Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời thật quang đãng với những tia nắng chạy như đang đuổi nhau. Thời tiết thật đẹp nhưng trong căn biệt thự này thật quá vắng lặng…chỉ một mình Lộc Hàm ngồi buồn chán nản, cậu quyết định hôm nay sẽ ra ngoài mua sắm một số thứ để trang trí lại cái phòng lạnh lẽo này.

Nói là làm Lộc Hàm đứng dậy ra ngoài. Cậu hít thở thật sâu cái không khí tự do thoải má khi bước khỏi nơi giam cầm kia…

Đang đi bộ qua công viên, Lộc Hàm chợt thấy một người đàn ông có lẽ đã ngoài lục tuần mặc bộ trang phục thể thao, ông ta hình như đang bị cái gì đó mà mặt mày tái nhợt hơi thở gấp gáp, tay cứ ôm lấy phần ngực bên tim, ngồi nhăn nhó ở chiếc ghế đá trước mặt.

Lộc Hàm bước lại, cậu khẽ hỏi:

- Bác bị sao vậy?

Khó khăn lắm ông ta mới trả lời được bằng giọng yếu ớt:

- Cậu bắt taxi giúp tôi với.

- Được ạ. – Lộc Hàm chợt nhớ ra, cậu không còn tiền điện thoại. Cậu nói:

- Bác có điện thoại không để cháu gọi.

- Trong túi kia…- Ông ta mệt nhọc trả lời.

Lộc Hàm vội vàng mở túi sách của ông ra. Đập vào mắt cậu là một đống tiền mệnh giá lớn, Lộc Hàm quay xang nhìn người đàn ông này cậu thầm nghĩ có lẽ ông ta cũng thuộc hạng đại gia đây.

Không còn thời gian để nghĩ bậy bạ nhiều nữa, Lộc Hàm cầm lấy chiếc điện thoại của ông lên gọi taxi.

Xong cậu lại bỏ điện thoại vào túi và kéo khóa lại cho ông.

Người đàn ông đó càng lúc càng khó thở. Lộc Hàm vuốt ngực cho ông, nói:

- Bác chờ một lát sẽ có xe đến ngay..

- Tôi…hừ…- Ông ta khó thở đến nỗi nói không thành tiếng và rồi ngất lịm đi.

Lộc Hàm hoảng hốt, vừa lúc chiếc taxi cũng trờ tới. Cậu vội vàng nhờ người tài xế đỡ ông lên xe. Lộc Hàm cầm túi sách của ông rồi bước vào đi cùng đến bệnh viện.

Lộc Hàm không biết phải làm gì nữa , cậu cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, mặt mày thì nhăn nhó khó coi. Một phần lo vì nếu như giờ Thế Huân mà về nhà không thấy cậu chắc hắn nội giận, một phần vì lo nếu người đàn ông kia có mệnh hệ gì thì sao để liên lạc được với gia đình ông bằng cách nào.

Một lát sau vị bác sĩ bước ra, cùng với mấy người y tá đang đẩy xe giường người đàn ông đó đi đâu.Lộc Hàm vội vàng bước đến, cậu hỏi:

- Bác ấy có sao không bác sĩ?

- Cậu yên tâm, ông ấy chỉ bị tụt huyết áp thôi. Truyền nước một lát sẽ tỉnh lại, cậu qua phòng hồi sức để thăm nhé.

- Vậy may quá, Cảm ơn bác sĩ.

- Không có gì trách nhiệm của chúng tôi mà.

Họ đi rồi, Lộc Hàm mới đi vào phòng hồi sức, cậu chờ một tiếng sau người đàn ông đó mới dần dần mở mắt.

Ông Đình tỉnh dậy, mắt vẫn còn hoa, nhìn quanh gian phòng trắng đầy mùi ete. Ông ta hỏi:

- Tôi đang ở đâu đây.

Lộc Hàm giật mình khi nghe ông ta nói, cậu vội đứng dậy :

- Bác tỉnh rồi à. Lúc nãy bác bị ngất, cháu đã đưa bác vào viện.

