CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10:

Los Angeles

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đến LA vào đúng hai giờ chiều.

Ngay sau khi xuống máy bay, hai người lên xe đi thẳng về khách sạn.

Tháng sáu, thời tiết nơi đây rất đẹp, nắng nhẹ phủ khắp mọi con đường khô ráo và ấm áp. Lộc Hàm mở cửa xe, tranh thủ hít thở không khí trong lành.

Ngô Thế Huân ngồi một bên khẽ nghiêng đầu tựa lên lưng ghế, vô tình trong tầm mắt xuất hiện gương mặt nhìn nghiêng của Lộc Hàm.

Khi nhìn nghiêng, Lộc Hàm hình như đặc biệt đẹp trai hơn một chút, điểm nhấn là hàng lông mi dài và cong vút liên tục khẽ động đậy.

Lộc Hàm, cậu có biết là vẻ ngoài này rất mê hoặc người khác không?

Ngô Thế Huân lén lút ngắm người ta rồi lén lút cười, đến khi bị Lộc Hàm bắt gặp thì nụ cười trên môi bỗng trở nên cứng nhắc.

"Anh cười gì vậy?", Lộc Hàm nhíu mày.

"Không có gì.", Ngô Thế Huân lắc đầu, "Chỉ là nghĩ đến một số chuyện."

"Chuyện công việc mệt mỏi chồng chất như vậy cũng có thể khiến chủ tịch Ngô vui đến nỗi ngồi cười một mình sao?"

"Đương nhiên không phải...", Ngô Thế Huân đang nói đột nhiên lại thở dài, "Haiz, đúng là không dễ gì có thể nói chuyện được với cậu."

Mi mắt Lộc Hàm khẽ động. Cậu quay mặt ra phía cửa sổ, giọng nói cất lên nhẹ nhàng như có như không:

"Tôi với chủ tịch ngoài công việc ra thì còn có chuyện gì để nói?"

"Không thể làm bạn?"

"Có tác dụng gì?"

Ngô Thế Huân im lặng một lúc, bình tĩnh đáp lại:

"Sẽ không thấy cô đơn nữa."

Nếu như có một người bạn trên đời thì sẽ không thấy cô đơn nữa sao?

"Trên thế giới này có rất nhiều người, anh đừng chọn tôi làm bạn."

Ngô Thế Huân bật cười.

Không, Lộc Hàm, tôi cơ bản là không có cơ hội để lựa chọn. Tôi cảm thấy, người đó nhất định phải là cậu.

Duy nhất chỉ có cậu.

.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm dùng một phòng đôi ở khách sạn năm sao sang trọng.

Tuy ở chung với người khác cảm giác rất phiền phức nhưng Lộc Hàm đành cam chịu, bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.

Thế nhưng khi cậu từ phòng tắm bước ra, vừa đi vừa lau tóc, ánh mắt của Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm khiến cậu muốn bùng nổ ngay tức khắc.

Bộ anh ta chưa từng thấy người nào lau tóc sau khi tắm hay sao?!

Nhưng mà cuối cùng Lộc Hàm vẫn giữ im lặng đi về giường của mình tiếp tục lau khô tóc.

"Sáu giờ chúng ta sẽ xuất phát."

"Ừm."

"Tôi đi tắm một chút."

"Ừm."

Đoạn đối thoại nhạt như nước ốc khiến cho ai tình cờ nghe được cũng cảm thấy não nề thay.

Ngô Thế Huân vừa chui vào phòng tắm liền vò đầu bứt tóc.

Thân đường hoàng là một vị chủ tịch, vậy mà trước mặt người này lại không thể hiện được chút uy quyền nào.

Chỉ toàn là cậu nói, người kia "ừm", cậu nói, người kia lại "ừm",... Vòng lặp này có lẽ không xác định được số lần lặp.

Sau khi tắm xong, Ngô Thế Huân mặc tây trang chỉnh tề, mở tủ chọn cà vạt.

Vốn đã chọn được một cái màu đen đơn giản, đột nhiên cà vạt trên tay lại bị Lộc Hàm giật lấy, sau đó cậu ta đặt vào tay Thế Huân một cái ca rô màu đỏ thay thế.

"Màu đỏ sẽ hợp hơn."

"Tôi không nghĩ nhiều tới chuyện này.", Thế Huân chăm chú thắt cà vạt, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

"Vậy thì sau này hãy nghĩ tới. Thời trang cũng là cái để thể hiện bản ngã."

