CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Los Angeles (2)

Lộc Hàm đứng bên ngoài đợi Ngô Thế Huân trong tư thế không hề phòng bị, đột ngột bị đánh vào gáy đến bất tỉnh rồi mang đi.

Đến khi tỉnh dậy, cậu thấy bản thân bị nhốt trong một căn phòng kín không có lối thoát, cả tay và chân đều bị trói chặt vào chiếc ghế đang ngồi.

Hành động bắt cóc xấu xa bần cùng này, đoán chừng là âm mưu của lão Lý chăng? Lộc Hàm bật cười, trong lòng hận không thể đem ông ta băm ra hàng vạn mảnh.

Không gian im ắng đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa sổ rất nhẹ.

Một bàn tay thò qua khe cửa, nhanh nhẹn thả vào trong phòng một bình nhỏ màu đỏ.

Khí độc từ chiếc bình đó bắt đầu lan ra khắp phòng, kèm theo đó là tiếng chốt cửa sổ.

Căn phòng hoàn toàn không có một khe hở hay một lỗ thông hơi. Lộc Hàm ho sặc sụa, bắt đầu bị ngạt khí.

Chân tay đều bị trói, cậu không thể phản ứng đưa tay lên bịt mũi mình, vì vậy đã hít phải một lượng không nhỏ khí độc.

Hô hấp dần trở nên yếu ớt, Lộc Hàm luôn cố tỏ ra điềm tĩnh bắt đầu thấy hoảng loạn.

Cảm giác này thật sự ám ảnh Lộc Hàm.

Năm nhất trung học, cậu đã từng bị bọn nam sinh trong trường ghét bỏ đến mức nhốt cậu trong phòng học, sau đó thả khí ga vào.

Lúc đó, một mình Lộc Hàm cô độc ở bên trong, không có bạn bè, cũng không có lấy một người quen biết.

Cậu cố dùng sức phá cửa phòng, nhưng không khí ngày càng ngột ngạt khiến cho cậu không còn đủ sức lực.

Bàn tay Lộc Hàm trượt dần trên cánh cửa.

Cảm giác lúc đó chính là tuyệt vọng, là cùng đường.

Thế nhưng, đúng lúc Lộc Hàm tuyệt vọng nhất, nam sinh đó đã xuất hiện, người mà Lộc Hàm đã dành hết tất cả những cảm xúc còn sót lại trong trái tim băng giá của mình để thích suốt những năm trung học.

Nam sinh đó đã phá cửa, cứu cậu ra khỏi lớp học và đưa cậu đến bệnh viện.

Anh ta đã bước vào cuộc đời của Lộc Hàm theo cách như vậy.

Chính là người đó, Ngô Diệc Phàm, người mà Lộc Hàm thích đến chết đi sống lại nhưng chưa bao giờ được đáp trả.

Người đó đã để lại một vết thương lớn, chồng chất lên những vết thương khác, hằn sâu trong lòng Lộc Hàm.

Kể từ đó, Lộc Hàm không thích thêm một ai nữa.

Có lẽ nào, khả năng rung cảm trước người khác đã bị tên nam sinh vô tâm kia tước đi mất rồi?

Lộc Hàm nhắm mắt, hơi thở trở nên gấp gáp.

Những kí ức kinh hoàng kia ùa về càng làm cho cậu thêm nghẹt thở, toàn thân đầu đau đớn không ngừng.

Cảm giác tuyệt vọng này dường như đã không còn xa lạ nữa, mà trở nên rất quen thuộc.

Lúc này, cậu ta sẽ xuất hiện.

Người đầu tiên và duy nhất mà Lộc Hàm yêu sẽ xuất hiện, có phải không?

Mi mắt Lộc Hàm nặng trĩu, dần dần sụp xuống.

Lỗ tai cậu lùng bùng, tuy nhiên vẫn nghe được tiếng ai đó ở bên ngoài đang cố sức phá cửa.

Qua tầm mắt ngày càng hẹp đi, Lộc Hàm nhìn thấy cánh cửa phòng bị đổ về phía trước, sau đó một dáng người rất cao, rất gầy xuất hiện.

Người đó dùng một tay che mũi, một tay xua đi làn khói đang lan ra xung quanh để tìm kiếm một thứ gì đó. Thứ đó, có lẽ chính là cậu.

Lộc Hàm không chống cự thêm được nữa, toàn thân đều mất hết sức lực, Khi đầu cậu từ từ gục xuống thì bất ngờ được hai bàn tay to lớn đỡ lấy.

Bàn tay đó ôm chặt lấy mặt cậu.