Cậu cầm lấy túi sách ở ghế đặt lên cạnh đầu giường cho ông Đình, nói:

- Đây là đồ của bác, cháu phải về rồi. Xin phép bác.

Ông Đình gật đầu, Lộc Hàm nở nụ cười nhẹ chào ông rồi ra về.

Tiếng chân cậu đã đi khuất, ông Đình ngồi bật dậy, tháo hết những ống tiêm đang truyền nước trên tay, mở túi sách ra, ông khẽ nở nụ cười khó hiểu “Đây là chàng trai trên báo đã nói sao??? “

- Điều tra cho tôi …

- …

Ông Đình đứng dậy, thay bộ quần áo chuẩn bị có sẵn trong phòng đặc biệt này, ngồi chờ xe đến đón.

- Chúng tôi đã điều tra toàn bộ lý lịch tiểu sử của chàng trai cậu cần.

- Tốt lắm.

Chung Nhân nheo mắt nhìn hình Lộc Hàm, nhìn mặt cậu ta non choẹt mà đã học đại học năm cuối rồi cơ à. Bất ngờ hơn là gia cảnh của cậu lại khả giả, tại sao lại bước chân làm trai bao cặp kè với đại gia.

Chung Nhân chau mày suy nghĩ mà vẫn không hiểu lý do tại sao. Hắn quay xang trợ lý, hỏi:

- Ông có biết tại sao Ngô thiếu quen được chàng trai này không?

- Theo được biết. Gia đình cậu Lộc Hàm cũng thuộc hàng khá giả nhưng vì người mẹ kế hay đi casinô quá nên nợ nần chồng chất đến nỗi khiến bố cậu Lộc phải lên cơn đau tim nhập viện khi có người đến đòi xiết công ty. Cậu Lộc đã phải az với Ngô thiếu để có được số tiền đó trả nợ cho người mẹ kế mình.

- Sao nữa.

- Tôi đã đến gặp người mẹ kế của cậu Lộc cho bà ta một số tiền khơ khớ để khai khác một số thông tin.

- Bà ta có nói không?

- Có không những thế còn nói với giọng như miệt thị cậu Lộc vậy. Bà ta nói cậu ấy không thích lên giường với trai thì đã không đồng ý điều đấy rồi. Và còn nói cậu Lộc cũng chỉ làm trai bao được thôi.

- Cái gì – Đột nhiên Chung Nhân đập bàn cái rầm khi nghe những lời đó – Lộc Hàm đã bán thân trả nợ cho bà ta mà còn dám nói vậy sao.

Người trợ lý cũng hơi hoảng trước thái độ phẫn nộ bất tử của chủ mình, ông ta im lặng không dám nói thêm.

Chung Nhân thấy mình hơi lố, hắn hạ giọng lại:

- Chuyện này xảy ra từ khi nào?

- Là hôm kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng ngài Kỉ Vạn.

- Hôm đấy tôi có mặt ở đó không?

- Có, cậu còn bắt tay ôm nhau với Ngô thiếu nữa mà.

- Vậy à…- Chung Nhân chau mày nghĩ nghĩ gì đó, hắn nói:

- Được rồi, ông ra ngoài đi.

Đi gần đến cửa, bỗng nhiên trợ lý Kim bị Chung Nhân gọi giật lại, ông ta liền quay lại.

Gương mặt Chung Nhân tự nhiên thay đổi một 180 độ. Hắn nở nụ cười vẫn hay xuất hiện trên môi ra làm trợ lý Kim rùng mình.

- Ông thấy tôi thế nào?

- Dạ. Ý cậu là ? – Người trợ lý không hiểu mấy nên đành hỏi lại.

- Tôi đẹp trai không.- Chung Nhân hất mặt lên nhìn đối diện mặt với người trợ lý.

Trợ lý Kim gật đầu.

- Phong độ không?

Lại một cái gật đầu nữa.

- Tôi có giàu không?

- Rất giàu – Lần này người trợ lý phải xác định luôn bằng tiếng nói.

