CHƯƠNG 21 - KẾT HÔN?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dứt lời, Tuấn Khải quay lưng bước đi, dõi theo bóng lưng cô độc ấy từng chút một rời khỏi, trong lòng lại cuộn lên sự xót xa, chua chát...

*

Thiên Tỉ vào phòng Tuấn Khải kêu gọi hắn ra ngoài dùng bữa sáng, nhưng người thì chẳng thấy đâu, khó hiểu đi tìm kiếm, thì nhận được câu trả lời của những cô hầu gái trong nhà rằng từ sáng sớm hắn đã rời khỏi đây rồi.

Bước ra ngoài, trông thấy Tùy Ngọc cùng bản vẽ dang dở.

"Tuấn Khải không phải sẽ nói ở lại đây hai ngày sao, chưa gì đã rời khỏi rồi?"

Tùy Ngọc không hồi đáp, chỉ lặng lặng cúi mặt, cố định ánh mắt dưới nền đất mông lung. Thiên Tỉ tiến gần hơn, quan sát khuôn mặt của cậu.

"Tùy Ngọc...em khóc sao?"

Thiên Tỉ sửng sốt, đã rất lâu rồi chưa từng trông thấy giọt nước mắt nào từ cậu kể từ khi còn là một đứa trẻ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện động trời gì lại khiến cậu lâm vào tình cảnh bi đát như thế?

"Tùy Ngọc, em sao vậy..."

Tùy Ngọc nhanh chóng gạt đi nước mắt còn vương trên mi, hít sâu vài cái, lấy lại vẻ điềm tĩnh ban đầu.

"Em không...chỉ là...hạt bụi vào mắt thôi..."

Lời nói dối lập tức được thốt ra, mong rằng cảm xúc của bản thân sẽ không ảnh hưởng đến người khác, bởi vì cậu rất sợ trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.

Vốn dĩ chính cậu cũng không thể hiểu nổi, tại sao bản thân lại rơi nước mắt, và trở nên yếu đuối đến như thế, khi chứng kiến người kiên trì một lòng thành ý vì cậu mà khổ sở, kết quả nhận lại cuối cùng luôn là sự từ chối, nó khiến cậu trở nên áy náy, xót xa, và vô cùng bất lực.

Cậu không hề chán ghét hắn như cách hắn đang cảm nhận, mà là vì sự trung thành tuyệt đối kéo chân cậu ở lại, và không thể thay đổi quyết định.

*

Tuấn Khải trở về Trung Trông khi chỉ mới nghỉ ngơi tại Đại Thanh một ngày, bước vào nhà đã cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai, thở hắc một hơi thật dài, cuộc sống thật sự của hắn, bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Phu nhân gõ cửa vào phòng, đặt lên trên bàn trước mặt hắn một tấm ảnh, ngay cả liếc nhìn một cái hắn cũng không muốn.

"Bảo bối, đây là đại tiểu thư của nhà họ Tôn...con nhìn xem, vừa xinh đẹp lại tốt tính..."

Phu nhân vẫn không ngừng thao thao về một tiểu thư xa lạ nào đấy.

"Phu nhân, có chuyện gì vậy?"

Tuấn Khải nét mặt trở nên cáu kỉnh, khi tâm trạng không ổn định, lại còn bị làm phiền như thế.

"Con đã quên rồi sao, mục đích con trở về Trung Quốc?"

"Làm sao con quên được, con vẫn đang suy nghĩ cách để..."

Phu nhân lập tức cắt ngang lời.

"Không cần nghĩ nữa, để cứu vãn mọi chuyện đang xảy ra tại tập đoàn, vốn chỉ có một cách duy nhất."

Tuấn Khải nhíu mày, bỏ luôn quyển sách trên tay xuống, chờ đợi.

"Đó là tìm một đối tượng xứng tầm để kết hôn, và đó là đại tiểu thư nhà họ Tôn."

"Con không thể..."

Tuấn Khải sửng sốt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng, đối với một người không tình cảm, thậm chí là xa lạ như vậy, hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn.

"Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa, chỉ có Tôn gia mới có thể cứu vãn chúng ta, tin tức người thừa kế tập đoàn vương thị kết hôn với tập đoàn tôn thị sẽ khiến tin đồn về bệnh tình của lão gia lắng xuống, đồng thời sẽ kéo cả cổ phiếu của chúng ta đi lên một tầm cao mới...đó là cách duy nhất, tuyệt đối không còn cách thứ hai...

