Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ đã được Dương Dương chuẩn bị rất kĩ lưỡng, từ việc quan sát lối thoát hiểm cho đến những tấm lưới sắt bao bọc xung quanh nhà tù và cả giờ hoạt động, canh gác của những cai ngục. Với lợi thế ở góc của khu A, ít người qua lại nên việc chuẩn bị đều nhanh và làm tỉ mỉ hơn, khó có thể phát hiện được. Vả lại nơi anh ở là nơi duy nhất có thể đào tẩu thành công, nhờ ống thoát khí phía trên trần,Dương Dương có thể phá chiếc nắp đậy ra và nhờ đó, theo lối ống dẫn khí sẽ ra đến sân sau, một mảnh sân bị bỏ hoang. Anh có thể qua đó và leo lên khỏi lớp rào sắt mỏng manh... Vài hôm trước ngày vượt ngục...

- Tôi vẫn thắc mắc tại sao cô lại giúp tôi?

- Vì tôi thích, đơn giản thôi!

- Thật? Không vì lí do nào khác!

- Phải, chẳng vì lí do nào cả - có lẽ Trịnh Sảng đang tự giấu lòng mình

- Nhưng Trịnh Sảng này....tôi e sau chuyện này cô sẽ bị liên lụy...cô...

- Tôi quyết định rồi...tôi sẽ xin nghỉ việc và rời khỏi nơi này
- Nhưng đó là ước mơ của cô mà..cô không thể từ bỏ ước mơ vì tôi được! Huống chi...

- Tôi đã từng từ bỏ ước mơ để theo một ước mơ mới, hoàn toàn khác biệt. Lần này tôi cũng sẽ can đảm từ bỏ nó đi!

- Cảm ơn cô, hi vọng sau này tôi có thể gặp lại cô...tôi đã nợ cô rất nhiều

Nói là làm, ngay hôm sau đó Trịnh Sảng nộp đơn xin nghỉ việc lên và được chấp thuận nhưng Trịnh Sảng sẽ kết thúc vào chính đêm Dương Dương rời khỏi đây.

Đêm hôm ấy, Dương Dương rời khỏi đó trước khi có người mới đến thay thế Trịnh Sảng canh chừng phòng giam của anh. Mọi chuyện hoàn hảo hơn mong đợi, Dương Dương vượt khỏi đó không bị ai phát hiện. Nhanh chóng rời khỏi đó trước khi bị ai bắt gặp, bất chợt Dương Dương thấy Trịnh Sảng đang chậm rãi đi ra từ cổng chính. Hai con người, cùng rời khỏi một nơi nhưng ở hai địa vị khác nhau, nếu như cô đường đường chính chính rời khỏi cửa thì anh lại phải chui lủi, trốn chạy. Gặp cô ở đó, có lẽ là lần cuối cùng. Cô có phần hoang mang khi phải bỏ đi ước mơ của mình.

- Trịnh Sảng!

- Dương Dương, anh mau rời khỏi đi,chỉ còn vài phút nữa cai ngục mới sẽ đến,đến lúc đó anh khó lòng mà rời khỏi được

- Không được, cô phải chạy trước đi!

- Tôi không thể, nó quá khó đối với tôi, đây là tâm huyết cả đời tôi, tôi không thể!

- Cô đã nói là cô đã từng từ bỏ ước mơ mà,từ bỏ ước mơ và làm lại từ đầu, Trịnh Sảng à, tôi tin cô làm được! - Dương Dương thúc giục, cầm lấy tay Trịnh Sảng

- Không, không thể! - ngay lúc này, Trịnh Sảng đã nước mắt ngắn dài, tâm trạng rối bời

- Đừng, Trịnh Sảng à! Tôi không muốn cô liên lụy chỉ vì tôi, cô phải rời khỏi đây, Trịnh Sảng!

- Anh đi đi, tôi không muốn, tôi không...

Bất ngờ Dương Dương ấn môi mình vào môi Trịnh Sảng, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Trịnh Sảng không thể làm gì hơn và càng không thể từ chối anh. Thì ra hôn là thế này sao? Ấm áp và hạnh phúc ngay cả trong hoàn cảnh "ngàn cân treo sợi tóc" như vậy.

- Đi đi Trịnh Sảng, hãy vì tôi....lần cuối này thôi!

-....- quá bất ngờ và không biết nên nói gì hơn, theo lời căn dặn của Dương Dương mà Trịnh Sảng cứ chạy chạy mãi cho đến khi gặp được chiếc xe taxi, lên đó và không ngừng ngoái lại nhìn.

Dương Dương nhìn theo bóng xe của Trịnh Sảng khuất dần, anh có chút thoải mái, mỉm cười mãn nguyện. Anh cũng đi theo, đi, đi mãi, đi đến nơi nào đó, chẳng ai biết....

