Chương 137+138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137 — Chúc phúc lẫn nhau

Byun Baekhyun lay mạnh tay cô, giận dữ nhìn chằm chằm: "Vậy còn anh? Em cho cậu ta hy vọng sống tiếp. Vậy còn anh, em khiến nó dập tắt sao? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không ? Em có biết anh vẫn luôn cố gắng đòi công bằng về cho em không, vì sao em lại như vậy, sao em lại buông tay?!"

"Em biết, em biết mà. Nhưng em thật sự không còn cách nào khác..." Cô cúi đầu khóc.

"Em không còn cách nào khác nhưng mà anh có, anh sẽ tìm cho cậu ta bác sĩ tốt nhất. Không lẽ đó còn chưa đủ sao, như vậy không thể khiến em quên cậu ta sao?"Anh không chấp nhận được việc cô lập gia đình.

"Anh ấy không muốn anh giúp." Taeyeon lắc đầu: " Căn bản là anh ấy không muốn chữa trị."

"Cậu ta không chịu? Cậu ta lấy mạng sống mình ra đùa sao? Cậu ta không quý trọng mạng sống của mình, vì cái gì em phải hy sinh bản thân gả cho cậu ta." Byun Baekhyun hét lớn, đầu óc cô có phải là bị hỏng rồi hay không.

"Anh không hiểu, anh không hiểu gì cả. Anh ấy có ơn rất lớn với em, anh không hiểu đâu. Khi em lâm vào bước đường cùng anh ấy vẫn ở bên em, vẫn nắm chặt lấy tay em. Anh càng không hiểu anh ấy, anh ấy đã vì em mà trả giá rất nhiều. Cho dù là lấy thân báo đáp em cũng không trả hết ân tình của anh ấy." Taeyeon nhìn anh, anh lại càng không hiểu anh Thiên Tứ là vì cô nên không đồng ý cưới cô.

"Em muốn báo đáp không chỉ có cách này. Em nghĩ như vậy là sáng suốt sao? Em căn bản không yêu cậu ta, cậu ta cũng biết điều đó. Hai người kết hôn cậu ta sẽ hạnh phúc sao?" Anh quyết không để cô làm như vậy.

"Không! Em yêu anh ấy!"Taeyeon kích động phủ nhận, cô biết người Heechul muốn cưới là mình.

"Em yêu cậu ta, còn anh? Tình cảm của em đối với anh là giả sao?" Byun Baekhyun giận dữ nhìn cô chằm chằm, cô có biết rằng cô đang làm tổn thương chính mình hay không.

"Tại sao anh cứ ép em ?! Anh có biết rằng em đã rất đau khổ rồi hay không." Cô ôm lấy chính mình, từ đầu anh đã biết rõ là cô yêu anh mà.

"Anh không ép em, là chính em đang ép anh. Em muốn anh làm sao quên được em? Anh không thể trơ mắt nhìn em gả cho người khác, em có biết không." Byun Baekhyun nhẹ nhàng ôm cô.

"Em biết, em biết mà. Nhưng mà anh có thể lấy em sao? Anh không thể! Nếu không thể thì anh làm gì có thể nói yêu em. Phụ nữ cần nhất không phải tình yêu sâu đậm mà là hôn nhân, là gia đình." Taeyeon biết rằng lời nói của mình đâm vào tim anh, nhưng cô không thể không nói như vậy.

Byun Baekhyun lập tức buông cô ra, lui về sau vài bước: "Em nhất định muốn như vậy sao? Anh không phải không thể... Mà là anh..."

"Bất đắc dĩ phải không?"Taeyeon nhìn anh: "Cả em và anh đều như vậy, không thể cưỡng ép được. Ân tình của mẹ Daisy anh không thể quên, cũng như em, không thể quên đi những gì anh Heechul đã làm giúp mẹ con em. Nếu anh ấy cứ như vậy mà chết đi, em sẽ ân hận không thể tha thứ cho mình."

Cả hai người đều bất đắc dĩ. Byun Baekhyun thống khổ nhắm mắt ngồi xuống, nhìn thấy anh khổ sở như vậy, cô đi đến bên anh ôm anh vào trong ngực.

"Em đã nghe chuyện ngày xưa của anh với Daisy rồi, bây giờ anh có muốn nghe chuyển thuở nhỏ của em với anh Heechul không?"

Không chờ anh trả lời, cô tự nói.