Lộc Hàm nhàn nhạt đáp trả, đem chiếc cà vạt màu đen trong tay thắt lên cổ áo.

Cuối cùng, cà vạt của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mang, cà vạt của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mang. Sự hoán đổi này tựa như một mối liên kết mơ hồ ngọt ngào giữa hai người.

Tiền sảnh của tòa nhà nơi diễn ra Black Pearl đông nghịt người.

Đây là một nơi nổi tiếng thường dùng để tổ chức những sự kiện lớn, vì vậy ngoài những người ăn mặc sang trọng như đi dự tiệc ra còn có cánh phóng viên với máy ảnh, máy quay phim bận rộn trên tay, liên tục chụp ảnh, phỏng vấn người qua lại.

Không khí này náo nhiệt theo một cách rất bình thản, tựa như thường trực vẫn là vậy.

Thế Huân và Lộc Hàm ngồi trong xe ô tô hé cửa quan sát. Lộc Hàm nhìn đám người qua lại một hồi, nhíu mày hỏi người bên cạnh:

"Anh đã nghĩ ra cách gì rồi?"

"Vẫn chưa."

"Black Pearl diễn ra ở phòng nào?"

"V.I.P 02."

"Anh có biết phòng bên cạnh sẽ diễn ra sự kiện gì không?"

"Chờ một chút.", Thế Huân nhìn vào điện thoại, "Là buổi phỏng vấn của ngài thị trưởng mới."

Lộc Hàm mở hẳn cửa kính xe, chỉ về đám phóng viên đang đứng phía trước tòa nhà, sau đó quay mặt nhìn Ngô Thế Huân:

"Có cách rồi."

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đeo thêm kính và cầm máy ảnh trên tay để cải trang, thành công trà trộn vào đám phóng viên đi vào bên trong tòa nhà.

Sau khi đã thành công đột nhập, hai người liền vào phòng vệ sinh, trở về bộ dạng ban đầu, sau đó đường đường chính chính bước vào phòng V.I.P 02, nơi diễn ra cuộc chơi mà bọn họ đã lỡ mất thư mời.

Lúc hai người tiến vào, hầu như cả ba người chơi còn lại đã có mặt đông đủ.

Ngô Thế Huân rất bình tĩnh tiến lại, đưa tay ra trước mặt người đứng giữa căn phòng, cũng chính là boss của trò chơi hôm nay.

"Tôi là Ngô Thế Huân của The Star. Rất hân hạnh."

"Rất hân hạnh.", người kia cũng tỏ ra rất niềm nở.

Ngay từ lúc bước vào, Lộc Hàm đã chú ý tới lão Lý, người mà cậu vẫn luôn kinh tởm và khinh thường.

Sắc mặt lão ta xám ngắt khi nhìn thấy hai người bước vào.

Căn cứ vào đó, Lộc Hàm cũng có thể đoán ra ai là người chặn họng The Star trong cuộc chơi này.

Ban đầu, Lộc Hàm thật sự không quan tâm The Star có thể tham gia cuộc chơi này hay không. Black Pearl hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Nếu như Ngô Thế Huân thắng được cuộc chơi này, Lộc Hàm càng có thêm vũ khí để lật đổ anh ta, tuy nhiên điều đó không quá cần thiết. Vì vậy đối với chuyến công tác này, Lộc Hàm vẫn giữ thái độ rất thờ ơ.

Thế nhưng khi chạm mặt lão Lý, khi biết được bộ mặt xảo trá của lão ta, trong đầu Lộc Hàm bắt đầu miên man suy nghĩ.

Nếu lão ta có thể thắng được trò chơi này, chẳng phải đó là một sự không công bằng sao?

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cùng nhau trở về vị trí của mình để nghe luật chơi.

"Lần này chúng tôi muốn đưa ra một trò chơi vừa mang tính trí tuệ, vừa mang tính may mắn. Các đại diện của bốn công ty ở đây sẽ có bốn mã số, sau đó chúng tôi sẽ đổ hai con xúc xắc bất kì. Vị nào ở đây có thể dùng các phép tính toán đơn giản biến mã số của mình thành số có hai chữ số tương đương với hai mặt xúc xắc được đổ, nhanh nhất và chính xác nhất, có thể giành được viên ngọc đen của năm nay, đồng nghĩa với việc sẽ nhận được chìa khóa vào căn phòng chứa những bí mật về thời trang chưa từng được tiết lộ."

