Chap 1: "Là anh bị ảo giác hay nhà mình thực sự có..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Aishh, hai thằng kia, có chịu dậy không hay đợi ta đốt nhà đây?!!”, Doojoon gầm lên đầy phẫn nộ, giật tung cái chăn rách mà trong đó có hai thằng con trai đang co quắp, ôm nhau nằm ngáy o o.

Biết chắc hai đứa đó sẽ dậy, anh phủi tay bỏ ra bếp, làm nốt công việc còn dở dang.

Bị kéo mất chăn bất ngờ, Yoseob giật mình mở to mắt. Đập ngay vào hai con ngươi của cậu là khuôn mặt một nam nhân khôi ngô tuấn tú. Khoảng cách giữa mặt hai người lúc này chỉ chừng một xentimet.

Là Dongwoon!

Thấy vậy, Yoseob liền dùng hết công lực, đẩy văng tên đó xuống đất, ngồi bật dậy, thở hổn hển. Nam nhân vừa bị đẩy xuống giường cũng theo đó mà tỉnh giấc. Hắn dụi dụi mắt mình, rồi đưa tay xoa cái đầu đang đau điếng vì bị đẩy xuống đất.

“Thằng kia, ai cho chú mày ôm ta hả?!!!”, Yoseob hét tướng lên, đầy phẫn nộ.

Dongwoon lắc mạnh đầu, như để thông suốt ý nghĩ. Cuối cùng, cậu mới chậm rãi giải thích:

“Tại tối qua hyung dễ thương quá!”. Nói đoạn, anh vươn người, quàng lấy cổ Yoseob, ôm trọn cả người cậu mà âu yếm, dụi dụi đầu như thú cưng. “Nên em đã không cưỡng lại được mà…”

Không lường trước được hành động của Dongwoon, Yoseob la lên thất thanh. Cậu đẩy mạnh Dongwoon rồi lao ra bóp cổ hắn, lắc mạnh: “Hồi này nhà ngươi biến thái lắm rồi, còn đụng vào người ta một lần nữa thì ta sẽ cắt #%^* lúc ngươi ngủ đó!!”

“Hai thằng kia!!! Chúng mày muốn hàng xóm người ta sang chửi cho sập nhà hả?!!”. Đột nhiên có tiếng quát như hổ gầm vang lên khiến cả hai thằng nhóc giật nảy người. Cả hai đưa mắt nhìn nam nhân đang giận dữ trước mặt.

Doojoon vừa phóng từ bếp ra, hầm hầm cầm đôi đũa dài, quẳng mạnh xuống sàn.

“Nhất là Yoseob, có ôm nhau thôi mà cũng phải làm ầm lên à?! Có phải con gái không đây?!?”, anh quát liền một lèo cho hả cái lòng.

Bất ngờ…

*Bốp*

Cả người Doojoon đổ xuống sàn nhà, khiến nó rung nhẹ lên. Yoseob và Dongwoon trợn tròn mắt nhìn.

“Có anh mới đang muốn phá cho sập nhà lên đấy!!!”, Huynseung mặt nhăn như khỉ ăn ớt, một tay còn cầm một cái chảo, tay còn lại chống nạnh nói.

Doojoon ngay lập tức bật dậy như xác sống (Walking Dead??@@”), vội vàng nói giọng ngọt ngào như dụ kiến khỏi tổ:

“Ôi Seungie, em tỉnh dậy rồi à?! Anh đã định để em ngủ thêm chút nữa cơ, nhưng không ngờ em lại thức…Tại Yoseob to mồm phải không???”

Vừa nói, anh vừa ôm lấy Huynseung âu yếm, mắt không quên liếc sang Yoseob, cảnh cáo thằng bé một lượt. Yoseob thấy vậy thì thở dài chán nản, xị mặt xuống. Hai khuôn má bầu bĩnh càng khiến cậu trở nên dễ thương.

“Có cái mồm anh to ý!! Còn dám đổ thừa là tại Seobie hả?!! Chán sống rồi sao!?!”. Bầu không khí ngọt ngào đến nổi da ốc đã nghiễm nhiên bị phá vỡ bởi cái giọng chanh chua và cú cốc đầu của Huynseung lên Doojoon.

