Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Những thứ đại khái như tin đồn, một truyền mười, mười truyền trăm, lan nhanh không ngừng, hơn nữa còn với vận tốc ánh sáng. Cho nên trước khi chuông vào học reo vang, chuyện của Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng đã lan truyền khắp trường học, bất luận là bên sơ trung hay cao trung, đều bàn luận sôi nổi, thậm chí có một số người còn mang giọng điệu mỉa mai.

Kim Chung Nhân gục mặt xuống bàn chọc chọc vào lưng Lộc Hàm, hạ giọng hỏi, "Là cậu làm?" Thấy Lộc Hàm ngồi thẳng người không nói gì, hắn đã biết là Lộc Hàm làm, nếu không với mức độ bảo vệ của Lộc Hàm dành cho Trương Nghệ Hưng, ước chừng đã sớm lao đi che chở, làm sao còn ngồi đây đau khổ.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra lúc này đây tâm trạng của Lộc Hàm rất xấu, nhưng Kim Chung Nhân vẫn không sợ chết mà nói tiếp, "Lộc thiếu đỉnh quá nha, xem ra những lời tôi nói hôm trước không vô ích. Dựa theo tình trạng hiện giờ, không phải cậu đã có hy vọng..." Kim Chung Nhân còn chưa nói xong, Lộc Hàm liền quay đầu quát vào mặt Kim Chung Nhân, "Im đi, ồn ào muốn chết!" Tiếng hét này làm mọi người trong lớp thoáng sợ hãi, dù sao tính tình của Lộc Hàm cũng nổi tiếng là ôn hòa từ trước đến giờ.

Kim Chung Nhân lập tức ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa. Hắn hiểu rất rõ tính cách của Lộc Hàm, bây giờ ước chừng Lộc Hàm thật sự rối rắm.

Lúc này đây toàn thân Lộc Hàm đều vô cùng nôn nóng, trong lòng đặc biệt hỗn loạn. Hắn quả thật không muốn ra tay mạnh như vậy, nhưng ngày hôm qua đánh nhau với Ngô Diệc Phàm một trận đã khiến hắn cảm thấy không thể nào chờ đợi thêm nữa, nếu không thật sự sẽ mất hết cơ hội.

Hiện tại hắn lo lắng nhất là Trương Nghệ Hưng, một người ưu tú tài giỏi như vậy, giờ đây lại bị mình hủy hoại. Lộc Hàm vừa nghĩ đến khi hắn ở xa xa nhìn thấy dáng vẻ của Trương Nghệ Hưng bị hiệu trưởng nâng mặt lên, hắn liền vô cùng căm hận bản thân mình, điều này thật sự đã làm tổn thương Trương Nghệ Hưng.

Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng đứng song song trong phòng hiệu trưởng. Bọn họ đều đang đợi người giám hộ của mình đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà trường làm sao có thể không thông báo cho phụ huynh.

Ngô lão gia cũng rất phiền não, Nghệ Hưng bình thường ngoan ngoãn như vậy, học tập cũng tốt, làm sao lại bị hiệu trưởng đích thân mời phụ huynh chứ? Ngô lão gia nghĩ đến việc hiệu trưởng cũng mời mình, trong lòng dần dần dâng lên một tia bất an, chẳng lẽ bí mật bị phơi bày? Hay là... Ngô lão gia không dám nghĩ nữa, vội vàng gọi Trương quản gia lên xe chạy nhanh đến trường học.

Hiệu trưởng nhìn thấy Ngô lão gia cũng không cung cung kính kính giống như trước đây, còn chưa đợi Ngô lão gia ngồi vững xuống ghế sô pha, hiệu trưởng đã trực tiếp vào thẳng chủ đề, "Ngô lão tiên sinh, Trương tiên sinh, hôm nay tôi mời các ngài đến đây, là muốn nói cho các ngài biết..." Hiệu trưởng vẫn là ái ngại đưa mắt nhìn Ngô lão gia một cái, chính là sợ rằng Ngô lão gia không chịu nổi chuyện động trời này.

