CHƯƠNG 10 - MÓN QUÀ ĐẶC BIỆT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng vẻ say rượu của Tùy Ngọc đột nhiên trở thành đáng yêu đối với hắn, tâm trạng cởi mở lại thay đổi thái độ nhiều đến thế, cả bầu má hai bên dần ửng đỏ thật khiến người ta cảm thấy dao động.

"Đây là gì vậy?"

Tuấn Khải bỗng chốc chuyển sự chú ý của mình đến hộp quà trên tay cậu, vội thắc mắc.

"À, đây là quà sinh nhật cho..."

Tùy Ngọc vui vẻ đưa món quà ra trước mặt, chợt khựng lại, đại não truyền đến hình ảnh những món quà đắt tiền hắn vừa nhận được ban rồi, bản thân lại dáy lên sự xấu hổ, liền thu tay lại.

"Không, không có gì."

"Quà cho ta?"

Tuấn Khải tuyệt nhiên không dễ dàng bỏ qua, trên gương mặt biểu lộ rõ sự háo hức.

Tùy Ngọc nhất quyết không đưa ra, giấu nhẹm vào phía sau lưng, không ngừng lắc mạnh đầu, hắn vì điệu bộ trước mặt làm cho hứng thú, chỉ vài ba thao tác đơn giản, đã dễ dàng chiếm được vật phẩm trên tay.

Món quà được gỡ ra nhanh chóng, trên gương mặt hắn không có chút cảm xúc nào đáng lo ngại, là hoàn toàn trống rỗng, khiến cậu chỉ biết im lặng chờ phản ứng.

"Không đùa chứ, là quà sinh nhật hay quà giáng sinh đây, khăn quàng cổ?"

Tuấn Khải tỏ ra chút khó hiểu, tông giọng kèm theo sự bỡn cợt.

"Là do em không biết nên tặng gì cho ngài, vốn dĩ ngài chẳng thiếu thứ gì cả..."

Tùy Ngọc bĩu môi, gương mặt tỏ ra không chút hài lòng với phản ứng của người kia, tông giọng có chút khó chịu.

"Không nhận thì trả em!"

Tùy Ngọc vươn tay, toan tính lấy lại khăn quàng cổ trên tay hắn, điều này vốn không dễ dàng, hắn nhanh chóng đưa lên cao, kịp thời né tránh, khẽ nhếch môi.

"Ta có bảo không nhận sao?"

Tùy Ngọc cảm thấy trong lòng dịu đi đôi phần, khi trông thấy người đối diện không ngừng chăm chú đến món quà của mình, lại đột nhiên cười lên như thế, chỉ là món quà ít tiền thôi, có cần vui như vậy không?

"Nhị thiếu gia, phu nhân bảo người nên cùng đại thiếu gia đi chào hỏi những vị khách quý ạ."

Quản gia Hong từ dòng người đông đúc xuất hiện, cúi đầu kính cẩn trước hắn.

"Ta không có hứng, một mình Thiên Tỉ là được rồi."

Tuấn Khải xua tay, hai hàng lông mày di chuyển gần nhau tỏ vẻ khó chịu khi đột nhiên bị phá rối tâm trạng đang tốt như thế, đồng thời nắm lấy cổ tay Tùy Ngọc miễn cưỡng kéo đi.

"Tùy Ngọc, ngươi say rồi, về phòng nghỉ đi."

"Em chưa say, còn muốn uống nữa, muốn uống nữa!"

*

Tuấn Khải đưa Tùy Ngọc rời khỏi bữa tiệc đông đúc ồn ào, tuy xung quanh đều là cảnh tưởng xa hoa, những thứ này vốn không thuộc về cậu, càng khiến hắn trở nên cảm thấy nhàm chán.

Hắn yêu sự giản dị, như cậu vậy.

Cả hai đứng trước cửa phòng Thiên Tỉ, hắn là đang có ý tốt muốn đưa Tùy Ngọc về phòng nghỉ ngơi.

"Em muốn uống nữa."

Tùy Ngọc từ nãy đến giờ không ngừng lải nhải chỉ một câu duy nhất, còn không biết bản thân đã say sao?

"Vào nghỉ ngơi đi, ngươi nghĩ mình còn uống được?"

Tuấn Khải đẩy nhẹ đầu đối phương, ra vẻ trách cứ.

"Uống được, đương nhiên uống được!"

Tùy Ngọc hét thật to, tâm trạng dường như đang trên đà cao của sự hưng phấn. Tuấn Khải ngẫm suy một lúc, nhìn dáng vẻ của người ta lại không đành lòng từ chối.

"Được thôi, vậy chúng ta cùng uống."

*

"Nào!"

Tuấn Khải rót đầy hai ly thủy tinh trước mặt, đồng thời cả hai cùng nâng ly, tâm trạng hiện tại đều trên đà phấn khích.

30 phút trôi qua~

Tùy Ngọc tửu lượng cũng không xoàng, nốc hết ly này đến ly khác, khiến người đối diện được một phen kinh ngạc, đến khi cơn say tiếp tục lấn áp, cậu chất giọng bè nhè than thở.