“Đâu có, anh nào dám nói sai sự thật!!”, Doojoon vội vàng lên tiếng giải thích.

“Còn cãi sao?!”

“Thật không có mà!!”

“…”

Yoseob và Dongwoon nhìn cảnh như vậy, chỉ lắc đầu chán nản, bỏ vào trong nhà vệ sinh.

Nhà thì bé tẹo như cái lỗ mũi, tất nhiên là việc chỉ có một phòng vệ sinh duy nhất cũng không khó hiểu. Thế nên Yoseob và Dongwoon luôn phải chia nhau sử dụng. Đến ngày của ai thì người đấy dùng, người còn lại, phải tự ra vệ sinh công cộng ở bãi tha ma nằm phía sau khu chung cư mà xử lí.

Họa có điên mới muốn ra đấy! May mà hôm nay là lượt của Yoseob. Cậu cẩn thận mặc đồng phục vào.

Đồng phục của Cube thì đẹp khỏi nói. Áo vét màu xanh đậm, áo sơ mi trắng cùng ca-vát màu đỏ kẻ sọc chéo màu đen. Quần thì cũng màu đen nốt.

Yoseob nhìn mình trước gương, cậu tặc lưỡi khi thấy mình trông cũng giống một cậu quý tử con nhà giàu.  

Nói qua một chút về gia cảnh của Yoseob.

Doojoon và Hyunseung thực ra không phải bố mẹ đẻ của cậu hay Dongwoon (Tất nhiên, cả hai cùng là đàn ông, đẻ thế quái nào được?!), nhưng với cậu, họ còn quan trọng hơn bố mẹ đẻ. Cả hai chỉ hơn cậu chừng mười tuổi, chính xác là Doojoon hơn mười, còn Hyunseung hơn chín. Cậu và Dongwoon đều được họ nhận nuôi từ khi mới lọt lòng.

Gia cảnh thì chẳng giàu có gì, chính xác là trước đây mức đủ ăn còn chẳng đến. Doojoon và Huynseung chỉ là dân văn phòng thông thường. Nếu chỉ nuôi mình thân họ thì là quá đủ, nhưng lại phải nuôi thêm hai nhóc tì nữa, tất nhiên có phần khốn khó. May mà hai cậu cũng đã qua cái tuổi mười lăm, đã có thể làm vài công việc bán thời gian. Cuộc sống có phần được cải thiện. Mọi người thậm chí đã có dư được chút xíu tiền để gửi tiết kiệm. Mỗi tháng một, hai ngàn won, đến bây giờ chắc cả nhà có hơn năm chục ngàn trong tài khoản (Thật là nhiều!!=="),.

Lí do cậu gọi họ là ‘appa’ và ‘umma’ được bắt nguồn từ một câu chuyện cảm động hồi bé. Khi cậu và Dongwoon đi học mẫu giáo, người đời thường hay xầm xì là hai đứa không cha không mẹ, rồi dặn dò con mình không nên chơi cùng. Trẻ con không phải là độc địa, nhưng những lời nói vô ý của chúng cũng đủ để gây nên tổn thương sâu sắc về mặt tinh thần cho hai nhóc tì.

Đỉnh điểm của sự việc là vào hôm họp phụ huynh. Dongwoon bị giành mất đồ chơi, đâm ra khóc nhè. Yoseob từ bé vốn thích làm anh hùng, liền chạy ra đòi lại công bằng. Không ngờ, mẹ của đứa nhóc cướp đồ chơi đó lại không những không khuyên can con mình, còn quát hai nhóc là ‘đồ mồ côi, không cha không mẹ, vô giáo dục’. Đang lúc ấm ức mà không làm được gì, thì đột nhiên Huynseung chạy lại, vênh mặt lên, tự nhận mình là ‘umma’ của hai đứa, kéo theo cả Doojoon là ‘appa’.

Từ đó Yoseob và Dongwoon cũng theo thế mà gọi hai đó. Riết rồi cũng quen, nó trở thành một cách xưng hô bình thường.