"Không sao, hiệu trưởng cứ nói." Ngô lão gia nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, để lộ ra một chút bất an và lo lắng hiện trên khuôn mặt.

Hiệu trưởng khẽ hắng giọng rồi nói, "Hôm nay mời hai vị đến đây, chính là muốn thông báo cho hai vị biết một chuyện." Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng gần như đã cúi đầu thật thấp, nói tiếp, "Cháu trai Ngô Diệc Phàm của Ngô lão tiên sinh ngài cùng con trai Trương Nghệ Hưng của Trương tiên sinh, hai người họ thân mật trong đình nghỉ mát ở phía nam trường học, bị tôi và giáo viên chủ nhiệm của Ngô Diệc Phàm cùng thầy giám thị bắt gặp tận mắt." Hiệu trưởng chỉ vào giáo viên chủ nhiệm của Ngô Diệc Phàm và thầy giám thị cũng đứng ngay đó.

Nghe được hai chữ thân mật, đôi bàn tay Ngô lão gia đang chắp trên đùi, không khỏi càng nắm chặt hơn, "Thân mật? Không phải các người nhìn nhầm rồi chứ?" Ngô lão gia không tin Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng có thể làm ra loại chuyện này, "Hai đứa nó đều là con trai..." Nói đến đây Ngô lão gia dường như hiểu được, biết đâu đây lại là sự thật?

"Ngô lão tiên sinh, tôi biết rằng đây là điều mà hầu hết mọi người khó có thể chấp nhận, nhưng tận mắt chúng tôi đã chứng kiến, Trương Nghệ Hưng ngồi trên đùi Ngô Diệc Phàm, sau đó hôn Ngô Diệc Phàm. Không chỉ có các giáo viên chúng tôi nhìn thấy, một số học sinh lúc đó cũng có mặt, trong số đó có cháu trai nhỏ Ngô Thế Huân của ngài, nếu ngài còn nghi ngờ, bây giờ tôi sẽ gọi Ngô Thế Huân đến đây, ngài cứ hỏi qua trò ấy." Hiệu trưởng hít một hơi, nói tiếp, "Ngài cũng có thể trực tiếp hỏi Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng, hỏi qua bọn họ là biết thôi."

Trước đây Ngô lão gia từng tham gia quân ngũ, dưới sự huấn luyện chuẩn mực trong môi trường quân đội, đương nhiên không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Ngô lão gia điềm nhiên trầm giọng hỏi, "Diệc Phàm, lời hiệu trưởng nói đều là sự thật? Con và Nghệ Hưng..."

"Vâng, là con..." Ngô Diệc Phàm ngắt lời Ngô lão gia, mọi chuyện đã như vậy, không thừa nhận thì còn có thể làm gì khác. Sau khi Ngô Diệc Phàm trả lời vâng, lúc chuẩn bị nói do mình bắt buộc Trương Nghệ Hưng, tất cả đều không liên quan gì đến Trương Nghệ Hưng. Ngô lão gia dường như đoán được, liền nhanh chóng ngắt lời Ngô Diệc Phàm, quát lớn, "Im miệng!"

Sau đó nói vài lời khách sáo với hiệu trưởng, "Hiệu trưởng, hôm nay xảy ra chuyện này, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ dạy bảo lại Ngô Diệc Phàm."

Hiệu trưởng đương nhiên hiểu được ý tứ của Ngô lão gia, chỉ khẽ gật đầu, rồi nói, "Vậy Ngô lão tiên sinh, ngài có thể đưa Ngô Diệc Phàm về trước."

Ngô Diệc Phàm không chịu đi, nhưng bị Ngô lão gia lôi đi.

Đợi bọn họ đi rồi, hiệu trưởng mới nói chuyện với Trương quản gia, đồng thời còn quở mắng Trương Nghệ Hưng bằng vô số lời khó nghe. Ngụ ý trong những lời chế giễu đang không ngừng tuôn ra chính là, con trai của một quản gia như Trương Nghệ Hưng vậy mà lại bắt chước như các cô gái, vọng tưởng muốn quyến rũ thiếu gia nhà họ Ngô.

