Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không thể để sai lầm của ông hủy hoại nhà họ Ngô hủy hoại con cháu của ông, "Con bảo đảm chứ? Bảo đảm chỉ cần Thế Huân nhìn thấy được là rời đi sao?" Tới tình trạng hiện tại, Ngô lão gia chỉ có thể hỏi như vậy, ông biết Trương Nghệ Hưng rất bướng bỉnh, mặc kệ như thế nào cũng sẽ không rời đi, cho nên đó là cách duy nhất để xác nhận, dù sao ông cũng biết Trương Nghệ Hưng rất giữ chữ tín.

"Tuyệt đối bảo đảm." Trương Nghệ Hưng khó tránh khỏi cảm thấy hơi tức cười, nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện này, phỏng chừng mình đã sớm tự do.

Không gian yên tĩnh hồi lâu, Trương Nghệ Hưng mới hỏi, "Ngài có muốn biết yêu cầu lúc ấy tôi muốn ngài hứa là gì không?" Không đợi Ngô lão gia hỏi là gì, Trương Nghệ Hưng lại nói tiếp, "Chính là cắt đứt quan hệ với nhà họ Ngô các người, vĩnh viễn cắt đứt quan hệ. " Nói đến đây Trương Nghệ Hưng nở nụ cười, lúm đồng tiền hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ngô lão gia hơi kinh ngạc.

Trương Nghệ Hưng tiếp tục nói, "Nhưng bây giờ, tôi muốn đổi yêu cầu. Chính là..." Trương Nghệ Hưng ngừng một chút, sau đó mở miệng nói, "Tôi muốn ngài lập tức đưa Ngô Diệc Phàm ra nước ngoài, không phải ngài rất muốn tách hai người chúng tôi ra sao, cho nên ngài nhất định phải đưa cậu ta đi, dù gì sau này ngài cũng đưa cậu ta đi thôi, chỉ là sớm hay muộn."

"Tại sao ta phải hứa với con?" Ngô lão gia nhíu mày, trầm giọng hỏi.

"Bởi vì lúc trước ngài đã hứa với tôi, chỉ cần tôi ở trước mặt mọi người thừa nhận rằng tôi quyến rũ Ngô Diệc Phàm, ngài sẽ đáp ứng cho tôi một việc, không phải lúc ấy ngài đã nói chỉ cần tôi không yêu cầu được ở lại, ngài đều đáp ứng sao? Cho nên yêu cầu của tôi chính là mời ngài đưa Ngô Diệc Phàm đi, mặc kệ đó là nơi nào." Trương Nghệ Hưng siết chặt hai bàn tay, nói tiếp, "Với lại ngày nào tôi rời khỏi nhà họ Ngô, ngày đó cậu ta mới có thể trở về."

Nghe thấy câu nói sau cùng của Trương Nghệ Hưng, Ngô lão gia đột nhiên nổi giận, "Ta hứa với con, nhưng con cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu. Cái gì mà ngày nào con rời khỏi nhà họ Ngô, ngày đó nó mới có thể trở về?" Ngô lão gia hiển nhiên có phần xem thường Trương Nghệ Hưng.

"Ngài tự quyết định đi, dù sao yêu cầu của tôi chính là hy vọng ngài sẽ đưa Ngô Diệc Phàm đi, càng xa càng tốt, càng lâu càng tốt." Nói càng xa càng tốt, càng lâu càng tốt, trong lòng Trương Nghệ Hưng vẫn khẽ rung động hai cái.

Ngô lão gia bình tĩnh nhìn nhận lại vấn đề này một lượt, cảm thấy dường như chỉ có thể làm như vậy.

Bây giờ Ngô Thế Huân bị mù, thiếu một người chăm sóc, đúng lúc nó lại thích bám Trương Nghệ Hưng, hiện tại Trương Nghệ Hưng đã trở về, Ngô Thế Huân sẽ không làm loạn nữa. Còn Ngô Diệc Phàm, vốn muốn đưa ra nước ngoài, giống như Trương Nghệ Hưng nói, chỉ là sớm hay muộn hơn một chút mà thôi. Đúng lúc có thể hoàn toàn chia cách Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng, diệt trừ hậu hoạn.

