Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thức dậy, cạnh giường là một khoảng trống không lạnh lẽo. Tôi vương tay chạm vào nơi đó, tìm kiếm một ít hơi ấm em để lại, tôi cố gắng nắm lấy nhưng sao không bắt được, tôi lại một lần nữa để vuột mất em rồi

Đêm cuối, tôi không hiểu ý muốn của em, tôi đã nghĩ em đã suy nghĩ lại, tôi đã nghĩ em vẫn còn yêu tôi, hành động của em.... làm tôi vấy lên ảo tưởng, giờ đây... em muốn tôi hiểu thế nào đây?

Trao tôi lần cuối, đây là lời từ biệt ư?

Còn nếu như em muốn trả thù, chúc mừng em... tôi sa bẫy rồi!

....

Bữa sáng em đã chuẩn bị rồi, nếu dậy trễ anh hãy hâm lại nhé

Anh bậc cười nhìn tờ ghi chú, ngồi xuống bàn ăn mà nhìn ngắm chúng, đây là những món ăn do chính cậu làm cho anh, anh làm sao nỡ ăn đây?

Em thấy tủ lạnh không cả nên đã chuẩn bị một ít, anh nhớ không được để bụng đói đó. Không được cứ ăn đồ hàng tiện dụng, không tốt cho sức khỏe!

Tháo tờ giấy xuống, lạnh lùng vò nát rồi thẩy vào thùng rác. Nhếch môi cười

-Em còn lo cho anh làm gì?

Đồ anh mua em đem theo vài bộ, cho em làm kỉ niệm nhé ^_^! Còn lại anh muốn để lại hay quăng đi cũng được, cảm ơn anh! À, em sắp xếp lại một , anh đúng lôi thôi quá đó

'Rầm'

Đóng sập cánh cửa tủ lại, một tờ giấy ghi chú khác lại bị vò nát nằm vỏn vẹn trong sọt rác

Tài liệu của anh em cũng đã thu dọn một , mong anh sẽ không thấy phiền phức

-Em thật phiền phức!

Em... đã lấy đi một hợp đồng quan trọng của anh. Từ đây, mong chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào khác cả, hãy quên em đi!

-Anh biết em sẽ nói câu này mà ~ Tâm tình ngày một xuống dốc, thật sự anh đã mất hết kiên nhẫn đọc tờ giấy này rồi, anh sẽ xé rách nó mất. Nhưng anh cũng muốn biết tất cả những thứ cậu để lại, đau cũng là một kỉ niệm, không phải sao?

Em con trai kẻ thù của anh. người đã giết ba anh. người đã phản bội anh.

Cám ơn những ngày qua đã cho tôi ở nhờ, Kim Sunggyu! Chỉ dừng lại ở đó, hãy chết tâm đi!

Nam Woohyun

-AAAA... TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ Vậy? HẢ NAM WOOHYUN?.... Dày vò tôi như vậy, em chưa thấy đủ sao?

Ôm lấy trái tim đau nhói, bất lực mà ngã khuỵu trong u uất

Ly nước đã đổ thì có thể rót lại, bình hoa bể thì có thể mua một cái mới, vết thương chảy máu thì sẽ lành, vậy thì.... anh mất đi thế giới của mình thì phải làm sao?

***

Bước vào căn hộ nhỏ hoang vắng, xung quanh thoang thoảng mùi thuốc lá khó chịu cứ xộc vào mũi. Nghiêng đầu tránh né mùi vị nồng nặc kia cậu vẫn bước thẳng vào trong

-Ba

-Con đến rồi à? Lại đây ~Nam Junghyuk biết tính con trai liền dập tắc đầu thuốc lá, vươn tay ngoắc cậu lại gần

Woohyun chần chừ tiến đến, giữ một khoảng cách nhất định mà đưa ra tập tài liệu. Ông ta thấy vậy cũng không tỏ ra tức giận còn vui vẻ nhận lấy thứ kia

-Con làm tốt lắm

- Vậy... giờ con sẽ ở đâu?

Nam Junghyuk ngước lên nhìn con trai, mỉm cười hiền hậu, vươn hai cánh tay rộng lớn như đôi cánh chim đại bàng

-Nơi đây... nếu con không chê nó dơ bẩn

Woohyun gật đầu kéo theo vali vào, tuyệt nhiên không nói một lời nào nữa

-Ta sẽ không để con phải chịu khổ lâu đâu, khi ta chết đi, ta nhất định sẽ cho con tất cả những điều tuyệt vời nhất.

