Chương 10: Cô Dâu! Mời đi thử váy cưới !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về phần Jungyeon lôi thôi lết thết ngoài đường cả buổi trời, mới sáng sớm còn là ulzzang nhưng bây giờ đã thành một đứa điên. Quần áo thì xộc xệch, đầu tóc thì rối bù. Cô thầm nguyền rủa đứa em thối tha làm gì mà không chịu đón cô, báo hại cô phải đợi bốn tiếng đồng hồ.

Sống bên Đài Loan lâu rồi nên có biết đường xá gì ở Seoul đâu. Đi khơi khơi bị bắt bán sang Trung Quốc mắc công lắm. Đã vậy còn bị tụi con gái bao vây nữa chứ. Họ tưởng Jungyeon là idol Hàn Quốc nên hết chụp hình rồi bắt tay, sao ở đâu cũng gặp fan cuồng hết vậy nè. Khổ thân Jungyeon! Đã nhắn tin cho Tử Du rồi mà không biết nó có nhận được hay chưa. (Đương nhiên là chưa rồi vì nó đang bận theo dõi vợ chưa cưới mà).

Quay lại với Tử Du nhá! Nó đậu xe bên đường đối diện với quán trà sữa gần trường của Sana. Tử Du nhận thấy hai cái bóng dáng quen quen, nó nhăn mặt cố gắng nhớ lại. Đúng rồi! Là Dahyun em gái của Jungyeon và Jihyo bạn gái của nó. Số là Tử Du, hai anh em Jungyeon, Jihyo và một người chị họ của Tử Du chơi với nhau từ nhỏ. Dahyun và Jihyo chuyển về đây học vào hai năm trước. Thì ra là hai đứa nhóc tụ tập chung phe với vợ chưa cưới.

Cái gì mà nó lộn xộn, rối nùi vậy nè. Tử Du đang bứt tóc móc mắt thì điện thoại rung lên từng hồi. Thôi chết rồi! 86 cuộc gọi nhỡ và 54 tin nhắn từ Bà Chị Cô Hồn. Nãy giờ Tử Du để quên điện thoại trên xe nên quên mất bà chị. Tử Du vòng xe lại rồi chạy thẳng đến sân bay, cầu mong Jungyeon chưa bị ai bắt cóc.

Về phần Jungyeon thì đang thở lấy thở để vì trốn chạy lũ con gái trong sân bay. Kinh khủng quá đi mất! Nghĩ đến đó thì cô lại muốn xé xác Tử Du ra cho hả tức! Năn nỉ người ta sang đây giúp đỡ mà hại người ta ra nông nỗi thế này đây. Chưa thở xong thì đám fan đã đuổi tới nữa rồi, Jungyeon kéo cái vali chạy trên đường mà khóc không ra nước mắt. Mệt thấy bà luôn, chắc phen này bị tụi con gái làm thịt quá! Bỗng có một chiếc xe mui trần chạy chầm chậm bên cạnh cô, trên xe phát ra tiếng nói:
- Lên xe nhanh lên!

Gặp nó Jungyeon mừng hét lớn, cô quăng cái vali lên ghế đằng sau rồi nhảy vào ngồi cạnh nó. Chiếc xe tăng tốc bỏ lại đám con gái gọi í ới đằng sau. Jungyeon như từ cõi chết trở về nhưng nhớ lại thù cũ, cô tặng cho Tử Du một phát ngay đầu.

"Bốp"

- Ui da! bà chị khốn nạn sao chị đánh em? - Tử Du xém lạc tay lái.
- Chị giết mày luôn còn được đấy! Tại sao không ra đón chị hả? Mày biết chị cực khổ thế nào với cái đám "cá sấu" đó hay không?
- Tại em bận đi ra mắt gia đình bên vợ chứ bộ!
- Cái gì? Thế mày gặp vợ mày chưa? Xinh không? - hai mắt Jungyeon sáng lên.

Tử Du nở mũi khoe khoang:
- Đẹp khỏi chê! Nhìn mặt siêu cute luôn ý, đẹp tự nhiên chứ không trang điểm nhé! Nhưng mỗi tội..... - Tử Du ngập ngừng.

Jungyeon hỏi:
- Mỗi tội gì?
- Haizz! Mỗi tội là Đại Tỷ của cả cái thành phố này! Thích đua xe, đánh nhau. Làm chủ của 10 cái quán bar có tiếng trong khu vực, là học sinh đứng đầu trong danh sách đen của JYPn School. Trốn học như cơm bữa, học lực hạng nhất từ dưới đếm lên. Lạnh lùng, khó gần, khó hiểu, khó chiều,....