Lộc Hàm có thể cảm nhận được lực rất mạnh mẽ từ tay người đó đặt trên gương mặt mình, tựa như mong muốn đem cậu trở về thế giới này vô cùng mãnh liệt.

"Lộc Hàm! Lộc Hàm! Tỉnh lại đi! Đừng ngất đi, Lộc Hàm!"

"Ngô..Thế...Huân...", Lộc Hàm cố gắng mở miệng, nói được ba tiếng đứt quãng.

"Lộc Hàm, đừng sợ. Có anh ở đây rồi."

Ngô Thế Huân vội vã ôm Lộc Hàm vào ngực mình, bàn tay gắt gao ghì lấy tóc cậu ta.

Trước đây Ngô Diệc Phàm không hề làm như vậy.

Anh ta rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức tàn nhẫn. Nhưng Ngô Thế Huân thì khác.

Sau khi cởi trói xong, Thế Huân nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của mình trùm kín người Lộc Hàm, ôm cậu ta trong tay thoát ra khỏi căn phòng ngột ngạt đầy khí độc kia.

Ngô Thế Huân khẩn trương như thể chỉ chậm một giây thôi thì Lộc Hàm sẽ ngừng thở.

Lộc Hàm nửa tỉnh nửa mê nằm trong vòng tay của Ngô Thế Huân, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy ngực áo của đối phương, ho sặc sụa.

Những tiếng ho gấp gáp của cậu dường như làm cho người kia thêm hoảng loạn, cánh tay ôm lấy cậu càng siết chặt hơn.

Giữa lúc Lộc Hàm sắp chìm vào cơn mê, cánh môi cậu đột nhiên cảm nhận được một luồng ấm áp. Cảm giác đó trôi qua rất nhanh nhưng lại khiến trong lòng Lộc Hàm tĩnh lặng như mặt hồ, sau tất cả những cung bậc cảm xúc kinh hoàng mà cậu vừa phải trải qua.

Lộc Hàm không biết đó là gì, chỉ an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

.

"Tài liệu mật đã bị lão Lý hack được, Black Pearl năm nay chúng ta thắng cũng không còn giá trị gì nữa.", Ngô Thế Huân đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Phác Xán Liệt, "Anh có ý kiến gì không?"

"Cậu cứ giữ tài liệu đó. Có trong tay hay không là một chuyện, nhưng biết khai thác hay không lại là một chuyện khác."

"Em biết rồi.", Thế Huân hơi cúi đầu, "Anh, món nợ này đối với lão Lý, em muốn thanh toán sòng phẳng."

"Anh đã để cho lão ta tung hoành quá nhiều rồi. Một con cá nhỏ trong đại dương thì đừng hòng qua mặt được cá mập. Cậu đừng bận tâm, anh sẽ lo chuyện đó.", tiếng Xán Liệt cười to qua điện thoại, "Cùng lắm thì anh cùng lão ta sẽ chơi trò cá lớn nuốt cá bé."

"Vậy mọi sự đều trông cậy ở anh."

"Khi nào em về nước?"

"Sáng ngày mốt.", Ngô Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm đang an ổn ngủ trên giường, "Lộc Hàm cần nghỉ ngơi thêm trước khi lên máy bay."

"Anh biết. Chăm sóc giám đốc Lộc cho tốt. Thế nhé, anh cúp máy đây."

"Được rồi, tạm biệt."

Thế Huân đút hai tay vào túi quần, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

LA về đêm rất rực rỡ và cuốn hút, năng động nhưng cũng yên bình không kém. Cậu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn bảy giờ, quay sang muốn nhìn Lộc Hàm thì phát hiện cậu ta đang từ từ mở mắt.

Lông mi Lộc Hàm liên tục động đậy đẹp đến mê hồn.

"Tỉnh rồi sao?", Thế Huân tiến lại gần hỏi.

Lộc Hàm mở mắt nằm bất động trên giường, tiêu cự chuyển từ trần nhà sang gương mặt của Ngô Thế Huân.

Sau nửa phút định thần, cậu dùng hết sức lực ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường. Hành động của Lộc Hàm quá nhanh, Ngô Thế Huân muốn giúp cũng không kịp.

"Khi nào về nước?"

Giọng Lộc Hàm khàn khàn phát ra.

"Ngày mốt. Trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."

"Tôi ngủ tròn một ngày rồi sao?"

"Ừ."

"Đây là khách sạn?"

"Ừ."

"Tôi muốn đi tắm."

"Có được không?", Thế Huân nghi hoặc hỏi lại.

"Được."

Lộc Hàm gật đầu, vén chăn bước xuống giường. Lòng bàn chân tiếp xúc với sàn nhà sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.