Về Dongwoon, tên này bằng tuổi cậu, nhưng lại kém hơn mấy tháng, nên gọi cậu là ‘hyung’. Đến giờ Yoseob cũng không hiểu sao tên đó mới có mười tuổi mà mặt già khú như tiên đế, còn cậu nghiễm nhiên hơn vài tháng lại nhìn như nhóc tì hai tuổi.

Dongwoon tính tình hiền lành, dễ dụ, bảo gì cũng nghe, nhưng biến thái không chịu nổi. Ngày trước, hắn thường xuyên kiếm cớ lạnh, rồi đau lưng, rồi sợ để được ôm cậu. Hồi gần đây thì trắng trợn tuyên bố cậu đáng yêu, cậu dễ thương rồi thản nhiên sấn đến không thèm hỏi ý kiến khổ chủ.

Mà năm lần, bảy lượt cậu đập hắn bán sống bán chết mà hắn không chừa, vẫn ngựa quen đường cũ. Xét cho cùng, Yoseob đành chịu thua. Dần dần bị hắn ôm còn thấy thích thích, không ôm là thấy thiếu thiếu mà không sao dám thừa nhận.

Nghĩ đến đây, Yoseob thở dài bước ra khỏi phòng tắm.

Bước ra ngoài là một khung cảnh siêu tĩnh lặng. Không thấy Doojoon hay Huynseung đâu, chỉ có Dongwoon đang lúi húi ở trong bếp.

“Appa Doojoonie với umma Seunggie đâu?!”, cậu cất tiếng hỏi, đi thẳng vào bếp.

“Ah, umma bảo có việc đột xuất ở công ty nên appa chở đi rồi!”, Dongwoon chẳng hề đưa mắt nhìn Yoseob, chỉ chăm chăm khuấy cái nồi súp đặc, “Hyung, nếm thử nó đi!”, anh múc một thìa nhỏ, đưa về phía Yoseob.

Yoseob thổi nhẹ qua nó, rồi húp. Cậu liếm môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hơi thiếu muối!”

“Ok, để em cho thêm! Hyung xếp đồ ra hộp cơm đi, tẹo nữa appa về lấy đấy!”. Dongwoon gật gù, chỉ tay vào mấy hộp cơm còn ướt nước.

Yoseob lấy khăn, lau sạch nước, rồi từ từ xếp đồ ăn vào.

Buổi sáng diễn ra thật nhẹ nhàng, êm ái. Lúc hai người chuẩn bị đồ ăn xong thì cũng vừa vặn lúc Doojoon trở về. Yoseob và Dongwoon dọn dẹp qua mấy thứ để Doojoon đi làm. Sau đó cả hai cùng đến trường.

**********

Trường cấp ba tư thục Cube.

Đây vốn nổi tiếng là trường giành cho con nhà giàu, có đủ các cấp học từ mẫu giáo đến đại học. Hầu hết học sinh trong trường đều là con ông cháu cha, không xuất hiện trên báo thì cũng là ti vi.

Tiếng tăm dù có được thổi phồng, nhưng luôn đi liền với thực tế.

Mặc dù mỗi ngày đều đến trường, nhưng Yoseob vẫn không thể không sững lại trước cái cổng trường. Cổng lớn, làm bằng kim loại bọc titan. Biển hiệu trường thì đề mấy chữ to tổ cụ, sáng loáng, nom rất hoành tráng: ‘Trường cấp ba Cube’. Nó cứ lấp lánh như được đeo thêm đèn neon.

Yoseob và Dongwoon đều là học sinh đạt học bổng. Mặc dù không muốn theo học ở đây, nhưng vì kinh tế gia đình, cả hai đành chấp nhận thành ‘vịt bầu bơi cùng thiên nga’. Nhưng giữa cậu và hắn, vẫn có khác nhau một trời một vực.

Dongwoon mặt mũi đẹp trai, sáng sủa, lại có vẻ chín chắn hơn người nên rất được con gái hâm mộ. Yoseob không phải ham hố gì, cơ mà số cậu nó đen đủ đường (Đen như đít nồi!).

Trái với Dongwoon, Yoseob lại dễ thương như đứa trẻ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vượt xa cả trăm đứa con gái, thế nên lại sinh thêm mấy cái đuôi ‘bị gay’ theo đuổi, làm cậu phiền hết mức.

