Chap 52 - YoonGi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JUNGKOOK ĐÁNG THƯƠNG

.

- Dừng lại!_ Tôi đi đến, lên tiếng can ngăn.

- Lại là anh, thật là... Chẳng lẽ anh định ra oai, gánh vác việc này luôn à?_ TaeHyung hất cằm nói.

- Cậu đừng giở cái giọng đó ra mà nói chuyện với tôi._ Tôi trừng mắt nhìn TaeHyung._ - Vì sao bây giờ cậu lại thành ra như vậy chứ?

- Hừ, anh cũng đừng tỏ ra cao thượng như thế. Vì tôi thừa biết anh muốn gì và đã làm gì._ Thái độ của tên này là sao đây?

- Kookie, qua đây với anh._ Tôi kéo tay JungKook về phía mình._ - Đó không còn là Kim TaeHyung mà em quen biết trước đó nữa rồi.

Rồi JungKook nép mình sau lưng tôi. Có lẽ em ấy đã có một phần nào đó sợ hãi khi nhìn thấy TaeHyung lúc này. Hắn không còn là tên ma cà rồng luôn hướng về cái tốt, cái thiện lương như trước kia nữa.

- Em... thực sự là muốn quên tôi?_ Hắn thậm chí còn đổi cả cách xưng hô với JungKook.

- Không đâu. Tất cả không như anh nghĩ đâu. Em đã cố gắng để có thể giải thích cho anh hiểu, nhưng..._ JungKook rối rắm và đang run lên vì lo sợ, chắc là em sợ tên kia không chịu nghe em giải thích rồi lại hiểu lầm em đây.

- Sự việc đã thành ra thế này... em còn muốn giải thích gì nữa?

- Cậu im đi. Sao cậu lại dùng thái độ này để nói chuyện với JungKook hả?_ Tôi cuộn chặt tay thành nấm đấm, toan chạy đến đánh cho hắn một trận.

- YoonGi hyung, đừng mà..._ JungKook nắm lấy cổ tay tôi, lắc đầu nói.

- Tình cảm quá nhỉ? Trông cũng thân thiết đó chứ._ Nụ cười nửa miệng bỗng hiện lên trên mặt hắn làm tôi chỉ muốn có thể xông đến mà đánh cho hả hê mới thôi.

- Cậu... thực sự quá đáng lắm rồi đó!_ Tôi thực sự rất tức giận, tại sao tên ấy lại nỡ làm tổn thương JungKook cơ chứ?

Có tiếng nấc nhẹ ở phía sau lưng tôi, JungKook đã khóc. Có lẽ do quá đau đớn vì chứng kiến việc người yêu trực tiếp làm tổn thương mình. Cậu nhóc kia, bề ngoài mạnh mẽ là thế nhưng bên trong rốt cuộc cũng chỉ là một tâm hồn mong manh, dễ vỡ mà thôi.

- Kookie, em sao vậy?_ Tôi quay ra phía sau, tim đau như cắt, định đưa tay lên lau nước mắt cho em nhưng...

- Không có gì đâu anh._ Em gạt nhanh tay tôi xuống._ - Thôi, em về trước đây.

- Cuối cùng thì em cũng không muốn đi với tôi à?_ Tiếng TaeHyung đã dịu lại, nhưng thái độ vẫn còn ngông cuồng lắm.

- Em không thể bỏ mọi người mà đi như vậy được. Như thế là ích kỉ lắm.

- Lúc nào cũng vậy, cứ mãi nghĩ cho người khác như thế thì cũng sẽ có lúc em phải chịu thiệt thòi thôi.

- Em mặc kệ.

- À, hay là em muốn ở lại chỉ vì tên người sói này nhỉ?_ TaeHyung mỉa mai chỉ thẳng mặt tôi cười khinh.

- Kim TaeHyung! Tên khốn này..._ Tôi nghiến răng, gọi to tên hắn.

- Cho dù có phải chết, cũng đừng mong rằng tôi sẽ đi với anh!_ JungKook hét lớn._ - Tôi hận anh, Kim TaeHyung! Hận người đã làm tôi tổn thương. Mãi mãi anh cũng chẳng chịu hiểu cho tôi, dù chỉ một lần.

Rồi chàng trai nhỏ ấy bỏ chạy thật nhanh.

- Kookie..._ Tôi định chạy theo, nhưng thôi, có lẽ lúc này nên để em ấy được yên tĩnh một mình.

.

.

.

- Bây giờ chỉ còn tôi và cậu,chúng ta cần giải quyết việc này cho đứt điểm đi.

- Tôi không có thời gian để trò chuyện và đàm đạo với anh._ Hắn phất tay và xoay người bước đi.

- Cậu là đang trốn tránh? Hay là cậu sợ khi phải một lần đối diện với sự việc lần này?_ Tôi cố tình nói to, hi vọng là hắn sẽ có phản ứng.

Hắn đứng lại thật. Hắn cúi đầu, cuộn tay thành nấm đấm, hạ giọng nói:

- Anh là đang cố tình đá xoáy vào tôi, khiến tôi chấp nhận là mình đã thua cuộc?

- Muốn nghĩ sao thì tuỳ cậu. Nhưng tôi không muốn đến lúc cậu hiểu được mọi chuyện thì lại phải ân hận suốt đời.

- Anh nói vậy là có ý gì?

- Đi theo tôi, nói chuyện ở đây không tiện._ Tôi nói và bước lên phía trước.

Nhưng nhìn lại thì thấy hắn vẫn đứng yên ở đó. Bộ dạng trông có vẻ là đang lưỡng lự, chần chừ.

- Sao vậy? Sợ tôi sẽ làm gì cậu à?

- Hừ, tôi chả sợ. Đi thì đi!

End chap 52

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net