Chương 2| P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không bao giờ muốn anh đọc được lá thư này, nhưng nếu bây giờ anh cầm nó trên tay thì có thể em đang cận kề với cái chết, hoặc là rời xa anh thật rồi.

Phòng trường hợp em không thể ở bên cạnh anh nữa, em sẽ chuẩn bị trước cho chúng ta vài thứ nhé. Em biết kiểu nào anh cũng sẽ trách em, nhưng Jiwon, thông cảm cho em, vì đây là cách cuối cùng em có thể đảm bảo cho tương lai của anh.

Thứ nhất, trong mọi trường hợp em mất năng lực hành vi hoặc ý thức, toàn bộ tài sản đứng tên Kim Hanbin sẽ do Kim Jiwon thừa kế, trong đó bao gồm tiền mặt trong tài khoản ngân hàng, số tiền đã đầu tư vào trường đua ở Singapore và toàn bộ các bất động sản khác. Căn biệt thự chúng ta đang ở, cũng là của Jiwon. À còn nữa, em xem xe đua như con mà, nên anh tiện tay thì chăm sóc cho chúng giùm em nhé.

Về quyền quản lý trường đua, em sẽ giao hoàn toàn cho Donghyuk. Anh có thể chọn ở lại giúp cậu ấy hoặc không.

Chỉ có thế thôi. Em là người tẻ nhạt lắm nên cả cuộc đời chẳng có gì thu về hết.

Jiwon à, từ sau khi mọi thứ kết thúc, có một cảm xúc cứ thường trực trong lòng em. Sống trên đời đến bây giờ, chuyện đau khổ gì cũng xem như trải qua cả rồi. Có được có mất, chẳng ai lấy đi của ai bất kỳ thứ gì. Mẹ đã bỏ em mà đi nhưng Jiwon lại đến với cuộc đời của em, đẹp như mơ vậy. Cho nên, tự dưng lại ngẫm ra, đời người quả thật quá kỳ diệu, không ngừng trùng phùng rồi lại rời xa, rồi lại quay về với nhau.

Hệt như khi mình đua xe. Xe chạy đủ một vòng, cũng sẽ về lại điểm ban đầu.

Có một thời gian, em cứ đứng nhìn học viên chạy qua chạy lại trước mặt mình. Tiếng lốp ma sát với mặt đường, tiếng ống xả, tiếng thắng xe kêu rít lên lúc qua cua, những âm thanh quen thuộc mà em vẫn nghe hằng ngày. Thế mà em cứ đứng nhìn như vậy, còn lấy thời gian họ tập luyện để căn thử mình đứng được bao lâu rồi.

Trong quá trình đó,

Xe tăng tốc

Rồi lại giảm tốc

Cuộc đời có lẽ cũng như vậy mà thôi, lúc thì điên cuồng tăng tốc, lúc lại nhấc ra khỏi chân ga để chậm lại. Quan trọng là phải biết mình đang chạy đến đâu rồi, quan trọng phải biết cái đích đến của mình ở đâu.

Em đang ở lưng chừng cuộc đời, bên cạnh là Jiwon, đích đến là tình yêu.

Anh từng nói anh không biết nhiều về quá khứ của em đúng không? Thực ra, chả có gì đáng kể hết. Lúc nhỏ, có một lần trong bữa tiệc gia đình, em đến chào hỏi với một người họ hàng, đối phương lại chẳng đáp. Quào, lúc ấy liền cảm thấy người kia đang xem thường mình. Sau đó, tâm trạng nặng nề vô cùng, nghĩ ngợi rất nhiều. Thật ra người ta không cố ý, chỉ là không nghe thấy thôi, nhưng em lại nảy ra cái ý chí phải có thành tựu mới được, phải khiến người khác nghe đến tên mình liền tỏ ra kinh sợ. Lúc nhỏ em rất để tâm ánh mắt của người ta đối với mình, chỉ cần thoáng chút nghi ngờ chất vấn hay lạnh nhạt, ngay lập tức cảm thấy tổn thương sâu sắc. Em dùng ánh mắt của họ để xác định sự tồn tại của mình. Haha, giờ nghĩ lại thật trẻ con, còn có chút đáng thương nữa.