“Chúa ơi, dù con không được gái theo thì cũng đâu nhất thiết phải là trai theo!?”. Yoseob tự nhủ.

“Yang Yoseobbbbbb!!!!!!”

Đang ngơ ngẩn giữa trời mây đất hỡi thì đột nhiên cả lưng Yoseob bị đập đến huỵch một cái, còn kèm theo tiếng gọi the thé.

Yoseob xoa xoa cái lưng bị đánh cho ê ẩm, nhăn nhó nói: “Hyuna, bà muốn giết người à?!”

“Ông đó!! Ông mới là tên giết người!!!”, Hyuna hét lên như muốn cho cả thế giới nghe, “Ông có còn là bạn bè tôi không vậy?!!”

“Hả?!”, Yoseob ngẩn người ra, không hiểu nữ nhân trước mắt mình đang nói cái gì.

“Ông thật là quá đáng à…”. Đột nhiên Hyuna ngồi phịch xuống đất, òa khóc như đứa trẻ lạc mất mẹ khiến Yoseob càng trở nên khó xử. “Quá đáng lắm à!!!”

“Sao vậy?! Đã xảy ra chuyện gì à?”, cậu ngồi xuống bên cạnh, đau khổ hỏi. Học sinh trong trường đi qua ai cũng nhìn cậu với ánh mắt không hài lòng. Nhiều người còn chép miệng, khiến cậu khó xử hơn.

Hyuna nức nở: “Hôm qua, tôi bị người ta cướp mất bồ…ngay trong…ngày…sinh n…nhật. Ông có biết tôi đau khổ lắm không?! Tôi chợt…nhớ…đến món quà sinh nhật mà…mà ông nói là…ông phải dùng đến nửa tháng lương làm thêm…để mua…Tôi đã nghĩ rốt cục là chỉ…có ông…quan tâm đến tôi!”

Yoseob gật gù, kiên nhẫn nghe hết mấy tiếng nức nở của Hyuna: “Ờ đúng, cái váy đầm của Prada!!”

“Prada cái đầu ông ý!!!”, Hyuna đột nhiên gào lên, “Ông tặng tôi cái sịp hoa hòe như thằn lằn bảy màu thế này mà còn chối trắng trợn thế hả?!”. Vừa nói cô vừa ném vào mặt cậu một mảnh vải.

Yoseob cầm cái mảnh vải lên, trợn tròn mắt, á khẩu không nói được câu gì.

“Cái này…tôi…”. Thôi chết! Đây là cái quần hoa mà hôm trước Doojoon khoe là mua được ngoài chợ. Anh chàng vốn định dùng nó để gây ấn tượng với Huynseung. Nào ngờ tối hôm trước, Yoseob bọc quà để đem cho Hyuna lại vô tình lấy nhầm.

“Tôi nhầm!”, cậu nuốt nước bọt, nói nốt câu ban nãy.

“Quà mà cũng nhầm được sao!?”

“Cái váy bà thích, đúng là tôi có mua thật! Nhưng mà lúc gói quà, không hiểu sao lại nhầm!”, Yoseob gãi đầu thanh minh. Họa có điên mới tin được những gì cậu nói, vì đến cậu cũng còn chẳng tin nổi nó.

“Ông đừng có chém gió nữa đi…”, Hyuna còn khóc lớn hơn trước, giống như đứa trẻ ăn vạ hơn là lạc mẹ, “Ông quá đáng lắm, không biết đâu!!!”

“Tôi không có chém…”, Yoseob khổ sở nói, “Không tin thì chiều nay bà đến nhà tôi, tôi lấy đưa bà ngay!!”

“Thật chứ?!”, Hyuna nín khóc, đôi mắt dè chừng nhìn Yoseob đầy nghi hoặc.

“Ờ!!”

“Yay, cuối cùng tôi cũng được đến nhà ông rồi!!!”. Đột nhiên Hyuna hét tướng lên, giơ hết hai tay lên trời, nụ cười ngoác đến tận mang tai.