Phu nhân khẳng định, vẻ mặt chờ mong.

Tuấn Khải im lặng, cảm xúc hiện tại là vô cùng rối bời, chỉ vừa kiên quyết sẽ từ bỏ tình cảm không được hồi đáp sau ngần ấy năm dài đằng đẵng, hiện tại lại phải kết hôn với một người không quen biết, đối với lòng tự trọng mà nói, có phải buồn cười lắm không?

Phu nhân nhận thấy sự lung lay của con trai mình, đồng thời đẩy tấm ảnh gần hơn.

"Con nhìn xem, đây là một đối tượng tốt để kết hôn..."

Được rồi, nếu mọi chuyện đã như thế này, có lẽ cũng là điều tốt mà ông trời đang cố tạo ra để giúp hắn, để hắn có thể nhanh chóng quên đi tình cảm trái luân thường kia, và cũng giúp cho lòng này trở nên thanh thản, kết hôn với một người không tình cảm thì sao chứ, chỉ cần cứu vãn được tình trạng muốn sụp đổ hiện tại của vương gia, hắn đều bằng lòng đánh đổi sự tự do của chính mình, cả cơ thể thân xác, nhưng duy chỉ có trái tim, hẳn đã trở nên băng giá cô độc rồi.

Hắn thừa biết, việc kết hôn của mình chẳng khác nào một cuộc trao đổi không hơn không kém, đôi bên đều được lợi, đó là sự đầu tư khôn ngoan.

Tuấn Khải gật đầu, phu nhân vỡ òa hạnh phúc, sau đó liền sắp xếp một cuộc gặp gỡ cho cả hai.

*

Vào lần gặp gỡ đầu tiên, đại tiểu thư nhà họ Tôn, tên đầy đủ là Tôn Tử Anh, đã mang lòng thương mến đến nhị thiếu gia, đối với cô mà nói, hắn chính là sự hoàn hảo duy nhất, một đối tượng để kết hôn và đắm mình trong tình yêu.

Quan niệm của cô, những người thừa kế tương lai trong giới thượng lưu, đa phần đến với nhau đều chỉ như một cuộc giao dịch không hơn không kém, vì vậy kết hôn rồi mới có tình cảm cũng không còn lạ nữa, cô hoàn toàn hài lòng với đối tượng lần này, sau bao lần từ chối người mà Tôn lão gia đã sắp đặt.

*

"Vâng, con đã đến bệnh viện rồi."

Tuấn Khải trả lời điện thoại, đầu dây bên kia là phu nhân, lão gia vì bệnh tình của mình mà phải nhập viện điều trị.

Trước cửa phòng bệnh, hắn trông thấy ba người đàn ông quen thuộc, vô thức khựng lại, đút vội điện thoại vào túi quần, đứng ở một nơi khuất nghe ngóng.

"Xem ra, bệnh tình của anh hai ngày càng nghiêm trọng."

"Phải, không còn lâu nữa vị trí cao nhất sẽ phải trao quyền..."

"Nhưng mà, đây cũng không phải lúc người của chúng ta dễ dàng tranh giành được..."

"Không sai, thời cơ vẫn chưa đến, anh hai nhất định sẽ trao quyền cho một người khác ngoài ba chúng ta."

"Anh ba, anh nghĩ người đó là ai?"

"Đương nhiên là...nhị thiếu gia rồi."

"Không thể nào, nhị thiếu gia chỉ vừa mới trở về nước, tình hình hiện tại còn không hiểu nỗi, kinh nghiệm dường như bằng không, lại là một tên ăn chơi...tên vô dụng như vậy, lý nào lại..."

"Anh hai đã từng nói, sẽ không bao giờ đưa vị trí cao nhất cho người không cùng dòng máu, ngoài nhị thiếu gia ra, liệu ai còn đủ điều kiện?"

"Anh ba, anh không sai, nhưng mà...anh hai vốn liệu việc như thần, mọi thứ đều được tính toán chu đáo, đương nhiên sản nghiệp của vương gia sẽ hoàn toàn thuộc về đứa con máu mủ, nhưng hiện tại sự khủng hoảng này anh hai vốn không thể lường trước, nguy cấp như vậy, tìm kiếm một người xứng tầm để đứng đầu tạm thời cai quản, người đó chắc chắn chỉ có đại thiếu gia mà thôi!"