"Được, ta hứa với con. Nhưng con cũng phải hứa với ta, chỉ cần Thế Huân ghép giác mạc thành công, sau khi nhìn thấy được, con sẽ đi ngay, vĩnh viễn không trở về." Lúc này đây tâm tình của Ngô lão gia thật phức tạp, bây giờ ông vậy mà đang đàm phán với chính con trai ruột của mình.

Trương Nghệ Hưng đáp lời, "Yên tâm đi, tôi hứa với ngài, tôi ước gì sau khi mình rời khỏi đây vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa." Thật ra Trương Nghệ Hưng vẫn luôn nghĩ như vậy, chỉ cần có thể rời đi, là sẽ không bao giờ trở về.

Ngô lão gia phất tay ý bảo Trương Nghệ Hưng có thể ra ngoài, Trương Nghệ Hưng cũng không muốn ở đây lâu, lúc xoay người về phía cánh cửa, mới phát hiện cửa phòng sách không đóng, để lại một khoảng trống khá lớn.

Bước ra rồi đóng cửa, vừa xoay người liền phát hiện Ngô Diệc Phàm đang tựa lưng vào bức tường đối diện. Nhịp tim Trương Nghệ Hưng đột nhiên đập mạnh, do nhất thời căng thẳng nên lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Ngô Diệc Phàm bất ngờ túm cổ áo Trương Nghệ Hưng, kề sát bên tai Trương Nghệ Hưng, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Mày ở trước mặt mọi người đem hết tội lỗi đổ lên đầu mình chính là vì muốn yêu cầu ông nội đưa tao đi?"

Trương Nghệ Hưng không biết Ngô Diệc Phàm bắt đầu nghe từ đoạn nào trong cuộc nói chuyện của cậu và Ngô lão gia, nhưng bây giờ xem ra, Ngô Diệc Phàm chỉ nghe được nửa sau. Trương Nghệ Hưng nghĩ thầm, lần này trở về không phải để cắt đứt mọi mộng tưởng và cảm giác tội lỗi, sau đó thanh thản rời đi, vĩnh viễn không trở về nữa hay sao. Vì vậy nên thôi, thừa nhận luôn cho rồi, dù có chối Ngô Diệc Phàm cũng sẽ không tin, thế sao không nói thật luôn từ đầu, vả lại cũng không phải là lần đầu tiên bị Ngô Diệc Phàm căm ghét oán giận.

"Đúng vậy. Chính là muốn cậu rời đi, càng xa càng tốt, càng lâu càng tốt." Trong lòng Trương Nghệ Hưng đã hạ quyết tâm thật lớn, nhưng khi nói ra những lời này trước mặt Ngô Diệc Phàm, lồng ngực vẫn thoáng nhức nhối, run sợ.

"Mày thật sự muốn tao đi vậy sao?" Ngô Diệc Phàm nghe Trương Nghệ Hưng nói như thế, không phân biệt được tâm tình mình lúc này là đau lòng hay tức giận.

"Đúng, mấy năm nay tôi chịu đựng cậu đủ rồi." Trương Nghệ Hưng giật khỏi tay Ngô Diệc Phàm, lùi lại một bước, "Tôi không muốn tiếp tục như thế, tôi không biến thái, tôi không muốn loạn luân, tôi cũng không thích đàn ông."

Ngô Diệc Phàm nghe Trương Nghệ Hưng nói như vậy, nỗi tức giận và đau lòng liền bùng nổ, hắn thô bạo túm lấy tay Trương Nghệ Hưng, kéo về phòng của mình, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại, khóa trái. Hắn đè Trương Nghệ Hưng lên cánh cửa làm bằng gỗ cao cấp, một tay giữ chặt hai cánh tay đang vùng vẫy của Trương Nghệ Hưng, tay kia thì bóp cổ Trương Nghệ Hưng, chỉ hơi dùng sức nhưng khuôn mặt Trương Nghệ Hưng đã đỏ bừng vì nghẹt thở, "Mày nói cái gì? Mấy năm nay mày chịu đựng tao đủ rồi?" Lúc này đây, hai mắt Ngô Diệc Phàm long lên sòng sọc, lực tay không khỏi tăng thêm một chút.

