CHAP 10-END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10

Nửa tháng sau, Taeyeon quyết định cầu hôn Fany.

Sau cơn động đất hôm ấy, tâm tình của Fany luôn bị vây trong nỗi đau vô tận. Fany vẫn bàng hoàng không tin được chỉ trong vòng một đêm Fany lại mất đi toàn bộ những người mà mình yêu thương nhất, còn về Taeyeon nhìn thấy Nấm Ú của cô ngày một gầy đi, đôi mắt đen lánh ấy lúc nào cũng phủ lên một màu u thương mất mác làm cô rất đau lòng nhưng cô lại không biết làm gì để xoa dịu cô ấy ngoài việc ôm cô ấy thật chặt để cô ấy biết rằng cô vẫn luôn bên cạnh cô ấy dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Nhưng gần đây cô thấy Fany lại thường xuyên đưa mắt nhìn phương xa, trong đôi mắt biết cười ấy luôn lóe lên một loại ánh sáng làm cô không hiểu được, thứ ánh sáng ấy làm cô có dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra...

Cho nên hôm nay, cô muốn chính thức cầu hôn Fany, muốn cô ấy trở thành một nửa còn lại của cô, trở thành chủ nhân còn lại của Locksmith và trở thành Nữ Hoàng của Riêng Kim Taeyeon cô...

Taeyeon vui vẻ trở về biệt thự của mình, nhưng lại không tìm thấy Fany đâu cả làm nụ cười rạng rỡ của Taeyeon trở nên méo mó..

Taeyeon kiên nhẫn ngồi ở phòng khách đợi Fany vì cô cho rằng Fany có việc đã ra ngoài.... Nhưng...

1tiếng

2tiếng

3tiếng

.

.

.

.

9tiếng đã trôi qua và bây giờ đã gần sáng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Fany đâu cả... Nụ cười vui vẻ và gương mặt hạnh phúc lúc chiều của Taeyeon giờ đã bị thay thế gương mặt lo lắng lẫn tức giận, đưa tay lấy điện thoại Taeyeon gọi người mau chóng đi tìm Fany..

.

.

.

Lại ba ngày nữa trôi qua nhưng cả cọng tóc của Fany cũng không tìm thấy làm Taeyeon tức giận đến muốn giết người huy động toàn bộ Locksmith đi tìm Fany, cho dù lật tung cả Hàn Quốc hay lật ngược cả thế giới, cô cũng phải tìm ra cô gái đáng ghét này..

"Dám rời khỏi Tae thậm chí không để lại một lời nhắn, Hwang Miyoung em được lắm, tốt nhất em nên trốn kĩ vào đừng để Tae tìm thấy em không thôi em 'chết' rất "thảm"' - Taeyeon's pov

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, rốt cục cũng tìm ra được cô ấy đang ở Việt Nam, vừa nghe được tin này Taeyeon giận đến mức chút nữa là bay sang Việt Nam bắt Cây Nấm Ú vô tâm kia đem hầm rồi "ăn sạch" cho bỏ ghét...

Hwang Miyoung em thật tàn nhẫn!

Chẳng lẽ trong lòng em, Tae không hề có một điểm nặng nào ư? Cho nên mới có thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Taeyeon hờn dỗi phụng phịu không chịu đi tìm cô, cáu kỉnh dần tăng lên theo ngày.

Hai tuần sau, Siwon không chịu nỗi nữa lén lúc bay sang Việt Nam tìm Fany, năn nĩ ỉ oi thiếu điều muốn quỳ lại xin cô trở về cứu bọn họ, đáng tiếc Fany không thèm để ý lời cầu khẩn của anh, anh đành phải vuốt mũi, ủ rũ trở về.

