Chap 3 Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không nói thêm gì nữa ....

Khi cánh cửa lớn được mở ra, cậu nhanh chóng bước qua cổng lớn đi một mạch ,bỏ mặt mẹ của mình và người làm thêm đó ....

"Dong Woon à ! Đợi mẹ với ! Ông có chuyện muốn nói với con! " dường như có chuyện quan trọng ,bà gọi giật cậu lại ,nói thật to...

Sao khi nghe mẹ cậu nói vậy , cậu đứng khựng lại ....thật sự cậu không muốn gặp ông ,vì mỗi lần nói chuyện với cậu là ông lại lên máu ....Thêm nữa cậu rất ghét ai kiểm soát cậu ,ông cậu cũng không ngoại lệ .Bảo đảm ông cậu sẽ bắt cậu làm những việc mà cậu không thích ...bởi cậu sống trong một gia đình giàu có ,luôn phải làm theo những gì mà dòng họ làm lúc trước .Thật khó để làm những mình không thích !

Chết tiệt !

Người phụ nữ ấy đi tới nhẹ nhàng chạm vào vai cậu cậu .

"Dong Woon ! Con mau lên phòng thay đồ đi ! Mẹ đã sai người hầu chuẩn bị món mà con muốn ăn ."

Dường như cảm thấy ngột ngạt ,bà nhanh chóng làm huyên giảm sự khó chịu trong cậu ,bà biết chứ , phận làm mẹ bà biết con bà đang nghĩ gì .Nhưng biết làm sao được ,sống trong một gia đình thượng lưu cậu cũng phải tuân thủ theo quy tắt của nó ,nhưng cậu rất cứng đầu ...cậu mới chỉ mười chín tuổi ..còn trong giai đoạn vui chơi .. Sao mà trách được , chỉ tại khuôn khổ dòng họ quá nghiêm ngặt .

"Còn ông .....? "Cậu quay sang nhìn mẹ với cặp mắt khó hiểu .

"Mẹ sẽ nói chuyện với ông sau !"bà nói chắc chắn ...

Nói xong người phụ nữ mỉm cười rồi tiến vào dinh thự, trước cửa dinh thự có đội ngũ người hầu mặc đồng phục trang nghiêm ,ngay ngắn đứng hai hàng bên cửa.

"Chào phu nhân!Buổi sáng tốt lành!"

Khi người phụ nữ bước tới , tất cả người hầu kính cẩn chào .Họ không quên nở nụ cười tươi với người phụ nữ đó.

"Ừm được rồi! " phu nhân khẽ khàng đáp .

Các người hầu ở đây ai cũng mến vị phu nhân phúc hậu này bởi vì vị phu nhân này không những là người tài giỏi mà còn có phẩm chất tốt đẹp ,lại có sắc đẹp tuyệt mĩ .Kiểu người như thế rất hiếm , nhất là trong xã hội hiện nay .

Phu nhân rất nghiêm túc trong việc dạy con của mình vì thế ai cũng phải nể phục bởi Son Dong Won đứa con duy nhất của bà đã gặt được rất nhiều thành tích xuất sắc lẩn trong và ngoài nước .Điều đó luôn làm bà cảm thấy tự hào.

....cha mẹ nào chả muốn con mình học giỏi chứ ?

Nhưng Son Dong Woon không biết vì sao nó lại lạnh lùng xa cách ,khinh bỉ xem thường thế giới bên ngoài ,ngày càng lớn thằng bé có vẻ trầm và ít nói hơn xưa .Nhưng cậu được sống trong thế giới nhung lụa ,chả trách được .Bà cũng muốn dạy lắm chứ nhưng cậu rất cứng đầu dạy nhiều Thế nào cũng chả có tác dụng .

Thậm chí cả tiếng "mẹ"con cũng còn không nói được .Nghĩ đến đây cổ họng bà lại nghẹn

Con mình như thế bà cảm thấy thật xót xa nhưng bà không thể nào thay đổi tính cách của cậu được ,rất khó bà chỉ có thể làm những gì mà bà có thể làm được cho cậu .
" Lúc đó là tại.... mẹ? "

Về phần Dong Woon sau khi nghe mẹ nói như thế liền đi sau .

