Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng tôi được sinh ra trong một câu chuyện của tác giả người Nhật Bản. Trong câu chuyện ấy chúng tôi chỉ là những con robot giả có cảm xúc, được tạo ra để cho làm cho con người lạc quan lên. Không hiểu sao, con người yêu thích chúng tôi và họ làm ra chúng tôi từ những miếng bìa catton, biến chúng tôi trở thành một thứ đồ chơi được ưa chuộng nhưng họ làm ra chúng tôi, đa phần chỉ coi chúng tôi như vật vô tri vô giác, một thứ đồ chơi chỉ để giải trí, một đồ lưu niệm hay...ừm..ừ thì cũng có thể là một vật đánh dấu cho một mối tình. Phải tôi đã được tạo ra như thế,cậu chủ đã tạo ra tôi, cho tôi cái tên Thiện Nhi và làm thêm một anh bạn nữa,tên Dương Dương, ôi! Tôi yêu cái tên ấy biết chừng nào....ý tôi là tên của anh ấy. Ngày ngày ở bên Dương Dương trên một giá sách cũ kĩ và tôi yêu anh ấy từ lúc nào không hay...Khoảng thời gian bên anh, tôi không can đảm nói ra bởi tôi nghĩ rằng Dương Dương đang si mê cô búp bê cũ trong tủ kính và cứ thế cậu chủ tách chúng tôi ra,gửi tôi tới một cô chủ mới - một người cậu chủ tôi yêu rất nhiều. Tôi buộc lòng chuyển tới đó, xa anh để làm một biểu tượng cho tình yêu hai người. Đấy, ai bảo con robot giả như tôi không biết yêu, tôi biết yêu đấy chứ, chẳng qua là giấu đi và nhút nhát chẳng dám nói ra tình cảm của mình cho anh biết. Cô chủ mới giữ gìn tôi rất cẩn thận, chẳng dám mang tôi ra ngoài vì sợ lạc mất nhưng cô chủ đâu biết rằng tôi muốn ra biết chừng nào, tôi muốn tìm đến anh, muốn nói cho anh tình cảm của tôi, nhưng nó quá khó, khiến tôi chỉ biết ở nơi đây chờ đợi, một điều kì diệu xảy ra..."

Từng dòng truyện in sâu trong tâm trí Dương Dương, nó lạ nhưng mà sao quá quen. Dương Dương và Thiện Nhi? Rốt cuộc người này là ai mà lại nghĩ ra hai cái tên như vậy? Liệu có phải là cô ấy? Cô ấy đang ở Chicago sao?...Hàng tá câu hỏi lởn vởn trong đầu Dương Dương nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất đó là tìm hiểu về con người này, liệu cô ấy có nữ cai ngục của bốn năm trước hay không? Lật lại trang bìa của cuốn tiểu thuyết, Dương Dương kiếm tìm tên tác giả...Trịnh Thiên Di?Vậy là không phải Trịnh Sảng sao? Vậy chắc là trùng hợp, một sự trùng hợp mà thôi. Nhưng mọi chuyện không kết thúc ở đó, Dương Dương vẫn tiếp tục tìm kiếm thông tin về cô gái tên Thiên Di, từ lí lịch cho đến hình ảnh. Trịnh Thiên Di, cái tên ấy được biết đến chỉ là một bút danh nhưng lại hoàn toàn không có phần tên thật, cho đến khi Dương Dương kéo chuột xuống một bức ảnh...cô gái có mái tóc xõa xuống tự do, đôi mắt đen láy, sâu thẳm, nụ cười rạng rỡ trong buổi phỏng vấn ngày hôm trước. Gương mặt ấy sao quá quen thuộc,cô ấy không phải Trịnh Thiên Di, mà là Trịnh Sảng, một Trịnh Sảng của bốn năm trước và Trịnh Thiên Di của ngày nay, thật sự không khác nhau là mấy, chỉ có điều Thiên Di đã hoàn toàn phá bỏ được vẻ bề ngoài mạnh mẽ của cô cai ngục Trịnh Sảng mà giờ là một Thiên Di xinh đẹp, dịu dàng.

Tối hôm ấy, thật chẳng giống mọi hôm, Dương Dương gạt bỏ công việc qua một bên mà chăm chú vào màn hình laptop kiếm tìm thông tin về Thiên Di - Trịnh Sảng. Video phỏng vấn ngày hôm trước, Thiên Di rạng rỡ ngồi trên chiếc bàn trong một tiệm cà phê, sẵn sàng trả lời tất cả những câu hỏi từ phóng viên và cả bạn đọc. Thật chẳng khác nào Dương Dương hôm trước trong hội trường của tập đoàn.

