Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Fic: VỢ YÊU, BẮT ĐƯỢC EM RỒI!

Author: Thiên Dương TiMinGi
Category: HE
Couple: Vương Tuấn Khải - Dịch Dương Thiên Tỉ
A/N: sorry mọi người nha! post trễ quá! dạo này Au vào học, nên có trễ fic thì mọi người thông cảm cho Au nha!  

8 giờ 10 phút

Hôm nay, bầu không khí trong công ty (Au: qua công ty mới rồi nha Biểu tượng cảm xúc smile ) có điều gì đó không đúng cho lắm. Rất không đúng, nhân viên trong toàn công ty thường ngày hay tám chuyện xào xáo, nhưng.....hôm nay cũng tám chuyện nhưng là không như thường ngày. Chẳng qua nội dung chỉ xoay quanh một chủ đề...là...


-Có biến, có biến...

-Mọi người nói xem...hôm nay có bão hay không?


-bla...bla...


Đâu đó có một nhân viên đến trễ, đang rón rén bước vào...lại thấy mọi người không kiên nể mà cứ bàn chuyện trong im lặng.


-Này..có chuyện gì thế?


-Tiểu Thức đến rồi à, hôm nay cậu gặp may rồi!


-Hả????


-Cậu không thấy là hôm nay đến trễ mà không bị bắt à?


-Ờ ha...đã hơn 8 giờ rồi...sao thế? "Đại Ma Vương" đâu?


-Chưa đến. Vậy cậu mới thoát chết đó!


-À...khoan...nhìn nhìn kìa..

Cậu nhân viên mới vô, lo tám chuyện mà không biết trời đất. Khi quay đầu thì thấy cảnh tượng hết sức...hết sức...kinh hồn...cậu kêu gọi sự chú ý của toàn nhân viên đang có mặt. Những ánh mắt tò mò cùng nhau nhìn về hướng tay chỉ ra ngoài cửa chính công ty. Đó chính là hình ảnh của boss lớn đang ở phía xa đi đến, áo sơ mi trắng gọn gàng. Vẫn đẹp mê hồn nhân viên nữ như mọi hôm, nhưng điều khiến mọi người chú ý nhiều nhất chính là thứ được bao bọc bởi áo vest ngoài và đang nằm gọn trên tay của Boss lớn.


Boss lớn mặc ánh mắt của mọi người nhìn chầm chầm mình như thú lạ, cứ thế đi ngang qua mặt họ. Đi vài bước thì bỗng dừng lại, không cần quay đầu, một câu nói lạnh lùng vang lên.


-Các người không cần làm nữa sao!


-a.a.a.a.tổng giám đốc, chào buổi sáng!


Sau giây phút thất thần thì bị gọi hồn về, những nhân viên đang đơ ra thì lật đật chào hỏi boss lớn. Xong rồi vội vàng ngồi vào chỗ làm việc, ai về việc của người đó.


Nội tâm toàn nhân viên có mặt lúc này: aaaaa...boss lớn là đang bế thứ gì trên tay a~ lậu lâu còn nhúc nhích nữa...thực sự là làm cho người ta tò mò quá mà...


Sau khi nhìn boss lớn bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, những nhân viên không biết sống chết lại tụm năm tụm bảy tiếp tục "nói xấu" boss lớn.


====tui là đường phân cách thời gian siêu cấp đáng yêu nga~====


Trên ghế sofa rộng, một thân ảnh nho nhỏ ngay ngắn nằm đang ngủ ngon giấc. Bên cạnh đó thì có một người sắc mặt vô cùng tệ...mồ hôi tuy không tuôn như mưa nhưng cũng lấm tấm...còn lẩm bẩm gì đó rất nhỏ...


-Thiên Tỉ a~ lúc sáng tôi mong cậu xuất hiện...bây giờ cậu xuất hiện rồi...nhưng tốt nhất cậu đừng thức giấc a~ cậu mà tỉnh dậy thì tôi chết chắc đấy...


-oáp...


Câu nói vừa dứt thì người đang say ngủ kia khẽ ngáp, còn khẽ động đậy...khiến cho người kia hốt hoảng...và người kia tất nhiên là trợ lí Dương của chúng ta a~


Cậu khẽ xoay người, tay che đầu, mắt từ từ mở ra. Khi đã tỉnh ngủ hẳn thì mắt màu hổ phách đột ngột mở to, bật dậy, nhìn khắp lượt xung quanh. Khuôn mặt hoảng hốt...ngây ngô đến ngốc ra luôn....


-Aaa...đây là đâu? Aaa...tại sao tôi lại ở đây? Aaaa....anh là ai? Chuyện gì đang xảy ra aaaaaa...


Cậu nhìn người trước mắt, cứ thế mà la to...còn lấy gối quăng vào người đó, có gì quăng được thì đều bị ném đi hết... Người bị hại chỉ biết chạy qua lại mà né tránh...