"Đại thiếu gia...đôi lúc rất vô lý, thật khiến người ta...nói không nên lời..."

Tuấn Khải vì chủ đề vừa được khơi gợi mà vô thức cảm thấy hứng thú, liền tò mò.

"Sao?"

Tùy Ngọc mặc nhiên bị cơn say chi phối, những lời lúc tỉnh táo không đủ can đảm nói ra, luôn ôm trong bụng thì hôm nay đã được dịp phát ra hết.

"Này nhé, vài ngày trước...em đang chuẩn bị đi tắm thì...đại thiếu gia đột ngột đi vào...chạm vào nước trên bồn rồi nghiêm giọng nói..."

Tùy Ngọc chỉnh chu lại tư thế ngồi, ho lên vài tiếng nhỏ đệm trước, để bắt đầu công cuộc giả giọng đại thiếu gia.

"Tùy Ngọc, em không thể...phân biệt được nhiệt độ nóng lạnh sao..."

Tuấn Khải vì điệu bộ bắt chước của Tùy Ngọc mà cười phá lên.

"Ngài nghĩ xem...ai mà không phân biệt được nhiệt độ nóng lạnh của nước chứ...là do em muốn tắm nước lạnh...vậy mà đại thiếu gia lại nghĩ rằng...em tưởng nhiệt độ như thế là nước nóng...có vô lý không?"

"Đúng là ngớ ngẩn, hahaha."

40 phút trôi qua~

"Nữa nhé, trước khi ăn một thứ gì đó...em đều sẽ rửa tay, vậy mà khi em rửa xong...đại thiếu gia lại hỏi...Tùy Ngọc...em rửa tay rồi sao, sau đó đến gần em...đưa tay em lên ngửi mùi xà phòng để xác nhận...vô lý không cơ chứ?"

Tuấn Khải sau khi nghe được rất nhiều lời than vãn hiếm hoi đến từ Tùy Ngọc, đã không ngừng ôm bụng cười, như kẻ điên vậy.

"Ngay cả việc nhỏ nhặt như thế mà tên đó cũng không tin tưởng ngươi, hahaha."

"Là vì đại thiếu gia thích sạch sẽ..."

"Phải phải, tên đó mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, hahaha."

"Đúng thật là đại thiếu gia...rất nhiều cái vô lý...khiến người ta không thể nói nên lời..."

Tùy Ngọc bĩu môi, thoáng chút buồn chán.

"Ta còn tưởng, Thiên Tỉ trong mắt ngươi hoàn hảo đến mức không một lời chê bai chứ?"

"Có ai là hoàn hảo hết đâu...ngoài những điều ấy thì Thiên Tỉ vẫn là số một."

Tùy Ngọc đưa ngón cái lên khẳng định, khiến cho người đối diện bỗng trùng mặt xuống.

"Được rồi, vậy còn ta, có điều gì ở ta khiến ngươi bất mãn không?"

Tuấn Khải nghiêm giọng, chăm chú nhìn cậu dò xét.

"Nhắc đến nhị thiếu gia...thì em chỉ muốn đánh đòn thôi..."

"Hả?"

"Nghe này, những chuyện của nhị thiếu gia...khiến em không hài lòng...có mà kể đến sáng cũng không hết nhá!"

Tùy Ngọc hơi lớn tiếng, dùng rượu để làm càn sao, lại to gan như vậy?

"Vậy sao, ngươi nói thử xem?"

Tuấn Khải lập tức tò mò, dịch chuyển mặt gần hơn nữa, hoàn toàn tập trung. Tùy Ngọc toan tính nói gì đó, nhưng đột nhiên im bặt, nét mặt dịu xuống đôi phần, làn môi phớt hồng khẽ thốt lên.

"Hm...Tuấn Khải...nhìn kỹ anh cũng đẹp trai lắm chứ..."

Tuấn Khải vì lời nói của đối phương làm cho bất ngờ, đứng hình vài giây rồi thở dài.

"Chuyện này cần ngươi nói sao?"

Tùy Ngọc lắc mạnh đầu, cho qua đi những hình ảnh đang khiến tâm trí trở nên hỗn loạn, là do say nên cậu mới tùy tiện nói như thế, không được dao động, không được dao động.

"Này...'

Đột nhiên Tùy Ngọc ngã xuống bàn ngủ ngon lành, hắn đưa tay lay mạnh cậu. Thật mất hứng, đang nói dang dở cơ mà?

"Mau dậy đi, ngươi còn chưa nói xong, ta trông mắt ngươi rốt cuộc là như thế nào hả?"

Tuấn Khải đành bất lực, khi cơn say đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể, trời có sập cũng không thể thức dậy, chứ đừng nói chỉ những cú lay nhẹ nhàng như thế.

Tuấn Khải cúi người, ôm trọn chàng trai bé nhỏ say giấc trong vòng tay, chạm vào rồi mới nhận ra, con người này tại sao lại gầy như vậy. Hắn ngắm nhìn cậu một lúc, bỗng thấy xót xa, di chuyển đến chiếc giường lớn đặt giữa trung tâm, nhẹ nhàng đến mức người ngoài nhìn thấy sẽ lầm tưởng rằng hắn đang ấp ôm một tiểu thiên thần nhỏ mỏng manh yếu ớt.