Vị boss đứng giữa căn phòng, giơ cao tấm thẻ trong tay lên:

"Mã số của các vị nằm trong chính tấm thẻ tham dự mà các vị nhận được. Xin mời đại diện của từng công ty đưa thẻ lên."

Nghe đến đây, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm giật mình.

Cả hai đều không lường tới trường hợp trò chơi sẽ liên quan đến tấm thẻ tham dự không tới tay The Star.

Những công ty khác đều đã trình lên mã số của mình, duy chỉ có bọn họ vẫn im lặng. Vị boss kia sốt ruột nhắc nhở:

"Chủ tịch Ngô, xin mời trình mã số của ngài."

Ngô Thế Huân suy nghĩ một hồi, điềm tĩnh đứng lên đáp lại:

"Nếu đã như vậy thì tôi cũng xin phép được nói ra, tôi không hề nhận được thư mời cùng thẻ tham dự trò chơi này."

Toàn bộ căn phòng đều im lặng sửng sốt.

Ngô Thế Huân không có thẻ tham dự, sao có thể vào được đây?

Lộc Hàm liếc mắt nhìn sang phía lão Lý. Lão ta đang nhìn Ngô Thế Huân, miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường đắc thắng. Điều này làm Lộc Hàm cảm thấy vô cùng, cực kì khó chịu.

Ý định muốn đánh bại lão ta trong lòng cậu càng trở nên mãnh liệt hơn.

Vị boss cũng có vẻ bất ngờ trước lời tuyên bố đột ngột này của Ngô Thế Huân:

"Chúng tôi cam đoan đã gửi thư mời cho ngài, không thể có sai sót."

"Chuyện thư mời không đến tay chúng tôi, tôi thiết nghĩ không phải do bên ngài, mà là có người vì tăng xác suất chiến thắng cho mình nên muốn loại bớt một đối thủ. Để vào được đây, tôi đã đi bằng một con đường không chính đáng. Thế nhưng tôi khẳng định, sự có mặt của The Star ở đây là hoàn toàn chính đáng."

Khóe miệng Lộc Hàm khẽ nhếch lên. Ngô Thế Huân, nói rất hay!

Vị boss lúng túng, trước ba công ty còn lại không biết nên nghi ngờ ai, cũng không biết nên giải quyết thế nào cho tốt, bởi vì đây là trường hợp kì lạ đầu tiên xảy ra trong Black Pearl.

"Xin lỗi chủ tịch Ngô, tình huống này thật sự làm chúng tôi khó xử..."

"Nếu cuộc chơi này từ đầu đã không công bằng, vậy thì đổi luật chơi đi."

Cả phòng đều hướng ánh mắt về phía Lộc Hàm, người vừa đứng lên bên cạnh Ngô Thế Huân, dõng dạc lên tiếng.

"Đổi luật? Ý ngài là?"

"The Star là bên bị hại, chúng tôi không thể cúi đầu chịu sự bất công này được. Trò chơi này chúng tôi có thể thắng, cũng có thể thua, nhưng chúng tôi muốn để nó diễn ra một cách phân minh nhất, không có ai chiếm được ưu thế trước, cũng không có trường hợp ăn mày lại được ngồi ngai vàng. Các ngài nghe có hiểu không?", Lộc Hàm nói xong câu này liền đưa mắt nhìn thẳng vào lão Lý khiến lão chột dạ nhìn xuống sàn nhà.

Vị boss gật gù tiếp nhận ý kiến của Lộc Hàm, sau đó hỏi những người còn lại:

"Xin hỏi có vị nào muốn nêu ý kiến không?"

Khán phòng im bặt. Vị boss hài lòng hướng Lộc Hàm nói:

"Như vậy, bên chúng tôi mời ngài đề xuất luật chơi."

Lúc này, ánh mắt của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm gặp nhau.

Hai người nhìn nhau rất lâu, sau đó Ngô Thế Huân khẽ gật đầu một cái, hàm ý: Tôi tin cậu.

Mi mắt Lộc Hàm khẽ động đậy.

Ánh mắt của Ngô Thế Huân đối với cậu vẫn có một sức hút đặc biệt như vậy.