Lại qua hai tuần, mức chịu đựng của Yuri đạt tới mức maximum, cô không chịu nỗi sự cáu kỉnh của Taeyeon, liền vác vali qua mặt dày mày dạng năn nĩ Fany, xin cô ấy trở về cứu kẻ đáng thương như cô. Nhưng Fany chỉ lẳng lặng nghe Yuri nói xong rồi lẵng lặng vào nhà, vẫn không muốn về Hàn, thế là Yuri cũng đành thất bại lũi thũi về Hàn

Lại qua hai tuần, các trưởng bối Kim gia cũng không nhịn được, thuê máy bay trọn gói đến Việt Nam thăm Fany kiêm du lịch. Nhân lúc trường cho nghĩ lễ Fany làm hướng dẫn viên dẫn các trưởng bối Kim gia đi thăm thú khắp nơi ở Việt Nam còn dẫn họ đi ăn những món bình dân đậm chất Việt.... Nhưng các trưởng bối Kim gia vẫn không thể lôi đầu ý lộn lay chuyển được Fany nên đành thở dài bất lực rồi cùng nhau kéo vali về Hàn...

Lại hai tuần trôi đi, Taeyeon cáu kỉnh đến mức người gặp là sợ, ma gặp ma chạy mất dép, cho dù có chuyện cũng không dám đi gặp cô.

Nhưng đáng tiếc là chỉ cần Kim Taeyeon hạ lệnh muốn gặp ai, ai dám không đi gặp cô chứ? Giống bây giờ Yuri và Siwon đều bị cô gọi đến, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt cô.

"Vì sao không nhìn tôi?" Taeyeon giận dữ hét.

Hai người vội vàng nâng ánh mắt lên nhìn về phía cô, không dám nói ra hai giờ trước, Taeyeon mới hạ lệnh không cho họ nhìn cô.

"Đã hơn hai tháng, tại sao cô ấy vẫn chưa quay lại?" Taeyeon tức giận đập bàn.

"Taeng à, có lẽ Famy đang đợi cậu đến đón cô ấy." Yuri cẩn thận nói.

"Cô ấy bỏ di không thèm để lại một lời nhắn, như vậy làm sao tớ biết cô ấy ở đâu mà tìm!" Taeyeon nghiến răng tức giận nói

"Không phải cô ấy đang ở Việt Nam sao?!" 

"Đó là do tôi điều tra ra, không phải cô ấy nói cho tôi biết." Ánh mắt Taeyeon giống như phun lửa bắn về phía Siwon.

Cái này có gì mà so đo, chỉ cần biết rằng cô ấy ở đâu là được rồi mà.

Yuri rốt cuộc không chịu nỗi tính cách trẻ con này của Taeyeon nữa mà bùng nỗ..

"Không phải bây giờ đã tìm được Fany rồi sao, cậu còn ở đó so đo cái gì?"

"Cô ấy không nói cho tôi, cũng không gọi điện cho tôi."

Yuri tức giận chỉ vào di động bị vỡ ở bên cạnh nói: "Kim Taeyeon, cứ hai ngày cậu lại làm hỏng hai, ba cái điện thoại, tớ nghĩ cho dù Fany có gọi điện thoại, cậu cũng không nhận được."

"Cậu nói chuyện thay cô ấy à?" Taeyeon hừng hực lửa giận nhìn Yuri.

Yuri vội vàng xua tay, "Không có! Không có! Sao tớ dám chứ!"

"Còn các cậu nữa, bộ không thể thay tôi đi tìm cô ấy sao?" Taeyeon tức giận quát.

"Tớ đã sớm đi rồi." Siwon cố lấy dũng khí thừa nhận.

Taeyeon lạnh lùng nhìn anh hỏi: "Đi? Đi lúc nào?"

"Sáu tuần trước."

"Còn cậu?" Ánh mắt bao phủ đầy băng của Taeyeon chuyển hướng sang Yuri

"Bốn tuần trước."

"Rất tốt! Các cậu không có sự đồng ý của tôi, lại dám bỏ đi tìm cô gái của tôi!" Taeyeon lạnh giọng nói

Vừa rồi rõ ràng cô ấy nói, tại sao họ không chủ động đi đón Tiffany, chờ khi họ thành thật thừa nhận, cô ấy lại trở mặt là sao? 

