CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú ba khi biết tin, đương nhiên đã rất vui mừng, với kha khá công lao của ông, Tôn tiểu thư đã hết lời ca tụng ông trước mặt Tôn lão gia, hy vọng sẽ giúp ông đạt được một vị trí như mong muốn.

*

Tôn tiểu thư vì mang cốt nhục của gia tộc, luôn được hai bên chăm sóc đặc biệt, nhất cử nhất động đều được chú ý, những món sơn hào hải vị đều được dâng lên thường xuyên, bằng mọi giá đều tránh động thai.

Nhưng thật không may, người tính luôn không bằng trời tính, chỉ một phút bất cẩn, Tử Anh đã sảy chân ngã khi đi tắm trong phòng vệ sinh, cơn đau từ bụng lập tức kéo đến.

Khi cô tỉnh dậy, chỉ thấy phu nhân ngay bên cạnh mình, nét mặt sầu thảm. Cuối cùng Tử Anh biết mình đã sảy thai, cô không ngừng la hét, điên loạn. Bởi vì, thứ duy nhất níu kéo Tuấn Khải trong tương lai, lại đánh mất một cách ngu ngốc như vậy.

Từ bây giờ, sẽ không còn những tháng ngày được Tuấn Khải quan tâm chăm sóc, và sẽ như trước kia, nhận lấy tất thảy sự lạnh lùng tệ hại.

Vương phu nhân trấn tĩnh Tử Anh, bà cũng rất đau lòng, nhưng không vì thế mà buông bỏ tất cả. Bà đã nảy ra một ý định, chỉ đường dẫn lối cho Tử Anh làm theo, đó là tiếp tục xem bản thân chưa từng sảy thai, chưa từng có việc ngã xuống đất.

Chuyện mất đi cốt nhục duy nhất, đã được che giấu, Tuấn Khải tuyệt nhiên không phát giác.

*

Tuấn Khải có việc quan trọng cần giải quyết bên Mỹ, nên đã đưa Vương Nguyên, hầu cận thân nhất của mình theo cùng. Hắn chở cậu đến một nơi để gặp đối tác, cậu đứng bên ngoài chờ đợi cho đến khi hắn xong việc.

Chiếc xe bốn bánh tiếp tục di chuyển, giữa đoạn đường cao tốc vắng vẻ, những chiếc xe vụt qua nhanh như chớp rồi chợt tắt như ánh đèn, cậu nhắm mắt, tận hưởng từng đợt gió thổi mạnh vào khuôn mặt, mát mẻ.

Tuấn Khải nhìn sang, thoáng mỉm cười.

Họ đang trên đường trở về một biệt thự trên vùng ngoại ô, nơi này cũng thuộc quyền sở hữu của gia tộc.

Đột nhiên, xe chậm rãi dừng lại, Tuấn Khải cũng không thể điều khiển được, rồi động cơ máy tắt hẳn.

"Chuyện gì vậy nhị thiếu gia?"

Vương Nguyên thắc mắc. Tuấn Khải cố gắng bật máy khởi động, nhưng xe tuyệt nhiên không phản hồi.

"Xe hư rồi."

Cả hai bước xuống xe, đứng tại đường cao tốc lớn, Vương Nguyên liên tục vẫy tay nhờ giúp đỡ khi có một chiếc xe khác chạy ngang qua, nhưng sự tồn tại của họ mờ như hạt cát trên đường, bị bao phủ bởi bóng tối của đêm. Tuấn Khải đứng bên cạnh, chỉ thở dài chán nản.

Khung cảnh này, tình huống hiện tại, sao mà quen thuộc quá?

Phải rồi, Tuấn Khải vừa chợt nhớ ra, hắn từng cùng Tùy Ngọc gặp tình trạng tương tự, gặp một tai nạn nhỏ, xe hư mất, phải tản bộ cả đoạn đường đài đằng đẵng, kỉ niệm khó quên, nhưng bây giờ lại tái hiện một lần nữa, cùng một khuôn mặt, nhưng khác tên?

Nhìn thấy việc làm nhờ vả của người khác từ Vương Nguyên, hắn thừa biết không khả thi.

"Này, chúng ta cùng đi lên đó, đứng chờ ở đây mãi cũng không phải cách, những người trên xe họ không thấy chúng ta đâu."

Vương Nguyên chỉ biết thuận theo lệnh, dù không muốn, bởi vì đoạn đường dài lại tối tăm này, rốt cuộc phải đi đến khi nào mới có thể thoát khỏi?

