Chap 6. HUNNIE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Là Hunnie đây ! Hunnie của Tiểu Lu đây ! Nhớ Tiểu Lu chết mất thôi ! Nhớ nhiều lắm !

✖⚫⚫⚫©⚫⚫⚫✖⚫⚫⚫©⚫⚫⚫✖

Bầu không khí bỗng nhiên lạnh xuống mấy độ. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi Chanyeol bùng nổ.

- Cậu mới vừa gọi tôi là gì ?? Tôi nghe không rõ ! - Chanyeol gằn từng chữ.

- Đồ Tửng Nhiều Răng ? - Baekhyun nghiêng nghiêng đầu cười cười lặp lại lời nói ban nãy của mình trông rất ư là đáng yêu khiến cho tim ai đó hẫng mất mấy nhịp.

Một lúc sau đột nhiên vang lên một tràn cười lớn.

- HAHA ! Thú vị ! Hảo thú vị ! Ngồi đi ! Ngồi đi ! Từ nay chúng ta là bạn tốt !!! Cậu hảo đáng yêu ngaaaa !!! - Chanyeol vừa nói vừa nắm lấy tay Baekhyun kéo a kéo cậu ngồi xuống.

Tất cả mọi người trầm mặt nhìn Chanyeol lôi kéo Baekhyun, thầm nghĩ 'Baekhyun nói đúng thật !'

- Nguyên Nguyên ! Chí Hoành ! - Ông Lee So Man lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.

- NAE !

Cả hai nhận quả cầu nhưng năm phút sau ngôi sao trong quả cầu của hai người mới xuất hiện.

Hoành và Nguyên đều ở mức 9 sao. Mức sức mạnh của cả hai còn hơn cả các học viên khác. Quả cầu của cả hai bay đến quả cầu của hai người im lặng nãy giờ.

- Nguyên, Hoành ! Hai con ngồi cạnh Tuấn Khải và Thiên Tỉ - thành viên gia tộc Black - là No.1 đó !

- Nae !

Hai cậu xuống ngồi vào vị trí của mình. Với bản tính hoạt bát, ham chơi, thích kết bạn nên khi ngồi xuống việc đầu tiên cậu làm đương nhiên là làm quen với người ngồi kế bên rồi.

- (。・//ω//・)ノ゙Annyeong ! Em là Vương Nguyên ! Anh cứ gọi em là Nguyên Nhi ! Apeuro jal butakamnida ! - Nói rồi cậu rướn mình, hai tay ôm lấy cổ của Tuấn Khải, hôn chụt vào má anh làm cho ai nấy ngạc nhiên, bọn con gái thì tức giận lẫn ganh tị.

- Sao cậu hôn tôi ?? - Tuấn Khải cũng bất ngờ, anh không ngờ tới cậu sẽ làm vậy.

- Vì em thích anh á ! Anh hảo soái a ~~~ - Nguyên Nguyên cười tươi, mặt đỏ bừng đáng yêu.

- Nhưng tôi không thích ! - Tuấn Khải làm mặt lạnh.

[ Yun : Thích qtqđ mà bì đặc làm giá ( ̄へ ̄)

Khải : Làm giá mới được ngta thươg ヽ( '¬')ノ

Yun : * bó tay * ]

Vương Nguyên mở to mắt, cố gắng tiêu hoá lời nói của Tuấn Khải, nơi khoé mắt xuất hiện những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống hai bên má.

- Hức . . . hức . . . Anh anh . . . hông . . . thích . . . thích Nguyên Nguyên sao ??? Oa . . . hu . . . hu . . . ~~~ Nguyên . . . Nguyên rất . . . rất ngoan . . . mà . . . hức . . . huhu

Tuấn Khải thấy cậu khóc thì phát hoảng vội lấy tay lau nước mặt cho cậu.

- Nguyên Nhi ngoan ! Nguyên Nhi đừng khóc ! Ca xin lỗi vì lúc nãy đã nói như vậy ! Nguyên Nhi đáng yêu như vậy ! Sao ca có thể không thích Nguyên Nhi được chứ ? - Hành động và lời nói của Tuấn Khải làm cho mọi người ngạc nhiên lần thứ n trong ngày. Chính anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại như vậy. Lúc này anh chỉ biết mỗi một chuyện là phải dỗ cậu thôi ! Anh không thích nhìn cậu khóc một tẹo nào !

- Có thật không ạ ?

- Thật !

- Ngoéo tay ! Khải ca hứa rồi đó nghen !

- Ừm . . .

Vương Nguyên cười tít mắt. Nụ cười đó làm cho tim Khải lỡ nhịp. Anh cảm thấy nụ cười ấy thật quen thuộc nhưng anh không thể nhớ được mình đã thấy nó ở đâu.

Có rất nhiều ánh mắt ghen tị đang nhìn cậu nhưng cậu không hề nhận ra mà cứ cười đùa với Khải.

Còn về phần Thiên Tỉ và Chí Hoành. Chí Hoành cũng cởi mở, đáng yêu không kèm gì Vương Nguyên nhưng vì Thiên Tỉ làm mặt lạnh doạ Hoành Hoành sợ chết khiếp, cậu có cảm giác sóng lưng nó cứ lành lạnh sao sao ấy ! Nên ngồi im lìm không dám lên tiếng.