"Trưởng bối Kim gia cũng có phần, hai tuần trước họ còn tổ chức đi thành đoàn." Dù sao phải chết thì mọi người cùng chết. Yuri quyết chí nói ra tất cả.

"Cô ấy nói sao?" Taeyeon trầm giọng hỏi.

"Cô ấy nói không muốn về." Siwon cúi đầu trả lời.

"Vậy cậu không ép cô ấy về à?"

"Em không dám đụng vào cô ấy." Anh cũng không muốn tìm cái chết đâu, anh còn rất yêu đời nha

"Coi như cậu có óc. Vậy còn cậu?" Ánh mắt Taeyeon chuyển đến Yuri

"Cô ấy nói không biết về làm gì."

"Trở về làm cô gái của tôi!"

"Em cũng nói như vậy, nhưng cô ấy nói không cần."

"Không cần? !" Taeyeon tức giận đứng lên, "Lập tức làm visa cho tôi, tôi muốn lôi Cây Nấm đó về, dám cả gan nói không cần, làm người của tôi không tốt sao? Có trời làm chứng có biết bao nhiêu người muốn làm người của tôi mà không được."

Yuri nghe vậy! Vội vàng lấy cái gì đó đưa ra cho Taeyeon nói: "Visa đã làm xong từ lúc biết Fany ở Việt Nam rồi."

Taeyeon liếc xéo Yuri nói, "Cậu có vẻ đoán được không sớm thì muộn tôi cũng đi." 

"Bởi vì chúng tớ cho rằng cậu sẽ không để cô ấy tự do quá lâu, dù sao cô gái xinh đẹp ở nước ngoài một mình, chẳng may bị người khác theo đuổi..."

"Có người dám động vào cô ấy à? Là tên không có mắt nào, lột da tên đó cho tôi! Còn nữa, khi tôi đi Việt Nam, việc mở rộng và lợi nhuận của tập đoàn Locksmith, chờ sau khi tôi về phải nâng 30%, có nghe hay không?"

"Taeyeon/ cô chủ? !" Vậy chẳng khác gì cái tên Lùn Thiếu thước này nhỡn nhơ nghỉ phép, bọn họ ở lại liều mình làm việc sao, thật quá bất công..... 

"Có ý kiến à?" Taeyeon lạnh giọng hỏi.

"Taeng/ cô chủ, đi chơi vui vẻ." Bọn họ nhăn như trái ớt! Trăm miệng một lời nói.

******

Việt Nam

Động đất qua rồi, cô lại đứng lên một lần nữa dưới sự giúp đỡ của Taeyeon, nhưng không danh không phận, cô làm sao có thể ở cả đời cạnh cô ấy đây? Muốn bắt đầu cuộc sống độc thân lần nữa, cô mới có thể đi ngàn dặm ra nước ngoài.

Nhưng, cô không dự đoán được Taeyeon sẽ tìm cô, càng không dự đoán được cô ấy lại vì cô mà cáu giận.

Là thật vậy chăng? Cô thật sự có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Cô không biết là bản thân có năng lực lớn như vậy, nhưng cứ hai tuần lại có khách đến từ Hàn Quốc đến tìm cô, cô không khỏi thầm đoán, người tiếp theo có phải là Taeyeon không? 

Hẳn là không phải cô ấy đâu, cái người coi sĩ diện còn hơn mạng sống như cô ấy làm sao có thể vì một cô gái như cô mà ngàn dặm xa xôi đuổi đến Việt Nam được, hơn nữa nếu đến cô ấy đã sớm đến rồi.

Rời khỏi Kim Taeyeon là đúng, Tiffany cô lamg sao thể chấp nhận một hôn nhân không có tình yêu.

Từ sau trận động đất cô biết bóng Taeyeon đã không thể xóa đi trong lòng cô, cũng không thể phai nhạt.