Tuấn Khải phía trước, Vương Nguyên phía sau, cứ như vậy tiến về phía trước, không một thanh âm nào được cất lên, chỉ nghe tiếng gió thổi gầm rít giữa đêm tối tĩnh mịch. Cậu co ro trong chiếc áo mỏng, tự ôm lấy bản thân tìm kiếm chút hơi ấm, trời đêm thật lạnh lẽo.

"A..."

Tuấn Khải hốt hoảng quay về phía sau, khi vừa nghe cậu kêu lên một tiếng. Chỉ trông thấy đối phương nhăn mặt, đứng im lặng.

"Chuyện gì vậy?"

Hắn tiến đến, ân cần hỏi han, ánh mắt ấy chứa đầy sự lo lắng.

"Chân..."

Cậu bẽn lẽn đáp, hóa ra do cố di chuyển nhanh theo hắn, không may lại bị trật khớp chân, đau điếng.

Tuấn Khải thuận theo phản xạ, cúi người xuống, chạm vào chân cậu, đối diện kêu lên một tiếng đau.

"Ngươi không đi được nữa, phải không?"

Cậu không đáp, chỉ cảm thấy bản thân trở thành một gánh nặng, đúng là phiền phức. Hắn đột nhiên quay lưng về phía cậu, ra hiệu cho cậu leo lên.

"Vâng?"

"Ngươi muốn chết cóng ở đây sao? Lên đi."

Tuy là miễn cưỡng, nhưng với đôi chân vô dụng hiện tại, cậu vốn không thể làm gì khác, trời ngày một trở tối, đoạn đường này cũng dần sẽ trở nên nguy hiểm, dòng xe bắt đầu thưa thớt đi.

Vương Nguyên leo lên lưng đối phương, e ngại bám lấy.

Tuấn Khải cứ thế kéo từng bước chân nặng trịch tiến về phía trước, khi đôi chân phải chịu đựng sức nặng từ cả hai, cũng không khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, là vì sao?

Là bởi vì, khung cảnh tái hiện lập một cách quá đổi hoàn hảo, hắn cảm nhận bản thân đang thật sự cõng Tùy Ngọc trên lưng, cùng với những suy nghĩ xưa cũ, thật khiến người khác cảm thấy thổn thức không yên.

Giữa trời đêm lạnh lẽo, hai thân ảnh nương tựa vào nhau, từng chút một di chuyển, chỉ hy vọng trông thấy một ánh đèn của một cửa hàng, hay một nhà dân, nhưng đến hiện tại vẫn mù mịt.

Bất chợt, ánh đèn từ phía sau chiếu sáng, một chiếc xe dừng lại. Cả hai cau mày khó chịu khi đồng tử đã quên dần với tối tăm đột ngột phải hứng chịu ánh sáng. Một người đàn ông muốn giúp đỡ họ, sự may mắn đã đến, nhanh chóng lên chiếc xe tải của người lạ, quái vật to lớn cùng tiếng gầm gừ động cơ cuối cùng đã đưa họ đến một căn nhà cũ kỹ.

Người đàn ông nói vài lời xã giao với Tuấn Khải bằng ngôn ngữ của họ, ông đã giới thiệu vợ của mình, bà cũng là người Trung Quốc, nơi đất khách quê người, gặp được đồng hương như vậy, quả thật rất hiếm hoi.

Họ được bố trí cho một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi qua đêm, với chỉ một chiếc nệm mỏng dưới sàn nhà, căn nhà chật chội như thế này, liệu còn lựa chọn nào khác?

"Nhị thiếu gia, nơi này..."

Vương Nguyên e ngại khi trông thấy mọi thứ trước mặt, chật hẹp, lạnh lẽo, dơ bẩn. Với một người địa vị cao quyền uy như hắn, liệu làm sao có thể nằm xuống nơi này mà nghỉ ngơi?

Tuấn Khải không đoái hoài đến sự lo lắng từ cậu, nhanh chóng nằm xuống và nhắm mắt trước sự ngạc nhiên từ người đối diện. Vương Nguyên vẫn đứng tồng ngồng, đến khi hắn lên tiếng.

"Ngươi còn chờ đợi điều gì, mau nằm xuống đi, đêm nay sẽ qua nhanh thôi."

Cậu thuận theo lệnh mà nhanh chóng nằm xuống bên cạnh hắn, nệm mỏng cùng chiếc chăn duy nhất, với tiết trời lạnh lẽo, thật không chút thoải mái nào.