"Chú tư, chú nói đúng, đại thiếu gia đã học việc và có khá nhiều kinh nghiệm trong vài năm nay, xem ra..."

"Vì vậy anh ba, trước khi sự việc được quyết định, chúng ta phải ngăn chặn điều này, không thì...khi đại thiếu gia giả lên nắm quyền, ngay cả trở mình chúng ta cũng đừng nghĩ đến!"

"Chú tư, chú nhiều mưu mô như vậy, người thông minh như chú hẳn đã có kế hoạch trong đầu rồi nhỉ?"

"Đương nhiên rồi, sau hai ngày, chúng ta có thể đến Đại Thanh tóm đại thiếu gia rồi..."

"Ý chú là?"

"Đại thiếu gia...sẽ rơi vào tội mưu phản!"

"Bằng cách nào chứ?"

"Xem ra anh ba phải mời tôi đi dùng cơm rồi."

"Chắc chắn, chắc chắn, đi thôi nào, tôi đang rất hứng thú để nghe kế hoạch lần này của chú."

Tiếng cười của ba người đàn ông đầy mưu mô vang xa, họ thỏa mãn với những gì đang nghĩ.

Tuấn Khải vô tình nghe được toàn bộ, họ đang nói rằng, sẽ khiến Thiên Tỉ lâm vào tội mưu phản, tội danh mà lão gia vô cùng căm ghét nhất, trong quá khứ những kẻ phản bội đã nhận án hình phạt tử hình từ chính tay của ông, hai ngày nữa họ sẽ đến Đại Thanh, nếu Thiên Tỉ gặp nguy hiểm, chẳng phải Tùy Ngọc cũng sẽ liên lụy hay sao?

Hắn nhíu mày, đang cố động não để suy nghĩ, rốt cuộc hắn phải làm gì để ngăn chặn chuyện này lại, không phải hắn không biết, ba người đàn ông kia tuy ngoài mặt luôn vui vẻ với lão gia, nhưng trong lòng mang đầy sự uất hận, luôn luôn chực chờ ngày đứng lên đánh bại lão gia.

Nếu có cơ hội, họ chắc chắn không thể bỏ qua, hiện tại chính là cơ hội hiếm hoi, duy nhất, và dễ dàng nhất. Nhưng đối tượng họ dùng để hy sinh lần này, lại chính là Thiên Tỉ.

Rốt cuộc họ làm cách nào để khiến Thiên Tỉ lâm vào trọng tội này, và bằng cách nào họ có thể khiến lão gia tin tưởng người phản bội mình chính là đứa con trai nuôi sau ngần ấy năm dài?

*

"Alo?"

Thiên Tỉ nhận điện thoại.

"Em muốn gặp Tùy Ngọc."

"Đợi một chút."

Tùy Ngọc nhanh chóng nhận điện thoại từ đại thiếu gia, nhưng vẫn ngập ngừng không đưa lên tai nghe, sau cuộc trò chuyện không mấy tốt đẹp trước kia, khiến cậu trở nên bối rối khi phải đối mặt.

"Alo...nhị thiếu gia..."

Tùy Ngọc bẽn lẽn.

"Ngươi đến Trung Đông một chuyến đi."

"Vì sao ạ?"

Tùy Ngọc khá bất ngờ.

"Ta có chuyện cần nói với ngươi, nhưng cần ngươi trực tiếp đến gặp mặt."

"Nhưng mà...chúng ta không thể nói qua điện thoại sao?"

"Không thể, hãy xem như đây là lần yêu cầu cuối cùng, ngươi nhất định phải đến."

"Nhưng mà..."

"Ngay cả khi ta cầu xin ngươi?"

"Nhị thiếu gia...em không có ý đó...được rồi, em sẽ xin phép đại thiếu gia..."

"Không cần, hãy lén lút đi, chuyện cũng không phải nghiêm trọng, Thiên Tỉ mà biết thì kiểu gì cũng làm lớn chuyện, ngươi hãy đến một mình, về Thiên Tỉ ta sẽ lo liệu."

Tùy Ngọc vì cảm thấy tội lỗi đầy mình với những chuyện trước đây, nên đã đồng ý đến Trung Đông, nếu ngay cả lời yêu cầu đơn giản này cũng không làm được cho hắn, cậu sẽ cảm thấy áy náy suốt cuộc đời, cũng bởi vì chất giọng khẩn thiết của hắn khiến cậu có chút dao động.

Hẳn là chuyện rất cấp bách.

Feedback, please!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net