Sau này dần khôn lớn, sự nghiệp đạt được thành tích cao, được chút công nhận của mọi người, sức mạnh nội tâm cũng lớn hơn, đứng trước bao nhiêu ánh mắt của truyền thông, em cứ ra vẻ bông đùa, hiếm khi nghiêm túc mà trả lời ai cái gì, nhiều khi lại gay gắt khi họ nói không đúng ý mình. Thời trẻ, em rất ghét ai bảo mình ấu trĩ, nhưng lại ưa thích cách họ bàn tán về vẻ kiêu ngạo của em. Vì sao, em giỏi mà, em có quyền được kiêu ngạo. Lúc đó, em dựa vào chiến thắng và dăm ba tràng pháo tay mà chứng tỏ sự tồn tại của mình. 

Còn bây giờ, đối với em, họ có công nhận sự tồn tại của em hay không là việc của họ, em vẫn tiếp tục làm những chuyện mình muốn.

Có lần đi công tác bên Úc, một người đồng nghiệp hỏi em, dạo này vui vẻ thế, đang yêu à. Em bảo đúng. Cô ta lại tiếp tục tò mò, hỏi là cô gái nào may mắn vậy. Em chẳng ngần ngại đáp, Tôi yêu đàn ông, anh ấy đẹp trai lắm. Tưởng xong rồi, ai dè cô ta tiếp tục tra hỏi, làm sao hai người đàn ông yêu nhau được. Buồn cười, thế là em nói, có phải cô chưa yêu ai không hả?

Một Kim Hanbin đáng ghét thế, anh có thể yêu thương nổi không?

Mặc kệ anh có yêu không thì bây giờ anh là của em rồi.

Đừng có cười, người ta tỏ tình nghiêm túc mà.

Nhưng nói đi phải nói lại, tính cách của Kim Hanbin tệ hại đến vậy nên bạn bè chẳng kết giao mà toàn chuốc thù oán vào người. Người thân còn lại trong đời em, đếm tới đếm lui cũng chưa quá một bàn tay.

Tự dưng em nhớ ra một câu chuyện vui vui. Goo Junhoe, cậu ấy buồn cười lắm, sau tai nạn của Donghyuk, cậu ấy luôn sợ bản thân mình không khống chế được sự việc, bởi vậy từ đó về sau không chơi trò lặn. Cái lý lẽ nghe cuội cuội ghê gớm. Một lần, mấy anh em bọn em thuyết phục cậu ấy, thuyết phục đến rã hơi rã sức mà không xi nhê, cuối cùng quyết định kéo cậu ấy xuống nước. Vừa xuống tầm mười lăm mét, Junhoe bị rắn nước dọa phát khiếp, vội vàng ngoi lên, thề không bao giờ theo bọn em ra biển nữa. 

Junhoe giận quá còn bảo, Kim Hanbin, từ nay cậu đừng nhìn mặt tôi nữa, tôi cũng không anh em gì với đồ lừa đảo nhà cậu. Hahaha, nghĩ đến lại thấy cậu ta rất dễ thương.

Nhiều lần, rất nhiều lần như vậy, em thích đùa Junhoe lắm. May mắn thay, cậu ấy không rời bỏ em mà đi.

Không ai bỏ em đi hết.

Những lúc anh chưa xuất hiện, họ là chỗ duy nhất của em.

Sau này, nếu họ cần giúp đỡ, nếu trong khả năng của anh thì coi như anh giúp em nhé.

Lúc em ngồi viết bức thư này, anh có biết em sợ nhất là gì không? Chẳng phải cái chết, mà là sợ bị lãng quên. Jiwon chắc sẽ nói không bao giờ quên em đâu, nhưng liệu Jiwon có giữ được câu nói đó mãi không nhỉ?

(Em từng nghe người ta bảo, Cãi nhau giữa bạn bè thân hay người yêu, có lúc cãi nhau đến đỏ mặt tía tai cũng không bằng một cái ôm trực tiếp. Chúng ta cãi nhau rất nhiều, em rất muốn ôm anh nhưng Jiwon chưa từng cho em cơ hội ôm anh để nói xin lỗi. Toàn là bỏ đi trước khi người ta kịp phân bua.)

