Chapter 3: Bắt đầu một ngày với ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt ANBU làm gián điệp..

Phi lý

Những gì cô nói chỉ là những gì bọn làng Lá bắt cô học như học thuộc bài. Thử loại nó ra xem, cô sẽ làm gì?

Tôi không biết...

Tìm kiếm những thứ mới mẻ

Không thể nào

Cô bật dậy, hơi thở cô dồn dập thấy rõ. Sakura lau những giọt mồ hôi đẫm đầy trên vầng trán rộng. Cô lấy lại sự bình tĩnh cần thiết. Những lời nói của gã Bạt Nhẫn cứ ám ảnh lấy cô, phản bội làng Lá, không bao giờ có chuyện đó. Nhưng, thật sự, khi loại bỏ " yêu làng Lá", cô sẽ là con người như thế nào ? Như Sasuke - tìm kiếm sức mạnh để trả thù cho dù phải đi vào bóng tối. Không, cô không thể là loại người đó, cô không có lí do để đi trả thù. Như Itachi - diệt đồng đội, máu mủ chỉ để cân đo sức mạnh mình tới đâu. Loại người này...cô có khả năng để trở thành cao hơn loại người như Sasuke. " Không! Không ! Mình không phải là người như thế" Cô vò đầu bứt tóc để loại cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu. Cô yêu đồng đội, yêu những người thân thương, cô tuyệt đối không phản bội.

- Sáng đừng nên lo nghĩ nhiều.

Một câu nói lạnh băng khiến cô thật sự trở về thực tại. Cô quay sang cánh cửa đã mở tự lúc nào. Itachi, anh ta vào mà cô không hề hay biết.

Anh tựa người vào cánh cửa. Cô thấy rõ, những giọt mồ hôi chưa kịp khô còn đọng lại trên gương mặt đẹp đẽ đầy phong trần. Có lẽ, anh vừa làm nhiệm vụ xong thì chạy ngay về phòng để giám sát cô.

Cô bật cười:

- Liên quan đến tôi à ?

- Tôi phải bảo đảm rằng : cô sẽ được an toàn, quan trọng là an toàn dưới sự giám sát của tôi.

Cô lăn ra ôm bụng cười. Hài, hài thật, giám sát sao? Nó làm cầm tù mà. Bọn chúng cầm tù cô để ép cô về phe chúng. Không đời nào, về phe chúng? Thật viễn vông làm sao.

- Các người giết tôi đi, như thế tôi thấy cái chết mình ý nghĩa hơn đấy. - Cô ngưng cười

" Bốp"

Một lựa đánh mạnh mẽ hạ ngay một bên má. Cô ngã xuống chiếc giường, cô lấy tay ôm bên má ửng đỏ. Sakura lườm tên đã giáng cho mình một cú đấm.

- Nông cạn.

- Nông cạn?

- Cô có thể dễ dàng chết trong khi mình chẳng có lí do gì để chết.

Sakura phản bác:

- Danh dự một shinobi, thà chết để thể hiện lòng trung thành với làng của mình chứ không bao giờ phả bội.

Itachi thở dài. Cái nhìn anh xoáy sâu vào đôi đồng tử lục bảo kia.

- Tôi đã bảo với cô rồi nhỉ , cô hãy suy nghĩ thật kĩ xem, góc tối trong cô là gì? Và tại sao cô cần sức mạnh, theo tôi thì cô muốn mang Sasuke về bên mình. Thế cô muốn sức mạnh để chiếm hữu .

Cô hét lên:

- Không phải thế !!!

- Ai đoán trước được con người là người như thế nào khi loại bỏ cái vỏ bọc của họ.

-...

Itachi bước ra cánh cửa rồi quay đầu vào nhìn cô.

- Tôi sẽ chờ câu trả lời dù tôi biết nó là gì. Bây giờ ra ăn sáng, bọn họ đang chờ.

~*~

Cô ngồi xuống chỗ mình đầy e dè. Tất cả con mắt của Akatsuki đều đổ dồn vào cô.

- Xem nào, một con nhỏ chán ngắt, chả có tẹo nghệ thuật nào - Deidara chề môi nhìn cô

Sakura có chút khó chịu bởi câu chào hỏi đầy khiếm nhã. Hắn ta có vẻ không biết từ lịch sự là gì.

- Một con kunoichi tóc hồng vô dụng - Kisame khẩy cười

Cô bắt đầu cảm thấy bực bội hơn. Cô phải nhịn, một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi đây. Hiện tại, cô đang trong tay Akatsuki, không thể có những hành động gây hấn được.

- Các người im lặng và nhồi đống đồ ăn vào mồm đi, chuyện của cô ta, Itachi sẽ giải quyết.

Một cô gái tóc xanh lên tiếng. Có vẻ như cô ta có quyền hành ở đây rất lớn nên bọn họ đã im hẳn.

Cô gạt sự bực bội qua một bên và chuẩn bị ăn.

Cô nhìn chằm chằm vào chén súp trước mặt, có độc không ? Ai biết được chứ.

Cô sẽ được an toàn

Câu nói đó hiện lên trong tâm trí cô. Chắc chắn nó không nó độc, bọn họ chưa muốn giết cô mà. Cô nhắm chặt mắt, ực hết chén súp. Đúng là không có độc nhưng mùi vị lại tệ kinh khủng. Súp ngầu mỡ, mặn chát, thế mà bọn họ ăn được sao ?

Thế nhưng, cô không than phiền gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi về phòng sau khi ăn.

End Chapter 3 ( part 1 )

* Hình như  tui bị lộn rồi, fic này ngắn, và đến chapter 3 của part 2 là hết. Buồn ghê, mà để tui đi ngóng thông tin cái đã. Nếu t/g còn làm tiếp thì mình sẽ nhanh chóng cập nhật, còn ko thì......kết thúc luôn! 😰😭😒*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#itasaku