Chap 2:Khi ánh nắng bừng lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2:Khi ánh nắng bừng lên

-Em có sao không?-Giọng của một cô gái phúc hậu đang hốt hoảng lên tiếng.
-A,em không sao đâu.
-Cô đừng dối nữa.Hộp trứng gà cô mua rơi tung tóe và mẩu vỏ trứng đâm vào tay cô đang bị thương kìa.Chắc chắn là rất đau.-Một cô gái trạc tuổi cô,mái tóc ngắn màu nâu đỏ,mặt lạnh như băng,lên tiếng
-Ôi trời,chị rất xin lỗi.Tại vì chị sơ ý quá đi mất
-Ah.Không sao,vỏ trứng có đâm phải tay em đâu
-Thế àh.May thật,chị đền em một giỏ đồ ăn khác nhé.Vì chị mà đồ ăn tung tóe thế kia mà
-Không cần đâu
-Ko đc.Vì chị là người có lỗi cơ mà.Chờ một chút-Cô gái lớn tuổi ngó nghiêng một chút qua giỏ đồ của Ran,rồi chạy nhanh đến siêu thị,sau khi dặn cô em dọn dẹp giúp cô gái bãi hỗn độn.
Một lát sau cô chị trở lại với giỏ đồ ăn như Ran đã mua,trả lại,ko quên kèm theo một nụ cười,sau đó nắm tay cô em đi tiếp.
-Hai người thật giống nhau.-Cô em gái thầm thì
-Này,em nói bậy bạ gì thế?-Cô chị lên tiếng
-Không có gì.
-Đồ keo kiệt!Nói cho chị biết!
-Không-Cô em cười đắc ý
Mặt trời rạng rỡ nắng sớm,rọi sáng sự hạnh phúc của hai cô gái.Nhưng họ nào biết đc,khi mặt trời hôm ấy vừa tắt,cũng chính là lúc mà cơn ác mộng của hai chị em bắt đầu...
----------------------------------------------
Bụp bụp bụp,từng cú sút mạnh mẽ của Shinichi tung ra.Quả bóng bay thật mạnh tới góc tường rồi phản lại.Nếu như cậu ko bỏ câu lạc bộ bóng đá từ cái lúc còn bé tí ấy thì h cũng cỡ nhất Nhật Bản cũng nên-Ran đứng trên ban công sân thượng đưa mắt nhìn cậu bạn đang mê say tập bóng.
Gió mùa thu thật mát mẻ,lá vàng rơi đây sân,hoàng hôn đã buông xuống tự lúc nào.
Vào ngày hôm đó,ráng chiều cũng rực rỡ thế này...Cậu đã gọi tớ là Ran-Hồi tưởng của Ran bắt đâu
Mái tóc cô bay lướt thướt trong gió,một vài cọng phất vào mắt cô khiến cô dụi ra.Gió nổi mạnh,và ko biết khi nào..cô đã mất thăng bằng....
AAAAA!!
Cơ thể nhẹ như gió ,cô bay vù xuống...
Có ai cứu mình ko?Có ai ko,mình ko chắc là sẽ đáp xuống an toàn khỏi chỗ này đâu...Shinichi..Shinichi!
BỘP
Thật là đáng sợ!-...Một bàn tay chìa ra đỡ lấy cô-Này Ran-san,cậu có làm sao ko???-Tiếng người nào đó hơi hốt hoảng
Mắt Ran đờ đẫn,tim đập loạn nhịp,người tê tái chẳng có cảm giác gì nữa,một vệt sáng mà cô trông thấy là gương mặt của Shinichi
.....Phòng y tế.....
-Do rơi từ trên cao xuống nên cô ấy có hơi hốt hoảng và nhịp tim khá cao,nhưng có lẽ h ổn rồi.-Giọng một người phụ nữ,chắc là cô y tá
-Vậy em xin cáo lui về ạ,chừng nào cô ấy tỉnh thì em sẽ đến đón.Tạm biệt cô!-Giọng ai đó vang lên
-Ừ!Em đi đi
Khi cánh cửa vừa khép lại cũng chính là lúc mắt Ran mở ra.
-Ưm!Em đã ngất đi bao lâu vậy cô Mary?-Ran thều thào
-Khoảng 1h30...coi bộ em sốc dữ ha
-À vâng.Nhưng h em cảm thấy khỏe rồi.Em cũng đi về đây
-Khoan đã Ran.Hồi nãy Shinichi đã đưa em đến đây đó,em nên cảm ơn cậu ta đi.Mà cũng lạ,thường ngày nó đầy thương tích trên người do đá bóng cơ mà,sao hôm nay...Chết rồi ,7h hơn rồi,cô phải đi thôi.Ran,ta đi nào em.
-À vâng-Một tràng của cô Mary khiến Ran giật mình tỉnh lại
Sau khi khóa cửa phòng y tế lại,cô Mary và Ran chia nhau mỗi người một hướng đi về.Lạnh quá,thật tình,có phải đã tới mùa đông đâu...
......Một ánh đèn đường rọi vào bóng người đang trầm tư đứng đó.Ran sung sướng chạy đến
-A,Shinichi...Chúng ta cùng...
-Không,tôi không muốn nghe,tôi không thể tin được,vì lí do đó mà cô kết thân với tôi
Mắt Ran tròn xoe...Cậu ấy..đang nói gì thế,mình ko hiểu,môi cô run rẩy,cánh tay bị thương tê tái...
-Chuyện gì mà...
Người con trai chạy mất,vẻ mặt bực tức vô cùng.Trong màn đêm tối,quang cảnh thật tĩnh mịch
Gió
Gió lại nổi lên
Lạnh,lạnh quá.Gió bão trong người mình đang nổi lên,nó đang giết mình...Một giọt,rồi hai giọt nước rơi xuống cánh tay Ran...Bộp bộp...Có phải là mưa??
------------------------------------------------------
Ran gục trên giường mắt như vô hồn vì chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Flashback--Không,tôi không muốn nghe,tôi không thể tin được,vì lí do đó mà cô kết thân với tôi.