Khi bị ánh mắt đó chiếu thẳng vào, tâm trí Lộc Hàm lập tức thoát khỏi tầm kiểm soát của bản thân. Cậu suy nghĩ những điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Im lặng một lúc, Lộc Hàm cũng gật đầu với Ngô Thế Huân, bắt đầu nói luật chơi:

"Nếu ban đầu trò chơi đòi hỏi may mắn và trí tuệ, tôi xin mạn phép đổi hai yếu tố này thành một, đó chính là tốc độ. Không cần giành nhau chiếc chìa khóa của căn phòng bí mật kia, chỉ cần bên ngài cho chúng tôi một gợi ý về vị trí của nó, chúng tôi sẽ tự dùng những cách riêng biệt đến đó. Mỗi người một đường, một phương pháp, một tốc độ, ai đến trước sẽ là người chiến thắng. Người đến sau, dù chỉ chậm hơn một giây, cũng phải chấp nhận thua cuộc."

"Mọi người đều đã nghe rõ luật chơi rồi chứ?"

Suy nghĩ một lúc, vị boss nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng mặt lên:

"Chúng ta sẽ bắt đầu tính thời gian ngay bây giờ. Gợi ý về vị trí căn phòng bí mật sẽ được gửi qua điện thoại ngay sau khi các vị xuất phát."

Tất cả mọi người trong phòng đều cấp tốc chạy ra khỏi tòa nhà. Lộc Hàm không quan tâm Ngô Thế Huân đang nhìn chằm chằm mình, chỉ đơn giản nói một tiếng:

"Đi thôi!"

Lộc Hàm, cậu không biết rằng lúc phát biểu, trông cậu rất tuyệt vời, giống như một thiên sứ, mềm mại mà mạnh mẽ.

Khi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân ra phía trước tòa nhà, điện thoại của bọn họ liền có tin nhắn được gửi tới từ phía ban tổ chức.

"An old house in the countryside of art."

Lộc Hàm nhíu mày nhìn Ngô Thế Huân.

Đối phương trầm ngâm không được vài giây, trên môi liền nở nụ cười. Ánh mắt Lộc Hàm trở nên dịu dàng hơn.

"Tôi nghĩ anh biết rồi."

"Chúng ta đi thôi."

"Khoan đã Ngô Thế Huân!", Lộc Hàm níu tay người kia lại, "Anh có biết đua xe không?"

Ngô Thế Huân điềm tĩnh nhìn về chiếc ô tô đỗ phía trước tòa nhà, cười nói:

"Không biết."

Sau đó không kịp để Lộc Hàm phản ứng, lập tức kéo tay cậu ta chạy đi:

"Nhưng tôi biết cái khác."

"Cái khác" của Ngô Thế Huân ở đây chính là mô tô.

Ngô Thế Huân có thể chưa bao giờ đua xe ô tô, nhưng mô tô thì đã từng.

Áp lực học hành những năm tháng trung học đã khiến cậu có những thú vui vô cùng xóc nổi, mà đua mô tô cũng không phải là một ngoại lệ.

Ngô Thế Huân có một đặc điểm mà lúc đó đối thủ của cậu đều nể phục, đó chính là, có chết cũng không chịu thua.

Thế Huân đưa Lộc Hàm đến trước một chiếc mô tô phân khối lớn, lấy mũ bảo hiểm trên xe nhanh chóng đội lên đầu cho người kia, sau đó khởi động xe.

"Phải khẩn trương, chúng ta không có thời gian."

Lộc Hàm ngầm đồng ý, leo lên vị trí phía sau xe.

Ngô Thế Huân kéo gương bảo vệ của mũ bảo hiểm xuống, bắt đầu nổ máy. Tiếng động cơ không thể át được tiếng cậu ta nói với Lộc Hàm:

"Bám chắc vào."

Lộc Hàm lại ngầm tiếp nhận mệnh lệnh, hai cánh tay vòng ra phía trước ôm chặt lấy eo Ngô Thế Huân.

Chiếc xe lướt đi. Tiếng gió rít bên tai nhưng thật ra Lộc Hàm không hề nghe thấy gì hết, chỉ nghe tim mình đập rất mạnh.

Là do lần đầu đi mô tô, hay là do khoảng cách giữa cậu và Ngô Thế Huân quá gần?

Countryside of art, miền quê của nghệ thuật, chính là Hollywood.

