Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            *Nói 1 chút về căn nhà của hai anh chàng ha: Là vì chỉ có hai người ở nên hai chàng nhà ta cũng chỉ thuê một căn nhà kha khá, cũng có phòng khách, một phòng ăn, duy chỉ có một phòng ngủ nên hai anh em phải ngủ cùng.* ^^

Suy nghĩ là bỏ trong dấu này " nha

                        ~~~

- THIÊN...TỈ...EM...CÓ...MAU...DẬY...KHÔNG...HẢ?

- Tiểu Khải, mới sáng sớm mà anh làm gì la ầm lên vậy hử? Im lặng cho em ngủ đi mà

- ĐÃ SÁU GIỜ SÁNG RỒI ĐÓ, HÔM NAY TỰU TRƯỞNG MÀ EM VẪN CÒN NẰM ĐÓ NGỦ HẢ, SẮP TRỄ RỒI ĐÓ, EM CÓ NGHE ANH BẢO KHÔNG HẢ?

- Ưm....Ưm em ngủ một xíu nữa hoi, một xíu nữa hoi

- Nãy giờ thì đã bao nhiêu cái một xíu rồi hả, bao nhiêu năm cái tật nướng khét giường của em vẫn không bỏ.......

- Khò.......khò......z........z..........z........z

"Cái thằng khỉ này, phải dùng chiêu thôi" Tuấn Khải bèn nằm xuống đất, ăn vạ

- Á....Á........Á  đau bụng quá

- Tiểu Khải à, chiêu này xưa rồi, không có tác dụng gì đâu

"Cái thằng nhóc này, anh không bỏ cuộc đâu"

- Tiểu Thiên... anh......không......giỡn......đâu......

- Haizz

Cậu bèn ngồi dậy mà nhìn xuống giường, thấy anh đang ôm bụng lăn lóc dưới đó, cậu hoảng hồn mà nhìn xuống giường, nhảy cái tót xuống bên anh

- Tiểu Khải  anh...anh không sao chứ, có đau lắm không hả, hay em gọi bác sĩ Lý đến nha

Thấy Thiên Thiên sụt sùi sắp khóc vì lo cho anh, anh mới chịu nở nụ cười ngàn năm không thấy mặt trời

- Hahaha, anh hông sao đâu, em dậy rồi, vệ sinh đi rồi còn ăn sáng mà đi học

- HẢ!!!!!! EM BỊ MẮC BẪY NỮA HẢ?

- Ừm thì đại khái là vậy

Cậu tức quá vì lần nào cũng mắc phải cái bẫy này của Vương Tuấn Khải, cậu giơ chân ra và đá cho anh một cái văng ra cửa ra vào

- HỨ đồ đao đần....đao đần....đao đại đần đần.......

Sau một hồi vật vả với bửa sáng thì hai anh chàng cuối cùng cũng đến được trường học. Đây là trường có thể coi chỉ dành cho mấy cậu ấm cô chiêu, những học sinh có thành tích cực kì xuất sắc và gia thế khá là giàu có, anh. Chiếc xe vừa đậu trước cổng trường, hai anh chàng Tiểu Thiên và Tiểu Khải bước xuống xe và thong thả đi vào trường

- Má ơi, trai đẹp kìa tụi bây

- Nam thần bà con ơi

- Quái ăn gì mà đẹp trai vậy, chỉ cho em ăn với hai anh

- Người iu trong lòng em, wo ai ni        

Tiểu Khải và Tiểu Thiên chỉ biết nhanh chóng bước thật nhanh vào lớp mà để lách qua cái tụi mê trai bá đạo này

- Khải, sao cái tụi đó mê trai vậy

- Tại hai anh em mình đẹp trai quá mà

- Ờ ha, cũng đúng, em cũng công nhận mình đẹp trai thật

- Điều đó khỏi nói

- Ừm........ Á, em sắp bị lây bệnh tự luyến của anh òi, tránh xa em ra

- Haizzzz, thằng nhok này, thôi em vào lớp đi, tạm biệt, ra chơi anh qua rủ xuống căn tin ha

- Ưm, vâng ạ thưa Khải caca, nhớ bao em ăn đó

- Được rồi, được rồi, bye em

- Bye Tiểu Khải

          ~~~Lớp học của Tiểu Thiên~~~

Nào, nào cả lớp trật tự, hôm nay lớp ta có bạn mới, có thể gọi nam thần, một tiểu học bá, Thiên Thiên em vào đi