"Cậu chờ một chút."

Ngô Thế Huân chạy đi, lát sau đem đến một đôi dép đi trong nhà đặt dưới chân Lộc Hàm.

"Nằm trong chăn lâu, đi chân trần sẽ lạnh."

Lộc Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ mang dép đi lấy quần áo, sau đó đi vào phòng tắm.

Tắm xong, cơ thể rất thoải mái. Lộc Hàm như thường lệ vừa đi ra vừa lau tóc, lại bắt gặp ánh mắt Ngô Thế Huân đang nhìn mình chằm chằm.

Động tác lau tóc của cậu chợt khựng lại.

Dường như Ngô Thế Huân nhìn cậu lúc này không chỉ là vì tò mò.

Ý nghĩ này làm Lộc Hàm chột dạ, đằng hắng một tiếng trở về bên giường của mình.

Chín giờ ba mươi phút tối, Lộc Hàm ngồi trên giường, tựa lưng vào gối, nhắn tin điện thoại với Biện Bạch Hiền và Trương Nghệ Hưng.

Ở giường bên cạnh, Ngô Thế Huân cũng ngồi tựa lưng chiếc gối kê phía sau, chăm chú đọc sách.

Lộc Hàm nghĩ nghĩ một hồi, quay sang phía người kia khẽ gọi:

"Này!"

"Hửm?", Thế Huân có chút giật mình, rời mắt khỏi trang sách nhìn lên Lộc Hàm.

"Chuyện hôm qua, cảm ơn anh."

Những lời này Lộc Hàm suy nghĩ lắm lắm mới quyết định nói ra, tuy chỉ vỏn vẹn có vài tiếng. Nhưng vài tiếng này lại làm Ngô Thế Huân xúc động không thôi.

"Cảm ơn cậu."

Lộc Hàm khó hiểu nhìn người kia:

"Sao tự nhiên lại cảm ơn tôi?"

"Cảm ơn cậu, vì đã nói cảm ơn tôi."

Lộc Hàm đang ngẩn người, đột nhiên lại bật cười. Mấy lời này có phải là quá ấu trĩ không?

"A, cậu cười rồi này."

"Sao?", Lộc Hàm bật ra một tiếng đáp trả, lúc này mới phát hiện mình thật sự đã cười thành tiếng.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy.", ánh mắt Ngô Thế Huân chợt trở nên dịu dàng, "Cậu cười rộ lên thật sự rất đẹp."

Lộc Hàm nhìn lảng sang hướng khác.

Ánh mắt đó của Ngô Thế Huân mang theo một cảm giác không thể cưỡng lại khiến cho Lộc Hàm e ngại không muốn đối diện.

"Tôi đi ngủ đây.", Lộc Hàm chỉnh sửa lại gối, loay hoay nằm xuống, kéo chăn lên không quá cổ, sau đó xoay người đưa lưng về phía Ngô Thế Huân.

"Sao thế?", Ngô Thế Huân mang theo ý trêu đùa trong giọng nói, "Sao cậu lại quay lưng về phía tôi?"

"Bên anh đèn sáng, tôi khó ngủ."

Thế Huân gấp sách lại đặt lên bàn, sau đó với tay tắt đèn.

"Tôi đã tắt đèn rồi, cậu có thể xoay mặt sang đây không?"

Bên kia không có tiếng trả lời.

"Cậu ngủ rồi sao?"

Lộc Hàm vờ nhắm nghiền mắt, sau đó dùng cách mà bản thân cho là tự nhiên nhất... xoay cả người qua phía Ngô Thế Huân.

Cứ vờ như đã ngủ rồi. Hành động này chỉ là tình cờ. Chỉ-là-tình-cờ!

Ngô Thế Huân nằm nghiêng về phía Lộc Hàm, hài lòng ngắm nhìn gương mặt không biết là đang say ngủ hay giả vờ say ngủ của cậu ta.

"Lộc Hàm, ngủ ngon."

.

Hôm nay là ngày cuối cùng ở LA.

Thời tiết rất đẹp, nhưng Lộc Hàm nhận ra việc nằm một chỗ trên giường trong phòng khách sạn kín cổng cao tường thật chẳng mấy thú vị. Lăn qua lăn lại một hồi, Lộc Hàm nhàm chán vớ bừa cuốn sách trên bàn, đọc lướt qua tiêu đề, sau đó miễn cưỡng lật lật vài trang.

Ngô Thế Huân đúng thật là nhàm chán, đọc thể loại sách cũng nhàm chán không kém.

Nói tóm lại là hôm nay cái gì cũng nhàm chán.

