Chap 10: Sóng Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10

Vài phút trước Yuri đã bao trọn khu vực trò chơi "Tàu lượn siêu tốc" này, nó muốn chắc chắn rằng sẽ không một ai có thể nhìn thấy được miếng ngọc của SooYeon, lòng người khó đoán mà, có ai dám chắc rằng khi bắt gặp những thứ xinh đẹp nhưng vô chủ họ sẽ không nổi lòng tham mà giữ làm của riêng? Nó khom người, mắt nhìn chăm chăm vào nơi mà nó và SooYeon đã ngồi trước đó không lâu. Đôi tay quờ quạng khắp nơi tìm kiếm, với hi vọng sẽ chạm phải thứ gì đó. Nhưng đáp lại nó chỉ là mặt sàn láng bóng, phẳng mịn vương vài hạt cát, ngoài ra thì chẳng còn gì cả.

Nó thở dài, có chút mất kiên nhẫn tiếp tục công việc tìm kiếm trên đệm ghế, phía dưới ghế hay thậm chí là phần lưng của ghế ngồi, bất cứ nơi nào miếng ngọc có khả năng rơi xuống thì nó nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua. Vậy mà công sức của nó bỏ ra vốn chẳng nhận ra được gì, đã tìm đến toát cả mồ hôi nhưng kết quả vẫn là một con số không tròn trĩnh. Nó nhích người lùi một chút về ghế phía sau, quyết định sẽ không dừng lại. Những vất vả này vốn không là gì, chỉ cần SooYeon cảm thấy vui thì nhất định nó cũng sẽ cảm thấy vui.

.

.

.

SooYeon ngồi xổm xuống bên vệ đường. Tay quệt ngang giọt mồ hôi vừa vô thức rơi xuống trán. Cái nắng chói chan của những ngày đầu hè dường như muốn đánh gục sức chịu đựng của cô, cô mệt mỏi lắm rồi, cô không còn đủ sức để tiếp tục cố gắng nữa, nhưng nếu cô từ bỏ thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ đánh mất tất cả. Cô đã chạy đôn chạy đáo khắp chỗ này để tìm kiếm miếng ngọc của mình nhưng kết quả thật sự khiến cô thất vọng. Tại sao đã tìm lâu như vậy rồi mà lại không thấy, chẳng lẽ miếng ngọc ấy lại không cánh mà bay? Không thể nào, làm gì có điều vô lý như thế chứ. SooYeon cố điều hòa lại nhịp thở của mình cho ổn định, từ nãy đến giờ cô không được nghỉ ngơi một chút nào, phải chạy quanh quất cả cái con đường trong suốt mấy chục phút, cho dù là người máy cũng biết mệt, huống hồ gì con người chân yếu tay mềm như cô. SooYeon gục mặt vào đầu gối, cố nhớ xem mình đã đánh rơi nó ở đâu mặc dù lúc này đầu óc của cô đang muốn đình công, không hoạt động nữa.

.

.

.

Nó đứng dậy, hai chân tê cứng sau khi ngồi quá lâu. Nó khom người, tay chống gối, không thể giấu nổi tiếng thở dài. Bất giác đưa tay lên nhìn đồng hồ, nó có chút giật mình vì bây giờ cũng đã hơn một giờ trưa.

"Một tiếng sau, cho dù có tìm được hay không thì cũng phải quay về đây nhé."

Bây giờ có lẽ SooYeon cũng đã quay trở về đó và đứng chờ nó rồi. Nó vô tâm thật, lo tìm kiếm mà quên mất cả thời gian, để SooYeon phải đứng đó chờ đợi một mình chắc là cô ấy sẽ buồn lắm. Vừa chớm nghĩ như vậy, nó đã quay đầu và chạy đi, bỏ lại phía sau lưng ánh nắng chói chang tựa như muốn thiêu đốt con người cùng một vài giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên gương mặt thanh tú.

.

.

.

Từng hình ảnh chạy vụt qua đầu SooYeon như một cuốn phim, không nhanh không chậm nhưng cũng đủ để cô nhớ ra một vài điều. SooYeon nhíu mày, cố gắng sắp xếp những việc đã xảy ra theo từng giai đoạn. Ban đầu, cô đi từ nhà đến khu vui chơi rồi sau đó là cùng Yuri đi mua vé, rồi cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc. Sau đó thì cô đi mua nước cho cả hai người, cô đi đến chỗ bán nước vừa định vào mua thì đã bị đoàn người đáng ghét đó chen lấn đến mức ngã lăn quay ra đất. Cô lầm bầm lẩm bẩm vài câu khó chịu rồi quyết định sang chỗ khác mua. Cô... Mà khoan đã! Trước đó cô đã bị ngã. Đúng, là bị ngã! Chỉ có khi đó cô mới có khả năng đánh rơi miếng ngọc của mình mà thôi, ngoài ra thì tất cả những chuyện khác hoàn toàn không có khả năng.

Khoảng đen mịt mờ trong lòng SooYeon bỗng chốc đã sáng tỏ. Cô vội vã đứng dậy, nét mặt thoáng hiện lên một chút vui, ít ra cô cũng đã xác định được địa điểm, việc tìm kiếm cũng sẽ dễ dàng hơn phần nào. Cô lảo đảo chạy đi, đầu óc có chút choáng váng nhưng cô nghĩ mình vẫn còn có thể chịu đựng được.

.

.

.