Cô không thể không thừa nhận từ rất lâu rồi, sự mạnh mẽ bá đạo vô sĩ điên cuồng chiếm đoạt của Taeyeon, đã sớm đoạt lấy trái tim cô.

Phần tình cảm này làm cô như bị vây trong đá, khi đến gần cái chết bỗng mới hiểu ra, khi đó cô rất muốn gặp Taeyeon, cũng rất nhớ cô ấy.

Sau trận động đất kinh hoàng ấy Taeyeon luôn dịu dàng chăm sóc, che chở cho cô, nhưng đáy lòng cô luôn nghi ngờ, và rất bất an!

Cô căn bản không rõ vì sao họ lại dây dưa một chỗ?

Cô yêu Taeyeon, nhưng còn cô ấy?

Taeyeon từng nói muốn kết hôn với cô, nếu như cô có con, có phải Taeyeon vì con mới cưới cô không?

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cho nên cô quyết định phải rời khỏi, để bản thân có thể suy xét kĩ càng chuyện này.

Chỉ đảo mắt đã hơn hai tháng trôi qua, vì sao trái tim cô vẫn chưa bình lặng? Còn chờ mong gì nữa? 

Phút chốc, một giọng nói trong trẻo bỗng hét lên phía sau cô ——

"Hwang Miyoung!"

Cô thất thần quay người lại, nhìn bóng người quen thuộc vội đi đến, hai mắt nhất thời mở thật to.

"Tae..."

Cô ấy thật sự đã đến, là đến vì cô sao?

"Em lại dám bỏ Tae!" Taeyeon đứng trước mặt cô, hung hăn trừng mắt với cô

Nghe thấy tiếng hét giận dữ quen thuộc, cô ngược lại lộ ra ý cười nói: "Vì sao em không thể đi? Em chẳng phải cái gì của Tae cả."

"Em nói cái gì?" Taeyeon cầm tay cô kéo sát cô vào người mình.

"Em cảnh cáo Tae, không được hét lên với em. Tae nên rõ, giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả."

"Giữa chúng ta có quan hệ rất rất thân mật!" Taeyeon cố gắng kiềm chế cơ tức giận nói..

Nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Fany lại đỏ bừng, "Đó không tính!"

"Không tính? !" Lời nói của Fany làm Taeyeon tức muốn trào máu, điên tiết kéo Fany đi về phòng (giải quyết riêng)

"Nếu em nói quan hệ lúc trước của chúng ta không tính, vậy bây giờ thì tính phải không!" Taeyeon mờ ám nói, kéo Fany vào phòng khách..

"Ya.... Kim Taeyeon..!" Fany dùng sức giãy giụa. 

"Em tốt nhất nghĩ xem nên dập tắt lửa giận của Tae thế nào, nếu không Tae không dám cam đoan có thể đánh em không. Em lại dám cả gan rời khỏi Tae, thậm chí chẳng thèm để lại một dòng tin nhắn gì cả."

"Có người nào từng để lại tin nhắn cho Tae không?"

"Không có." Không ai dám rời khỏi cô, tất nhiên không có rồi.

"Xem đi! Người khác rời khỏi Tae đều không cần viết, vì sao em phải chứ?" Cô nhỏ giọng kháng nghị.

"Em nói lại lần nữa xem, Tae sẽ khiến cho em ngày mai không xuống giường được." Taeyeon dùng lực ném Fany lên giường.

"Tae muốn làm gì?"

"Em nghĩ xem Tae muốn làm gì?" Taeyeon vừa nói vừa cởi quần áo.

"Bây giờ em không có nợ tiền Tae và Tae cũng không có quyền làm thế với em." Fany nhanh chân chạy trốn, nhưng lại không nhanh bằng tay Taeyeon nên bị cô kéo lại lên giường, cả người trần trụi ép lên người Fany.

