyện, lại không nói với appa. Đó là vẻ mặt nghiêm trọng, cố nén cơn giận sau khi biết được sự việc

 “ Appa....”

 “ Ta luôn tin tưởng con! Cho dù con đánh nhau, ta cũng định tha thứ cho con lần này. Nếu Yuri là hạng người đó, con nên sớm nói cho ta biết chứ!”

 “ ... “

 “ Huống hồ, nó còn là người của tổ chức xã hội đen.”

 “ Appa....”

 “ Không thương lượng với ta, con đã tự đi khiêu chiến với tổ chức xã hội đen? Con định giấu tới khi nào?”

 Cảm giác thế giới này rời xa tôi có lẽ là thế này? Đầu óc mù tịt, tai ù ù, cả người run rẩy.

 Sao appa biết chứ?

 “ Ap...appa!”

 “ Con im đi! Con làm ta rất thất vọng.”

 Appa đứng dậy, bước nhanh ra khỏi bệnh viện. Tôi lập tức đi theo, nhưng appa như cố thoát khỏi tôi .

 Từ sau khi umma mất, cho dù tôi phạm tội lớn thế nào, appa chỉ là dí dí ngón tay vào trán tôi. Vẻ mặt và hành động kỳ lạ lần này của appa khiến tôi biết rõ, lần này tôi làm tổn thương rất nhiều người.

 “ Appa!”

 Tôi lại đi đến gần appa. Appa chợt hất cằm về phía chiếc xe: “ Lên xe!”

 “ Appa, Yuri đang ở trên đó...”

 “ Nó không có liên quan gì đến ta nữa!”

 Appa, sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế.

 “ Lên xe, trước khi ta kéo con đi!”

 “ Con không thể đi.”

 “ Lên xe ngay !”

 “ Không!”

 “ Con nha đầu này!”

 Tôi biết rõ tội mình đang phạm là tôi tày trời. Trả thù – Tình yêu - Chữ hiếu , ba điều này đan xen vào nhau, phức tạp. Cuối cùng tôi như không tìm được gì cả.

 Yuri thế nào cũng không can hệ gì à?

 “ Appa!... Bạn bè Yuri đã thanh toán tất cả tiền điều trị cho cậu ấy.

 Tóc Xám từng nói, sẽ trả tiền chữa trị của Yuri, cho nên, về chuyện này không cần lo lắng.”

 “ Cho dù là bạn bè, chẳng qua cũng chỉ là một bọn lưu manh thôi.”

 “ Appa!”

 “ Ai lại muốn gánh vác số tiền lớn như thế cho bạn mình chứ?”

 “ ! “

 Tôi cắn chặt môi dưới, cúi đầu, nhìn tấm gạch nền dưới đất. Tôi còn phải lên lầu gọt trái cây cho Yuri; chuẩn bị cơm cho cậu ấy; còn phải cho cậu ấy uống thuốc. Việc phải làm cho Yuri thật sự rất nhiều, rất nhiều!

 “ Là con gây ra. Appa, là con...là con gây ra. Là con gái appa làm Yuri thành như thế. Con không mong được appa tha thứ. Cho nên, appa bỏ qua... bỏ qua cho Yuri đi.”

 “ Câm miêng! Con có biết máu đang chảy trong người nó là máu của ai không?”

 “ Con biết! Con quá biết. Con biết, người con muốn tìm mấy năm nay là Yuri. Nhưng... Đó không phải là chuyện Yuri muốn. Cậu ấy không biết gì cả phải không? Sinh ra ở đó cũng không phải lỗi của cậu ấy. Không phải cậu ấy muốn trở thành như thế, phải không? Đó là chuyện xảy ra khi Yuri còn nhỏ. Yuri mới biết chuyện này cách đây không lâu.

 “ Con vừa thi xong đại học, nó đã trở về tổ chức rồi.”

 “ Cậu ấy vì ghét tổ chức nên mới rời khỏi đó. Là vì con muốn tìm người trả thù, nên đẩy cậu ấy vào cuộc. Là con bảo cậu ấy trở về.”

 “. . ..”

 “ Là con làm cậu ấy thành như thế. Vì con muốn trả thù, nên để con được toại nguyện, cậu ấy để con đánh một cách vô điều kiện. Kết quả mới thành như thế. Nhưng cậu ấy vẫn chấp nhận con, quý trọng con... Điều này, appa có lẽ rõ hơn con chứ.?”

 “ Chính vì như thế, ta càng cảm thấy hổ thẹn với umma của con.”

 “ Appa...”

 “ Đừng làm ra vẻ mặt như thế. Nó vào nhà chúng ta để bảo về con với cơ thể dơ bẩn như thế. Chuyện này vốn đã là chuyện không thể tha thứ được rồi!”

 “ Appa!”

 “ Quả thật là dẫn sói về nhà.”

 “ Appa!”

 “ Lên xe!”

 “ Không!”

 Tôi quay lưng chạy về bệnh viện.

 Nhìn thấy tôi hốt hoảng chạy vào phòng. Yuri hỏi xảy ra chuyện gì. Chuyện tôi có thể làm chỉ là ngăn không cho nước mắt chảy ra, tuy tôi cố hết sức, nhưng nước mắt vẫn đầm đìa.

 “ Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

 Nhìn thấy cánh tay đang bó bột của Yuri, tim tôi lại đau. Tôi nhắm nghiền mắt.

 “ Sao thế? Cậu rốt cuộc sao thế?”

 Tôi đang đứng ở cửa phòng, Yuri chạy lại trước mặt tôi, dịu dàng lau nước mắt.

 “ Yuri, Yuri. Xin lỗi...xin lỗi...hu hu... đều tại tớ....cánh tay cậu....ko chừng sẽ tàn phế...”

 “ ...?”

 Tôi mong cậu nổi giận, mong cậu oán trách tôi .

 Nhưng....

 “ Cánh tay này à? Tớ biết rồi.”

 “ Sao cơ?”

 “ Thật ra, tớ đã cảm nhận được.”

 Yuri chạm vào cái ngón tay bị thương.

 “ Không chút cảm giác nào.”

 “ Làm thế nào....làm thế nào bây giờ .... Tại sao chỉ có cậu chịu khổ! Người có tội là tớ, nhưng tại sao mỗi lần đều là cậu chịu tội! Hu....hu hu...hu...”

 Thượng đế ơi, con đã chịu đủ rồi, có thể không chịu khổ nữa được không? Ông muốn xé toạc vết thương đang lành của con để hút máu ra phải không? Có thể đừng hành hạ con nữa được không? Lẽ nào, con là đứa con bị ông bỏ rơi ?

 “ Đừng khóc.” Yuri buồn rầu nói nhỏ.

 “ Ngốc lắm, cậu phải nổi giận chứ! Hu...hu hu...hu...nổi giận chứ. Mắng tớ là sao chổi, hu hu... bảo tớ xéo đi. Cậu hãy mắng tớ một trận đi chứ! Tại sao?”

 “ Đừng khóc. Khóc nữa, ông già Noel sẽ không tặng quà cho cậu đâu. Sắp lễ Noel rồi, đừng khóc nữa, ngoan. Tớ không sao....giống như lúc trứơc vậy.”

 Nụ cười mông lung và bi thương của Yuri giống như con dao nhọn đâm vào tim tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net