"Đúng... tôi chịu đủ rồi..." Trương Nghệ Hưng nói ngắt quãng, "Trước kia đúng là tôi sợ cậu... cậu cho rằng tôi nợ cậu... nên tùy ý dày vò hành hạ tôi... nhưng tôi... không hề nợ cậu... Ngô Diệc Phàm... tôi không nợ nần gì cậu hết..." Khuôn mặt Trương Nghệ Hưng càng ngày càng đỏ, hơi thở càng ngày càng yếu.

"Mày không nợ tao? Vậy ba mẹ tao đâu? Nói, mày mau nói." Ngô Diệc Phàm điên rồi, hắn hoàn toàn mất hết lý trí. Rất nhiều lần ở bên cạnh Trương Nghệ Hưng, hắn cũng đã quên đi chuyện của ba mẹ, nhưng bây giờ nhắc đến lại làm cho hắn hoàn toàn mất hết lý trí.

Trương Nghệ Hưng nhắm mắt lại, "Tôi nói không phải tôi... cậu tin không? Người đều chết hết... tôi nói gì cậu cũng không tin... cho nên... cậu bảo tôi phải nói gì đây?"

Thấy hơi thở của Trương Nghệ Hưng dần suy yếu, còn nhắm mắt lại, Ngô Diệc Phàm đột nhiên tỉnh táo, vội vàng buông tay.

Trương Nghệ Hưng ho khan vài tiếng, sau đó há miệng thở hổn hiển, sắc đỏ trên mặt cũng dần mờ đi, chuyển thành trắng bệch.

"Trương Nghệ Hưng, tại sao mày luôn khiến tao phải hận mày?" Ngô Diệc Phàm kề sát khuôn mặt tái nhợt của Trương Nghệ Hưng, ánh mắt tràn ngập giận dữ nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt lấp lánh của Trương Nghệ Hưng. Thật ra Ngô Diệc Phàm còn muốn hỏi, tại sao cứ đến lúc tôi quyết định sẽ thật lòng yêu thương em, em lại khiến tôi phải hận em.

Trương Nghệ Hưng rất bình tĩnh, cậu không sợ Ngô Diệc Phàm, ngay cả cái chết cậu còn không sợ, mà sợ Ngô Diệc Phàm sao, "Cậu nên hận tôi, từ lúc cậu không tin tôi, từ lúc cậu ép tôi làm loại chuyện ghê tởm như vậy, cậu nên hận tôi. Bởi vì tôi chán ghét cậu, cậu nên ở trước khi tôi hận cậu mà hận tôi đi." Giọng nói mềm mại trộn lẫn với khàn khàn, bây giờ từng chữ Trương Nghệ Hưng nói ra đều như đục khoét vào tim Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm nhìn đôi môi đang hé ra đóng lại của Trương Nghệ Hưng, nhịn không được thô bạo hôn lên, gặm cắn, xé rách.

"Ưm..." Trương Nghệ Hưng giãy dụa.

Mãi đến khi khoang miệng đôi bên đều ngập tràn mùi máu tươi, Ngô Diệc Phàm mới buông Trương Nghệ Hưng ra, cắn môi dưới ửng đỏ của Trương Nghệ Hưng, nói, "Tao nên hận mày sao? Tốt thôi, từ bây giờ tao sẽ bắt đầu hận mày." Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa kéo khóa quần Trương Nghệ Hưng xuống, "Không phải mày muốn hận tao sao? Tao sẽ khiến mày vĩnh viễn hận tao, khi nghĩ tới tao liền hận không thể giết tao, nhưng lại không giết được tao. Mày yên tâm, cho dù khi nào tao trở về, mày chừng nào thì bỏ đi, tao cũng sẽ không tha cho mày." Ngô Diệc Phàm luồn bàn tay to vào trong quần của Trương Nghệ Hưng, vuốt ve qua lại, giọng nói vừa trầm thấp vừa mê hoặc, "Trương Nghệ Hưng, cả đời này mày đừng mơ tưởng tao sẽ buông tha mày. Mày không cho tao sống thoải mái, thì cũng đừng hòng tao cho mày sống thoải mái."