Lúc này đây, Yoseob mới biết mình bị mắc lỡm. Hóa ra con nhỏ Hyuna này lợi dụng vụ nhầm lẫn quà cáp của cậu, rồi buộc cậu phải dẫn nó đến nhà. Nhỏ kì kèo vụ đến thăm nhà Yoseob từ lâu lắm rồi, nhưng mà khổ nỗi cậu nhất quyết không cho.

Yoseob không ngại vì gia cảnh nhà mình, ngược lại là tự hào (nhà toàn zai đẹp), mà vì Hyunseung đặt lệnh cấm con gái đến nhà, một điều vô cùng quái lạ. Không hề cấm đoán cậu hay Dongwoon yêu người khác giới, cộng thêm việc hai người đó (Doojoon và Hyunseung) yêu nhau thắm thiết, như sông với núi, nhưng lại không cho gái đến nhà. Người phụ nữ duy nhất mà được bước vào nhà cậu từ trước đến nay chỉ có bà chủ nhà (đến để thu tiền).

Yoseob thắc mắc điều này lâu lắm rồi. Dẫu vậy, umma Sên mà đã đặt lệnh gì, thì phải tuyệt nhiên nghe theo, cấm thắc mắc.

Mà tại sao cậu lại ngu đến mức độ nhầm quà được chứ nhỉ?!

Đang mải suy ngẫm, đột nhiên phía sau Yoseob vang lên một âm thanh long trời lở đất.

Là tiếng hét của lũ con gái.

Yoseob quay đầu lại, thì nhìn thấy Dongwoon quần áo thì xộc xệch, mặt mũi méo xẹo đang chân thấp chân cao đi về phía cậu.

“Cậu bị sao vậy?!”, Hyuna làm bộ mặt khó coi, hỏi han Dongwoon.

Dongwoon nhún vai, khổ sở nói: “Bị té!!” (Té mà cũng có gái hét thay!)

“Đi đứng kiểu gì mà té!?”, Yoseob bĩu môi, chép miệng nhìn.

“Té thôi, chẳng biết tại sao té!”

“Chán chú mày!!”

Yoseob lắc đầu ngao ngán. Nói rồi, cả ba cùng lững thững đi về lớp.

**********

Một ngày học nặng nề và nhàm chán trôi qua…

Tiếng chuông tan học vang lên chói tai. Tất cả học sinh đều đứng dậy, nhanh chóng thu dọn sách vở ra về, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Hầu hết nội dung đều là về những thứ mà Yoseob chẳng bao giờ có thể nói về nó.

Mà chưa kể, ngay bây giờ trong đầu cậu bây giờ còn có cục nở to tổ cụ ‘Hyuna’.

Hay là cứ trốn biệt tích đi rồi mai đưa nó quà là hết nợ? Umma Seungie mà đánh thì đau lắm, mặc dù cậu chưa nếm qua, nhưng cứ lấy appa Joonie ra làm bài học là đủ biết rồi.

Nghĩ đến đây, Yoseob ném hết toàn bộ sách vở vào ba lô, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi lớp. Lớp Hyuna ở khá xa, mà nhỏ này cũng không có nhanh nhẹn lắm, chắc là sẽ thoát thôi.

Yoseob thò đầu ra khỏi cửa lớp, nhìn ngó xung quanh, bộ dạng trông không khác gì tên ăn trộm. Quả nhiên, Hyuna chưa có đến. Cậu đắc ý đi tiếp.

“E hèm!!”

Yoseob giật thót tim, mặt xanh lét như đít nhái, quay đầu lại nhìn.

“Seobie, đi đâu vậy?!”

Hyuna tựa người vào cửa lớp, khoanh tay trước ngực, mỉm cười vô cùng dễ thương.

“Đi đón bà!!”, Yoseob gượng gạo cười như thằng ngố.

Hyuna cười tít cả mắt lại, khóe môi hơi giật giật.

“Tôi tưởng lớp tôi ở hướng ngược lại!”

 “Tôi định đi wc trước…”

“Chứ không phải ông định chuồn về à?!”

“Tôi nào có…”

Rồi cậu cũng nhìn nữ nhân trước mặt, cười híp mắt lại.

Và thế là cả hành lang không một bóng người, vang lên một tiếng hét thảm thiết, có phần khoa trương.