Đặt cả cơ thể rệu rã như cọng bún xuống giường, kéo chăn qua ngực, tiếng thở đều đều của cậu khiến tâm trí hắn trở nên rối bời, hắn lắc mạnh đầu, hòng cho qua đi những nghĩ suy không đúng đắn vừa xuất hiện ngay thời khắc hiện tại.

Nhanh chóng dợm chân rời khỏi, trái tim níu kéo lấy hành động, bất chợt khựng lại, chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt người say giấc. Vài giây suy nghĩ trước khi phủ lên làn môi phớt hồng ấy một nụ hôn, khoảnh khắc hiếm hoi hắn đã tự cho phép bản thân mình tư cách để cảm nhận, da chạm da đơn thuần như vậy lại khiến luồng điện cao áp nào đó chạy dọc các thớ thịt, thổn thức không yên.

Có lẽ hắn ở hiện tại phần tỉnh táo chỉ còn ngự lại chút ít, đành dễ dàng tuân theo điều khiển của trái tim, hành động lén lút như một kẻ hèn nhát, Vương Tuấn Khải, điên mất rồi.

Tuấn Khải luyến tiếc rời khỏi nụ hôn như mật ngọt câu dẫn, trấn tĩnh lại bản thân, chỉ một chút nữa thôi, cảm giác yêu thương ăn sâu vào cơ thể hắn sẽ bộc lộ tham lam mặc cho bàn tay hư hỏng di chuyển khắp nơi, ôm lấy lòng ngực trái, nơi này đang đập từng nhịp rất mạnh, cứ như con bệnh mang trong mình căn bệnh nan y không hứa hẹn ngày chữa khỏi, vừa đau lại vừa hạnh phúc...

Vào khoảnh khắc môi chạm môi, Tuấn Khải thừa hiểu rõ, tình cảm mình dành cho Tùy Ngọc không còn đơn thuần là tình anh em, hay bạn bè như đã từng ngộ nhận trước đó, là cảm giác muốn xâm chiếm, muốn sở hữu, thứ tình yêu này người đời thường dùng hai từ để nói đến nó, chính là "đau khổ".

Hãy xem như đây là món quà đặc biệt Tùy Ngọc đã tặng Tuấn Khải vào tuổi 18, tuy rằng chỉ một người biết.

À không, phía bên ngoài cửa, dường như vừa có ai đó đi qua.

*

Sau bữa tiệc sinh nhật tốn kém xa hoa, từ hàng hiệu đến siêu xe đắt tiền, mọi thứ đều không đủ công lực để khiến hắn thay đổi bất cứ thứ gì, những cô hầu gái chỉ cảm thấy kì lạ với sở thích mới mẽ của nhị thiếu gia, tất cả mọi người đều tự hỏi, rốt cuộc thú chơi này là gì?

Khăn quàng cổ mà cũng đóng khung treo lên tường sao?

*

"Phu nhân, người đang lo lắng về Đại Thanh sao?"

Quản gia Hong vừa bước vào phòng làm việc của phu nhân, cúi đầu kính cẩn.

"Phải, ta vẫn đang suy nghĩ xem nên cho ai đến Đại Thanh lo liệu..."

Phu nhân ảo não mỏi mệt dựa lưng vào chiếc ghế đen êm ái, chợt thở dài.

[Đại Thanh là thành phố đối lập vị trí với Trung Đông, vô cùng xa, mất hai ngày trời để di chuyển bằng xe bốn bánh.]

Phía bên ngoài Thiên Tỉ đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của phu nhân và quản gia Hong, liền đẩy cửa bước vào.

"Phu nhân, con muốn đến Đại Thanh, mong người cho phép."

Thiên Tỉ cúi nhẹ đầu, mong chờ một lời chấp thuận.

"Con chắc chứ?"

Phu nhân nét mặt thoáng chút kinh ngạc, trước giờ tập đoàn cùng những công việc tại Đại Thanh đều do một tay chú tư lo liệu, vì gần đây sức khỏe đã suy yếu trầm trọng dẫn đến nhập viện điều trị, mọi thứ tại Đại Thanh cứ như rơi vào tình trạng rắn không đầu, hỗn loạn vô cùng, lão gia cũng vì lo quá nhiều việc tại Trung Đông, về phần Đại Thanh càng không có kế hoạch, mặc cho phu nhân tùy ý quyết định vị trí cai quản.

"Vâng, con hứa sẽ làm thật tốt mọi chuyện."

Phu nhân ngẫm suy một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, ngoài đại thiếu gia này ra, liệu còn ai đáng tin tưởng và đầy tiềm năng để cai quản mọi việc như thế. Thiên Tỉ từ lâu đã được vào tập đoàn gia đình theo lão gia học việc, cho nên đều có thể tự tin dễ dàng ứng phó.

Feedback, please!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net