"Em mặc nhiều quá, cô bé!" Taeyeon ra tay cởi quần áo của Fany, động tác rất thô lỗ, cứ như muốn xé rách quần áo cô.

"Ya!!! Kim Taeyeon... Dừng tay !" Cô vặn vẹo thân thể giãy giụa.

Hơi thở nóng ấm của Taeyeon bao vây lấy tai cô, mờ ám nói: "Tae sẽ cho em ngày mai không xuống giường được, em có biết Tae làm sao để em không xuống giường được không?" 

"Tae làm sao có thể..." Fany hoảng sợ đảy Taeyeon ra, nhưng bàn tay hư hỏng của tên kia đã tiến vào giữa hai chân cô.

"Tae đương nhiên có thể, em đã quên rôi sao, em là của Taeyeon." Ánh mắt nóng rực của Taeyeon đảo qua thân thể mềm mại của cô, "Em thuộc về Kim Taeyeon này!"

"Không!" Cô lớn tiếng kháng nghị.

Câu trả lời cho sự kháng nghị của Fany là hai ngón tay gian trá kia chui tọt vào bên trong hang động của Fany không ngừng tàn phá..

Tay cô dùng sức muốn đẩy Taeyeon ra, nhưng đẩy cở nào cũng không làm cô ấy ra được mà ngược lại còn làm cái tên Dê này tiếng quân thần tốc bên trong cô...

"Không được nhúc nhích, Tae muốn cảm nhận cảm giác trong cơ thể em một chút." Taeyeon hung hăn trừng Fany một cái, không cho cô phá vỡ thời gian hưởng lạc của mình.

Cô ấy bỏ mặt cô hai tháng trời bây giờ phải "bù đắp" lại cho cô mới được....

"Vừa thấy mặt đã hung dữ với em."

"Ai bảo em chọc Tae giận."

"Giờ em và Tae chẳng còn khế ước giao kèo gì nữa, em có thể đi bất cứ lúc nào!" Fany đúng lý hợp tình nói, nhưng khi nhìn đến lửa giận đang bóc trên đầu và lửa tình tràn ngập trong của Tae, cô liền vội vàng im miệng không dám nhiều lời. 

"Nếu em lại dám cả gan rời đi, Tae sẽ như hôm nay, đánh em một trận!" Taeyeon vừa nói vừa hung hăn tiến vào sâu hơn.

Thân thể mềm mại của cô đầy mồ hôi mỏng, mà Taeyeon mạnh mẽ tiến vào, làm cô thở gấp không ngớt.

Tóc như mây tản trên gối, cô không ngừng lắc lư đầu, yêu kiều rên rỉ: "Đừng, ngừng lại! Em không chịu nổi nữa!"

"Còn dám trốn không?" Taeyeon như nổi điên ra sức tiến lên.

"Người ta không muốn làm tình nhân của Tae mà!" Fanu tủi thân nói.

"Cho tới bây giờ Tae chưa từng nói để em làm tình nhân của Tae!" Taeyeon nhìn cô khó hiểu.

"Người ta cũng không muốn vì con mà lấy Tae."

"Chẳng lẽ em có con cũng không lấy Tae à?" Taeyeon giật giật, thúc giục nói: "Nói đi!"

"Em không muốn vì con mà lập gia đình! Tae hiểu không?" Fany tức giận đến đánh vào ngực cô.

"Không hiểu, em không muốn vì con mà lấy Tae, vậy thế nào em mới bằng lòng lấy Tae? Nói đi! Em nói rõ cho Tae." Taeyeon tức giận hỏi, càng gia lực để hai ngón tay càng quét bên trong...

Taeyeon tiếp tục rong ruổi trong cơ thể Fany, cô đã không làm với cô ấy như thế hai tháng rồi, cô ấy có biết cô nhớ cô ấy biết bao, nhớ tư vị này biết bao.

"Dừng lại!" Trong đê mê như thế này, bảo cô bình tĩnh suy xét thế nào?

"Không ngừng!"