"Cô à có cần gọi em là nam thần không. Em biết em đẹp trai học giỏi rồi mà cô, cô toàn làm quá giống Tiểu Khải của em" cậu nghĩ thầm trong đầu

- Halo, chào mọi người, mình là Dịch Dương Thiên Tỉ, mọi người có thể gọi mình là Tiểu Thiên ha

- WoW Thiên Thiên cậu cười đẹp thật đó, không hỏa danh là nam thần  -một học sinh nói lên

- Thôi được rồi, em xuống chỗ ngồi của mình ha, em ngồi cạnh Vương Nguyên ha

- Dạ

Thế là cậu đi xuống chỗ ngồi và ngồi cùng bàn với Tiểu Nguyên

- Chào bạn, mình là Vương Nguyên, gọi mình là Tiểu Nguyên cho thân thuộc ha

- Ưm, chào bạn, Tiểu Nguyên. Bạn dễ thương vui tính thật đó, tụi mình là bạn tốt ha.

Chưa gì mà hai người đã ngồi thao thao bất tuyệt với nhau trong giờ tự quản, thật là hợp với nhau  

                     ~~~lớp Tiểu Khải~~~

-  Nào, nào cả lớp trật tự, hôm nay lớp ta có bạn mới, nào nam thần vào lớp đi

"Bà cô làm quá lên" 

- Chào, mình là Vương Tuấn Khải

Khác với Thiên Thiên hoạt bát, vui vẻ thì anh lại lạnh lùng, tỏ ra cun ngầu ha

- Được rồi, em xuống chỗ ngồi đi, em ngồi với Dương Vũ Vũ ha

- Dạ không cô, em muốn ngồi một mình, cô cho em xuống bàn đó nha

Cô giáo cũng bất ngờ trước thái độ của cậu, lạnh hơn băng

- Thôi được rồi, em xuống ngồi đi

          ~~~Giờ ra chơi~~~

- Nguyên,  xuống căn tin với mình nha

- Ưm được

- Tiểu Thiên, đi xuống căn tin cùng anh không -Một Tiểu Khải ở đâu lò lò xuất hiện

- Ưm, đi chứ, anh bao em ăn mà, dại gì không đi, à, đây là Vương Nguyên, anh làm quen với cậu ấy đi

- Tiểu Nguyên, đây là Vương Tuấn Khải

- Ưm chào anh

- Chào em

                ~~~căn tin ~~~

Sao khi ba người chén xong cái mớ thức ăn trên bàn, nào là bánh ngọt, sandwich, hamberger, nước ngọt, trà sữa, pizza, kem, vân vân và mây mây thì ba người cũng đi về lớp

- Anh không ngờ là hai em ăn kinh khủng khiếp như vậy đó, Tiểu Thiên thì anh không nói, còn Tiểu Nguyên a~~~~, em ăn nhìu, nói nhìu, nghịch ngợm như Tiểu Thiên. Hai em thật là........

- Tụi em là bạn tốt mà  -hai người vừa đồng thanh vừa ôm chầm lấy nhau

             ~~~

- A.....A.......A

Thiên Thiên ngã nhào xuống đất, cậu choàng váng, chả biết trời trăng mây đất ra sao. Tiểu Khải nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, hỏi han cậu, lau hết những vết bẩn trên chiếc quần cậu

- Tiểu Thiên, em có sao không, có đau chỗ nào không?

- Em không sao đâu, anh đừng lo 

Bây giờ anh mới quay sang tính sổ với tên ngáng chân Thiên Thiên cụa anh

- Nè cái cậu kia, đang giỡn đó à

Anh ta không để ý gì đến lời Tuấn Khải nói, quay sang Thiên Tỉ

- Này nhok, tôi thích em, em thật thú vị mà dễ thương đó

- Hả!!!!!!!!  -Thiên Thiên há hốc mồm

- Dương.....Vũ........Vũ -Vương Nguyên rặng ra từng chữ

- Cái gì, Dương Vũ Vũ là cái thằng này á, may lúc nãy tôi không nghe lời cô giáo mà xuống chỗ cậu ngồi, không là có chuyện

- Khải, sao bây giờ  -cậu lay lay tay anh mà gương mặt có chút bối rối

- Tiểu Nguyên đưa em ấy về lớp, chuyện ở đây anh lo

- Ưm vậy cũng được, em sẽ đưa cậu ấy về giúp anh, bye anh, Tuấn Khải

- Tạm biệt, Tiểu Khải

- Ừm, ra về anh sẽ qua đón em

                      ~~~END CHAP 1~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net