Ánh mắt Trương Nghệ Hưng ẩm ướt, hai tay bấu chặt cánh cửa sau lưng, Ngô Diệc Phàm điên rồi, Ngô Diệc Phàm điên rồi.

Bàn tay to của Ngô Diệc Phàm di chuyển từ quần đến bên trong áo sơ mi của Trương Nghệ Hưng, không ngừng vân vê nhào nặn hai hạt đậu đỏ ngạo nghễ vươn cao, mấy năm nay hắn đã nắm rõ từng điểm nhạy cảm trên người Trương Nghệ Hưng như lòng bàn tay. Ngô Diệc Phàm bóp hạt đậu trước ngực Trương Nghệ Hưng, kề sát bên tai Trương Nghệ Hưng, liếp láp vành tai Trương Nghệ Hưng, chậm rãi nói, "Chú ba, tôi làm như vậy ghê tởm sao?" Đầu lưỡi Ngô Diệc Phàm liếm vào bên trong tai Trương Nghệ Hưng, ngón tay đang bóp hạt đậu đỏ mạnh mẽ xoa nắn chà xát,"Nhưng tại sao nơi này lại săn cứng như vậy rồi, hả?" Ngô Diệc Phàm nâng cao giọng, cố tình dùng ngón tay ấn chặt vào hạt đậu đã cứng rắn từ lâu.

Trương Nghệ Hưng cảm thấy thẹn, quay mặt sang chỗ khác, không còn cách nào, cơ thể được Ngô Diệc Phàm dạy dỗ nên rất nhạy cảm, ở một số nơi đã có phản ứng tự nhiên.

Đầu lưỡi Ngô Diệc Phàm lướt từ vành tai xuống phía dưới, đến cổ, cố tình để lại trên chiếc cổ mảnh khảnh một dấu hôn đỏ hồng hiện rõ, cuối cùng còn phát ra âm thanh mút mát "Chậc chậc."

Ngô Diệc Phàm thô bạo giật tung áo sơ mi của Trương Nghệ Hưng, lộ ra khoảng ngực trắng bóng cùng hai hạt đậu săn cứng. Đầu lưỡi liếm một đường từ xương quai xanh đến trước ngực, thỉnh thoảng gặm cắn, thỉnh thoảng liếm láp mút mát. Khoái cảm trước ngực truyền tới khiến Trương Nghệ Hưng thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng, cậu cắn môi, hai tay càng ngày càng dùng sức bấu chặt cánh cửa, đầu liên tục ngước nhìn lên, khóe mắt không nén nổi tràn ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Ngô Diệc Phàm mút đầu vú của Trương Nghệ Hưng làm phát ta những tiếng "Chậc chậc", như sợ Trương Nghệ Hưng vẫn chưa đủ thẹn, đầu lưỡi bắt đầu trượt một đường xuống bụng dưới, cuối cùng dùng miệng cởi quần lót của Trương Nghệ Hưng, giải phóng dục vọng đã sớm cứng rắn của Trương Nghệ Hưng.

"Chú ba, không phải chú chịu đựng tôi đủ rồi sao?" Ngô Diệc Phàm dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào phần đỉnh liên tục tiết ra chất lỏng trong suốt của Trương Nghệ Hưng, "Vậy sao nơi này còn cứng rắn đến như vậy?" Ngô Diệc Phàm có thể cảm nhận được Trương Nghệ Hưng đang run rẩy và cố gắng kiềm chế không rên rỉ. Ngô Diệc Phàm cố tình kích thích Trương Nghệ Hưng phải kêu thành tiếng, liền há miệng bao trọn dục vọng của Trương Nghệ Hưng vào bên trong.

"Ưm... ha..." Dục vọng của Trương Nghệ Hưng được khoang miệng ấm áp bao bọc, không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ.