Trương Nghệ Hưng chỉ một mực cúi đầu, cậu không thể nào phản bác, cho dù nói sự thật không phải như vậy, cũng không ai tin. Hiệu trưởng và các thầy cô lại càng không tin, dù sao thân phận của cậu bây giờ, chính là con của quản gia nhà họ Ngô, hơn nữa còn là con trai. Trương Nghệ Hưng đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn là thân phận này. Nếu thân phận thật sự bị phơi này, đó mới thật sự là tiêu rồi.

Sau khi Trương Nghệ Hưng về đến nhà, liền nhìn thấy Ngô lão gia tát Ngô Diệc Phàm một cái, cơn giận dâng cao ngút trời, mắng, "Súc sinh."

Trương Nghệ Hưng ngây người đứng chôn chân trước cửa nhà, bàn tay siết chặt dây đeo túi.

"Con có biết mình đang làm cái gì không? Nghệ Hưng là con trai, hơn nữa còn là chú ruột của con, hai đứa như vậy không chỉ biến thái hơn nữa còn là loạn luân." Ngô lão gia đột nhiên nghĩ đến tại sao mỗi ngày Ngô Diệc Phàm đều muốn ngủ chung với Trương Nghệ Hưng, hơn nữa từ trước đến nay đều tắm cùng với Trương Nghệ Hưng. Ngô lão gia thầm nghĩ, nếu trước kia không bảo hai đứa nó tắm riêng, chỉ sợ bây giờ còn nhiều rắc rối hơn nữa.

Ngô Diệc Phàm ngoảnh đầu sang một bên không nói gì, hắn biết Trương Nghệ Hưng là con trai, hắn cũng biết Trương Nghệ Hưng là chú ruột của hắn, nhưng hắn không thể nào khống chế bản thân mình không chạm vào Trương Nghệ Hưng.

"Mặt mũi của nhà họ Ngô đều bị con làm mất hết, con có biết không?" Ngô lão gia thở dài, "Chuẩn bị đi, mấy ngày nữa ta sẽ giúp con làm thủ tục, sau đó đưa con ra nước ngoài."

"Con không đi, con không xuất ngoại." Ngô Diệc Phàm nghe thấy xuất ngoại, mới nhìn lên ánh mắt của Ngô lão gia, một ánh mắt rất kiên định.

"Con không đi? Nếu con không đi, con cảm thấy mình còn mặt mũi ở lại nơi này sao?" Ngô lão gia lạnh lùng nói, "Trước khi con khiến nhà họ Ngô thân bại danh liệt, ta phải đưa con đi!"

"Con không đi, có chết con cũng không đi." Ngô Diệc Phàm vẫn giữ vững kiên định mà giằng co với Ngô lão gia.

Ngay tại lúc Ngô lão gia chuẩn bị giáng xuống một bạt tai, Trương Nghệ Hưng cố tình phát ra động tĩnh, khiến cho một già một trẻ đang giằng co phải chú ý.

Ngô lão gia nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý định. Kỳ thực ông cũng không muốn tống Ngô Diệc Phàm ra nước ngoài, suy cho cùng sau này nhà họ Ngô dĩ nhiên sẽ do Ngô Diệc Phàm chống đỡ, nhưng lần này nhà họ Ngô thật sự đã mất hết mặt mũi, chỉ có đưa Ngô Diệc Phàm ra nước ngoài mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng sau khi Ngô lão gia nhìn thấy Trương Nghệ Hưng, liền nảy ra một kế hoạch, có thể không cần tống Ngô Diệc Phàm ra nước ngoài, cũng không đến mức làm cho nhà họ Ngô mất thể diện, chính là đưa Trương Nghệ Hưng đến nhà của một người bà con ở miền Nam. Như vậy nhà họ Ngô sẽ không quá mất mặt, nhưng lại có thể tách Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng ra. Ngô lão gia nghĩ rằng, hiện tại đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Ngô lão gia gọi một mình Trương Nghệ Hưng vào phòng sách, kế hoạch này không tồi, nhưng dù sao Trương Nghệ Hưng cũng là con trai của ông, suy cho cùng vẫn có chút không đành lòng.