À à, cái đoạn bị gạch bỏ ở trên không có gì đâu anh, đừng cố gắng đọc nó nhé. Em đùa đấy. Đùa thôi.

Khi em ngồi bàn bạc với anh Yunhyeong về những thứ cần chuẩn bị, tâm trạng của kẻ sắp rời xa Jiwon, quào, không đùa được đâu. Đang ngồi nói luyên thuyên, em cũng khóc được, nước mắt cứ thay nhau chảy ra như bản năng ấy.

Rồi em nghĩ, còn thiếu gì không nhỉ? Nghĩ đến lúc này mới nhớ.

Điều cuối cùng em để lại cho anh đây Jiwon. Đó là,

Quyền được yêu một người khác.

Anh cứ nhớ em, tiếp tục yêu em cũng được, yêu đến cuối đời cũng được. Vì tình yêu đâu chỉ gồm mỗi chữ "yêu" nhỉ? Coi như vì cái tình mà nhớ về em, vậy là em thỏa mãn cho tình yêu của tụi mình rồi.

Còn cuộc sống của anh, vẫn phải có một người ở bên cạnh. Em chỉ có thể chuẩn bị trước cho anh về mặt vật chất thôi. Phần mình, anh phải biết tự lo. Đừng có tưởng tượng bậy bạ, em không siêu thoát nổi thì em bóp cổ anh à. Nhưng xét lại thì, anh có người yêu ngầu thế còn gì. Kiếm đâu ra người vừa có tài, vừa giỏi, vừa đẹp, vừa chu toàn mọi việc, vừa giàu nữa, vừa yêu anh nhất như Kim Hanbin. Thôi đừng có cười, em nghiêm túc đó!

Nói đùa thôi, hãy yêu ai khác đi Jiwon, một người con gái cũng được này. Sau đó thì kết hôn, sinh con, nuôi đứa bé ấy khôn lớn, rồi kể cho nó nghe ba nó là người tuyệt vời thế nào.

Còn nữa, chăm sóc bản thân cho tốt, tâm thái, ngủ nghỉ, ăn uống, vận động đều phải chú ý. Muốn có được sức khỏe tốt, anh phải có lòng nhẫn nại với cơ thể của mình. Nhớ nhé, muốn trẻ lâu phải bền bỉ yêu thương bản thân. Đua xe thì cứ đua thôi nhưng dù vì đam mê hay sự nghiệp thì anh vẫn phải biết giữ tính mạng cho mình. 

Bất luận thế nào, sinh mệnh mới là thứ quý giá nhất. Nguyên tắc này em đã nói với anh rồi, lúc chúng ta lắp ráp xe, thà thiếu một con ốc vít trên mặt đất chứ không muốn thấy dư một con nào. Thiếu một con ốc, có thể là bị đá đi đâu không nhìn thấy, nhưng thừa một con, có nghĩa rằng bộ phận nào đó vẫn chưa xong xuôi. Điều này cũng đồng nghĩa với ba chữ, không-an-toàn. Nhớ nhé anh, nhớ nhé Jiwon, nhớ kỹ, phải đặt chữ an toàn lên trên hết.

Jiwon à, Jiwon, Jiwon, em đang gọi anh đây, gọi đến mức nhòe cả mắt. Anh nghe không?

Em có nhiều thứ muốn nói với anh lắm, còn nhiều thứ muốn làm cùng anh. Mấy ngày tới phải làm cho bằng xong mới được, trước khi anh đọc được thứ quỷ này!

Đừng khóc nữa, em biết anh đang khóc.

Sao nhỉ? Anh biết em là người ích kỷ mà, nên đừng quên em quá vội nhé. Em đã giữ đúng lời hứa với anh, yêu anh đến lúc chết. Em không muốn anh cũng thế nhưng ít nhất đừng quên em, xin anh đấy. Đừng quên em.

Ngoảnh lại lần nữa, tình yêu của em có chút méo mó, nhưng không phải cái xấu xí chân thực sẽ đẹp hơn nghìn lần vạn lần vẻ giả tạo hay sao? Em yêu anh, dù cố gắng hết sức, cũng chỉ dừng ở đây thôi.

Cùng tấm lòng như vậy mà xa anh lần này, em mãn nguyện vì tất cả rồi.

Chào anh, Kim Jiwon."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net