Ngô Diệc Phàm cố tình giở trờ xấu, hút mạnh vào rồi chậm rãi nhả ra, thừa lúc dục vọng rung động muốn bắn, Ngô Diệc Phàm mở miệng vũ nhục Trương Nghệ Hưng, "Chú ba thích không? Biết tôi đang làm gì không? Muốn bắn không?" Lần này Ngô Diệc Phàm đổi lại dùng tay nắm lấy dục vọng của Trương Nghệ Hưng, không ngừng di chuyển lên xuống, "Không phải rất ghét tôi làm chuyện ghê tởm này sao? Tại sao vật nhỏ này lại không biết nghe lời mà cứng rắn lên vậy, hả?" Ngô Diệc Phàm cất cao giọng, sao đó đột nhiên bóp mạnh, Trương Nghệ Hưng không thể không đau đến kêu to một tiếng.

Ngô Diệc Phàm buông Trương Nghệ Hưng ra, đứng dậy cởi quần áo của mình, sau đó ôm Trương Nghệ Hưng lên, nắm hai chân Trương Nghệ Hưng vòng quanh thắt lưng mình, dục vọng đã sớm cứng rắn đặt ngay chỗ dục vọng của Trương Nghệ Hưng, da thịt nóng bỏng thân cận như vậy, khiến Trương Nghệ Hưng càng thêm thẹn thùng, nhắm mắt lại, cắn chặt môi.

Trương Nghệ Hưng quả thực đã quen với sự dạy dỗ và vuốt ve khiêu khích của Ngô Diệc Phàm, nhưng lần này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bọn họ có một thời gian dài không làm như vậy, hơn nữa trước đây Ngô Diệc Phàm cũng dần tiết chế lại, cho nên bây giờ toàn thân Trương Nghệ Hưng xụi lơ trên tường, lửa dục trải đều khắp cơ thể, vô cùng khó chịu.

"Chú ba..." Ngô Diệc Phàm cố tình ngân dài, dùng ngón tay quệt một ít chất lỏng trên đỉnh rồi lướt ra sau làm ướt lỗ hậu, "Không phải mày hận tao, ghét tao, ghét tao chạm vào người mày sao?" Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa đưa một ngón tay vào dò xét, "Tao cứ nhất quyết chạm vào mày." Giọng điệu lạnh băng.

"Không... ưm ha... không được..." Trương Nghệ Hưng vừa mở miệng liền bất giác phát ra những tiếng rên rỉ, nhưng cậu vẫn giữ được lý trí. Trương Nghệ Hưng vùng vẫy, hai chân bắt đầu lắc lư không an phận, đầu không ngừng đập vào cánh cửa, miệng liên tục thốt ra những tiếng rên rỉ xen lẫn với đau đớn cầu xin, "Đừng... a ưm... đừng vào trong..." Hai tay Trương Nghệ Hưng không còn bấu chặt ván cửa, mà đổi thành túm lấy cánh tay Ngô Diệc Phàm, muốn ngăn chặn ngón tay Ngô Diệc Phàm đang ngày càng tiến sâu vào, "Ra ngoài... a... ngón tay... ra ngoài..."

Ngô Diệc Phàm mắt điếc tai ngơ, nếu đổi lại trước đây Ngô Diệc Phàm có thể sẽ đau lòng thương xót, nhưng bây giờ đối mặt với một Trương Nghệ Hưng đã nói với mình những lời tàn nhẫn như thế, hơn nữa còn yêu cầu ông nội đưa mình đi, Ngô Diệc Phàm sớm mất hết lý trí, bây giờ hắn chỉ muốn nhét mạnh dục vọng vào trong cơ thể Trương Nghệ Hưng, sau đó hung hăng làm Trương Nghệ Hưng đến khóc, khiến cả đời này Trương Nghệ Hưng cũng không thể quên được người đàn ông đầu tiên của cậu là ai, khiến cả đời này Trương Nghệ Hưng cũng không thể quên được Ngô Diệc Phàm, không thể quên được Ngô Diệc Phàm hung hăng làm cậu như thế nào, hung hăng làm cậu giống như một người phụ nữ.

Lý trí Ngô Diệc Phàm dừng lại ngay lúc Trương Nghệ Hưng đau đớn kêu lên một tiếng, "Ngô Diệc Phàm, đừng..." Thời điểm đó, hoàn toàn phá vỡ.

Ngô Diệc Phàm rút ngón tay ra, đặt dục vọng trước miệng lỗ đang hé ra hợp lại do đã được ngón tay mở rộng. Còn không đợi Trương Nghệ Hưng thốt hai chữ xin cậu ra khỏi miệng, Ngô Diệc Phàm liền mạnh mẽ đẩy dục vọng vào lỗ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn mở rộng của Trương Nghệ Hưng.