"Thiếu gia đã về !" Giọng các người hầu vang lên .

"......"cậu không nói gì .Chỉ đi thẳng vào nhà .Rồi nhanh chóng bước lên lầu .

Phòng cậu ở lầu 3 nên cậu vừa tới cửa phòng là bước nhanh vào trong .

Phòng cậu rất lớn , trang trí đơn sơ nhưng rất đẹp .Phòng cậu có sự kết hợp rất sáng tạo giữa màu đen và trắng ,từng món đồ vật có giá trị đều được trưng bày ở trên bàn thuỷ tinh ,những bức tranh thể hiện cho 4 mùa được họa sĩ nổi tiếng người Ý khắc họa bằng những đường nét sắc xảo lôi cuốn được treo liên tiếp nhau làm cho người ta cảm thấy như lạc vào một khu vườn .Cửa sổ làm bằng thủy tinh chắc chắn ,có thể nhìn ra vườn hay còn gọi đó là mê cung ,cảm giác khi buổi sáng thức dậy mà nhìn ra vườn hoa thật thoải mái , màng che cửa sổ được làm cẩn thận với những màu sắc chi tiết tôn lên vẻ sang trọng cho căn phòng .chiếc gương to được trang trí rất đẹp .Chiếc giường kingside được đặt chính giữa phòng ,2bên là hai cái tủ mạ bạc sáng ,tấm gra trải giường được làm điêu luyện bằng gam màu trắng đen rất hợp với căn phòng của cậu ,nhà vệ sinh cậu chả khách gì khách sạng hạnh A của thế giới ,bồn tắm kingside ,khăn ,nơi tắm tất cả đều trong suốt ....

Bịch!Cậu nằm xuống giường với tư thế nằm sấp .Cậu mệt mỏi ,mắt lim dim ,bất chợt hiện lên hình ảnh tên gián điệp mới bắt được .

Aisssssssss! gì thế này !

Tự nhiên cậu lại bổng nhớ hắn .Giơ bàn tay mà cậu đã nắm tóc hắn lên nhìn ,cậu cảm nhận,thật mượt !Cũng chính bàn tay này cậu đã đánh hắn dã man.....

Cậu đang thương xót cho hắn ? Chết tiệt cái quái quỉ gì đây?Cậu đã giết bao nhiêu mạng người còn không xót xa nhưng tại sao cái tên này lại xót làm gì chứ ? Lại để hắn sống xót nữa ?

Chátttttttt !cậu tự lấy tay tát mạnh mặt mình .

"Mày điên thiệt rồi Son Dong Woon ! Mày nghĩ mày là ai cơ chứ ?Mày là bang chủ cơ mà!không được viễn vong!"

Cậu lấy lại tinh thần ,cậu không muốn dính líu đến tình yêu ..tình yêu rất mệt mỏi không phải sao?

Bật ngồi dậy cậu rịu rã  , đứng trước gương nhìn ngắm con người của cậu từ trên xuống dưới ..

Bộ áo sơ mi trắng ,quần jean khoác thêm áo khoác mỏng màu đen .Khẽ thở dài ...

Mày là gì Dong Woon ?

Bỗng sao tự nhiên nhìn hắn cậu có cảm giác rất quen thuộc như đã từng gặp đâu đó ,cậu rất ghét cảm giác này .

Thế là cậu có suy nghĩ triệt để ,càng để hắn sống ngày  nào đầu óc cậu lộn xộn ngày nấy , phải giết  hắn !

Nghĩ rồi cậu nhấn phím điện thoại ....

"Yoboseo...."

"Bang..chủ "đầu dây bên lên tiếng

"Tôi giao các người giết tên gián điệp đó đi!"cậu nói lạnh lùng .

"Thưa bang chủ tên gián điệp đó .....biến mất rồi!"

"CÁI GÌ.......!"

------------------------------------///////////////////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net