Lộc Hàm thở dài, úp quyển sách lên mặt, nếu đã vô vị thế này rồi thì ngủ là phương pháp duy nhất khả thi.

Cơ thể Lộc Hàm còn mệt mỏi nhiều chỗ, chưa hẳn là đã khỏe, cho nên vừa nhắm mắt đã ngủ ngay được.

Lúc Ngô Thế Huân vào, Lộc Hàm đã ngủ say. Cậu không nói gì, lặng lẽ đi tới kéo rèm cửa sổ lại cho ánh nắng không làm chói mắt Lộc Hàm, sau đó nhẹ nhàng gỡ quyển sách trên tay người kia xuống, để lộ ra gương mặt cậu ta đang say ngủ.

Ngô Thế Huân chưa từng nghĩ mình sẽ được nhìn ngắm những bộ dạng rất thường ngày, rất trần tục của Lộc Hàm nhiều như vậy.

Cậu cũng chưa từng nghĩ, mình lại thích những khoảnh khắc này đến như vậy.

Ngay từ đầu, đối diện với Ngô Thế Huân là một Lộc Hàm rất lạnh lùng khép kín, cả ngày không nở một nụ cười, ánh mắt sắc bén trực diện, không có cảm xúc ẩn sâu bên trong, hoàn toàn tỉnh táo.

Thế nhưng, một Lộc Hàm đó đối với Thế Huân chưa bao giờ là nhạt nhẽo, trái lại còn làm cho cậu thích, thích muốn chết.

Lộc Hàm không làm gì cũng dễ dàng hấp dẫn cậu, vậy một Lộc Hàm mộc mạc đáng yêu như ngay bây giờ, tại sao có thể không thích được?

Ngô Thế Huân rất thích Lộc Hàm, thích đến chết đi sống lại.

Mà trước đây cậu chưa từng nghĩ rằng trên đời có tồn tại loại cảm xúc mãnh liệt đến như vậy, giữa người và người.

Hơn nữa, tình cảm tuy chỉ mới từ một phía, nhưng cảm giác cố chấp trong Ngô Thế Huân rất rõ ràng. Lộc Hàm có đáp lại hay là không, cậu vẫn cứ thích cậu ta.

Ngô Thế Huân nghĩ mà ý cười lộ ra trên môi.

Cậu cúi người chỉnh lại chăn ngay ngắn cho Lộc Hàm, bàn tay tham lam muốn sờ vào mặt cậu ta một chút nhưng lại đột ngột bị bắt lấy.

"Hửm?"

Ngô Thế Huân nhìn xuống, Lộc Hàm rõ ràng vẫn chưa tỉnh, nhưng bàn tay nắm cổ tay cậu dùng lực rất mạnh, các đường gân trên đó đều nổi lên.

Trên mặt cậu ta lại xuất hiện những biểu cảm không an ổn, liên tục nhíu mày và ngọ nguậy cái đầu.

Có lẽ là gặp ác mộng chăng?

Thế Huân khẽ vỗ lên bàn tay đang bất an kia, một cái lại tiếp một cái, nhẹ nhàng như đang vỗ về một đứa trẻ.

Gương mặt Lộc Hàm đã dịu đi, nhưng bàn tay vẫn nhất quyết không buông tay Ngô Thế Huân ra.

Ngô Thế Huân đương nhiên không thấy phiền, trái lại còn thấy vô cùng hài lòng. Đây giống như là Lộc Hàm đang chủ động nắm tay mình, phải không nhỉ?

Vậy là có người tình nguyện ngồi gật gà bên giường của ai kia, chìa tay cho người ta nắm đến đỏ lên, nhưng trên môi vẫn không quên mang theo ý cười.

Nếu hạnh phúc có thể đến giản dị như vậy, thì cuộc đời dù có bao nhiêu rắc rối phức tạp cũng chỉ là phù du.

.

Ngày dài đằng đẵng, Lộc Hàm phải đối diện với cảnh ngồi không trên giường nhìn ngắm mây bay thêm cả một buổi chiều nữa.

Ngô Thế Huân có nhìn bằng mông cũng biết Lộc Hàm đang chán, cho dù sự thật thì cậu ta không hề biểu hiện cái chán đó ra ngoài mặt. Vì vậy, qua đầu giờ chiều, Ngô Thế Huân thay đồ chỉnh tề, đề xuất với Lộc Hàm:

"Cậu muốn ra ngoài chơi không?"

Lộc Hàm không suy nghĩ, đồng ý.

Thời tiết vô cùng đẹp, không khí trong lành mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Tuy nhiên, hai người lại đi đến một nơi rất ấu trĩ, đó chính là Disneyland.