Chung Nhân gật đầu hài lòng về những câu trả lời đó. Hắn lại tiếp:

- Vậy tôi có điểm gì thua kém Ngô thiếu không?

Câu hỏi này hơi khó nhai đối với trợ lý Kim. Ông ta nhìn nhìn Chung Nhân “Không biết hôm nay Kim tổng làm sao nữa”. Ông Kim chần chừ không dám nói ra suy nghĩ.

Chung Nhân hiểu được điều đó, hắn trấn an ông bằng nụ cười hiền lành:

- Cứ nói đi. Tôi không làm gì ông đâu mà lo.

Chỉ cần nghe Kim tổng nói thế, ông ta liền nhận định:

- Cậu không kém Ngô thiếu gì cả nhưng nhìn mặt cậu có vẻ nham hiểm và thái độ không được chững chạc như Ngô thiếu mặc dù lúc cậu đang rất nghiêm túc. Được cái là cậu không lăng nhăng quá đà như Ngô thiếu.

- Ông cũng tinh mắt nhỉ.

Chung Nhân tắt ngấm nụ cười, hắn bắng nhắng trong mắt người khác vậy sao.

Ngừng một lúc nghĩ ngợi gì đó, Chung Nhân lại làu bàu vì mới thắc mắc vấn còn:

- Tôi không kém Ngô thiếu gì sao cậu ấy lại chọn Ngô thiếu mà trao thân gửi phận nhỉ.

Nghe loáng thoáng được điều đó, trợ lý Kim liền nói:

- Cái này tôi có hỏi người đàn bà là mẹ kế cậu Lộc.

- Bà ta nói gì.

Chung Nhân xoay ghế, nhìn đối diện người trợ lý của mình, có vẻ hắn rất muốn nghe lời giải thích nguyên do vì sao này.

Ông Kim thấy vậy cũng hào hứng kể:

- Khi nhắc đến cậu bà ta khen là cậu đẹp trai…rất trẻ so với tuổi tác…cậu là mẫu người đàn ông bà ta thích đấy…

- Dâm phụ…sắc nữ – Chung Nhân nghe người trợ lý, hắn buồn nôn khi nghĩ đến người đàn bà đã có chồng ấy. Gìa rồi mà còn dám nói những lời ấy ra cho người khác nghe, đúng là không biết xấu hổ. Lại còn thích trai trẻ nữa chứ.

Chung Nhân khoát tay:

- Tua đoạn đấy đi. Vào vấn đề chính luôn.

- Vâng. Bà ta có nói là nghe tiếng cậu luôn đặt vị trí số một cho sự nghiệp không được hào phóng với tình nhân như Ngô thiếu. Nếu chon cậu liệu cậu có bỏ ra mấy tỉ để qua đêm với một đứa đàn ông không? Thế nên bà ta đã chọn Ngô thiếu.

- Được rồi – Chung Nhân phẩy tay – Ông có thể ra ngoài.

….

- Oh…Băng bé bỏng.

Ông Đình ôm đứa con trai út thắm thiết, ông ấn Đan Băng ngồi xuống, đây là đứa con riêng mà ông hết mực yêu quý. Nhìn nó thật đáng yêu như mẹ nó vậy.

Mỗi lần nhìn thấy Đan Băng, ông Đình luôn cười toe toét khiến Thế Huân phải khó chịu với sự phân biệt đối xử quá trắng trợn. Rõ ràng Thế Huân giống ông như khuôn đúc vậy mà ông lại không quan tâm đến mấy, còn đứa con nửa giống nửa không giống kia lại khiến ông chiều nó hết mực.

Đan Băng lên tiếng:

- Con có chuyện muốn nói với ba.

- Chuyện gì, con cứ nói.

Ông Đình tỏ ra hồ hởi muốn nghe. Thế Huân thì vẫn ngồi im lặng chờ đợi. Hắn trả có hứng thú gì với cảnh sụt sùi của Ông Đình với đứa em đáng ghét của mình gì cả.