"A——" Trương Nghệ Hưng không chịu nổi thét lên chói tai, bởi vì cơ thể đột nhiên đau đớn như bị xé rách nên sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, sau tiếng thét, Trương Nghệ Hưng ngay cả sức để kêu la cũng không có. Mặt sau truyền đến đau đớn, đau hơn bất cứ điều gì trong trí nhớ của Trương Nghệ Hưng, loại đau đớn làm nước mắt Trương Nghệ Hưng chen nhau tràn mi ra ngoài.

Ngô Diệc Phàm cũng là lần đầu tiên, trước nay chưa từng làm với ai, hắn chỉ xem qua phim ảnh. Lúc này đây hắn cảm thấy dục vọng của mình bị lỗ nhỏ siết chặt vô cùng khó chịu, nhưng được vách tường nóng bỏng bao quanh, có một loại khoái cảm khó diễn tả thành lời.

Ngô Diệc Phàm chọn cách phớt lờ nước mắt của Trương Nghệ Hưng, tạm ngừng một lát, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển. Mỗi cử động đều khiến Trương Nghệ Hưng đau đến phát run, gần như ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không có sức.

Ngô Diệc Phàm dựa theo động tác trong phim, liên tục đưa ra đẩy vào, lúc mới bắt đầu chỉ có thể chậm rãi di chuyển, bởi vì thật sự rất chặt, sau hơn mười phút đẩy đưa qua lại, cũng không biết dịch ruột non tiết ra hay là máu, dù sao cũng dễ dàng hoạt động hơn rất nhiều.

Trương Nghệ Hưng cố gắng nhẫn nhịn không kêu thành tiếng, nhưng đau đớn này quả thật vượt ra ngoài sức chịu đựng của cậu, không thể không nhỏ giọng nức nở.

Ngô Diệc Phàm rất thích loại cảm giác hòa tan làm một với Trương Nghệ Hưng vào lúc này, hắn cảm thấy lỗ sau của Trương Nghệ Hưng vừa chặt và thoải mái, thời điểm Ngô Diệc Phàm hung hăng đẩy vào, sau đó rút ra toàn bộ rồi lại đẩy mạnh vào trong, hắn thở hổn hển nói, "Trương Nghệ Hưng, mày là của tao, đời này mày đừng hòng trốn thoát, bất luận khi nào tao trở về, tao cũng không bỏ qua cho mày. Cho dù đó là phương thức gì, thậm chí mày có ghét tao, cả đời này tao cũng không cho phép mày được quên tao." Ngô Diệc Phàm đưa đẩy rất mạnh, ép Trương Nghệ Hưng dựa sát vào cánh cửa, khàn giọng nói, "Không phải là không muốn loạn luân sao, đáng tiếc đã quá muộn. Chú ba, tôi lập tức bắn tinh hoa của tôi vào trong cơ thể chú, sau đó để chúng nó dung hòa làm một." Ngô Diệc Phàm nói xong, mạnh mẽ dùng sức đưa đẩy vài cái, cuối cùng sau tiếng thở dài thỏa mãn, bắn tinh dịch vào trong người Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng cảm nhận được tinh dịch nóng bỏng đánh thẳng vào vách tường nhạy cảm, nhưng đau đớn từ lỗ sau truyền đến lại làm cho cậu khóc rấm rức.

Ngô Diệc Phàm cũng không buông tha cho Trương Nghệ Hưng như vậy, lúc Trương Nghệ Hưng nghĩ rằng mình đã được giải thoát, Ngô Diệc Phàm ôm cậu, vừa đưa đẩy vừa đi đến chiếc giường lớn, sau đó đè Trương Nghệ Hưng xuống giường tiếp tục vùi đầu làm tình.

Ngô Diệc Phàm mất hết lý trí hoàn toàn không hề phát hiện dục vọng mới đầu còn cứng rắn của Trương Nghệ Hưng, đã sớm ở lúc hắn đẩy vào trong cơ thể Trương Nghệ Hưng, dục vọng liền dần dần mềm xuống, cuối cùng chỉ đơn giản là một khối thịt nhỏ cuộn mình giữa hai chân.