-Con không cần những thứ đó... ~Woohyun mỉm cười chua xót

-Còn ta...ta không thể cho con điều con muốn ~Lần đầu tiên, cậu thấy được sự bi thương trong con mắt lão luyện kia, phút chốc, sự băng lãnh ích kỷ bỗng hóa thành ôn nhu đến xót xa

-...

-Ta không thể cho con tình yêu thương, thứ duy nhất ta có thể trao con.... là vật chất hiện thực, là thành quả ta tạo ra, là khối tài sản ta suốt đời nhọc công mưu kế đoạt lấy.

-Những thứ đó làm ba thỏa mãn hơn cả hạnh phúc gia đình sao? ba có từng nghĩ đến.... cảm nhận của con không? ~Trong giọng nói không hiểu sao lại muốn rung rẫy, lời nói ra rồi lại thấy hối hận, cậu sao lại ngu ngốc như vậy chứ?

- Muốn đạt được thành công thì tình cảm chính là con dao hai lưỡi có thể giết chết chính mình

Woohyun giờ chỉ biết bậc cười chua xót, nếu tình cảm là thứ cản trở thành công vậy thì ông lấy mẹ làm gì? Sinh ra thứ cốt nhục là tôi để làm gì? Là để chờ đợi thời khắc này mà lợi dụng ư?

-Ba có từng yêu mẹ không?

-... Ta không cần thứ tình cảm đó! Mẹ con cũng vậy

-Đừng nói như ba hiểu rõ mẹ

-Ta hiểu hơn ai hết

-Con không nghĩ vậy, ba không hề hiểu mẹ, không ai hiểu ai cả.

-.....

.

.

.

.

Khuôn viên xanh mát, không khí thoáng đãng, ánh nắng chan hòa, dù là con người đang tức giận mà đến nơi này cũng sẽ tự nhiên mà giản ra. Sự bình yên của cảnh sắc thiên nhiên đối lập hoàn toàn với sự xô bồ của xã hội ngoài kia, vừa hợp phong tình vạn thủy lại là một chỗ chốn bí mật vô cùng tuyệt vời

Hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi đối mặt nhau, ông già có vẻ đắc chí nhìn chàng trai trẻ nhăn mi mày nhíu với bước đi của mình

-Khó quá có thể bỏ qua ~Trưởng bối an nhàn bình tĩnh cho lời khuyên, gương mặt phúc hậu lại hiện lên nét cười thách thức

Chàng trai trẻ tất nhiên không thể chịu thua, bỏ ngoài tai lời nói kia mà tiếp tục quan sát con cờ, cứ như một lát sau nó có thể động đậy mà tìm đường chạy

Nghiền ngẫm, nghiền ngẫm rồi lại nghiền ngẫm, lòng không khỏi oán trách "Con cờ kia sao mi lại phải đứng ở đó chứ? "

-Con mắt sắp rớt ra rồi kìa

-Hahaha ~Ông lão trung niên bậc cười cười hào sản, ông nhịn nảy giờ lâu lắm mà không dám cười sợ động đến tự ái của thằng bé

Chàng trai dùng ánh mắt viên đạn bắn về phía con người vô tư rỗi nghề kia, phun ra vài chữ cái cùng gương mặt dễ thương tươi cười

-Chưa chết?

Chàng trai mới bước vào lễ phép cuối đầu với ông lão trung niên, nhàn nhã đáp

-Hầy, sao lại lạnh lùng thế a? Tôi đến đây là lo lắng cậu đang tuổi trẻ mà phải chết dần vì buồn chán nha. Còn không biết ơn?

Chàng trai liếc mắt khinh thường, tâm thấy vui vui vẫn giả vờ vô vị

-Cậu có chuyện gì thú vị mà nói với tôi?

- Vậy nếu kể chuyện một chàng trai tên Nam Woohyun đã phản bội người mình yêu mà hợp tác với ba mình, cậu... có muốn nghe không?

-Cậu... Jang Dongwoo, cậu mà có nửa nào đùa giỡn tôi liền giết chết cậu!






Hết chap 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net