"Lần đầu tiên gặp anh ấy là khi còn nhỏ, trong một lần em về thăm bà ngoại, lúc đi ra ngoài chơi em bị các bạn ức hiếp, anh ấy đã bảo vệ em. Mỗi lần em về bà ngoại, em đều muốn cùng anh ấy chơi đùa, sau đó cùng nhau trưởng thành. Hoàn cảnh tốt hơn, bà ngoại mua nhà mới rồi chuyển đi, nên tụi em rất ít khi gặp nhau. Mãi cho đến khi ba mẹ em ly hôn, mẹ bị bệnh, em với mẹ không nhà không cửa mới trở lại nhà cũ, rồi gặp lại anh ấy. Anh ấy ít nói nhưng luôn lặng lẽ quan tâm, chăm sóc mẹ em. Sau này, em mới biết được, ngoài giờ học anh ấy đi làm thêm, tất cả tiền kiếm được đều âm thầm dùng để chăm lo cho em. Công việc vất vả nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy than thở, tiền tuy rằng không nhiều nhưng với em nó rất lớn, đã cứu mạng mẹ con em. Anh từ nhỏ cơm no, áo ấm, anh không thể hiểu cảm nhận của em đâu. Bây giờ anh ấy bị bệnh, nguyên nhân có lẽ do trước kia vất vả, em không phải loại người vong ơn phụ nghĩa ... Nếu không phải gặp anh, có lẽ hiện tại em đã gả cho anh ấy. Em yêu anh, thật sự rất yêu anh, nhưng mà em không thể bỏ rơi anh ấy, nhất là lúc này, anh ấy rất cần em. Nếu anh yêu em, anh ủng hộ em được không ?"

"Anh làm sao có thể ủng hộ em? Anh không thể trơ mắt nhìn em gả cho người khác. Làm bạn, em cũng có thể chăm sóc cậu ta, không nhất định phải gả cho cậu ta."Byun Baekhyun biết cô khổ sở nhưng không thể để cô vì báo ân mà lấy cậu ta.

"Nhưng em không thể để anh ấy mang theo tiếc nuối mà rời đi. Em muốn anh ấy quyết tâm sống vì ngày đính hôn."

"Em thật sự quyết định?"Anh không thể hiểu được cô, cho dù anh không đồng ý nhưng cũng không có cách ngăn cản.

"Vâng." Cô gật đâu: "Thật ra em có thể gạt anh, nhưng em không muốn làm vậy. Anh biết không, em tin tưởng anh sẽ ủng hộ em."

"Em là đang ép anh không thể không đồng ý." Byun Baekhyun nhếch môi lên, cười khổ. Cô không phải muốn hỏi ý kiến anh, mà là muốn thông báo cho anh biết. Anh lấy tấm séc đưa cho cô.

"Cái này vốn là để cho cậu ta, nhưng mà bây giờ chỉ có thể đưa em chuẩn bị trước hôn lễ."

Taeyeon thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy con số, một trăm vạn: "Em không thể nhận..."

"Cầm đi, với em mà nói thì có lẽ là nhiều, nhưng em có biết, anh không thiếu nhất chính là tiền. Mà anh cũng không hy vọng, người con gái anh yêu nhất vì tiền mà phải suy nghĩ. Anh hy vọng cô ấy hạnh phúc." Byun  Baekhyun hôn trên trán cô.

"Cảm ơn." Taeyeon cười trong nước mắt. Nếu thật sự có kiếp sau, cô nhất định phải gả cho anh.

"Khi nào cử hành hôn lễ thì báo cho anh biết. Anh rất muốn nhìn em mặc áo cưới. Tuy rằng em không phải cô dâu của anh nhưng em yên tâm anh sẽ không xuất hiện trong hôn lễ của em. Anh chỉ cần ở đằng xa nhìn là tốt rồi."

"Chưa có định ngày bởi vì anh ấy không đồng ý. Anh ấy không muốn liên lụy đến em, nhưng em nghĩ anh ấy sẽ đồng ý." Cô đã nghĩ ra biện pháp.

"Taeyeon, lời nói chúc em hạnh phúc anh không nói ra miệng bởi vì anh nhủ trong lòng, hy vọng em luôn vui vẻ. Mai mốt nhớ gọi điện thoại cho anh, anh rất muốn nghe giọng nói của em." Hiện tại, anh chỉ có duy nhất một yêu cầu này.