“Đau quá, Hyuna, bỏ tôi ra được rồi đó!!!”, Yoseob nước mắt nước mũi chảy tòng tòng, van vỉ.

“Yang Yoseob!! Ông có còn coi tôi là bạn không vậy?!”, Hyuna rít qua từng kẽ răng, “May mà hôm nay tôi liệu trước, chạy qua lớp ông phục kích sẵn, chứ không thì…”

“Được rồi, được rồi, tôi sai…Bà bỏ tai tôi ra được rồi đấy!!”

Hyuna siết chặt tay một cái rồi mới thả ra. Tai Yoseob đỏ lừ, bỏng rát. Cậu nhăn nhó xoa hai tai mình rồi cằn nhằn: “May cho bà, tôi có chủ trương không đánh con gái!!”

Bỏ qua câu nói xéo của Yoseob, cô thản nhiên kéo cậu đi tiếp.

“Hyuna à, đi cầu thang thì đi chậm lại chút coi!! Đằng nào bà bắt được tôi rồi, tôi cũng đâu trốn được!”, Yoseob nhẹ nhàng nói khi Hyuna dốc sức kéo cậu đi.

Cô nàng dường như chẳng thèm nghe cậu nói, cứ tiếp tục kéo cậu đi. Ánh mắt mang vẻ giận dỗi, thậm chí môi còn hơi chu ra. Nhìn kĩ còn thấy khóe mắt hơi ươn ướt.

Yoseob chép miệng thở dài. Hyuna như thế này tức là đang tự ái rồi. Cũng phải thôi, nhỏ đã rất háo hức được đến chơi nhà cậu, nhưng năm lần bảy lượt cậu đều tìm cách trốn. Nhỏ là con gái, lại cũng thuộc gia đình khá giả, sĩ diện cao ngất ngưởng, bị từ chối như thế hẳn là có khó chịu.

Tính Hyuna đôi lúc không thuận mắt người ta cho lắm, đặc biệt là dưới mắt nhìn của đám con gái. Nhỏ rất ít bạn. Thế nên, có thể nói cậu là bạn thân nhất của nhỏ.

Nghĩ đến đây, Yoseob chắp hai tay vào, ngẩng đầu lên trời, thì thầm: “Chúa ơi, làm ơn hãy phù hộ cho con sống qua ngày hôm nay!”

*Bộp*

Vai Yoseob va mạnh vào một người. Hyuna cũng ngừng kéo, quay lại nhìn xem cậu va vào ai.

Nam nhân trước mặt hai người quả là đẹp trai, quý phái khác thường. Mái tóc ánh màu tím than cùng dáng người cao lớn, cùng với chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc trông rất phong trần. Đặc biệt là đôi mắt của hắn. Nó màu đen, trong suốt như pha lê, nhưng lại rất sắc lạnh. Đôi mắt đó như đưa người ta đến một thế giới kì ảo, đầy đam mê, tà mị khiến người ta phải run sợ trước những khoái lạc của bản thân.

Hắn đẹp một cách kì lạ, giống như một loài ma cà rồng thuần chủng đến từ bóng đêm.

“Xin lỗi!”, Yoseob cúi đầu nói.

Hắn không nói, không rằng, chỉ đưa mắt lườm cậu một cái. Sau cùng, hắn quay lưng bỏ đi, không quên đưa tay phủi phủi vai áo mình.

Nhìn hành động của hắn, Yoseob cũng không lấy làm khó chịu. Hiện tượng này cậu nghĩ không thiếu trong cái trường con nhà giàu này, nên cứ kệ đi cho lành.

“Bà không định đi tiếp à?!”, Yoseob thấy Hyuna cứ ngẩn người ra, liền đánh động hỏi một câu. Đừng có nói là thấy nam nhân kia đẹp trai quá nên hồn lìa khỏi xác rồi chứ.

“À, ừm…”, Hyuna giật mình, cô gật gù rồi kéo cậu đi.

Phải đến nửa ngày trời, Hyuna mới chịu nói một câu:

“Có cần qua đón Dongwoon không?”

“Không, lớp nó hôm nay tan sớm một tiết nên về trước rồi!”, Yoseob lắc đầu.