-mình không hiểu gì hết,câu nói đó nghĩa là gì?Tại sao cậu lại nói thế?Mới sáng nay mọi thứ còn bình thường thôi mà sao bây giờ mọi thứ lại như thế này?

Tâm trạng Ran rối bời.Nhưng là người hay giận dỗi,cô ôm chặt gối lên héthinichi là tên ngốc!!!-Rồi ngủ =-=

Sáng hôm sau,ko thấy cô ấy gọi mình đi học,Shinichi bực bội,vừa tức vì chuyện hôm qua vừa chuyện sáng hôm nay dậy trễ mất 15'.Shinichi dậy thay đồ,đánh răng rồi đi học mà quên ăn sáng-mà dầu gì nhà cũng chẳng có gì ăn nhanh cả

-Ran-san.Chờ tớ với.-Cô bạn Sonoko và Aoko chạy lại-Ểh,sao mặt cậu xấu thế Ran,hôm qua ko ngủ được àh
-Vì cái tên tên tử ngốc xít đó mà tớ mất ngủ đấy.-Ran bực bội,đôi mắt quầng thâm
-Ran-san thật may mắn-Aoko lên tiếng
-Hở-Ran chẳng hiểu gì cả
-Bọn con trai rất thích cậu-Aoko rầu rĩ trả lời
-Đúng thế.Đi với cậu mà chẳng có đứa nào thèm nhìn tớ.Đôi mắt tụi con trai cứ dán lấy cậu.Thật ghen tị quá đi à.-Sonoko ganh tị nối tiếp
-Nhưng Aoko rất giống tớ mà,mặt lại rất trẻ con dễ thương,nếu như mọi người thích tớ thì cũng thích luôn cậu chứ?-Ran nói
-Không,Ran mới cá tính,lại xinh đẹp,còn tớ,chẳng có gì nổi bật cả
-Nè,làm gì rầu dữ thế-Sonoko vỗ vai Aoko-Tối nay là sinh nhật chị Ayako của tớ,các cậu cũng đến nhé.
-Hôm nay là sinh nhật chị Ayako àh?-Aoko và Ran đồn thanh
-Ừ,tiệc của chị ấy năm nay có tên là công chúa và hoàng tử,mọi người sẽ mặc đồ dạ hội và sẽ có khiêu vũ nữa.Oa,thích quá,không chừng sẽ có rất nhiều anh đẹp zai đây-Sonoko phấn khích
-Khặc-Nhưng tụi này chả có gì để mặc cả
-Ko sao.Ko sao.Tớ lo hết,để cho cái chàng thám tử ấy của Ran cũng phải trố mắt
-Tên đó cũng đi àh?Ran hỏang hốt
-Chứ sao,tớ nói là nếu hắn ko đi tớ mai mối cậu với mấy anh hot hot đấy
-Sonoko-Ran giận dữ
-Trúng tim đen rồi kìa-Aoko khúc khích
-A...A...Đâu có ~ ~ ~Ran đỏ cả mặt
-Vậy tối nay nhé
-Thôi cũng được
-Yes-Sonoko thầm nghĩ-Kudo và Kaito ơi,các cậu sắp gục ngã rồi,he he he
Âm mưu gì của Sonoko đây???
End chap 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net