- Ba hãy rút lại lời tuyên bố dành hết gia sản cho con đi mà hãy đối xử cậung bằng chia đôi cho cả anh Thế Huân nữa.

Ông Đình quay xang Thế Huân, mặt hắn vẫn dửng dưng như không, ngay cả đến nét mặt vẫn không biểu hiện có sự phấn khích khi nghe tin này nào trong đó mặc dù hắn đang rất hài lòng.

Ông Đình nhìn đứa con trai út của mình lại càng thắm thiết hơn:

- Con thật là rất giống mẹ con…Được ba sẽ làm theo ý nguyện của con.

- Cảm ơn ba.

- Không có gì, không có gì. Anh em như vậy là rất tốt. Thôi con về cũng đã đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.

Bây giờ hình như ông Đình mới nhớ đến sự góp mặt của Thế Huân thì phải, ông quay qua hắn :

- Thế Huân con cùng đi chứ.

- Thôi ạ. Con có việc rồi. Con xin phép.

Thế Huân đứng dậy, chào ông rồi khoan dung bước ra ngoài. Ông Đình chẹp miệng nhìn theo một lúc rồi quay lại Đan Băng:

- Đi thôi con trai.

- Vâng.

Ông Đình không những không sốc trước chuyện Đan Băng sẵn sàng chia nửa một số tài sản của mình cho Thế Huân mà chính chuyện này đã làm ông nhìn thấy phẩn chất của Đan Băng ngày càng tốt đẹp hơn.

Trong mắt ông Đình, đứa con đầu của ông là quá hoàn hảo rồi, nó đã có tất cả còn Đan Băng thì lại khác. Ông chỉ mới thừa nhận đứa con riêng này của mình cách đây 10 năm thôi, ông đã cố bù đắp những khoảng thời gian bỏ rơi người phụ nữ hiền dịu mà ông yêu nhất để lấy mẹ Thế Huân, mẹ Thế Huân cũng rất tốt và xinh đẹp nhưng ông vẫn yêu mẹ Đan Băng trội hơn. Có lẽ vì vậy mới có chuyện ông quan tâm đến Đan Băng hơn, dành cho nó những gì tốt nhất, dù thế nhưng ông vẫn thường xuyên bí mật cho người quan sát mọi tin tức về Thế Huân chứ không phải tuyệt đối chăm lo cho Đan Băng không thôi.

Thế Huân rất ghét Đan Băng từ khi hắn xuất hiện, Thế Huân nhận được sự quan tâm của người cha ngày càng ít đi. Hắn ghét cái vẻ mặt luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nét mặt hiền từ giống người mẹ của nó. Rất ghét.

…..

Vừa vào nhập học, Lộc Hàm đã chạm lại mặt với Đan Băng. Hắn tỏ ra khó chịu khi nhìn cậu. Chỉ lườm rồi quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ khinh miệt.

Lộc Hàm cúi đầu lặng thinh. Cậu rất ăn năn vì việc nối tay cho Thế Huân để tranh vật chất với em trai mình.

Cậu quyết định đi tới nói lời xin lỗi với hắn:

- Tôi xin lỗi chuyện lần trước, tôi thật sự…

- Câm và cút.

Chưa để Lộc Hàm nói hết Đan Băng đã quát to làm mọi người phải chú ý. Hắn nhìn Lộc Hàm bằng nửa con mắt rồi lách người đi ngang qua Lộc Hàm. Hiện giờ cậu biết Đan Băng vẫn còn rất phẫn nộ vì chuyện lần trước nên im lặng. Cậu sẽ tìm thời điểm thích hợp để giải thích sau vậy.

Thế Huân đang làm việc trong phòng thì Đan Băng đi tới. Hắn tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Thế Huân hơi nhìn lên rồi lại cúi xuống làm việc tiếp, miệng nói:

- Có chuyện gì sao?

- Anh định nuốt lời à?

Thế Huân dừng tay, hắn đặt bút xuống, tay chắp lại nhìn Đan Băng nheo mắt:

- Anh đã hủy nó đi cho em rồi.

