CHƯƠNG 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là thành công hay thất bại? Tôn tiểu thư không rõ, chỉ biết rằng bản thân cần phải thử, và không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, dù là hèn hạ nhất.

*

Cuộc vui chỉ mới bắt đầu, người người nâng ly uống cạn, không khí xung quanh tuy có chút ồn ào, nhưng không hề bát nháo hỗn loạn, họ dành cho nhau những lời khen ngợi, tâng bốc lên tận mây. Số khác tìm kiếm cơ hội lập mối quan hệ để làm ăn, Tôn lão gia mãn nguyện nhìn những khách mời, Tuấn Khải ngồi ngay bênh cạnh, đương nhiên không tránh khỏi việc liên tục bị mời rượu, chú ba trông thấy thời cơ, đứng lên nhanh chóng chúc mừng Tôn lão gia vài câu, rồi đồng thời mời tất cả nâng ly, mục đích của chú ba cũng chỉ là muốn truốt say Tuấn Khải.

Cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, từng người một rời đi, xin phép ra về, chỉ còn lại những người thân cận nhất, Vương phu nhân đứng lên, vui vẻ chào Tôn lão gia rồi rời khỏi. Bỏ mặc con trai của mình say khướt ngồi một mình trên bàn, chẳng buồn quan tâm đến, hay vốn dĩ là do bà cũng là người biết rõ kế hoạch con dâu đang định làm?

Tôn tiểu thư ra lệnh cho hầu cận mang Tuấn Khải vào phòng của mình, hắn say đến mức không đứng vững, phần tỉnh táo bên trong dường như đã tuột xuống đáy dốc, bỏ mặc cơ thể rệu rã mềm như cọng bún cho người khác dẫn đi.

Tôn tiểu thư bước ra ngoài cổng chính, thốt ra vài lời với hầu cận của Tuấn Khải.

"Hôm nay nhị thiếu gia sẽ nghỉ ngơi tại đây, ngươi có thể về rồi."

"Vâng?"

Lúc Vương Nguyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Tôn tiểu thư bật cười đắc ý vô cùng, không nói thêm câu từ nào, cứ thế quay lưng đi vào trong.

*

Tuấn Khải cứ thế nằm trên giường, toàn thân đều tỏa ra mùi nồng nặc của chất cồn đẹp đẽ mang lại, Tử Anh đi vào trong với điệu bộ câu dẫn, chiếc đầm ngủ mỏng tanh, cùng với bóng tối ma mị ngập tràn khắp phòng, le lói chút đèn ngủ màu xanh như thêm phần thuyết phục khiến người say khướt kia dễ dàng nhìn lầm.

Hắn với tầm nhìn trước mắt mờ mịt, lại không đủ tỉnh táo để nhìn nhận mọi chuyện đang xảy ra, người trước mặt đột nhiên xuất hiện, thoáng chốc lại biến đổi, khóe môi khẽ bật ra câu từ run rẩy.

"Tùy...Ngọc..."

Vương Tuấn Khải, điên mất rồi, lại còn đang nhìn nhầm Tử Anh thành Tùy Ngọc, không phải người ta thường nói, khi để ảo ảnh đưa dẫn, khi phần tỉnh táo bên trong không còn tiếng nói, sự nhung nhớ tận đáy sâu sẽ trỗi dậy một cách mạnh mẽ nhất hay sao?

Phải, là hắn nhớ Tùy Ngọc, nhớ đến chết đi được.

Người đối diện đang mỉm cười, là nụ cười ấm áp của Tùy Ngọc, chắc chắn là như vậy. Tuấn Khải không màng đến hiện thực hay ảo ảnh, đưa tay chạm vào gò má người phía trước, chậm rãi đặt lên đó một nụ hôn đầy kinh ngạc.

Tử Anh thoáng chốc bất ngờ, nhưng nhanh chóng hòa nhịp, nương theo nụ hôn như mật ngọt của chồng mình, từng chút một thưởng thức như đang dùng một món ăn ngon. Tuấn Khải đương nhiên không phát giác, cứ tiếp tục lấn áp đối phương, giành lấy thế chủ động thực thụ của một người đàn ông, tình thế chuyển đổi, hắn bên trên, Tôn tiểu thư bên dưới, cả hai tiếp tục cuộc ân ái si mê.