Cô yêu kiều rên rỉ: "Tae không ngừng, em nói thế nào... A! Tae nhẹ một chút !"

"Em nói là chuyện của em, Tae làm là chuyện của Tae." 

"Vậy động tác của Tae nhẹ một chút !" Cô thở gấp liên tục nói.

"Ít nói nhảm đi, nói mau!"

"Em..." Nào có người dùng cách này bức cung chứ, thật sự là không võ mà thắng mà.

"Nói đi!" Kịch liệt chạy nước rút đưa hai người cùng lên mây, Taeyeon đưa Fany lên cõi thần tiên

"Còn không mau nói!" Ánh mắt Taeyeon khóa chặt vào cô gái đang thở gấp không thôi.

"Để em nghỉ một chút."

"Không được, không trả lời, chúng ta sẽ tiếp tục." Taeyeon tàn ác nhìn cô. 

Cô không tin nhìn Taeyeon, thông thường, sau hai lần, cô ấy ít nhất phải nghỉ ngơi nửa giờ.

Taeyeon nhìn Fany nhếch mài nói, "Nghi ngờ năng lực của Tae sao?"

Fany trợn to hai mắt nhìn cô, "Tae..."

"Em nợ Tae hai tháng, tối hôm nay Tae muốn em phải cùng Tae cả đêm. Còn không mau nói!"

Tại sao cô lại đụng phải con Dê lai Sói này chứ?

"Người ta... người ta chỉ muốn có một người yêu mình, em không muốn chỉ vì con mới lập gia đình."

Nghe vậy, ánh mắt Taeyeon trở nên dịu dàng nhìn cô, thở dài nói: "Nếu không yêu em, làm sao Tae có thể để em mang con của Tae chứ."

Fanu ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt nâu trong đầy yêu thương của Taeyeon, "Tae nói Tae yêu em sao?"

"Tất nhiên là Tae yêu em, nếu không yêu em, Tae sẽ không đau khổ chờ em mười năm. Còn nhớ mười năm trước, chuyện em nguyện ý dùng sinh mệnh đổi mạng của em trai mình không?"

"Khi đó ngồi trong xe là Tae!" Cô kinh ngạc nói.

"Đúng, vì có được em, Tae đã dùng mọi thủ đoạn để giữ em lại bên cạnh, thậm chí để em mang thai. Em cũng biết, Tae không cho phép người phụ nữ khác có con của Tae, Tae chỉ cần em sinh con cho Tae thôi."

"Tae nói là thật?" 

"Nếu không phải trong lòng có em, em nghĩ Tae sẽ đến Jeonju cứu em ra khỏi đống gạch vụn mà sinh ly tử biệt chưa biết ư? Hôm nay nếu không phải là em, em nghĩ Tae có thể bỏ tự tôn đến Việt Nam này tìm em à? Tất cả đều vì yêu em mà thôi. Hwang Babo.."

Fany cảm động vui mừng đến bật khóc, ôm chặt lấy Taeyeon nói: "Em không biết Tae yêu em, em nghĩ Tae chỉ coi em là công cụ nối dõi...."

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh nước nhưng cong lên thành hình bán nguyệt của Fany, cô dịu dàng cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mê người mơ màng kia.

"Vậy em còn muốn lấy Tae không?" 

"Em muốn lấy Tae!" Cô vui sướng hứa hẹn.

"Mà cho dù em không đồng ý, Tae cũng sẽ ép em vào lễ đường, bởi vì em biết Tae tuyệt đối sẽ không để con Tae thành con riêng..."

Ánh mắt Taeyeon nhìn về phía bụng cô, kinh ngạc nói: "Em đừng nói cho Tae là... em có thai ?"

"Đúng vậy, em có thai gần ba tháng rồi."

"Có thai hơn ba tháng? Có lúc em chủ động..! Đáng chết! Em lại chẳng nói với Tae, lại còn tự chạy đến đây, em muốn trộm con Tae đi à?" Cô đúng là bị cô gái ngốc này làm tức chết mà, dám cả gan mang theo con cô chạy loạn.