"Nghệ Hưng à, mấy năm qua ta đối xử với con cũng không tệ. Mặc dù con là một sai lầm mà trước kia ta đã hồ đồ để lại, nhưng mấy năm qua ta đều cố gắng bù đắp. Con cũng biết nhà họ Ngô sau này chỉ có thể dựa vào Diệc Phàm, cho nên mặc kệ con có phải bị Diệc Phàm ép buộc hay không, hay thật sự thích Diệc Phàm, ta cũng xin con đồng ý với ta một việc, được không?" Ngô lão gia nói xong, thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng.

Trương Nghệ Hưng không biết có đoán được hay không, hỏi lại, "Việc gì?"

Im lặng một lúc, Ngô lão gia mới chậm rãi lên tiếng, "Nghệ Hưng, ta muốn con ngày mai đến trường học, trước mặt toàn bộ mọi người nói là con quyến rũ Ngô Diệc Phàm, là con muốn trèo cao vào nhà họ Ngô, cho nên mới xảy ra chuyện này, được không?" Ngô lão gia nói tiếp, "Sau đó ta sẽ đưa con đến nhà một người họ hàng ở miền Nam, để họ chăm sóc con. Hoặc con cũng có thể đổi tên. Dù sau hiện tại thanh danh của nhà họ Ngô cũng rất quan trọng, hơn nữa thân phận bây giờ của con là con trai quản gia, nếu con làm như vậy, không những khiến nhà họ Ngô đỡ phải mất mặt, còn có thể làm cho thanh danh của Ngô Diệc Phàm tốt hơn, vì thế..." Ngô lão gia còn chưa nói xong, đã bị Trương Nghệ Hưng ngắt lời.

"Tôi đồng ý, nhưng... sau khi tôi giúp ngài, mong rằng ngài có thể hứa với tôi một chuyện." Lúc này đây biểu cảm của Trương Nghệ Hưng không rõ là hờ hững, hay đau lòng, dù sao cũng không dễ chịu. Trước đây nói sẽ cố gắng bù đắp lại cho mình, cái gọi là cha con ruột thịt, hiện tại cũng đối xử với cậu như vậy. Tóm lại vì mình là một sai lầm, nên phải bù đắp cho một sai lầm khác sao? Trương Nghệ Hưng không hiểu tại sao? Cậu không hiểu. Nhưng bây giờ cậu đã đồng ý rồi, cho dù không hiểu, cũng không thể nào nuốt lời. Huống chi, hiện tại Trương Nghệ Hưng cũng không muốn hiểu.

"Được, chuyện gì ta cũng hứa với con. Nhưng có điều.. không thể để cho con ở lại, chuyện đó..." Ngô lão gia ngừng một chút, vẫn quyết định nói ra bốn chữ cuối cùng, "Không có khả năng."

Trương Nghệ Hưng không khỏi cười khổ, nghĩ thầm, đến lúc đó dù ông có bảo tôi ở lại tôi cũng không ở lại, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nhà họ Ngô, nhưng cái giá đổi lấy sự tự do quá lớn. Cái giá đó chính là, Trương Nghệ Hưng không chỉ tự hủy hoại thanh danh của mình, hơn nữa sau này còn đừng nghĩ đến chuyện trở về Bắc Kinh.

Trương Nghệ Hưng nghĩ rằng, nơi này, nhà họ Ngô này, nhà giam này, địa ngục này, không quay lại cũng được. Chỉ hy vọng đi rồi sau này có thể vĩnh viễn không trở về là tốt nhất.

"Chỉ cần ngài đến lúc đó đừng đổi ý là được." Trương Nghệ Hưng nói xong liền rời khỏi.

Ngô lão gia nhìn bóng lưng gầy yếu của Trương Nghệ Hưng, đột nhiên cảm thấy mình đối xử với Trương Nghệ Hưng quá tàn nhẫn, thế nhưng không còn cách nào khác, dù gì sau này vẫn phải nhờ vào Ngô Diệc Phàm chống đỡ nhà họ Ngô.