“Vậy thì đi nhanh lên! Bà nội tôi còn đi nhanh hơn ông đấy!!!”, Hyuna như lấy lại vẻ hào hứng, ra sức kéo cậu mạnh hơn.

“Rồi, rồi!!”

Và cậu hoàn toàn quên luôn chuyện vừa xảy ra ở cầu thang.

**********

“Woa, nhà cậu đây á?!”, Hyuna trầm trồ kinh ngạc, “Dễ thương quá! Bằng cái nhà tắm nhà tôi!”

Yoseob nhướng mày, đưa mắt do thám nhà trước xem Hyunseung hay Doojoon về chưa. Chỉ cần một trong hai người này có ở nhà là cậu lãnh đủ.

Không thấy tiếng nói âu yếm của Doojoon với Hyunseung – dấu hiệu này là tốt hay xấu đây?

“Yoseob à, ông cởi giầy xong phải xếp gọn vào chứ?!”, Hyuna nhíu mày khi thấy đôi giày của cậu vứt lung tung, mỗi chỗ một chiếc. Cô cầm lấy nó, đặt gọn lại trên chiếc giá nhựa be bé, rồi cũng tự đặt giầy của mình lên cạnh giầy của cậu.

“Seobie về rồi à?”, đột nhiên từ bếp vọng ra một tiếng nói khiến Yoseob tái mặt lại.

Không phải chứ? Gặp thẳng Tử thần à?

Quả không sai, cậu quay đầu lại, thì thấy Hyunseung từ bếp tiến ra, còn đang đeo chiếc tạp dề màu trắng. Anh nói tiếp: “Về rồi thì đi tắm đi, còn ăn cơm!”

Yoseob nhìn Hyunseung, cả người run rẩy. Đôi mắt chưa chi đã trực ngấn lên một dòng nước. Đúng lúc cậu đang lúng túng không biết nên làm thế nào thì Hyuna đột nhiên lên tiếng:

“Em chào anh ạ! Em là Hyuna, bạn của Seobbie, anh là anh trai cậu ấy ạ?!”

Hyunseung nghe có tiếng con gái, ngay lập tức mở trừng mắt, nhìn Yoseob. Yoseob sợ đến đỉnh điểm, mặt xám ngoét lại, run run mấp máy môi: “Con xin lỗi, con vì bất đắc dĩ thôi…”

Cậu nhắm chặt mắt, không biết Hyunseung sẽ làm gì…

Nào ngờ, Hyunseung ngay lập tức chỉnh lại thái độ, quay qua nhìn Hyuna, giọng nói manh chút âm điệu dò xét, đôi mắt nheo nheo lại, hai tay khoanh trước ngực.

“Tôi là mẹ thằng bé!”

Câu nói của anh khiến Hyuna không khỏi mắt chữ A, mồm chữ O. Không đợi cô có thêm hành động gì, anh hất đầu về phía Yoseob, giọng nói có phần kì lạ: “Yoseob, còn không ra giới thiệu bạn con với umma, đứng đó làm gì?!”

“Dạ!”, Yoseob đang sợ mất mật, lại không hiểu Hyunseung có ý gì. Hyuna không phải đã tự giới thiệu rồi sao? Dẫu vậy, cậu cũng lẽo đẽo chạy lại theo lời Hyunseung (Hổ báo thế, không nghe để có mà chết!!!).

“Umma, đây là bạn học của con, Hyuna!”, cậu nói, đưa tay hướng về Hyuna, mắt nhìn Hyunseung, cố dò xem anh đang nghĩ gì.

“Hyuna, đây là mẹ tớ, Hyunseunggie!”, rồi cậu lại nói với Hyuna.

Hyuna lúc này đã kịp chỉnh lại tư thế. Cô tươi cười rất tự nhiên, nói với vẻ kính cẩn như cô đã được dạy ở nhà: “Dạ, thưa bác, hôm nay con đến nhà chơi, mong bác bỏ qua cho sự đột ngột không báo trước của con!”

“À, cũng có sao đâu! Tôi chỉ hơi bất ngờ, vì Yoseob nhà chúng tôi chưa bao giờ đem bạn bè về đây, đặc biệt là con gái, nên…”. Hyunseung cố tình kéo dài giọng, trước đó cũng không quên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net