"Em nhất định gọi, bởi vì em cũng rất muốn nghe giọng nói của anh. Baekhyun, anh nhất định phải hạnh phúc, biết không."Taeyeon thật thà nói.

Nhưng không có cô thì làm sao mà hạnh phúc.

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 138 — Con không yêu cô ấy

Heechul ngồi trên giường suốt một ngày, anh nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được mình lại bị loại bệnh này. Anh cũng không làm chuyện gì sai trái mà lại bị ông trời trừng phạt như vậy. Cả Taeyeon cũng thế, anh một mực chờ cô, chờ cô hồi tâm chuyển ý gả cho mình. Không ngờ là cô vốn đang do dự lại đột nhiên đồng ý gả cho mình, anh biết ý định của cô nhưng anh không thể ích kỷ như vậy được, cho nên anh sẽ không đồng ý. Ngày mai, anh phải giải quyết mọi chuyện thật tốt, sau khi quyết định, anh muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Chuông cửa vang lên, nhất định là Taeyeon đến, anh đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài anh ngây người kinh ngạc hỏi: "Ba, mẹ, bà nội sao mọi người lại đến đây?"

"Con nói thử xem vì sao chúng ta lại đến? Thằng bé này đến nước này con còn muốn gạt chúng ta? Đây không phải là việc tuỳ tiện xử lý là được." Mẹ anh vẻ mặt tươi cười quở trách.

"Chul à, bà nội biết con không muốn chúng ta tốn tiền nhưng đây là việc lớn của đời người con không thể đùa bỡn. Sao con có thể gạt chúng ta? Ta cũng không thèm để ý con nhưng mà không thể để con gái nhà người ta chịu oan ức." Bà nội kéo tay anh nén giận nói.

"Chul, lần này chuyện lớn như vậy con cũng không nói cho ba mẹ biết, tuy là trong nhà không có tiền nhưng cũng không thể để lễ cưới của con giản dị như vậy." Ông Kim (bố Heechul) cũng trách.

"Hôn lễ gì? Mọi người đang nói gì?" Heechul nghe bọn họ nói mà không hiểu gì cả. Bọn họ đột nhiên đến đây, lại nói ra những lời khó hiểu.

"Còn giả bộ nữa. Taeyeon đã nói cho chúng ta biết hết rồi. Hai đứa chuẩn bị cưới, muốn gạt ba mẹ, trước là đăng ký sau này mới cử hành hôn lễ nhưng con bé nói gạt người lớn là không được nên mới nói cho mọi người biết. Nhưng mà ba mẹ quyết định phải cử hành hôn lễ, ba mẹ chỉ có mình con, muốn ôm cháu dĩ nhiên phải cử hành hôn lễ cho hai đứa." Bà Kim cười nói.

Lúc này Heechul mới hiểu được Taeyeon biết là không thuyết phục được anh nên mới đi nói với người nhà, để anh không thể từ chối cô. Cô quả là một người hiền lành, thiện lương nhưng chỉ có thể chối từ mà thôi.

"Con còn ngây ngốc ở đó làm gì. Mau cùng ba mẹ về nhà, chúng ta nói chuyện. Hôn lễ phải tổ chức như thế nào, chi tiết cụ thể còn cần hai đứa tự mình quyết định."Ông Kim nói.

"Aiz, khoan đã, chúng ta đều hưng phấn quá mà quên mất. Hiện tại, chúng ta phải đến nhà Taeyeon cùng mẹ con bé nói chuyện một chút về hôn lễ. Dù sao cũng là người quen, rất nhanh sẽ được thôi." Bà Kim (mẹ Heechul) cười.

"Ba mẹ, mọi người đừng vội." Heechul không có một tia vui sướng, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Con không muốn kết hôn với cô ấy."

"Cái gì?" Bọn họ không thể tin được phản ứng của anh:"Này, thằng nhóc này, đầu óc con bị hư rồi phải không? Con không phải rất thích Taeyeon sao? Muốn cùng con bé kết hôn sao? Bây giờ lại nói những lời này là thế nào?"

"Heechul có phải hai đứa có chuyện gì không?" Bà Kim sáng suốt hỏi.

"Trước kia con rất thích Taeyeon nhưng bây giờ không thích nữa... Bởi vì..." Anh tạm dừng một lúc, "Bởi vì con đã thích người khác." Anh đành phải nói dối, bởi vì anh không thể nói ra là mình bị bệnh nặng, chỉ có thể đưa ra lý do này cự tuyệt hôn lễ.