Tử Du thở dài liệt kê hết những gì điều tra được cho Jungyeon nghe. Cô vỗ vai nó an ủi:

- Chia buồn với mày! Chắc kiếp trước mày đốt chùa nên kiếp này vợ mày rất tốt! Cũng may trong gia đình tao không có ai "tài năng" được như vậy!
- Sẵn đây em cũng chúc mừng unnie luôn! Em gái Dahyun và em dâu Jihyo của unnie chính là hai cánh tay đắc lực của cô ta. Cặp đôi giang hồ không ai không biết! - Tử Du cười nhe răng.
- CÁI GÌ??? - Jungyeon hét lên.

Tử Du xua tay.
- Bé bé cái mồm thôi! Đang chạy trên đường đấy! Lỡ cảnh sát tưởng em chở động vật chưa qua tiêm ngừa thì nguy lắm!
- Dựa vào đâu mà mày biết? - Jungyeon hỏi.
- Em tận mắt thấy nè chứ đâu? Mặc đồng phục nữ sinh mà ngồi đánh bài thấy mắc ham, em dâu unnie rất có triển vọng đấy!
- Thôi rồi! Hình như kiếp trước chị mua xăng tiệm Bà Chị Xăng cửa hiệu Lối Thoát cho mày đốt chùa thì phải. - Jungyeon ngả đầu ra sau ghế.

Chiếc xe lao đi rồi dừng trước cổng nhà của Jungyeon mới mua ở Seoul. Thời gian tới cô sẽ sống ở đây luôn. Tử Du đã làm hồ sơ nhập học, có thể khi đám cưới xong thì nó sẽ đến trường. Vui dã man chưa?
.........................................
*Tại chỗ của Sana.

Dahyun và Jihyo lái xe đi ra phố mua đồ chỉ còn Sana và Momo ngồi trong quán. Momo cứ dò hỏi Sana liên tục về chuyện ban nãy cô bỏ đi gấp quá.

- Cậu đi đâu thế? Nói mình nghe đi mà!
- Dạo này cậu có chuyện gì đúng không?
- Cậu có gì thì kể tớ nghe với!

Sana không biết làm sao thì DaJi xuất hiện đúng lúc. Mặt Jihyo hớn hở cầm cái bể cá nhỏ trên tay. Xem ra Dahyun vừa mua cho thì phải. Con cá trong chậu trông rất lạ nhưng rất đẹp, nó bơi tung tăng trong nước. Cô nhóc đặt chậu cá xuống bàn khoe với Momo.
- Chị coi đẹp không nè? Đậu Đậu em mới mua cho em đó!

Momo bĩu môi.
- Xấu hoắc!!! (Au: Thanh niên gato đây mà).

Jihyo nhăn mặt nhìn Momo rồi ngồi xuống nghịch với mấy con cá. Sana lên tiếng.
- Giống cá gì trông lạ thế?

Có người hỏi thăm nên Jihyo đứng phắt dậy trình bày một tràng.
- Giống cá này vừa được lai tạo ra! Hiện giờ trong nước chỉ có đúng 5 con thôi, chị xem màu của nó đẹp không? Qúa đẹp chứ gì! Lúc nãy ông chủ bảo là nó được lai....

Momo ngắt lời.

- Được lai từ cá Chùi Kiếng với cá La Hán nên người ta gọi là cá Chùi Hán chứ gì. Về nhà nhớ thả vô bồn tắm nghe, khi nào tắm nó chùi giúp cho! Haha...haha..

Cô cười ha hả làm Jihyo tức mà không làm gì được. Kể cả Sana và Dahyun cũng che miệng cười. Momo rất giỏi trong việc chọc ghẹo Jihyo thì phải. Mọi lúc, mọi nơi luôn khiến cô bé giận dỗi. Ai làm người yêu của Momo chắc đột quỵ chết sớm mất. Jihyo nũng nịu với Dahyun.
- Đậu Đậu! Momo unnie nói Thomas của unnie là cá Chùi Hán kìa! Unnie không chịu đâu!
- Ờ ờ em biết rồi! Thomas không phải là cá Chùi Hán đâu mà! - Dahyun dỗ dành.

Đang vui vẻ thì Momo nhắc lại chuyện cũ làm Sana giật mình.
- Cậu cười cái gì? Lúc nãy cậu chưa trả lời tớ xong đấy!
- Ha... hả??? - mặt Sana ngơ ngơ ngáo ngáo.
- Ax , hôm nay mày xưng hô "cậu-tớ" à, nghe ớn dễ s.....

- Nói mau lên! Không thì tụi tao tự điều tra cũng vậy thôi à! - Momo ngắt lời quát, cô cười đểu.

Thấy vậy nên Sana cũng kể luôn cho rồi. Bốn cái đầu chụm lại xì xầm, sau một hồi thì đồng thanh thốt lên.
- HẢ? ĐÁM CƯỚI???

Sana gật đầu.
- Mà với ai mới được chứ? - Jihyo hỏi.