Nó lại vô thức nhìn lên đồng hồ, cây kim dài vừa điểm đúng số năm. Mới đó mà đã gần 20 phút qua đi rồi, vậy mà sao vẫn chẳng thấy SooYeon quay trở lại đây? Rốt cuộc thì SooYeon đi đâu mà lâu như vậy chứ, chẳng lẽ cô ấy còn không nhớ đến lời hẹn của nó lúc nãy hay sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Hàng nghìn câu hỏi cứ xoay vần trong đầu, khiến nó cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang. Nó lo cho SooYeon! Nếu lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì nó cũng không biết mình phải sống như thế nào nữa. Nó lại một lần nữa vội vã rời khỏi nơi này, nó phải đi tìm cô gái đó. Nếu cứ đứng mãi ở đây mà chờ thật sự trong lòng nó không thể nào bình yên được.

.

.

.

SooYeon hiện đang đứng ở chỗ bán nước đầu tiên cô đến. Cô đảo mắt nhìn xung quanh nơi cô đã đứng trước, hi vọng sẽ nhìn thấy vật gì đó dưới thảm cỏ xanh mướt kia. Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không vô tận, cảm giác mệt mỏi cũng giống như một lớp bụi mờ khuất lấp dần đi sự tỉnh táo. SooYeon nhíu chặt đôi mày thanh tú lại với nhau, bước chân nặng trĩu vô thức tiến về phía trước. Cô không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục tìm kiếm nữa rồi, thật sự hi vọng nhỏ nhoi trong lòng cô vẫn đang cháy chập chờn một cách yếu ớt, và cô đương nhiên hiểu rõ rằng chỉ cần một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ tắt ngấm.

SooYeon mơ hồ chậm chạp bước về nơi mà cô đã ngã trước đó, thay vì nhìn thấy miếng ngọc rơi đâu đó dưới đất thì đập vào mắt cô lại là một dáng người đàn ông trung niên dong dỏng cao, đang đứng tựa lưng vào bức tượng phía sau, dáng vẻ như đang chờ đợi một ai đó, một điều gì đó chẳng rõ. Thoáng qua trong đầu cô là suy nghĩ có nên tới đó và hỏi thăm hay không? Biết đâu ông ấy đã nhặt được miếng ngọc ấy và đang chờ đợi chủ nhân của nó đến nhận lại. Mất một vài giây chần chừ, SooYeon cũng đưa ra quyết định sẽ thử xem sao, dù cho không phải thì cô cũng đâu có mất mát thứ gì. Nghĩ đến đó, ngọn lửa hy vọng lại một lần nữa nhen nhóm, như một sự bắt đầu...

"Xin chào, bác có thể cho cháu hỏi thăm được không ạ?"-SooYeon lễ phép cúi đầu, không quên gửi kèm theo một nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt.

"Tất nhiên rồi."-Ông ấy hơi rướn cơ thể đứng thẳng dậy, nhẹ gật đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.

"Hmm... Bác có nhìn thấy một miếng ngọc rơi ở đây không ạ?"

"Miếng ngọc?"

"Vâng. Nó màu xanh ngọc bích, có hình dạng như một mảnh thủy tinh vỡ, thỉnh thoảng phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt."

Đôi mắt già nua khẽ giật, như không thể tin vào tất cả những gì mình vừa nghe được. Đứa trẻ này... có thể sao? Từ đáy mắt ông như đọng lại chút cảm giác bàng hoàng, như thật sự rất khó tin, hoặc giả là không dám tin, không thể tin. Ông đã bỏ lỡ mười mấy năm trời, đánh mất những điều quan trọng nhất suốt mười mấy năm trời, để rồi khi đến cái tuổi xế chiều này, lại cảm thấy hối hận với những việc mà năm đó mình đã làm. Từng người, từng người một đã dần rời bỏ ông mà đi, và đó cũng là lúc ông cảm thấy mình đã đánh mất quá nhiều thứ, đã mắc phải quá nhiều lỗi lầm, đến lúc này ông mới thấm thía được cái cảm giác "cô đơn" là như thế nào. Nhưng may sao, ông trời vẫn còn cho ông thêm một cơ hội, có lẽ là một cơ hội cuối chăng? Vậy thì ông nhất định sẽ trân trọng trong suốt quãng đời còn lại này.

Đôi bàn tay nhăn nheo run run đưa lên, tiến lên phía trước tựa như muốn nắm bắt một điều gì đó xa, rất xa, xa diệu vợi, cho dù có cố gắng như thế nào cũng chẳng thể chạm đến được. SooYeon nhìn thấy thái độ của người đối diện bất giác cũng tỏ ra hoảng sợ, cô vô thức lùi về sau mấy bước. Nhưng sao ánh mắt đó lại khiến cô không nỡ lòng? Ông thật sự không thể kìm nổi niềm xúc động trong lòng mình, ông có cảm giác lo sợ rằng đứa trẻ này sẽ biến mất một lần nữa, thật sự rất sợ...

"SooYeon..."

"SooYeon!"

Kèm theo thanh âm run rẩy của người đàn ông trung niên ấy lại là giọng nói trầm khàn, đầy quyền lực và quyết đoán của một cô gái trẻ. SooYeon giật mình nhìn về phía giọng nói kia thoát ra, gương mặt trong vô thức cũng giãn ra, không còn nhăn nhó như lúc nãy nữa.

END CHAP 10

P.s: Happy Birthday cục cưng Kim TaeYeon :* Qua tuổi mới phải trưởng thành hơn một chút, cao hơn một chút, và bớt kiên cường hơn một chút. Ai bảo là đờn ông thì không được yếu đuối đâu, nhiều khi càng kiên cường thì lại càng khiến SOnes nói chung và Taengangers nói riêng thêm đau lòng thôi! Vì thế, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, sống thật với bản thân là tốt rồi :v Đáng lẽ chap này viết chưa xong đâu nhưng tranh thủ post trong ngày hôm này coi như quà sinh nhật cho Taengoo, còn phần còn lại chap sau tiếp tục ha ~ Mấy bạn đọc truyện vui vẻ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net