"Khi em đến Việt Nam rồi mới phát hiện mang thai."

"Vậy còn không nhanh trở về?"

"Tae lại chẳng đến tìm em, chẳng lẽ bảo em mặt dày trở về tìm Tae à?"

Taeyeon hít sâu cố gắng kiềm chế bản thân, tức quá mà đánh cô...

"Vậy nếu Tae không đến đây, có phải em không tính về không?"

"Còn chưa tính đến." Hai tay cô ôm cổ Taeyeon, làm nũng nói: "Đừng tức giận mà! Người ta không cố ý, người ta cho rằng Tae sẽ đến mà!"

"Em đấy!" Taeyeon xoay người rời khỏi thân thể mềm mại của cô, ánh mắt có chút lo lắng hỏi: "Vừa rồi Tae có quá thô lỗ không? Có làm con bị thương không?"

"Vậy Tae còn muốn đánh em không!" Mắt cô lóe lên ánh sáng khiêu khích.

"Cây Nấm này, đừng quá phận."

"Em chỉ nghĩ, một chủ tịch tập đoàn đồng thời là thủ lĩnh thế giới ngầm như Tae có nuốt lời không!" Cô nâng tay nhỏ bé lên nhẹ nhàng mà vuốt ve xoa nắm vòng một căng tròn của taeyeon

"Hwang Miyoung, em đừng thách thức Tae!"

Fany yêu kiều liếc cô một cái, "Chẳng lẽ Tae không được nữa?"

"Đáng chết!" Taeyeon lại xoay người đè lên người cô, nhưng động tác đã mềm nhẹ hơn rất nhiều.

"Thật sự không làm con bị thương chứ?"

"Không đâu!"

Taeyeon lập tức tha thiết che cánh môi mềm mại của cô lại, lại cùng cô kích tình....

******

"Tớ còn muốn nghỉ ngơi ở đây một thời gian, chuyện công ty và trong bang giao cho các cậu toàn quyền phụ trách." Taeyeon nói qua điện thoại, ánh mắt yêu chiều chuyển đến Fany bận rộn nấu đồ ăn.

"Taeng à cậu cứ chơi hết sức, chơi càng lâu càng vui vẻ, không cần lo lắng công ty và bang." Yuri thật sự là rất cảm kích Fany đến muốn rơi nước mắt, giữ chân cái tên tàn bạo kia ở Việt Nam "ăn phở" một thời gian, nếu không bọn họ sao có thể trong thời gian ngắn như thế, nâng tầm công ty chứ? 

"Mặt khác, có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ."

"Vâng."

Taeyeon với chuyện Nấm Ú nhà cô cố ý muốn hoàn thành chương trình "tìm hiểu Việt Nam" (hay còn gọi là Việt Nam học) của cô ấy mà  cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô vốn định trực tiếp ép cô ấy về Hàn Quốc, trực tiếp kéo vào lễ đường, hiện tại cô đành bó tay chỉ có thể để vợ yêu ở lại.

Taeyeon cúp điện thoại, đứng dậy đi vào phòng bếp, mắt ngắm bao đồ trong tủ, tò mò mở ra xem, lập tức kinh ngạc kêu lên: "Là ai đưa những thứ này đến?"

Fany theo tiếng nhìn lại, hai gò má lập tức ửng đó, "Đó là ông nội đưa đến."

"Ông nội Tae đưa cho em làm gì?" Sao ông nội có thể cho cô thuốc "tráng dương" bồi bổ thể lực được chứ? Huống hồ hai tuần trước, cô có một mình mà.

Cho ai bổ đây? 

Taeyeon tức giận đến bốc lửa.

"Ông nội nói..."

"Nói cái gì?"

Fany thẹn thùng liếc cô một cái, "Họ nói, thấy Tae cố gắng lâu như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net