- Luhan ! Tới con !

- Nae !

- Con đặc biệt một chút. Con đứng ra chính giữa đi ! - Nói rồi ông đặt năm quả cầu thuỷ tinh xung quanh Luhan.

Luhan cảm thấy lạ liền hỏi.

- Sao con lại khác mí em ấy dạ appa ???

- Tiểu Lu ngoan ! Con cứ làm theo appa ! Bây giờ con hãy tập trung sức mạnh của mình nào ! Hãy để sức mạnh của mình lưu thông khắp cơ thể ! Con sẽ cảm nhận được nó đang chảy trong huyết quản của mình. Sau đó đôi cánh thật của con sẽ hiện ra ! - Ông Lee So Man hướng Luhan chỉ dẫn.

Luhan làm theo lời appa cố gắng tập trung cao độ, năm quả cầu bay lên ngang đầu của Luhan, bỗng trong người cậu cảm thấy rất nóng, nóng như thể có một ngọn lửa đang đốt cháy mình nhưng rồi cậu lại cảm thấy có một luồn sức mạnh đang chảy trong từng mạch máu làm cho cậu không còn nóng nữa mà lại khoan khoái đến kì lạ. Cùng lúc đó những ngôi sao trong năm quả thuỷ tinh bắt đầu xuất hiện với tầng suất chóng mặt nhưng khi lượng ngôi sao đã quá đầy mà nó vẫn không chịu ngừng lại, những ngôi sao màu trắng bắt đầu loé sáng, ánh sáng chói loá chíu rọi cả căn phòng và...

Xoảng...Xoảng...Xoảng...Xoảng...Xoảng . . . Sau năm tiếng 'xoảng' tất cả các quả cầu đồng thời vỡ vụn. Trước sự kinh ngạc của mọi người, có một chàng trai một thân màu đen tuyền bay lên cứu Luhan khỏi những mảnh vỡ thuỷ tinh sắc nhọn.

- Nai nhỏ à ! Em có sao không ? Có đau ở đâu không ? - Sehun vỗ vỗ nhẹ mặt Luhan ân cần hỏi.

- Ưm . . . Hunnie . . . là Hunnie sao ??? Là . . . Hunnie . . . Hunnie của Tiểu Lu sao ? - Luhan hớn hở, vươn tay chạm vào má Sehun, đưa tay dụi dụi mắt như không tin vào mắt của mình.

- Là Hunnie đây ! Hunnie của Tiểu Lu đây ! Nhớ Tiểu Lu chết mất thôi ! Nhớ nhiều lắm ! - Vừa nói tay Sehun càng siết chặc Luhan vào lòng.

Nhìn thấy màn này, mọi người ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A. Chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà King của họ nổi tiếng lạnh lùng, âm lãnh lại có thể cứu và còn ân cần với một kẻ xa lạ như thế, lại còn để kẻ đó gọi tên mình một cách thật thân mật.

- Nhận ra rồi sao ? Thật tệ quá nha ! Đến giờ mới nhận ra ! Thật không đáng tin chút nào ! Mà cũng phải thôi ! Tiểu Lu bây giờ xinh đẹp thế mà ! - Ông Lee So Man bỗng nói một câu làm cho mọi người vốn không hiểu gì càng thêm thắc mắc.

- Tiểu Lu tin là được ! - Sehun như bị chọc trúng chỗ nhột, lạnh giọng.

- Appa ơi sao chúng lại vỡ dạ ? Doạ Tiểu Lu sợ hết hồn lun nga . . . hix . . . - Nai nhỏ nằm trong vòng tay Sehun nhỏ giọng thút thít.

- Như vậy là sao appa ? Lỡ Tiểu Lu bị thương thì sao ?"- Kris, Lay, Baek, D.O, Nguyên, Hoành đồng thanh, ánh mắt u ám nhìn appa của họ.

Ông Lee So Man đổ mồ hôi hột.

- Appa cũng không ngờ Tiểu Lu lại mạnh như vậy a ~~~

Rồi bỗng trong tay ông xuất hiện những ngôi sao thuỷ tinh trong suốt đang bay lơ lững.

- Black OH ! Con buông Tiểu Lu ra đi ! Appa hứa lần này sẽ không thất bại nữa đâu !

Sehun nới lỏng vòng ôm nhưng vẫn không yên tâm nắm chặt tay Luhan không buông. Phía dưới có rất nhiều nữ sinh nhìn Luhan bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đặc biệt là một cô gái đang rất giận dữ nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm 'Ngươi sẽ không sống yên đâu !'.

Ông Lee So Man lên tiếng trấn an.

- Con cứ yên tâm appa đã hứa rồi mà !

Lúc này Sehun mới buông tay Luhan ra, đứng qua một bên.

- Tiểu Lu chúng ta bắt đầu lại nhé ? - Ông Lee So Man hỏi.

- Nae ~~~



'Chào em !'

✖⚫⚫⚫©⚫⚫⚫✖⚫⚫⚫©⚫⚫⚫✖

Yun : C'mơn vuongngocanh đã luôn thích fic của Yun (๑ˇ³ˇ๑)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net