- Unnie cũng chả biết! Hình như nhỏ đó tên Chu Tử Du thì phải. - cô nói.

Jihyo và Dahyun nhìn nhau.
- Chẳng lẽ là....
- Hai đứa biết người đó à? - Momo hỏi.
Jihyo nhìn Sana.
- Có phải em ấy rất xinh đẹp không?
- Tàm tạm. - Sana đáp.
Đến phiên Dahyun hỏi.
- Có phải hơi khùng khùng không? Tính cách y như trẻ con?
- Exactly!!!! - Sana gật đầu.
- Vậy thì chắc chắn là người đó!!!! - hai đứa lại đồng thanh.

.....................................
*Sáng chủ nhật 9:00 am
Mới sáng sớm thì Tử Du đã có mặt ở nhà Sana rồi. Hôm nay nó soái phết. Tóc chải chuốt ra hồn, mặc áo phông trắng đơn giản và quần jean đen bó sát để lộ đôi chân dài thon gọn. Nó đợi Sana trước cổng để cả hai cùng đi thử đồ cưới. Con gái con đứa gì mà ngủ muốn nghèo luôn ấy. Giờ này mà còn chưa thức nữa là sao?

Tử Du dựa người vào chiếc Zenvo ST1 màu trắng rồi nhìn đồng hồ. Đang lầm bầm chửi Sana thì nghe tiếng động sau lưng nên Tử Du quay lại nhìn. Để xem hôm nay Sana mặt áo croptop tay dài sọc trắng đen, quần jean đen bó sát đùi. Chân cô đi Chuck Taylor II. Nói chung là so cool nhưng khổ nỗi Sana đang dắt chiếc môtô. Tử Du muốn khụy xuống tại chỗ, chưa thấy đứa con gái nào như thế cả.

- Nè! Chị không thấy tôi lái chiếc xe bạ chà bứ đến đây đón chị hả? Cất chiếc môtô đi.

Sana đá chống, khoanh tay đứng dựa vào xe đáp.

- Tôi không thích ngồi xe hơi, khó chịu lắm!
- Thế chị muốn tôi với chị lên báo à?  Dâu tập đoàn Sắc Lang lái môtô đi thử đồ cưới là tin hot đấy!

Sana đưa tay vuốt vuốt tóc.
- Tóm lại tôi không làm những gì tôi không thích.
Tử Du bó tay với bà chị này. Người gì mà ương ngạnh khó chiều chuộng phát ớn. Nó chau mày.
- Chị bị chứng carsick à? (chứng say xe).

Sana gật đầu, Tử Du cười cười rồi bảo.

- Tưởng gì....

Tử Du mở cửa xe ấn cái nút, mui xe thu lại và chiếc xe giờ đã thành một chiếc mui trần. Tử Du mỉm cười nhìn Sana.
- Thế đã được chưa?

Sana không nói gì, chỉ leo lên chiếc môtô rồi bảo.

- Một lát tôi còn phải đi công việc nên tôi chạy xe đi cho tiện.

Tử Du bó tay toàn tập, làm nó vắt óc suy nghĩ quá trời. Nếu thế thì nói ra từ đầu luôn đi để nó khỏi mất công biểu diễn này nọ.
- Nè vợ chưa cưới! Chị có cần lì thế không hả? Muốn đi đâu một lát tôi đưa chị đi được chưa?
- Tóm lại là cô đi xe của cô, tôi đi xe của tôi. Một lát chụp hình xong thì đường ai nấy đi.

Sana đội mũ bảo hiểm vào chuẩn bị nổ máy thì Tử Du tiến lại gần rút lấy cái chìa khóa trên tay của cô. Nó mở cốp lấy ra một cái mũ bảo hiểm khác rồi bảo.

- Tôi và chị cùng đi môtô là được chứ gì.
Sana đứng hình tại chỗ, tên này bá đạo thật. Tử Du ra hiệu cho Sana ngồi ra phía sau để nó chở. Không hiểu sao Sana cũng làm theo lời Tử Du luôn. Tử Du định mang mũ bảo hiểm vào nhưng nhận thấy điều đó không hợp với mái tóc của mình nên không mang nữa. Sana bảo.
- Ra sau để tôi chở cho!

Điều đó đời nào Tử Du chấp nhận chứ. Còn đâu là sỉ diện nữa. Nó giựt lấy cái mũ bảo hiểm trên tay của Sana cất vào xe hơi rồi lên xe nổ máy. Tử Du không đội mũ bảo hiểm và cũng không cho Sana đội. Sana trợn hai mắt.

- Đang làm cái quái gì vậy?

- Tôi không thích mang mũ bảo hiểm, lại càng không thích để chị chở nên như vậy là tốt nhất.

- Nhưng tôi không tin tưởng cô được đâu, nhỡ có chuyện gì thì tôi thành Chiêm Vô Dụng à?

