Chương 5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 005 – Khóc bất lực

“Chuyện này giao lại cho cô, sau ba ngày, nếu không có một trăm vạn, tôi sẽ lấy căn phòng đó, chúng ta đi.”Byun Baekhyun nói xong, liền mở cửa xe ra.

“Tiên sinh, chờ một chút.”Taeyeon tiến vài bước đến phía trước xe, cô biết nếu để anh bỏ đi, bản thân sẽ không còn cơ hội nữa, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắt trong suốt, nhanh chóng nắm lấy cửa xe, sợ anh sẽ rời đi…….

Byun Baekhyun nhíu mày nhìn cô, bây giờ biết thua rồi sao? Đáng tiếc đã quá muộn.

“Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi biết xin lỗi không thể đại biểu cho cái gì cả? Nhưng mà tôi thật sự đã biết lỗi, tôi cũng biết anh không thiếu tiền, cho nên, tôi van xin anh, hãy nể tình mẹ tôi có bệnh, tôi cũng vì tình thế cấp bách mà nhất thời hồ đồ, xin anh buông tha cho chúng tôi được không? Căn phòng này là nơi cư trú duy nhất của tôi và mẹ tôi, nếu như không có nó, tôi và mẹ sẽ không còn nhà để về, hư hỏng xe tôi sẽ bồi thường, nhưng xin hãy cho tôi thời gian, còn có……..” Cô tạm dừng một chút, khiếp đảm khi nhìn thấy khuôn mặt của anh bị cô tát đỏ ửng lên “Nếu anh còn không thể nguôi giận, vậy thì tôi cho anh đánh lại, mười cái, hai mươi cái, một trăm cái……… Chỉ cần anh thấy vui, thì tùy anh quyết định.” Nói xong, cô nhắm mắt lại.

Byun Baekhyun nhìn thấy vẻ mặt đáng thương nhu nhược động lòng người, trong lòng hiện lên một tia thương hại, nhưng đã nhanh chóng bị một cái tát của cô che dấu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô…….

Thân thể của Taeyeon nhịn không được mà run rẩy một chút, mở to mắt liền thấy khóe môi hắn đang tươi cười, một nụ cười tàn khốc, trong ánh mắt đen sâu thẳm là một mảnh lạnh lùng.

“Thật ngại quá,  tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, còn nữa, tôi đã nói rồi, đây là cái giá mà cô phải trả.” Byun Baekhyun lập tức rút tay về.

Nhìn thấy anh lạnh lùng tàn khốc như thế, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay còn trắng bệch hơn nữa, người đàn ông trước mặt cô quá mức lạnh lùng, chân mềm nhũn, muốn té ngã trên mặt đất.

“Cẩn thận.” Do KyungSoo lập tức đỡ lấy cô, nhìn thấy bộ dáng của cô, không đành lòng nói: “Byun Baek, cậu…………”

“Nếu cậu muốn nói giúp cho cô ta, vậy thì hãy tiết kiệm chút hơi sức đi, lên xe, đi thôi.” Byun Baekhyun dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh.

Do KyungSoo hiểu rất rõ tính tình anh, biết cô đã chọc anh giận đến cực điểm, bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Tiểu thư, mong vận may sẽ đến với cô, ba ngày sau gặp lại.”

Nhìn thấy bọn họ lên xe, càng ngày càng khuất xa tầm mắt của mình, lúc này Taeyeon mới lập tức xụi lơ xuống, ngồi cạnh hồ nước bên hoa viên, nước mắt ủy khuất lập tức chảy tràn ra…………

Cô cứ ngồi như vậy thật lâu, cho tới khi có người tới đem chiếc BMWs đi cô mới giật mình hồi phục lại tinh thần, trời đã tối rồi, vội vàng đứng dậy, lau đi nước mắt, không biết mẹ bây giờ thế nào?

Cô đi vào trong nhà,liền thấy mẹ đang nằm ngủ, dì Lee thấy cô bước vào, nhỏ giọng hỏi: “Taetae, mẹ con uống thuốc rồi, giờ đang ngủ say, con không sao chứ, người kia nói như thế nào?”

“Dì Lee, cám ơn dì, không sao hết, anh ta biết mẹ con có bệnh cho nên không truy cứu nữa.” Taeyeon cố gắng ép ra một nụ cười tươi, tất cả mọi chuyện đều nên để chính mình một người gánh vác thôi.

“Vậy là tốt rồi, con đói bụng chưa? Thức ăn dì nấu dùm con rồi, con ăn đi, dì đi về trước.”Dì Lee thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn dì.” Tiễn bà ra cửa, lúc này Taeyeon mới vô lực nằm xuống, bây giờ bản thân làm sao còn có tâm tình ăn cơm, một trăm vạn, cô phải đi đâu để kiếm một trăm vạn? Nhưng nếu không có một trăm vạn, cô và mẹ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, cô thì không sao cả, nhưng mẹ thì phải làm sao bây giờ? Ai sẽ thu nhận và giúp đỡ một người bị bệnh tâm thần đây?