- Thật không?- Đan Băng hoài nghi nhìn anh mình.

Hắn thật sự rất nghi ngờ người anh mình. Lúc nào vẻ mặt anh ta cũng điềm tĩnh đến kinh người, nó không có chút gì là đang đùa cợt cả. Không biết Thế Huân đã học được thái độc vô sắc đấy ở đâu nữa. Nó làm người đối diện phải tin tưởng và phục tùng hắn tuyệt đối.

Thế Huân nhún vai:

- Tùy em tin hay không.

- Anh…- Đan Băng tức nghẹn lời với cách nói chuyện của Thế Huân, nó làm anh thấy mình thật không đáng giá tẹo nào cả.

- Em ra ngoài đi, anh cần yên tĩnh làm việc.

Đan Băng đứng dậy, xô mạnh ghế ra chứng tỏ hắn đang bực mình. Trước khi đi hắn không quên đe Thế Huân bằng một câu:

- Tôi chia cho anh được nhưng có thể lấy lại được nếu anh bội tín với tôi.

Thế Huân bình tĩnh, hắn cười nhẹ:

- Tất nhiên.

Đan Băng không ngờ mình nói vậy mà người anh cùng cha khác mẹ này vẫn có thể thản nhiên cười lại. Hắn nhìn nhìn Thế Huân, con người này rốt cuộc là thánh hay sao mà không thể đoán được cảm xúc của anh ta. Cái nào mới được coi là thật, khi nào mới được coi là giả.

Còn lại Thế Huân một mình, nụ cười trên môi khép lại, ánh mắt hắn vụt tối sầm nhìn theo Đan Băng. Chưa có ai dám hỗn láo hay đe dọa mình như thế vậy mà thằng em này của hắn lại dám làm vậy.

Thế Huân càng ngày càng ghét vẻ mặt thánh thiện của Đan Băng giống mẹ nó. Hắn mím môi ánh mắt sắc lạnh đến thấu tim người.

Toàn một lũ đạo đức giả.

Cũng giống như Lộc Hàm mà thôi, hắn chỉ muốn phá tan cái sự trong sáng gương mặt đầy ngây thơ ấy ra… Mỗi lần thấy cậu là hắn như nhìn thấy lại gương mặt của mẹ Đan Băng, hai người họ thật sự có cùng một khuôn mặt hiền từ giống nhau nhưng cũng chỉ là hạng làm tiền cướp dựt chồng người khác mà thôi…

……..

- Lộc…Lộc 33 của ta.

Vừa chạm chân đến cửa nhà hàng. Một tiếng gọi làm cho Lộc Hàm và Thế Huân phải dừng chân. Hai người nhìn về phía người mới lên tiếng. Chung Nhân đi nhanh đến với nụ cười thân mật trên môi, hắn nhìn Lộc Hàm cười toe toét:

- Em nhớ anh chứ.

Ngô thiếu chau mày nhìn hai người. Họ có quen nhau sao? Hắn im lặng quan sát.

Lộc Hàm chăm chú nhìn gương mặt non choẹt trước mặt mình, cậu nhớ trong tiềm thức mình chưa hề gặp người này, Lộc Hàm lắc đầu.

- Không sao, em xem xong cái này là nhớ ngay thôi.

Chung Nhân cầm một tờ báo bìa bóng dở ra trước mặt Lộc Hàm :

- Nhìn anh với em đẹp đôi đấy chứ…haha.

Lộc Hàm nhướng mày nhìn tờ báo, cậu lẩm bẩm tiêu đề “Cái gì mà người tình Ngô thiếu…cái gì mà bày tỏ sự phấn khích khi gặp Kim tổng…?” Cậu cũng không hiểu bên trong tờ báo này bịa những gì nữa. Lộc Hàm quét mắt và dừng tại hình ảnh được phóng to người đã bị cậu…

Lộc Hàm nuốt khan “Nhìn người này quen quen…”

Lúc Lộc Hàm vô tình xẩy chân nhỡ tay tụt y của người đó xuống, cậu đã không dám ngẩng mặt lên nhìn người đó nên không hề biết mặt. Trong tâm can lúc đó cậu chỉ muốn kiếm một cái lỗ nào đó chui xuống mà thôi.