Tiếng động vang lên nhè nhẹ, sự va chạm xác thịt, hắn say đến mức không còn đủ nhận thức hiện tại, bỏ mặc bản năng điều khiển lý trí, bỏ qua cả những thứ phi lý khác, cứ như vậy hòa làm một với người đối diện.

Đêm cuồng nhiệt.

*

Tuấn Khải cau mày tỏ ra cáu kỉnh, khi nắng trên bầu cửa sổ trượt nhẹ trên mi mắt, miễn cưỡng vươn người thức dậy, hai bên thái dương đâu như búa bổ, toàn cơ thể đều biểu tình sự mệt mỏi. Hắn nhìn nhận lại mọi thứ xung quanh, khung cảnh kì lạ, chợt bừng tỉnh.

Hắn nhìn sang bên cạnh, là Tôn tiểu thư, nằm ngủ ngon lành với cơ thể trần trụi, chỉ đắp lên đó một tấm chăn dày cộm, hắn nhìn lại chính mình, không ngoại lệ, cùng một tình trạng.

Cái quái gì đang diễn ra?

Hắn cố động não một chút, gợi nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, đau quá, hắn không tài nào nhớ nỗi, chỉ biết rằng với cục diện hiện tại, chính là cả hai đã trải qua đêm ân ái mặn nồng, dù chỉ với một người tỉnh táo.

Tuấn Khải mặc vội bộ quần áo lên người, lao nhanh khỏi nơi đáng sợ đó, bước ra cổng chính, liền trông thấy hầu cận của mình đứng chờ đợi, nét mặt lộ liễu sự mệt mỏi không thành lời. Vương Nguyên cúi đầu kính cẩn.

"Ngươi đã đứng chờ ở đây cả đêm?"

Hắn cau mày, tỏ ra chút xót xa, người của cậu lạnh cóng cả, nét mặt lại đờ đẫn vì thức nguyên đêm.

Vương Nguyên khẽ gật đầu.

Tuấn Khải cảm nhận nỗi đau nhức nào đấy xuất phát từ ngực trái, len lõi từng chút một, âm ỉ. Bản thân hắn đang cảm thấy hổ thẹn vì những gì mình đã làm đêm qua, lại còn khiến người khác chờ đợi mòn mỏi đến thế.

Hắn không thốt ra được lời nào nữa, chỉ đột nhiên bước chân rời đi, Vương Nguyên thuận theo bước phía sau. Nhìn lấy bóng lưng gầy ấy, cùng với bộ âu phục xộc xệch, cậu nghĩ rằng bản thân vốn đã hiểu ra chuyện.

Suốt cả khoảng thời gian ngồi trên xe trở về nhà, Tuấn Khải im lặng, chỉ đưa mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa sổ, dường như là cả một bầu tâm trạng không thể thốt thành lời.

*

Trở về dinh thự của vương gia, Tuấn Khải lao vào thư phòng, tự nhốt mình đơn độc, không ăn. Chỉ ngồi thẫn thơ như vậy, rốt cuộc đang nghĩ điều gì?

Phía ngoài cửa, có tiếng động.

"Nhị thiếu gia, là tôi."

Vẫn im lặng.

"Bữa sáng và trưa ngài đã không ăn rồi, lý nào cả bữa tối cũng muốn bỏ sao?"

Là chất giọng thân thuộc, là nỗi nhớ nhung hiện hữu, là một hình hài giống đến đúc khuôn, nhưng tại sao họ lại không thể là một, tại sao Vương Nguyên lại không phải Tùy Ngọc, để có thể đến an ủi trái tim lạnh lẽo của hắn, ngay lúc này.

Không quá lâu, cánh cửa hé mở, Vương Nguyên trông thấy nét mặt thất thần từ hắn lấp ló xuất hiện, đi vào bên trong, đặt thức ăn xuống bàn. Một lời hỏi han mặc nhiên cũng không đủ dũng khí.