-Này..này..cậu đừng kích động như thế chứ? Tôi chỉ là tuân mệnh ngồi canh cậu thôi mà...này này..đừng quăng nữa...ê..đó là tài liệu của sếp a~...


Chẳng cần nghe lời giải thích của Dương trợ lí, vừa thấy anh ta chạy đến gần cửa thì nhanh tay ném chiếc gối về hướng của trợ lí xui xẻo. Dương Đông Kha thấy thế chỉ kịp né sang một bên, cùng lúc đó cửa phòng đột nhiên mở ra... Một thân ảnh cao cao bước vào, chiếc gối trong không trung thẳng hướng cửa mà bay tới...và kết quả là...là...chiếc gối bị thanh niên kia nhanh tay chụp lấy...

(Au:..hahahaha..bị lừa rồi nhá! Chẳng có gì gây cấn...)

-Có chuyện gì vậy!?


Dương trợ lí như thấy được cứu tinh, lập tức một bước chạy ra sau lưng người cao cao đó mà núp. Thanh âm trầm trầm lạnh lùng vang lên, tuy là như một câu hỏi nhưng thật chất nó lại là câu khẳng định khi tất cả mọi thứ hiện rõ rành rành trước mặt. Dương Đông Kha phía sau lạnh cả sau gáy. Cố gắng lấy lại hơi thở từ từ giải thích.


-Sếp a~ tôi vô tội, tôi là người bị hại...là...là cậu ta hành hung người a~


Thiên Tỉ liếc nhìn người đang tố cáo mình, rõ ràng cậu mới là người bị hại... Bị bắt cóc đến nơi quỷ quái này...cậu chỉ là...chỉ là dạy dỗ kẻ bắt cóc thôi mà... Thử hỏi ai mà thức giấc ở một nơi xa lạ như cậu thì có kinh hoàng quậy phá không? (Au: con dâu à! Dù có thì con cụng phải nhẹ nhàng nga~)


-Sếp à...là cậu ta tới trễ mà! Cậu ta còn hành hung người!


Bị tố cáo như thế Thiên Tỉ chỉ biết câm nín, tuy trong lòng rất bức xúc nhưng biết là sao?!


"Mà khoan...đi trễ...hôm nay hình như là ngày đầu đi làm ở trụ sở chính a~? Nếu là cậu mới thức thì..."
Đưa mắt nhìn xuống người mình, mắt cậu lại tròn xoe ngạc nhiên...cậu vẫn còn mặc đồ ngủ hình gấu Kuma, chân không...điều tệ hại hơn là..là bộ dạng này có tới hai người chứng kiến. Và còn nữa...cậu không đến công ty ngày đầu tiên, thật mất mặt mà... Cậu bị thương nhìn người cao cao trước mặt...ra vẻ vô tội...


"Mà khoan...nhìn anh ta rất quen mặt a~? Đã gặp ở đâu nhỉ?"


(Au: Thiên a~ trách con sao chỉ số IQ thì cao ngất trời mà chỉ số EQ lại thấp thậm tệ như vậy chứ?!?!?!? Má không cam tâm khi lúc nào con cũng quên con trai má a~)


-Được rồi! Đông Kha, cậu ra ngoài mua giúp cậu ta một bộ âu phục!


-Nhưng...à thưa sếp tôi đi...


Chưa kịp phản bác, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt của hắn ta thì trợ lí như anh có gì cũng không dám. Nhanh chân bước ra khỏi căn phòng "hắc ám" này. Trên đường đi xuống thì luôn bị những nhân viên nhìn nhìn với ánh mắt vô cùng kì quái. Chịu không nổi anh quay qua nhìn lại bọn họ, gằn giọng bực tức...


-Mấy người là đang nhìn cái gì? Có phải chê công việc quá nhàm chán không? Hả hả hả???
Những nhân viên bị Dương Đông Kha doạ đến hơi run người, bình thường trợ lí anh rất hiền a~ sao hôm nay lại hung dữ thế?? Lại càng thêm tò mò, càng nhìn chầm chầm lấy Dương trợ lí của họ, đúng là người của boss lớn cũng kì quái y chang boss lớn (Au: a ha..nói xấu con trai ta ha...ta méc...)


-Trợ lí, anh rốt cuộc bị sao vậy? Sắc mặt không tốt nha!


-Đúng đấy! Có phải bị boss lớn hành hạ dữ lắm phải không?


-bla bla...


Bị dò hỏi hết câu này đến câu khác, lại có tiếng phụ nữ cứ vang lên liên hồi..thật là làm cho người ta đau đầu... Dương Đông Kha đứng đó nhìn bọn họ, đưa tay che tai đi, phụ nữ thật phiền phức lại còn ồn ào nữa...sau này nhất định không lấy phụ nữ là vợ a~... (~ ^A^)~


-Từ từ đã, hỏi dồn dập như thế ai mà trả lời được đây? À mà..sao các người không lo làm việc đi, cứ ngồi bàn tán xôn xao! Ai trả tiền cho mấy người ngồi không thế hả?