"Có lẽ đây là lần cuối
Cứ bước đi đi em
Đừng quay lại nhìn tôi
Quên tôi đi,tôi sẽ quên em ngay thôi
Đừng lo cho tôi,tôi ổn
Chỉ cần em không sao..."

-...Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu....tất cả sẽ bị xóa đi, chẳng ai có thể biết đến. Khởi đầu mới, sẽ gay gắt hơn...rất nhiều...

Và cứ thế, bóng người đó khuất dần , sâu hun hút trong bóng đêm mờ ảo....
Đi được một đoạn đường, Dương Dương leo lên chiếc Ford đen tuyền đắt giá...

- Dương Dương, chào mừng em trở lại - tiếng người ngồi trên ghế lái vọng xuống
-Lưu An, mọi chuyện mới chỉ là khởi đầu, không cần chào trở lại. Mấy tháng nay, S-CM sao rồi?

- Không có người điều hành, anh cũng chỉ có thể quản lí một phần nhỏ, vả lại thêm việc hai người thừa kế họ Dương còn lại của tập đoàn cũng đột nhiên mất hút, khiến đủ nhà đầu tư hoang mang, không dám đấu thầu, mọi cổ phần đều bị rút sạch, còn có 15% cổ phần của em, xem ra S-CM đã phá sản thật rồi - Lưu An thở dài

- Không hẳn....ngoài Bắc Kinh ra, S-CM còn chi nhánh ở Chicago nữa mà. Bên đó chắc vẫn ổn định chứ?

- Bên đó chỉ thiếu chủ tịch, một vị tổng giám đốc và phó tổng thôi, còn lại thì... perfect - Lưu An bật tay cái "tách"

- Không ai biết chuyện này chứ? Chuyện của em và... - Dương Dương ngập ngừng

- Thật ghen tị với em vì em có một người bạn chu toàn như anh, có lọt được ra ngoài thì cũng triệt tiêu cả rồi - Lưu An tự tin nói

- Được, vậy đây sẽ là lợi thế lớn cho S-CM, bốn năm nữa, chủ tịch mới, người thừa kế của S-CM sẽ là Dương Dương - anh nhếch miệng cười. Hình như mọi chuyện trước đó đã rơi vào quên lãng, kể cả nụ hôn khi trước...

Ngồi trên xe, Trịnh Sảng vẫn mải miết quay lại nhìn cho đến khi chiếc xe ra khỏi nội thành. Vuốt nhẹ lên đôi môi đỏ hồng vẫn còn lưu lại dấu hôn. Cô mỉm cười. Nụ hôn ấy ma mị, lôi cuốn cô như điều khiển trái tim cô phải rời đi, càng xa nơi này càng tốt...

Những ngày tiếp sau đó, phiên tòa không được mở, vẫn im lìm, không động tĩnh. Trại giam cũng chẳng có điều gì khác biệt, vẫn như những bình thường khác, ngay cả tên côn đồ kia cũng như bị xóa trí nhớ, chẳng còn ý định trả thù. Chỉ có Hạo Niênnhận ra một điều - Trịnh Sảng đã biến mất khỏi thế giới của anh, dẫu có mải miết kiếm tìm cô, anh cũng không thể. Cắt đứt mọi liên lạc, có gọi cũng chỉ là tiếng "tút tút" kéo dài, nhưng hôm nay lại khác. Cô bắt máy, không là vì nhớ anh mà vì muốn đặt dấu chấm hết cho một cuộc tình...

- Trịnh Sảng! Em đi đâu hơn một tuần nay vậy? Anh lo cho em lắm, biết không?

-....- im lặng

-...Em nghỉ việc rồi sao?

-....- vẫn là câu trả lời trong im lặng

-...Trịnh Sảng...em có ở đó không vậy?

- Tôi vẫn cố nghe những lời giả tạo của anh đây...tin nhắn của anh tôi đều nhận được hết, anh nói anh lo cho tôi nhưng hình như anh không đi tìm tôi thì phải?

- Anh...

- Đừng nói gì nữa. Từ Hạo Niên, mình chia tay đi, tôi sẽ biến mất khỏi đây và rời khỏi anh mãi mãi - Trịnh Sảng nhanh chóng cúp máy, tháo sim ra khỏi máy rồi vứt cả hai vào trong thùng rác. Cô kéo hành lí lên trên chuyến bay tới Chicago lúc 12h trưa. Chưa kịp nói gì, Hạo Niên tức giận nắm chặt điện thoại trong tay...

- Cứ chờ đấy Trịnh Sảng, tôi sẽ tìm ra em-hắn ta nhếch mép cười đểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net