Trong khi Lộc Hàm ngẩn người nhìn chốn đông đúc trẻ con và người lớn lẫn lộn này, Ngô Thế Huân mở miệng giải thích:

"Tôi đang nghĩ không biết ở đây có nơi nào vui vẻ để tâm trạng cậu khá hơn không thì nhớ ra chỗ này. Cậu không thích sao?"

"Đến rồi thì vào thôi.", Lộc Hàm cho hai tay vào túi áo, bình thản đi về phía trước.

Cho dù trong lòng cậu vẫn cảm thấy không đúng.

Cậu vốn rất ghét những nơi như thế này. Thế nhưng vì thành ý của người kia, lại không muốn đi về.

Lộc Hàm, rốt cuộc mày đang mềm lòng với ai?

Điều mà Lộc Hàm không hề ngờ tới là, chốn đông người qua lại này lại làm cho cậu cảm thấy rất dễ chịu.

Tiếng trẻ con cười đùa, tiếng người lớn quát mắng trẻ con, tiếng những người già âu yếm cháu của mình, nghe qua rất ồn ào hỗn loạn, nhưng đây không phải chính là cuộc sống sao?

Cuộc sống mà đã lâu rồi Lộc Hàm không cảm nhận được, hoặc là không muốn cảm nhận, hoặc là không có cơ hội để cảm nhận nó.

Đột ngột hôm nay, đi giữa những dòng người ở một miền đất xa lạ, nhựa sống lại tràn về trong cậu mãnh liệt.

Nơi đây xa lạ, nhưng lại không hề xa lạ, bởi vì bên cạnh cậu có một người không xa lạ sóng bước cùng.

Tâm trạng dịu dàng đến mức muốn nắm lấy tay người kia thật chặt. Tuy nhiên, Lộc Hàm biết đâu là giới hạn của cảm xúc.

Hai người đi tới một băng ghế trong công viên.

Lộc Hàm ngồi một bên, còn Ngô Thế Huân chạy đi mua nước. Rất nhanh sau đó, Thế Huân chạy về, đưa cho Lộc Hàm một chai nước khoáng. Cậu nhận lấy, mở nắp uống một ngụm. Ban nãy đi nhiều, thật sự có hơi khát nước.

Ngô Thế Huân vẫn chưa ngồi xuống ghế, ngập ngừng chìa ra trước mặt Lộc Hàm một cái băng đô tai thỏ.

"Sao?", Lộc Hàm ngẩn người nhìn vật thể trên tay Ngô Thế Huân, không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.

"Tôi muốn cậu mang nó."

"Không thích.", Lộc Hàm rất dứt khoát từ chối.

"Tôi thấy mọi người ở đây đều có cái này trên đầu, chúng ta mang nó cũng không bị để ý đâu."

Lúc này Lộc Hàm mới ngước lên nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện ra trên đầu anh ta cũng có một cái băng đô y hệt cái anh ta cầm trên tay.

"Chủ tịch Ngô à."

"Hửm?"

"Anh có biết là nhìn anh rất buồn cười không?"

Nói xong câu này, Lộc Hàm nhịn không được phì cười thành tiếng.

Anh ta đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn, bộ dạng lúc nào cũng nghiêm túc, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện hai cái tai màu hồng trên đầu, thật biết dọa người khác sợ hết hồn.

Ngô Thế Huân sờ sờ hai cái tai trên đầu mình, không biết xấu hổ nói với Lộc Hàm:

"Vậy giám đốc Lộc không thể để cho tôi quái đản một mình được. Đeo nó lên, được không?"

Lộc Hàm nhất thời cứng miệng, đành im lặng uống một ngụm nước.

"Tôi đeo nó cho cậu nhé?"

Lúc nuốt ngụm nước xuống, cậu thuận thế gật nhẹ một cái. V

ậy là trên đầu cậu xuất hiện hai cái tai nhỏ do chính Ngô Thế Huân gắn lên. Hai người nhìn nhau một lúc lại không nhịn được mà bật cười.

Sau đó hai người cùng nhau đi chơi rất nhiều trò chơi.

Lộc Hàm hôm nay rất khác, tự nhiên cười nói, tự nhiên làm nhiều trò ngớ ngẩn cùng Ngô Thế Huân. Cậu tự nhận thức được điều đó, nhưng không hề cố gắng ngăn cản nó diễn ra. Hôm nay, chỉ hết hôm nay thôi, Lộc Hàm đã cho phép bản thân được tự do.

Sau này mới biết, những niềm vui ngắn ngủi này lại không dễ gì phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net