Chương 1:Ngọn lửa trong đêm | Phần 3: Sự Giận dữ Của Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối bao trùm cả khu rừng hoang vắng, tiếng cười mang rợ như xét nát cả không gian. Hai cơ thể nhỏ bé được cả đám người bao quanh, dù bị trối nhưng vẫn cố chống cự tìm cách thoát thân, hay chỉ cần né tránh cái thứ ghê tởm đang cương cứng của đám người kia.

_Tránh ra, không được lại gần... – Cả hai đều hét lên khi bọn chúng cầm cái thứ kinh khủng kia đi lại gần. – Không được lại... tránh ra...

_Hai cậu em xinh thật đó, bọn anh không muốn làm hai em đau nên đừng có mà chống cự, hahahaha...

_Bọn khốn các người.....aaaaaa... – Một tên lại gần Eunhyuk và bóp mạnh vào cậu nhỏ của cậu, làm cậu đau điếng. – Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta... aaa...

_Không thì sao. – Bọn khốn vẫn tiếp tục xoa bóp cậu nhỏ của cậu qua lớp quần jean.

_Bỏ bàn tay của các người ra khỏi người hyung ấy. – Kibum lên tiếng.

_Rồi sẽ tới phiên em thôi. – Giọng điệu dâm đảng của bọn khốn vang lên.

_Hahaha...- giọng của bọn chúng cùng vang lên, làm bầu không khí trở nên nóng dần.

_Chạy! – Eunhyuk hét lên.

.

.

.

Không khí tràn ngập men rượu, khi bọn đàn em của Jessica người thì uống rượu, người thì cười hả hê, có người còn theo phong cách mô-đen trần trụi với thiên nhiên để chuẩn bị trò chơi với Eunhyuk và Kibum. Nói chung, khung cảnh hết sức bừa bãi; nào quần áo, rượu đều nằm ngổn ngang nền gạch lạnh lẽo, chúng dường như bị bỏ rơi, bị chà đạp, bị vứt bỏ.

Có lẽ những thứ không được người khác chú ý cũng như để mắt tới lại là món quà mà bọn vô lại kia tặng cho Eunhyuk và Kibum; nhờ những mảnh vỡ của chai rượu cũng như những lời mắng chửi nhằm câu giờ để hai người họ cởi trói, và theo hiệu lệnh của Eunhyuk thì cả hai cùng chạy khiến bọn người của Jessica không kịp trở tay.

_Đoàng...đùng...ầm ầm...ầm ầm...

Bên ngoài có lẽ trời sắp mưa nên tiếng sét đánh liên tục vang lên. Eunhyuk và Kibum cố gắng chạy, nhưng cả hai đều mệt do đói, cũng như đám người kia lại đông hơn; nên nhanh chóng bị bọn người kia bắt lại.

_Ầm ầm... ầm ầm... đoàng... bùm... – Một loạt các âm thanh vang lên đầy chát chúa.

Trong đêm tối ở nơi rừng thẳm có một ngọn lửa đã bùng lên, dường như đang tức giận trước khung cảnh cả đám người đang đuổi bắt hai cơ thể nhỏ bé, lẻ loi đang cố trốn chạy; hay cũng chính là ngọn lửa của sự giận dữ ăn sâu trong trái tim của từng con người nơi đây được dịp mà bùng lên mạnh mẽ. Ngọn lửa ngày càng bùng lên mạnh mẽ như muốn thiêu đốt tất cả, nó bao trùm cả căn nhà nhỏ bé nơi rừng thẩm với biết bao sinh mạng nhỏ bé đang cố gắng thoát ra.

_A...nhanh...nhanh...cố lên hyung...- Lời nói đứt khoảng do kiệt sức, Kibum cố kéo Eunhyuk chạy thật nhanh. – A...a...

Kibum vấp phải chai rượu trên sàn, làm cậu cùng Eunhyuk đều ngã xuống.

_Các ngươi không chạy thoát được đâu. – Một tên to con đang đuổi theo lên tiếng.

_Bùm...aaa... – Đột nhiên ngọn lửa bùng lên dữ dội như nuốt trọn tất cả. Bọn người đuổi theo hơn chục tên giờ đây chỉ còn lại vài người cố gắng đi được, còn lại thì người bị lửa bén vào cháy hết cả cơ thể, người thì bị cây, cột nhà đổ vào người..., khung cảnh hết sức đau thương đang diễn ra nơi rừng sâu hoang vắng.

Khung cảnh trong ngôi nhà nhỏ nơi rừng thẳm vô cùng tang thương, người người chạy chồng lên nhau để thoát, cũng như đuổi theo Eunhyuk và Kibum.