Sau câu nói này của trợ lí, mọi người đột nhiên im lặng...vài giậy sau lại tiếp tục xôn xao...


-Là boss lớn trả lương...


-Trợ lí Dương, cũng đâu phải anh trả lương, anh làm gì nghiêm trọng thế?!


-Đúng thế! Đúng thế!


Bọn họ người thêu người dệt thật khiến cho trợ lí như anh phải đau đầu, phải méc boss lớn mới được...a~... Cuối cùng Dương Đông Kha chọn quyết định bơ luôn đám người nhiều chuyện, cãi bướng, không có quy tắc này mà bỏ đi.


-Này trợ lí Dương!


-Có chuyện gì nữa! Tôi còn có nhiệm vụ!


Đi chưa được bao nhiêu bước thì bị những nhân viên kia gọi với lại. Anh dừng lại, nhìn bọn họ...


-Anh có biết lúc sáng boss lớn bế cái gì đến không???


-Đúng đúng, thứ đó khá lớn, còn có thể nhúc nhích...rốt cuộc là gì a~???

-Anh nói xem, anh ở gần boss lớn như thế, thứ đó lại cũng lớn, anh có nhìn thấy không???
Đúng vậy, nhất định là anh có nhìn thấy, đó là gì thế???


Lại một lần nữa bị một loạt câu hỏi dồn dập, Dương trợ lí chỉ có thể đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Khi tất cả đều nhất kiến không phát ra âm thanh gì nữa thì Dương trợ lí mới từ từ nhìn một lượt... Biết là thứ mà những người ở đây chính là người làm cho anh phải khốn đốn như thế này nên...
-Tất nhiên là tôi biết! Nó rất lớn mà! Và thứ đó chính là......tôi sẽ không cho các người biết đâu!!


Vừa dứt cậu thì bóng người cũng chẳng thấy, còn những người bị anh ta troll thì vẫn còn ngây ngốc...khi đã hoàn hồn thì liên tục nguyền rủa trợ lí tội nghiệp. Nội tâm kêu gào: Đồ đáng chết nhà anh, troll bọn tôi như thế vui lắm ư? Tôi nguyền rủa anh cả đời cũng không có cô gái nào yêu, sẽ không có cưới được vợ a~


====tui là đường phân cách hảo đáng yêu, yêu tui đi nga~====


Trong căn phòng riêng của tổng giám đốc có hai thân ảnh cứ thế mà ngồi nhìn nhau. Nói thế thôi, chứ chỉ có một người nhìn thôi, người kia bận đang xử lí tài liệu a~. Nhưng đặc biệt là lâu lâu lại ngẩng lên nhìn kẻ đang nhìn mình chầm chầm như quái vật.


-Nhìn cũng phải trả tiền đấy!


-AAA...


Biết người ta đang nói mình nên Thiên Tỉ nhà ta ngượng mà cúi đầu xem như chẳng có gì xảy ra.


"Mà khoan...người bị bắt cóc là mình mà...phải quậy lên mới được!"


-Ơ hay! Tôi còn chưa bắt đền anh nga~ Rốt cuộc đây là đâu hả? Sao lại đem tôi đến đây hả!? Hôm nay tôi còn phải đi làm! Anh có biết đã làm trễ giờ của tôi rồi hay không hả? Anh có biết thế này là đang bắt cóc người bất hợp pháp không hả?? Và anh phải nhớ nói với sếp của tôi là anh bắt cóc tôi nên tôi mới tới trễ đấy! Tôi mà bị trừ lương, thì tôi..tôi..tôi sẽ...(Au: con dâu má nói nhiều thật a~ là nói thay thằng con má hả?? Hả?!)


-Thì cậu sẽ sao?


-Thì..kệ tôi! Mà anh là ai, bắt cóc tôi làm gì?? Tôi cũng chẳng có đáng giá gì đâu? Cũng chẳng có ai chuộc tôi ra đâu! Ple..


Nhìn bộ dạng trẻ con của người trước mặt, hắn rời ghế ngồi tiến về phía cậu. Hắn càng đưa mặt sát lại gần thì đầu cậu lùi lại sau, đến khi đầu đụng vào thành ghế sofa...


-Bắt cóc em...là vì em hay chống đối lại tôi và lúc nào cũng quên tôi.... Nhóc con! Em rơi vào tay tôi thì chết chắc rồi...


-Ực...


Thiên Tỉ nuốt khan, có mùi nguy hiểm...cách li, cách li...

End chap 4  

cờ rờ men đi chời =]] cho chị Author mau ra chap anh cũng mòn mõi lắm các tài nhân ạ T__T 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net