Tuấn Khải di chuyển, nằm gần hơn nữa. 

"Chiếc chăn không đủ cho cả hai nếu chúng ta nằm xa như vậy, ngươi không ngại chứ?"

Vương Nguyên nét mặt hơi sửng sốt, nhưng cũng đồng thời lắc nhẹ đầu, đây là tình huống bất đắc dĩ, vốn không còn sự lựa chọn nào khác.

Cả hai nhắm mắt, tự nói với bản thân nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, đêm nay sẽ qua mau thôi. Phía bên cạnh, đã có thể nghe thấy tiếng thở đều đều. Tuấn Khải đã ngủ rồi, có phải không?

Vương Nguyên mở toanh mắt, thật khó chịu, không tài nào ngủ được, quay sang bên cạnh, đột nhiên hàng vạn suy nghĩ lóe lên trong đại não, con người này, rốt cuộc đã dụng tâm thế nào đối với Tùy Ngọc, hiện tại, lại cảm thấy đáng thương như vậy?

Vào ngày định mệnh, với vở kịch cái chết giả từ Tùy Ngọc, bên trong quan tài, cậu đã cảm nhận tận cùng nổi đau mà hắn đã chịu đựng, những tiếng hét lớn, nấc nghẹn vỡ òa, từng chút một cậu đều còn ghi nhớ, nếu không vì một tình cảm đặc biệt, có lẽ đã chẳng có những cung bậc cảm xúc nặng nề đến thế.

Vừa có nơi nào đó chợt đau nhói, rất gần, ở tim. Tại sao, người bên cạnh này, lại là anh trai của cậu? Một người cùng cha khác mẹ, sự thật cay nghiệt đến tận cùng.

Cậu nhắm mắt, thoáng giây sau đó, chỉ trông thấy giọt nước nhẹ hẫng trượt khỏi vành mi, đêm lạnh.

*

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cả cơ thể co ro trong chiếc chăn mỏng, bên cạnh đã không còn trông thấy người thân thuộc nữa. Vương Nguyên vươn người ể oải, từng đốt xương đột nhiên đau nhức, phía bên ngoài, đã trông thấy Tuấn Khải đang trò chuyện cùng người đàn ông ân nhân hôm qua.

Vương Nguyên bước tới, Tuấn Khải mỉm cười.

"Chờ một chút, xe đang được gọi đến, chúng ta có thể trở về rồi."

Nụ cười này, tại sao lại ấm áp đến như vậy, thật kì lạ, Vương Nguyên vội quay mặt đi, tim thổn thức, rốt cuộc là vì lý do gì?

*

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tuấn Khải vui vẻ.

"Hôm nay có muốn đến công viên trò chơi không?"

"Vâng? Nhưng còn công việc của ngài?"

"Ta rỗi rồi, có thể dẫn ngươi đi công viên trò chơi, và còn ăn bít tết nữa."

"Thật sao?"

Vương Nguyên lộ rõ nét mặt háo hức, như một đứa trẻ con được hứa hẹn cuộc đi chơi đầy vui vẻ. Nhưng chẳng phải Tuấn Khải rất sợ độ cao, lại không hề thích những trò chơi cảm giác mạnh hay sao, vì lý do gì hắn lại bằng lòng dẫn cậu đến nơi mình căm ghét như thế?

Như lời hứa hẹn, cả hai cùng đến một công viên trò chơi lớn, Vương Nguyên đã không che giấu được vẻ mặt lộ liễu của chính mình, nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt đầy sự háo hức chờ đợi. Tuấn Khải bên cạnh, mãi chăm chú quan sát không từ một giây nào.

"Ngươi muốn chơi trò gì đầu tiên?"

"Đương nhiên là cái này!"

Vương Nguyên miệng cười hết mức, hào hứng đưa ngón tay chỉ vào một trò chơi cảm giác mạnh phía không xa. Quên mất rằng bản thân cần che đậy điều gì, và cần giữ thái độ ra sao. Cậu đã không còn là Tùy Ngọc với thân phận như xưa, có thể vui vẻ lộ rõ tính cách, ở hiện tại, mang cho mình một bộ mặt giả tạo, nghiêm nghị và lạnh lùng.

Tuấn Khải đương nhiên có thể trông thấy rõ mồn một sự kì lạ, nét mặt này, thật khiến người khác hoài nghi.

FEEDBACK, PLEASE!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net