"Con thích người khác? Aiz." Cả ba mẹ cùng bà nội anh đều kinh ngạc, điều này quá bất ngờ.

"Là đồng nghiệp của con. Cả hai cùng làm chung hai năm cho nên không biết từ lúc nào có cảm tình. Lúc trước, con cũng mâu thuẫn không biết làm như thế nào. Gần đây Taeyeon nói muốn gả cho con, con mới nhận ra tình cảm của con dành cho cô ấy chỉ là tình anh em. Mà cô gái con thích cũng rất tốt, mọi người nhất định sẽ thích cô ấy." Heechul trốn tránh, anh chưa từng nghĩ anh sẽ nói ra những lời như thế này.

"Thật sự là như vậy?" Ông Kim hỏi, tại sao trước kia chưa từng nghe anh nói qua.

"Đúng, nếu mọi người không tin con có thể đưa cô ấy về ra mắt mọi người."Heechul sợ bọn họ nghi ngờ.

"Nhưng mà ... việc này không công bằng cho Taeyeon."Bà Kim khó xử, chính bà cũng rất thích Taeyeon.

"Mẹ, việc này mọi người không cần xen vào. Con sẽ nói rõ ràng với cô ấy. Chuyện của tụi con thì tụi con sẽ tự mình giải quyết." Heechul nói.

"Aiz ..." Bà nội thở dài, dưa xanh hái không ngọt, không thể miễn cưỡng chúng, việc đó chỉ làm mình vui mừng một lúc mà thôi.

"Heechul, mặc kệ trong lòng con thế nào. Ba mẹ cũng thích Taeyeon, con bé từ nhỏ đã một mình chăm sóc mẹ rất cực khổ. Nhưng việc của con thì con tự quyết định, chờ con suy nghĩ kỹ thì trả lời cho ba mẹ biết, con nếu thích cô gái kia thì mang cô ấy về nhà mình, để ba mẹ nhìn xem."Ông Hoàng thấy con nói như vậy liền nhận ra chuyện này không thể cưỡng ép được, từ nhỏ thằng bé đã thích Taeyeon, bọn họ cũng thế nên không hề phản đối.

"Con nhất định." Anh gật đầu mà không cần suy nghĩ.

"Chúng ta về trước." Ông Kim không nghĩ tới bọn họ mang theo vui mừng mà tới bây giờ ra về lại vô cùng thất vọng.

Taeyeon thật ra vẫn ở dưới lầu, thấy bọn họ rời khỏi mới lên lầu, nghĩ rằng anh nhất định đồng ý rồi.

"Heechul, hôm nay bác trai, bác gái đến sao?" Cô giả bộ không biết hỏi.

Heechul nhìn thấy cô, kéo cô ngồi xuống. "Taeyeon, tội gì em phải làm như vậy. Anh đã nói rồi, anh không đồng ý. Ba mẹ vừa tới, nhưng anh cũng nói anh không thích em, anh đã thích người khác, nên bọn họ về rồi."

"Heechul vì sao anh ... vì sao anh nhất định từ chối em, em vẫn sẽ ở bên anh, đứng cạnh anh, chăm sóc cho anh."Taeyeon cái gì cũng muốn nhưng anh từ chối rất kiên quyết.

"Taeyeon, em đã chăm sóc anh rất nhiều rồi. Anh nhận chăm sóc của em là được rồi. Nhưng anh không cưới em."Anh không muốn cô vì anh mà liên luỵ, về sau sẽ khó lập gia đình.

Taeyeon thấy anh kiên quyết như vậy mới nói: " Heechul, nếu anh không cưới em, vậy hứa với em, ngày mai đến bệnh viện, bắt đầu trị liệu." Chỉ cần anh đồng ý chữa bệnh thì cô đã cam lòng.

"Được, anh đồng ý." Anh vui vẻ trả lời, bởi vì anh sắp rời đi rồi.

Trước kia anh không muốn trị liệu, tại sao bây giờ lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy? Trong lòng cô hiện lên một tia nghi ngờ, rút cuộc anh đang nghĩ gì?

"Taeyeon, anh với em cùng đi chợ mua rau. Tối nay, anh sẽ nấu cơm cho em ăn." Nếu không, anh sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

"Vâng." Cô gật đầu vừa định theo anh ra ngoài thì đầu óc đột nhiên choáng váng, cô chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, té xỉu trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net