Ngọn lửa đỏ bừng lên mạnh mẽ cố nuốt trọn mọi người; nhưng đâu đó trong ngọn lửa ấy lại hiện lên hai thân ảnh nhỏ bé, mờ ảo như có như không. Một thân hồng y thời cổ xưa, với mái tóc đen huyền thả tự do bồng bềnh trong ngọn lửa cháy bỏng, nhìn vào cứ như một vị tiên nhân bước ra từ trong tranh, nhưng đôi mắt lại rực lửa thù hận, bùng lên còn mạnh mẽ hơn ngọn lửa đang bao lấy họ.

Người còn lại vận lam y, cùng mái tóc đen huyền nhưng được vấn lên một nửa, một nửa xõa dài tới thắt lưng, điều đặc biệt ở người này mà lại làm cho cả Kibum lẫn Eunhyuk đều ngạc nhiên là khuôn mặt người đó quá quen thuộc.

Khuôn mặt không lạnh lùng như Kibum, không tròn mũm mĩm dễ thương như người vận hồng y, mà lại là khuôn mặt góc cạnh nhưng lại ôn hòa giống hệt như Eunhyuk không sai tí nào. À không, vẫn có điểm khác là đôi mắt người đó nhìn dịu dàng hơn Eunhyuk, nhưng đâu đó trong đôi mắt ấy lại thoáng có nỗi buồn mông lung.

_Khục...khục... Hyung...đó là ai sao lại...sao lại giống hyung như đúc vậy? – Kibum tự trấn tỉnh lại bản thân dưới sức nóng của ngọn lửa mà lên tiếng.

_Khục...khục... Hyung không biết...khục... – đến giờ Eunhyuk mới cất tiếng nói. – Nhưng đồ của họ nhìn cứ như...đồ Trung Quốc thời xưa vậy.

_Khục...uhm... giống thật. – Kibum đáp lại.

_Ngươi... sao lại giống ta đến như vậy? – Người vận lam y cất tiếng nói nhẹ nhàng như tiếng sáo làm sao xuyến lòng người, cứ như người đó không có ở một nơi nguy hiểm như thế này lại cất lời nói bình thản như vậy.

_Cậu giống tôi thì có... khục.. – Eunhyuk cố cải lại.

_Ta là Lee Hyukjae. – Hyukjae bình thản giới thiệu. – Còn đây là hyung của ta, Lee Sungmin.

_Tôi...Kim Eunhyuk, cùng em họ là Kim Kibum... khục... xin chào! – Eunhyuk cũng tự nhiên giới thiệu lại bản thân. – khục... chào hai người.

_Hyung... – Kibum nhìn Eunhyuk và người kia với đôi mắt ngạc nhiên, khi trong tình cảnh này mà họ còn tự giới thiệu bản thân như không có chuyện gì xảy ra xung quanh.

Eunhyuk và Hyukjae nhìn nhau rồi từ từ đưa tay ra với tới người kia.

_Hyung/Jae hai người định làm gì vậy? – Kibum và Sungmin đồng thanh lên tiếng khi thấy họ với tay ra.

Dù đứng gần nhau chỉ cần với tay ra là có thể chạm nhau, nhưng giữa họ vẫn là ngọn lửa đỏ rực đang cháy mạnh mẽ, chỉ cần đưa tay ra là có thể bị thiêu cháy ngay lập tức. Eunhyuk lẫn Hyukjae như không nghe thấy tiếng của hai người kia, vẫn cố gắng vươn tay ra dù đã bắt đầu cảm thấy nóng rát nơi đầu ngón tay. Từ từ tay họ gần nhau hơn và cuối cùng cũng chạm vào tay người kia và.....

_Aaaaaaaaaa....- cả bốn người cùng thét lên một cách đau đớn.

Ngọn lửa bao trọn lấy cả bốn cơ thể nhỏ bé, cả căn nhà bùng cháy dữ dội. Trong đêm lạnh giá nơi rừng sâu cùng với những giọt mưa nặng hạt từ trời cao như đổ như trút xuống khu rừng ấy, có một ngọn lửa bùng cháy một cách mạnh mẽ, ngọn lửa vẫn cứ cháy mãi, cháy mãi... đến gần sáng ngọn lửa từ từ tắt dần, tắt dần....

Mọi thứ giờ chỉ còn lại đống tro tàn; nhưng đâu đó lại có hai thân ảnh một lam y, một hồng y, nằm gần đấy, đang ngất hay đang ngủ say? Như hai thiên thần bước ra từ ngọn lửa của địa ngục, xinh đẹp, trong sáng biết bao nhiêu dưới những hạt mưa đến từ nơi trời cao...

~~~To be continue~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net