Tiếp tục với video, chiếc máy quay đã quay sang hướng khác, lên quầy pha chế nơi có...danbo? Dương Dương click vào phím "stop", tìm lấy "nhóc" danbo nằm sâu trong hộc tủ. Những đường nét đều rất giống nhau,cả "nhóc" danbo của Dương Dương cũng như "bé" danbo trong video. "Cô vẫn giữ nó sao Trịnh Sảng? Cô quý nó tới vậy sao?" Anh nhoẻn miệng cười, ngón tay cái khẽ vuốt lên khối hình.

"Tôi đã tự hứa với lòng mình sau bốn năm xa cách, tôi sẽ quên em ngay từ phút giây ấy. Nhưng chẳng ai ngờ rằng em vẫn luôn ở ngay đây. Thế giới này quá nhỏ bé, càng trốn tránh lại càng nhận ra và càng cố đi tìm thì lại không thấy. Ông trời chỉ có thể khiến tôi và em xa nhau một lần, tôi sẽ không để Người làm vậy lần hai. Đối với tôi, em là một ngoài bạn, một ân nhân và là một người quan trọng... trong tim tôi"

10h đêm, tiệm cà phê đã vãn khách. Từng cặp đôi ra về, hài lòng với buổi hẹn hò. Thiên Di ngán ngẩm không muốn dọn bàn, một mình cô là không đủ để chu toàn trong việc mở tiệm cà phê vậy mà cô đã làm rất tốt, vừa đủ để trang trải cho cuộc sống thường dân trong một đô thị phát triển. Một mình chuyển tới đây, không nhờ ai, dùng số vốn ít ỏi của mình thuê một cửa tiệm khuất sau những tòa nhà chọc trời và kiếm một căn hộ nhỏ để ăn ở. Đó là khoảng thời gian rất khó khăn đối với Thiên Di, cô đã bao lần gục ngã nhưng có lẽ chưa từng bỏ cuộc bởi vì một lí do...chỉ cô,mới hiểu.

- Một phần pizza đặc biệt cho hai người đây!!!

- Xin lỗi,hình như anh nhầm rồi, tôi không gọi pizza... - Thiên Di quay sang định nói tiếp thì nhìn thấy bản mặt hớn hở của Lưu An - Anh đổi nghề sang bán pizza từ bao giờ vậy hả?

- Mới đây, cái này là anh đề phòng khi bị đuổi việc - Lưu An le lưỡi

-Làm việc như anh có ngày qua giao pizza sớm - Thiên Di chọc lại. Cô đứng dậy xếp cốc vào khay toan bê đi rửa thì bị Lưu An dúi ngay hộp pizza và tờ báo gì đó vào tay - Gì vậy???

- Trong lúc anh đi dọn dẹp thì tranh thủ ăn và ngắm nghía tờ báo đi, có mặt anh trong đó đấy - anh nói xong thì bỏ vào bếp

- Báo chí gì chứ? - Thiên Di lắc đầu cười.

Cầm tờ báo lên lướt mắt qua những hình ảnh, Thiên Di dừng lại trên một tiêu đề nổi bật...

- "Chủ tịch Dương của S-CM trở thành một trong những người "quyền lực" trẻ tuổi nhất trong giới bất động sản" .... Dương? Họ của người Á Đông... Dương ...họ Hàn Quốc - Trung Quốc là Dương? - Thiên Di lẩm nhẩm - Dương Dương?? - sửng sốt trước những gì mình nghĩ đến, cô rà soát các trang báo đến trang chứa nội dung của tiêu đề vừa rồi. Nội dung được bao gồm hình ảnh trắng đen của vị chủ tịch trẻ. Dưới lớp in màu trắng đen mờ mờ nhưng Thiên Di có thể nhận ra được gương mặt ưu tú của anh ấy...

"Ngày hôm qua,ngày....tháng ....,người thừa kế duy nhất của tập đoàn bất động sản S-CM đã được phong chức lên làm chủ tịch, điều hành mọi hoạt động của S-CM, đưa S-CM lên vị trí hàng đầu trong giới bất động sản ở Mĩ.
Bốn năm sau những biến cố trong gia đình họ Dương diễn ra, từ cái chết của ông Dương,cho đến sự mất tích bí ẩn của hai người con trai đã dẫn đến việc mất đi một người đứng đầu và trụ sở chính tại Bắc Kinh buộc phải phá sản. Vài tháng sau đó, một người con trai, được biết đến là con trai thứ hai của ông Dương,tên Dương Dương cùng một người bạn tên Lưu An xuất hiện sau một thời gian vắng mặt, lập nghiệp lại từ đầu trên Chicago và gây dựng được một S-CM lớn mạnh như ngày nay. Có thể nói những sự cố trong những năm về trước tuy vẫn còn là một ẩn số nhưng nó không hề tác động đến việc phát triển sự nghiệp ở nơi "đất khách quê người" của Dương Dương nói riêng và của S-CM nói chung.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net