Nếu như nhắc đến một tòa nhà cũ nổi tiếng ở Hollywood, đó chỉ có thể là khách sạn Hollywood, được xây dựng năm 1902.

Cả Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đều suy luận giống nhau.

Bọn họ chỉ còn cách điểm đến khoảng năm cây số.

Bởi vì đi mô tô, Ngô Thế Huân đều chọn những con đường tắt nhỏ gọn để đi, vì vậy bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Suốt quãng đường đi chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai. Ban đêm, cảnh vật tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

"Cậu vẫn ổn chứ?", Ngô Thế Huân đột ngột hỏi,

"Ừm.", Lộc Hàm vẫn theo thói quen trả lời nhanh gọn.

"Tôi sẽ tăng tốc thêm chút nữa.", Ngô Thế Huân nhìn xuống dưới, sau đó mạnh mẽ kéo cánh tay của Lộc Hàm đang ôm ngang bụng mình khiến cho hai cơ thể sát lại gần nhau hơn, "Tôi cần đảm bảo sự an toàn của cậu."

Chiếc xe chậm lại vài giây, sau đó lao đi như đang chạy đua với gió.

Khi hai người chỉ còn vài chục mét nữa là tới trước khách sạn, phát hiện ra ở phía đối diện cũng có một chiếc ô tô đang lao tới. Qua tấm kính trước xe, có thể thấy đó chính là lão Lý cùng người của lão ta.

Nếu như đối thủ là lão già thối nát này thì càng không thể thua.

Ngô Thế Huân xem xét tình thế, chiếc xe ô tô đang chiếm ưu thế, có lẽ sẽ về đích trước bọn họ.

Trong đầu Thế Huân suy nghĩ rất nhanh, sau đó đột ngột gỡ tay Lộc Hàm ra khỏi eo mình, quay lại nói với đối phương:

"Cẩn thận!"

Nói xong liền dùng phương pháp nhẹ nhàng nhất, đẩy Lộc Hàm ra khỏi xe. Lộc Hàm tuy bị bất ngờ nhưng phản ứng kịp thời, khi tiếp đất lập tức lăn vài vòng, sau đó cố gắng giữ thăng bằng ngồi dậy.

Khi Lộc Hàm ngẩng mặt lên, trực tiếp chứng kiến cảnh Ngô Thế Huân lái xe bay ngang qua đầu xe ô tô của lão Lý đang tiến vào khách sạn.

Ma sát của bánh xe với mặt đất tạo thành những vệt lửa lóe sáng lên khi Ngô Thế Huân tiếp đất. Lúc đó, Lộc Hàm thật sự sợ hãi.

Bởi vì Ngô Thế Huân quá liều lĩnh.

Nhưng cậu ta đã an toàn về đích đầu tiên. Còn xe của lão Lý bị chặn ngang, mất tay lái đâm thẳng vào hàng rào khách sạn.

Ngô Thế Huân bước xuống xe mô tô, tháo mũ bảo hiểm quăng sang một bên, sau đó đi tới chỗ Lộc Hàm đang đứng, trực tiếp tháo mũ bảo hiểm cho cậu ta, trên môi nở một nụ cười:

"Lộc Hàm, chúng ta thắng rồi."

.

Vì là người chiến thắng, hai người được giao chìa khóa vào căn phòng bí mật trong khách sạn. Lộc Hàm đẩy chiếc chìa khóa về phía Ngô Thế Huân, điềm tĩnh nói:

"Anh nên vào trong một mình. Tôi sẽ ở đây đợi."

"Được.", Ngô Thế Huân tiếp nhận chìa khóa đi vào bên trong.

Ở giữa căn phòng là một chiếc máy tính được mở sẵn, bên cạnh có đặt một chiếc USB.

Ngô Thế Huân cắm USB vào máy, tiến hành chuyển dữ liệu từ trong máy qua. Không gian trong này vô cùng im ắng.

Ngô Thế Huân lắng tai, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ bàn phím máy tính, nghi hoặc quay lưng ra phía sau liền phát hiện có một bóng người vừa lướt qua.

Có kẻ đột nhập và đang hack dữ liệu.

Ngô Thế Huân ngừng tải dữ liệu, lập tức rút USB ra sau đó tắt nguồn máy tính, nhìn xung quanh một lượt dò xét.

Bên ngoài có tiếng động mạnh, mắt Ngô Thế Huân đột nhiên sáng lên.

Lộc Hàm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net