Sắc mặt Trương Nghệ Hưng tái nhợt, cắn chặt môi mặc cho nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, càng về sau ý thức càng trở nên mơ hồ.

Mãi đến khi Ngô lão gia phát hiện có gì đó không ổn, vội vàng bảo binh sĩ đi phá cửa. Sau khi cánh cửa mở toang, Trương Nghệ Hưng đã sớm hôn mê, drap giường trắng tinh cũng bị những chất lỏng trong suốt lẫn với đỏ tươi thấm ướt.

Ngô lão gia thấy thế thật sự sợ đến ngây người, phất tay ra hiệu cho cấp dưới đi ra ngoài, sau đó kéo Ngô Diệc Phàm vẫn còn mất hết lý trí, chìm trong hoang lạc, tát mạnh một cái.

Sau khi Ngô Diệc Phàm bị một bạt tai đánh tỉnh, mới giật mình nhận ra mình vừa làm cái gì, phát hiện Trương Nghệ Hưng mặt trắng như tờ giấy nằm bất động trên giường, trên cơ thể trần trụi phủ kín dấu hôn cùng những vết tích cấu véo xanh tím do Ngô Diệc Phàm để lại, còn có chất lỏng màu đỏ chói mắt cùng dịch thể màu trắng hơi khô lại dính đầy trên đùi.

Ngô Diệc Phàm ngây như khúc gỗ mặc quần áo vào, sau đó nhìn quân y quấn lên người Trương Nghệ Hưng một tấm chăn mỏng rồi đưa ra ngoài, không biết do áy náy hổ thẹn hay tức giận, cuối cùng một quyền đánh nát cửa sổ thủy tinh, bàn tay đương nhiên không tránh khỏi bị thương đổ máu.

Trương Nghệ Hưng bị Ngô Diệc Phàm hành hạ không còn hình dáng, nằm trong bệnh viện quân khu hơn một tuần.

Khi đó Ngô Diệc Phàm đã sớm bị Ngô lão gia đưa sang Canada, thậm chí cơ hội nhìn mặt Trương Nghệ Hưng một lần Ngô Diệc Phàm cũng không có.

Khi Ngô Diệc Phàm rời đi, trong lòng cũng rất đau khổ, đối với Trương Nghệ Hưng hắn vừa hận vừa yêu, hắn hận tại sao Trương Nghệ Hưng thà rằng tự hủy hoại danh dự của mình cũng muốn hắn rời đi, hắn hận Trương Nghệ Hưng mấy năm nay chán ghét hắn, hắn hận Trương Nghệ Hưng nói hắn biến thái. Nhưng hắn yêu một Trương Nghệ Hưng nhu hòa như vậy, khi cười rộ lên đáng yêu như một thiên thần, hắn yêu cái biểu cảm ẩn nhẫn của Trương Nghệ Hưng mỗi khi bị hắn trêu đùa dạy dỗ, hắn yêu vẻ mặt lâng lâng của Trương Nghệ Hưng khi được hắn đưa đến cao trào. Nhưng cuối cùng Ngô Diệc Phàm vẫn rất hận Trương Nghệ Hưng, rõ ràng hắn đã dần thỏa hiệp, muốn đối xử tốt với Trương Nghệ Hưng, nhưng tại sao lúc này Trương Nghệ Hưng lại nói muốn hắn rời đi, vĩnh viễn rời đi, càng xa càng tốt, càng lâu càng tốt, làm sao Ngô Diệc Phàm có thể không hận Trương Nghệ Hưng chứ? Hắn hận vô cùng, hắn cũng thầm thề trong lòng, cả đời này hắn sẽ không bỏ qua cho Trương Nghệ Hưng, cho dù sau này Trương Nghệ Hưng có ở nơi nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Trương Nghệ Hưng.

Cuối cùng Ngô Diệc Phàm mang theo hận thù rời khỏi nhà họ Ngô, cũng đồng thời gây cho Trương Nghệ Hưng những tổn thương vô cùng nặng nề cả về thể xác và tinh thần rồi mới rời đi.

Bánh răng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net