"Ngồi xuống đi."

Tuấn Khải lên tiếng, chất giọng buồn đến nát tim gan.

"Vâng?"

"Ta bảo ngươi ngồi xuống."

Vương Nguyên thuận lệnh, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ăn cùng ta đi."

"Chuyện này..."

Cậu cảm thấy chuyện này thật không đúng đắn, vì hầu cận vốn không thể ngồi cùng bàn ăn với chủ nhân được. Phép tắc xưa giờ vẫn như thế, không có ngoại lệ.

"Nếu không, ta cũng sẽ không ăn."

Tuấn Khải buông đũa, tựa lưng vào ghế, nét mặt không chút hài lòng. Cậu đương nhiên không thể không nghe theo, miễn cưỡng dùng bữa tối cùng hắn.

"Ăn nhiều một chút."

Hắn không ngừng gắt thức ăn sang chén của cậu.

"Ta xin lỗi."

"Vâng?"

Hắn chỉ mỉm cười, rồi khẽ lắc đầu, là lời xin lỗi cho việc đã khiến cậu lạnh cóng cả đêm ở bên ngoài, hay là về việc hắn đánh mất bản thân trong đêm hoan lạc không tỉnh táo kia?

*

Sau bữa cơm cùng nhau hôm qua, hắn ra lệnh chỉ dùng cơm tối trong thư phòng, mục đích chính là muốn ngồi cùng bàn thưởng thức món ngon cùng hầu cận của mình. Tuy tất cả mọi người đều tò mò thắc mắc, nhưng việc của nhị thiếu gia đã quyết, ai đủ dũng cảm để lên tiếng hỏi han hay đi ngược lại với ý muốn của hắn đâu chứ?

Vương phu nhân và Tôn tiểu thư cũng không được phép vào thư phòng khi đến bữa cơm tối. Vương Nguyên cũng không thể trái ý, ngày ngày ngồi ăn cùng hắn, dù không chút thoải mái nào. Riêng hắn thì lấy điều này làm niềm vui cho riêng mình, ngắm nhìn đối phương ăn cơm hằng ngày, cũng đã đủ để mãn nguyện?

*

Một thời gian ngắn sau, Tôn tiểu thư có tin vui, là cốt nhục của Tuấn Khải. Ai nấy đểu vui mừng khôn xiết, nhất là vương phu nhân và chính Tôn tiểu thư, cuối cùng cô cũng đã có thứ để khiến hắn thay đổi, một sợi dây xích ràng buộc hắn mãi mãi với cô.

Sau khi biết Tử Anh mang cốt nhục của mình, Tuấn Khải tuy không hề có ý định chào đón đứa bé này, nhưng theo thời gian, cũng đã khiến hắn có chút thay đổi, hắn đã đối xử tốt hơn, chăm sóc quan tâm hơn đến Tôn tiểu thư, điều mà hắn nghĩ rằng cả đời này cũng không thể xảy ra, chỉ vì một chút sơ ý bất cẩn, mà cả cuộc đời hắn liền chuyển theo một chiều hướng khác.

Vương Nguyên biết tin, trong lòng lại dáy lên sự khó tả, chính cậu cũng không hiểu chính mình đang cảm nhận điều gì, và thật sự cảm thấy như thế nào?

*

Nhưng ngoài chuyện quan tâm chăm sóc ra, Tuấn Khải vẫn không ngủ cùng Tử Anh như một đôi vợ chồng thật sự. Tử Anh cũng không còn muốn mảy may quan tâm đến chuyện này nữa, bởi vì mục đích duy nhất hiện tại của cô đã hoàn thành, mang trong mình cốt nhục của Vương gia, điều này đã vượt quá mong đợi của cô.

Chú ba khi biết tin, đương nhiên đã rất vui mừng, với kha khá công lao của ông, Tôn tiểu thư đã hết lời ca tụng ông trước mặt Tôn lão gia, hy vọng sẽ giúp ông đạt được một vị trí như mong muốn.

FEEDBACK, PLEASE!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net