Lộc Hàm từ từ từ từ nhìn người đối diện mình rồi nhìn lại tờ báo . Đúng rồi. Chính là người này.

Cậu nuốt nước bọt, hôm nay hắn ta chặn đường mình để trả thù sao?…

Chung Nhân nở nụ cười đáng yêu nhất có thể của mình, hắn nhếch nhếch lông mày:

- Nhớ rồi chứ. Em phải có trách nhiệm về hành động mình đi.

Lộc Hàm lạnh toát người, cái thái độ cười cợt của Chung Nhân làm cậu thấy nguy hiểm. Liếc mắt nhìn phản ứng Ngô thiếu, hắn vẫn im lặng mặt không sắc khí.

Cậu cười như mếu:

- Tôi xin lỗi…thật sự là do….

- Xin lỗi mà xong sao?- Chung Nhân chau mày.

- Vậy…anh muốn gì?- Lộc Hàm nhìn Chung Nhân đầy cảnh giác.

- Ít ra em phải chịu trách nhiệm với anh chứ.

Cái gì!!!! Lộc Hàm trố mắt nhìn Chung Nhân.

Nói xong hắn đấy hắn vẫn có thể cười toe ra được. Hình như sở thích của Chung Nhân là cười và cười vậy. Mà có đời nào nam nhân bắt người ta chịu trách nhiêm với mình ko? ( công bắt thụ chịu trách nhiệm ế =]]~ ) Lộc Hàm thấy người trước mặt mình nói chuyện hơi tưng tửng thì phải.

- Tôi xin lỗi, chuyện đấy..

- Không sao – Chung Nhân vỗ tay nhẹ vào chiếc má mịn màng bầu bĩnh của Lộc Hàm cúi mặt gần cậu vừa cười vừa nói – Anh cho em nợ vậy.

Chung Nhân mải đòi lại công bằng cho mình quá mà hắn quên béng đi người bên cạnh, giật mình nhớ ra, hắn quay xang Thế Huân cười hề hà:

- Ngô thiếu…Tôi quên mất là hắn cũng ở đây.

- Vậy mà tôi tưởng Kim tổng không nhìn thấy tôi chứ.

- Sao thế được chứ….haha…Ngô thiếu quá nổi bật mà.

- Vậy sao.

Hai người cười nói với nhau, Lộc Hàm đứng giữa mà lạnh cả người. Miệng ai cũng nở nụ cười thân mật vậy mà ánh mắt cứ toát lên hàn khí ùn ùn ấy.

- Hai người đã đến đây rồi. Vậy chúng ta cùng dùng bữa chung nhé.

- Kim tổng đã có lời mời thì cứ vậy đi.

- Ngô thiếu khách sáo quá.

Ba người cùng vào trong.

- Ngô thiếu có vẻ thích mặc vest quá nhỉ.

Đang ăn, không khí ở đây có vẻ trầm lặng quá mà thế cũng tốt, hết chuyện để nói rồi hay sao mà Chung Nhân lại đi soi Thế Huân.

Lộc Hàm lúc này mới để ý, cậu lén đưa mắt xang nhìn xem có đúng Thế Huân đang mặc vest không. Qủa thật là như vậy. Hình như sở thích của hắn là mặc vest với quần Khaki cộc đến mắt cá chân đi giày lười thì phải ( giống trong Happy camp nè ) nhưng đặc biệt ở chỗ, Thế Huân chưa bao giờ mặc sơ mi dù là tiệc lớn hay bé bên trong chiếc áo véc của hắn đều là một áo pul cổ tròn.

Thế Huân ngừng dùng bữa, hắn nhìn lên Chung Nhân, cười nhẹ:

- Từ khi nào Kim tổng đặc biệt chú ý đến tôi thế?