Ngày hôm sau Ngô lão gia không cho Ngô Diệc Phàm đến trường học, ông sợ Ngô Diệc Phàm sẽ lại gây ra chuyện lớn gì.

"Thật ra trò chỉ cần chuyển trường là được, hoặc rời khỏi nơi đây, không cần thiết phải làm như vậy." Hiệu trưởng hơi kinh ngạc với quyết định của Trương Nghệ Hưng, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, cảm thấy nên khuyên một chút mới phải đạo.

Trương Nghệ Hưng vẫn rất bình tĩnh, "Hiệu trưởng, chuyện gì cũng có lý do của nó không phải sao."

Hiệu trưởng thoáng ngạc nhiên khi nghe những lời Trương Nghệ Hưng vừa thốt ra khỏi miệng, nghĩ thầm, một đứa nhỏ có thể nói ra lời này, nhất định là nó có nỗi khổ riêng không thể để cho mọi người biết. Vì thế hiệu trưởng cũng không hỏi gì thêm, lập tức thông báo cho toàn bộ học sinh tập trung đến hội trường.

Lộc Hàm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hắn không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng mi mắt cứ nháy liên hồi làm hắn đứng ngồi không yên.

Nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đi ra, hắn càng khó giữ được bình tĩnh.

Các học sinh dưới khán đài thấy Trương Nghệ Hưng xuất hiện, nhất thời đều bàn luận sôi nổi, Trương Nghệ Hưng đứng trên bục cao cũng có thể nghe được vài bạn học lên tiếng chửi bới, cùng những lời nói thô lỗ.

Trương Nghệ Hưng nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt. Cậu lo lắng, sợ hãi, đối mặt với nhiều người như vậy, cậu sợ hãi, huống chi còn bảo cậu tự hủy hoại thanh danh của mình, làm sao mà không sợ hãi.

"Tôi..." Trương Nghệ Hưng vừa mở miệng liền có thể nghe ra trong lời nói đầy run rẩy, cậu càng siết chặt nắm tay, nói tiếp, "Tôi muốn ở nơi đây... nói một chút với mọi người... trưa ngày hôm qua..." Trương Nghệ Hưng cảm thấy bản thân sắp không chống chỡ nổi. Nhắm hai mắt lại, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề, "Đúng, là tôi quyến rũ Ngô Diệc Phàm, là tôi muốn trèo cao vào nhà họ Ngô.. cho nên..."

Còn chưa đợi Trương Nghệ Hưng nói xong, bên dưới liền nhốn nháo. Nhất thời vang đầy tiếng mắng chửi, không thiếu những lời khó nghe nhất.

Mà ngay cả Lộc Hàm cũng kinh ngạc, Lộc Hàm ngơ ngác nhìn Trương Nghệ Hưng bình tĩnh đứng trên bục cao, giống như người bị mắng bên dưới không phải là cậu, Trương Nghệ Hưng như vậy làm người ta cảm thấy thật xa lạ.

"Câm miệng." Cuối cùng sau một câu gầm to của Lộc Hàm, tất cả đã yên tĩnh trở lại.

Lộc Hàm không hiểu lý do Trương Nghệ Hưng làm như vậy, Lộc Hàm không hiểu tại sao Trương Nghệ Hưng phải làm như vậy.

Sở dĩ Lộc Hàm vạch trần Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm, chẳng qua là muốn tách bọn họ ra, nhưng không ngờ cục diện lại thành thế này.

Sau khi tất cả học sinh đều rời khỏi, Trương Nghệ Hưng vẫn còn bình tĩnh đứng trên bục. Bề ngoài bình tĩnh, thật ra nội tâm đang cuồn cuộn sóng trào, nỗi sợ hãi đắng chát khủng khiếp.

"Tại sao?" Lộc Hàm đến gần Trương Nghệ Hưng, "Tại sao em phải làm như vậy?"

Trương Nghệ Hưng quay đầu nhìn Lộc Hàm, nói, "Tôi cũng muốn hỏi anh câu này."

