Chap 3: The light, the party, the ballgown

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi tối tại biệt thự Suzuki
-Haizz.Sao mình phải mò đến đây nhỉ,chỉ là bữa tiệc sinh nhật chị Sonoko thôi mà.-Shinichi thầm nghĩ-Ran rốt cuộc ở đâu trong đống người này?
Tại hồ nước phía ngoài sân
-Mình ăn mặc thế này có sao không Sonoko?-Ran nói
-Không sao,cậu và Aoko rất đẹp.-Sonoko lên tiếng-Đẹp hơn mình nữa là
-Sao cậu lại nói thế?-Aoko hốt hoảng
-Đùa thôi mà.
Ran hôm nay mặc một chiếc váy màu kem,dài và rất đẹp,Aoko cũng vậy,nhưng màu sắc và kiểu dáng thì khác nhau.Váy của Ran xòe rộng và bồng bềnh,còn Aoko chỉ thuộc loại thường,có lẽ vì 3 vòng cô ko đủ đẹp để mặc như Ran,nó khiến cô rất buồn,nhưng Aoko cố không lộ ra điều đó.
-Á,Kaito-Sonoko vẫy gọi
-Chào Suzuki,Aoko và Ran-Kaito lên tiếng
-Sao cậu bất công quá vậy?Chỉ gọi mỗi mình tớ là Suzuki-Sonoko bực bội
-A,tại vì Aoko chơi với mình từ nhỏ mà,còn Ran thì..thì...
-Shinichi...-Ran cất tiếng
-Không.Tớ là Kaito Kuroba,hân hạnh đc làm quen-Kaito chìa tay
Ran ngớ người một chút,sau đó cô bắt tay Kaito
Mắt của Aoko dường như vô hồn.Nếu như ko có sự xuất hiện của chị Ayako thì chắc cô sẽ ngẩn ngơ ở đó mãi
-A,nhân vật chính đây rồi.Ayako-neechan,đây là các bạn em.Ran,Aoko,Kaito,đây là chị tớ,Suzuki Ayako.-Sonoko hồ hởi giới thiệu
-Hân hạnh đc biết các em-Ayako mỉm cười
-Hân hạnh được gặp neechan.Chúc mừng sinh nhật chị.-Cả bọn chìa quà ra
Vừa nhận quà thì Atsuko,bạn của Ayako lên tiếng gọi-Ayako ơi,cậu đi đâu rồi,về lẹ lên!Sắp tới phần mở màn rồi!
-A!Đợi tớ một chút Atsuko-Ayako quay qua bọn Ran-Cám ơn các em.Các em chơi vui vẻ nhé.Cứ tự nhiên nha.H chị phải đến chỗ tụi bạn
-Vâng ạh-Cả bọn đồng thanh
Vừa đi xong là Sonoko bắt đầu thấy nản
-Sao mà tên thám tử đó sao lâu tới thế?-Sonoko châm chọc,cô thầm nghĩ rằng kế hoạch Shinichi phải trố mắt nhìn Ran mặc váy dạ hội đã bị đổ bể
-Kệ hắn,tớ ko wan tâm-Ran lên tiếng
-Hè hè,chẳng phải cậu đồng ý đi chỉ về để hắn nhìn thấy cậu mặc áo váy xúng xính thế này sao??
-Làm gì có chuyện đó.-Ran đỏ mặt
-Hì hì-Aoko và Sonoko cùng cười
-Nè các cậu-Ran vừa đỏ mặt vừa lên tiếng
Lúc đó,tên lạc đường kia hắt xì một cái,hắn biết chắc chắn là có ai vừa nhắc tới hắn đây mà.Hắn ta đưa mắt nhìn xung wanh và đến khi nhìn thấy Ran thì...đèn vụt tắt.Có một ai đó chạy qua hắn thật nhanh,có mùi gì đó rất là đặc biệt.Mà tối thế này có thể nhìn ra là ai cơ chứ
-Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của tôi(Ko bik đúng ko nha=-=).Xin cám ơn quý vị đã đến dự,tôi rất cảm kích.Xin hãy thưởng thức một cách vui vẻ.-Ayako phát biểu trong niềm vui
-Hoan hô,hoan hô!!-Mọi người đều chúc mừng-Nhưng có một kẻ lại không.(Chap về sau sẽ biết)
Sau khi Ayako xuống đài thì Atsuko,bạn của cô,lên phát biểu
-Alô,tôi là Atsuko,bạn của Ayako,chủ nhân bữa tiệc tối nay ạh.Tối nay chúng tôi có một trò rất thú vị.Khi ánh đèn của chúng tôi chiếu vào cặp nào thì cặp đó xin mời lên đây và nhảy một đoạn giao hưởng nhé!Và xin lưu ý là đây là một trò chơi,nên ko phải nhất thiết là cặp đôi chúng tôi mới chiếu đèn,nếu trúng ai thì cũng mong bạn đó đừng ngại nhé.
-Hay lắm Atsuko,không hổ danh là nhà viết tiểu thuyết tài ba.-Nhóm bạn của Ayako hoan hô
Trong lúc ánh đèn rọi,Ran có ý định bỏ đi để kiếm Shinichi,nhưng bị một cánh tay giữ lại.Đó là Kaito
-Nè,cậu đi đâu vậy,tiệc mới bắt đầu mà.-Kaito nói
-A...tớ...