Nước mắt rơi tựa như vỡ đê, không ngừng chảy xuôi xuống, cô thật sự bất lực quá, cô nên làm cái gì bây giờ.?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 006 – Trong lòngấm áp

“Taetae………” Bà Kim chậm rãi mở to mắt, không còn hơi sức, khẽ gọi tên cô, tuy rằng vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy, nhưng so với vừa rồi rõ ràng đã tỉnh táo hơn.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Cô vội vàng lau khô nước mắt trên mặt mình, giúp đỡ mẹ đứng lên, ra sức biểu hiện vẻ mặt giống như bình thường “Đã đói bụng chưa? Cơm tối đã làm xong rồi, con bưng lên cho mẹ nhé.”

Nhưng Bà Kim vẫn phát hiện nước mắt trên mặt cô, nhanh chóng nắm lấy tay cô, kinh hoảng hỏi: “Taetae, tại sao con khóc? Có phải mẹ lại phát bệnh, đã làm sai chuyện gì đúng không? Con nói cho mẹ biết đi.”

“Mẹ, mẹ đừng kích động, không có, mẹ không có làm sai chuyện gì, chỉ là vừa rồi con có chút mệt mỏi, ắt xì nên rơi nước mắt thôi.” Taeyeon vội vàng che dấu.

“Thật không?” Bà Kim nhìn cô, dường như muốn từ vẻ mặt của cô nhìn ra dấu vết gì đó? Đau lòng thay cô lau nước mắt, biết nhất định chính mình lại gây ra chuyện gì rồi?

“Đúng rồi, mẹ, không phải bác sĩ đã nói sao? Bệnh của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ khỏi thôi, con đói lắm rồi, chúng ta đi ăn cơm nha.”Cô vội vàng chuyển đề tài, nhưng trong lòng lại âm thầm rơi nước mắt, những hình ảnh như vậy không biết sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần?

“Taetae, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do mẹ liên lụy con, đều là mẹ không tốt, mấy năm nay đã làm khổ con rất nhiều.” Bà Kim khóc, ôm lấy cô, liên tục nói lời xin lỗi.

“Mẹ, con không trách mẹ, thật sự không trách mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ.” Taeyeon cũng ôm chặt lấy bà, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, mặc dù thừa nhận bản thân cũng rất thống khổ, nhưng cô thật sự chưa từng trách mẹ……..

Khuôn viên trường.

Taeyeon ôm sách vở chậm rãi đi vào khuôn viên trường, trong đầu cô đều nghĩ đến một trăm vạn kia, một ngày đã trôi qua, giờ chỉ còn có hai ngày, mà cô hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giò? Vì thế có người gọi cô ở phía sau mà cô cũng không hề nghe thấy.

“Két.” Một chiếc xe đạp dừng ở bên cạnh của cô, một thiếu niên mang cặp trên lưng, vẻ mặt sáng ngời như ánh mặt trời, xuống xe: “Taeyeon, em đang suy nghĩ cái gì vậy? Gọi em mãi sao không trả lời?”

“Heechul oppa ” Taeyeon nhìn thấy anh, không biết tại sao tất cả ủy khuất trong lòng lại dâng lên làm cho đôi mắt lập tức đỏ lên.

“Taeyeon, em sao vậy? Có phải bác gái lại phát bệnh hay không?” Kim Heechul đau lòng nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thật sự rất hận bản thân, tại sao không thể giúp cô nhiều hơn một chút.

Taeyeon tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới lắc đầu nói:“Không có, chỉ vì nhìn thấy anh làm em vui quá thôi.” Cô cũng muốn nói cho anh biết, nhưng nói cho anh thì có thể giải quyết được gì? Chỉ càng làm cho anh phiền não thêm thôi.

“Đồ ngốc.” Kim Heechul dịu dàng lau đi nước mắt cho cô, trong lòng lại vì những lời nói này mà cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, từ trong túi lấy ra một xấp tiền đặt vào trong tay cô, “Taeyeon, em cầm lấy đi, anh mới vừa lãnh lương gia sư, em cầm lấy mua thuốc cho bác gái.”

“Heechul oppa, cám ơn anh, cám ơn anh.” Taeyeon lại khóc thêm một lần nữa, ngã vào trong ngực anh, từ sau khi lên đại học, tiền thuốc của mẹ cô đều do anh đi làm công kiếm tiền cung cấp.

“Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì? Bây giờ anh đã tốt nghiệp rồi, đang tìm việc làm, chờ đến khi đi làm kiếm được tiền, em sẽ không cần vất vả như vậy, hãy để cho anh chăm sóc em và bác gái, tin tưởng anh, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Kim Heechul lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Vâng, em tin anh.” Cô dùng sức gật gật đầu, cô vẫn luôn tin tưởng, từ khi còn nhỏ, lúc bắt đầu quen biết anh ở nhà bà nội, cô vẫn luôn luôn tin tưởng, cho nên, cô đã thi đậu vào cùng trường đại học với anh, chỉ là bây giờ cô còn có thể chờ ngày đó sẽ đến hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net