- Lúc nào Ngô thiếu trả thu hút sự chú ý của người khác. Mà này cậu không thấy suốt ngày mặc vest nhìn cứng ngắc quá không.

- Cái đấy còn tùy đối tượng chứ – Thế Huân cũng không vừa hắn liền móc lại.

- Lộc Hàm à. Em có thấy anh mặc vest đẹp không?

Đột nhiên Chung Nhân quay ngoắt xang hỏi Lộc Hàm làm cậu bất ngờ. Chung Nhân chớp chớp mắt nhìn cậu chờ đợi câu đáp. Cậu chỉ khẽ gật đầu.

Chung Nhân nở nụ cười mãn nguyện, hắn tiếp:

- Đúng là mặc vest nhìn xấu thật nhưng vào thân hình lý tưởng như mình vẫn có thể đẹp lên trong mắt mọi người mà lại còn không mất đi vẻ trẻ trung nữa chứ …haha…

Thế Huân đang ăn mà hắn muốn nôn…Không ngờ lại có người tự yêu bản thân mình đến vậy. Hắn hơi ngừng tay cắt bít tết một thoáng rồi lại điềm tâm trở lại sau cú hơi sốc.

Lộc Hàm cũng bần thần nhìn Chung Nhân. Hắn cười cười:

- Vậy em đoán xem anh bao nhiêu tuổi.

Lộc Hàm cười gượng, cậu lắc đầu không biết. Chung Nhân tự bi-a bản thân luôn:

- Năm nay anh mới 25 thôi, em thấy anh có già so với tuổi của mình không?

Lại một cú sốc nữa đến với Thế Huân. Hắn thầm công nhận Chung Nhân nói nhiều thật mà hắn ta nói dối không biết ngượng mồm nhỉ. Cáo thành tinh rồi mà cứ giả nai.

Lộc Hàm lắc đầu. Chung Nhân cười không ngớt miệng hắn liến thoắng:

- Không chỉ em mà ai cũng công nhận anh là mẫu người đàn ông lý tưởng đấy. Đẹp trai – trẻ trung năng động lại thành đạt sớm khi mới bước đến tuổi 25…haha

Nghe Chung Nhân bảo hắn ta 25 tuổi, Lộc Hàm cũng hơi choáng thật, mới trẻ như vậy mà đã có tiền và địa vị vững chắc trong tay rồi, cậu đã từng nghe bà mẹ kế mình nhắc đến Kim tổng này có lực mạnh ngang với cả Ngô thiếu. Lộc Hàm cứ nghĩ người này là một lão đầu hói bụng phệ ai ngời hắn chỉ mới 25 tuổi.

Lộc Hàm buột miệng khen:

- Anh giỏi thật.

- Haha…cảm ơn quá khen. Em có thấy anh là người đàn ông lý tưởng hơn Ngô thiếu không.

Chung Nhân môi nở nụ cười đểu đểu, mặt lại gian tà. Thế Huân thật sự không nhai nổi bữa cơm này nữa. Hắn hơi nhếch môi nhìn Chung Nhân:

- Kim tổng có vẻ hứng thú với người của tôi nhỉ?

Chung Nhân gật luôn đầu, hắn tỏ ra ngây thơ như không hiểu hàm ý của Thế Huân mà nói:

- Ngô thiếu tinh mắt thật. Nhìn Lộc Hàm rất là có cảm xúc…rất là ngây thơ giống tôi vậy.

- Vậy à. Kim tổng đa cảm nhỉ – Thế Huân nói có vẻ chế giễu.

Đột nhiên Chung Nhân nhìn thắng vào mắt Thế Huân, không hề cười cợt nữa, có vẻ nghiêm túc lắm. Chung Nhân trầm giọng xuống, hắn đề nghị:

- Ngô thiếu có thể nhường lại Lộc Hàm cho tôi không?

…! Thế Huân suýt thì phun ngụm nước trong miệng ra ngoài may mà hắn vẫn có thể kìm chế được. Lộc Hàm đang ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net