Trong lúc đó
-Khỉ thật,sao mà chỗ này đông thế-Shinichi luồn lách trong đám đông để tiến đến chỗ Ran
-Và đây là cặp đôi may mắn của tối nay.-Atsuko chỉ vào ánh đèn đang rọi,và cũng chính là nơi Kaito đang nắm tay Ran.
-------------------------------
-Nào,các em lên đây nhảy một đoạn đi nào-Atsuko nồng nhiệt
-Nhưng...tụi em đâu phải-Ran ấp úng
-Nè,Trò chơi của chị không có ngoại lệ đâu nhé,ko lên là ko xong đâu đấy-Atsuko cười ma mãnh
-Nào,đi thôi Ran-san-Kaito nắm chặt tay Ran chạy lên lễ đài,mặc ho cô bạn đang ngạc nhiên.
Một cặp mắt chăm chú nhìn họ,rất bực tức.Một cặp mắt khác cũng chăm chú nhìn họ,nhưng buồn bã
-Kaito,tớ ko bik....
-Ko sao,cứ nhảy đi,dễ lắm.-Kaito đắc chí
Rồi nhạc cất lên,Kaito khiêu vũ với Ran,Ran nhảy khá tốt,trông hai người thật đẹp đôi như Romeo và Juliet khiến ai ai cũng nhìn
-Nè,Aoko,nếu như mà Kaito với Ran cũng ko tồi đâu-Sonoko tiếc rẻ anh chàng Kaito
Nhưng Aoko ko trả lời,mãi đến khi Sonoko gọi đến lần thứ năm,cô mới cất tiếng-Xin lỗi,tớ khát quá,tớ đi lấy ít rượu pân
-Ờ,lấy cho tớ đĩa trứng cá hồi nữa nhé-Sonoko căn dặn
-Ừ-Aoko mỉm cười
Tiếng đàn vừa dứt,Ran cầm áo váy toan bỏ xuống,nhưng...Một nụ hôn đã lên đôi má cô tự lúc nào
-Oa-mọi người thán phục-Hoan hô-Tiếng vỗ tay ào ào
-Và xin mời cặp kế tiếp-Atsuko ra hiệu cho đèn flash sau khi thúc vai cậu em kaito-Có ngày cậu sẽ nhớ ơn chị về điều này đấy
-Em biết mà-Kaito cười khì khì
-Trong ánh đèn flash đang rọi,Ran nhìn thấy...người mà cô định đi tìm kiếm...Shinichi.
-Shinichi...Đợi tớ đã!-Ran vừa túm lấy váy lên vừa chạy.Cô cố len thật nhanh,để con người kia đừng đi mất
Trong lúc đó,một cô gái ở quầy rượu đang thẫn thờ,tay tê lại,rơi cái ly mình đang cầm trên tay.Vừa lúc đó,Ran chạy ngay qua cô ấy.
Choang-ly rượu pân vỡ tan,rượu trong ly bắn tung tóe,nhuộm đỏ cả cái váy mà Ran đang mặc,một phần vì màu của rượu,một phần vì mảnh li vỡ đâm vào chân khiến cô chảy máu.Nhưng Ran ko wan tâm,cô ráng sức chạy theomột người đang định bỏ đi
-Shinichi!Shinichi!Đứng lại-Máu,đau quá,liệu mình có thể đuổi kịp cậu ấy ko?-Ran thầm nghĩ
Đến hồ nước trước sân vườn nhà Sonoko thì người đó đứng lại.
-Nè,tại sao cậu định đi,cậu đi đâu thế?-Ran hổn hển nói
-Đi về-Shinichi hậm hực
-Sao lại về?Tiệc mới mở màn mà?Cậu làm sao thế?(Chịu đựng hết nổi rồi..)
-Chả sao cả.
-Thế sao cậu không trả lời?
-Ko lý do gì cả.
-Trả lời tớ đi?-Giọng Ran vỡ òa
-Vì...Hắn way wa nhìn,h mới để ý đến vết thương trên ch6an Ran đã làm nhuộn đỏ váy,máu chân chảy một lúc càng nhiều,hắn hốt hoảng chạy lại,rút cái khăn tay định quấn vết thương
-Khỏi cần-Ran rút chân ra
-Cậu muốn tớ nói gì?-Shinichi rốt cuộc cũng nói đc một câu bình tĩnh
-Tại sao cậu vẫn luôn nói với tớ là cách tốt nhất để giải quyết một việc là nhìn thẳng vào việc đó,sao bây h cậu lại muốn bỏ trốn?
-Chỉ việc này thôi,duy nhất việt này là tớ ko thể nhìn thẳng đc.
-Tại sao?-Ran chịu hết nổi rồi.Cô đang đau,đau cả thể xác lẫn tinh thần,cô ứa nước mắt
-VÌ TỚ THÍCH CẬU,RAN!  

____________________________________________________________________________________

Sr các readers nhiều lắm. Mặc dù Umira nói sẽ đăng sớm nhưng bạn quá nên ít khi có thời gian viết nên bây giờ mới xong. Để đền bù thiệt hại Umira đã viết thêm chap 4 .

Hi vọng mina vẫn ủng hộ cho mình và theo dõi fic nhé !

Thân

Umira 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net