- Yên tâm đi!

"Brừm....rừm...."

Chiếc xe lao đi như bay trên mặt đường, do cấu tạo của xe môtô đặc biệt nên Sana buộc lòng phải ngồi sát vào và đặt tay vào hông của Tử Du. Tự dưng Tử Du cảm thấy trong người hơi kì kì. Hồi hộp mà bối rối làm sao ấy. Cảm giác tim mình tự dưng đập nhanh hơn bình thường, người mình dần nóng ran lên. Là sao ta????

Cả hai chạy trên đường khiến ai cũng phải ngước nhìn. Thứ nhất vì họ đang ngồi trên chiếc siêu môtô nổi tiếng, hơn nữa là tham gia giao thông mà lại không đội mũ bảo hiểm. Thứ hai vì nhờ vậy mà mọi người nhận ra đó là lão thiếu tập đoàn Sắc Lang đẳng cấp thế giới và nữ cường đại tỷ của tập đoàn Thấu Hoàng Gia hay xuất hiện trên báo và trên mạng. Thứ ba là họ không ngờ hai người lại đi chung và còn có thể đẹp đôi thế kia.

Tử Du đang tăng tốc bỗng hạ ga xuống để chiếc xe lướt nhẹ nhàng trên đường. Không hiểu sao nó lại muốn kéo dài giây phút này càng lâu càng tốt. Sana nhìn qua nhìn lại và trông mặt rất bình thường. Bà chị này trâu bò đầu thai mà, làm gì biết đến mấy cái chuyện rung động yêu đương chứ.

Đã cố tình chạy chậm rồi mà cái tiệm áo cưới chưa gì đã hiện ra trước mặt. Điều đó làm Tử Du chả vui tí nào. Nó đá chống xe rồi quay lại nhìn Sana.

- Tới rồi! Vào trong thôi.

Tử Du nhường Sana đi trước rồi bước theo sau. Đây là một kiểu ga lăng đấy! Mấy bạn công nhớ nhé! Cô nhân viên vừa gặp Sana đã chạy ra đón tiếp rất niềm nở.
- Chào Thấu Tiểu Thư! Cô chủ Hirai của chúng tôi đã chọn hết tất cả rồi nên hai người chỉ cần thử thôi ạ!
- Được! Chuẩn bị đi. - Tử Du gật đầu.

Sana ngồi phịch xuống cái ghế gần đó bắt chéo chân móc điện thoại ra chơi game. Bình tĩnh vãi cả linh hồn chưa. Tử Du đứng trước mặt Sana chau mày.

- Ê vợ chưa cưới! Chị tới đây là để chơi game à?

Sana vừa nhai kẹo vừa chơi game, miệng đáp.
- Không thích trang điểm, cũng chả thích mặc váy.
Tử Du gãi gãi đầu nhìn Sana.
- Chị là đứa con gái kì cục ngủn nhất mà tôi từng gặp đấy! 18 tuổi đầu rồi mà không biết trang điểm, lúc nào cũng lái môtô đi đánh nhau là sao?
- Thế cô thấy tôi có xấu không? - cô ngước lên nhìn Tử Du.

Tử Du sựng lại, tim đập thình thịch. Có cần hỏi thẳng thế không? Nó lắp bắp.

- Không... không... xấu nhưng mà sao đầu gấu quá vậy hả?

- Miễn tôi thấy thoải mái thì tôi sẽ làm! - cô lại chơi game tiếp.

Bỗng chị nhân viên bước ra, chị ta bảo.
- Tất cả đã chuẩn bị xong rồi! Mời hai người bắt đầu.

Tử Du kéo tay Sana.

- Đi thôi!
- Đã nói không thích mấy thứ đó mà! Đến bữa đó mặc vậy được rồi! - Sana chỉ vào bộ quần áo cô mặc trên người.

Cô nhân viên che miệng cười còn Tử Du thì tức muốn trào máu họng. Ai đời ngày cưới mà mặc crop top với quần jean. Trên đời này chỉ có mình Sana thôi chứ không ai khác. Tử Du xuống giọng năn nỉ.
- Đứng lên đi mà! Ngoan một chút đi, cãi lời không tốt đâu. Nếu như lễ cưới không diễn ra theo sự mong muốn của CHỊ tôi thì gia đình chị sẽ bị phá sản đấy, kể cả tôi cũng sẽ bị đày ra đảo hoang cho coi!

Sana nghe đến đây thì đôi mắt ngưng nhìn vào điện thoại. Cô trầm ngâm một hồi rồi đứng lên đi theo chị nhân viên. Tử Du gật đầu hài lòng rồi cũng đi thay lễ phục.

#Hãy_gọi_tui_là_JS.
#Hãy_gọi_tui_là_Oppa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net