"Anh..." Lộc Hàm đột nhiên chột dạ, dù sao kẻ chủ mưu vốn chính là hắn, "Anh muốn chia cách em và Ngô Diệc Phàm, anh không muốn cậu ta tổn thương em."

Qua một lúc lâu sau, Trương Nghệ Hưng mới đáp lại lời Lộc Hàm, "Chúng tôi chia cách là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, tại sao anh không chờ thêm một chút?"

"Chờ một chút, anh sợ em đã không thể rút ra." Lộc Hàm quát.

Một câu làm Trương Nghệ Hưng bừng tỉnh, sẽ như vậy sao? Sẽ giống như lời Lộc Hàm nói? Trong lòng Trương Nghệ Hưng cũng không dám chắc, thế nhưng biến thành như bây giờ, cái giá thật sự quá lớn.

"Lộc Hàm, tôi xin anh, đừng xen vào chuyện của tôi. Tôi cám ơn anh đã nghĩ thay cho tôi, nhưng lần này anh khiến tôi quá thất vọng. Tôi vẫn không muốn tin người đó là anh, nhưng không còn cách nào khác quả thật chính là anh." Trương Nghệ Hưng nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Lộc Hàm giữ chặt Trương Nghệ Hưng, "Nghệ Hưng, xin lỗi. Lần này là anh..."

Trương Nghệ Hưng giật khỏi tay Lộc Hàm, "Đừng nói nữa, Lộc Hàm. Sai cũng đã sai, dù gì sau này, cũng không gặp nữa." Sau khi nói xong liền bỏ đi.

Lộc Hàm nhìn theo Trương Nghệ Hưng, nhìn bóng lưng gầy yếu của Trương Nghệ Hưng, thật sự hối hận, hối hận đã làm như vậy.

Trương Nghệ Hưng đã lấy đi rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên của Lộc Hàm, ví dụ như lần đều tiên để ý đến cảm xúc của người khác, lần đầu tiên thật lòng thật dạ thích một người, lần đầu tiên sợ người khác tổn thương, lần đầu tiên bị đánh, lần đầu tiên nói xin lỗi, lần đầu tiên ăn nói nhỏ nhẹ,... Đối với Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm dường như đều thỏa hiệp, nhưng suy cho cùng người kia vẫn chán ghét hắn. Lộc Hàm nghĩ, có phải do phương thức biểu đạt của mình không đúng? Hay là từ đầu đã không đúng, không nên mềm lòng hết lần này đến lần khác. Đã sớm nên giống như trước kia, vui đùa một chút coi như xong, không phải tốt hơn sao?

Nhưng người đó là Trương Nghệ Hưng, chính là Trương Nghệ Hưng.

...

Ngô Diệc Phàm bị Ngô lão gia phái người trông chừng, không cho hắn ra ngoài. Hắn rất lo lắng, rất muốn biết Trương Nghệ Hưng hiện giờ thế nào. Cửa, hành lang, dưới lầu đều là cảnh sát quân sự, Ngô lão gia phái đến trông chừng hắn. Vì vậy, dù cho Ngô Diệc Phàm được huấn luyện bài bản từ nhỏ, cũng không thể chống lại nhóm quân cảnh dày dạn kinh nghiệm này.

Ngô Diệc Phàm chỉ có thể chờ, việc có thể làm bây giờ chính là chờ.

Hiện tại cho dù Trương Nghệ Hưng đi đến chỗ nào trong trường học cũng bị một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn có một số lời nói quá khích, chói tai khó nghe.

Trương Nghệ Hưng ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh tự nhiên, thật ra trong nội tâm vô cùng bất an lo lắng. Thế nhưng cậu không thể, không thể yếu đuối nữa, không thể để lộ sự nhút nhát này, nếu không chỉ càng làm cho người ta mắng chửi dữ dội hơn.

Trương Nghệ Hưng cảm thấy bản thân cần phải mạnh mẽ, bởi vì sau này ngoại trừ mình ra sẽ không có ai để mình dựa vào, thật ra cậu vốn không thể dựa vào ai. Hoặc nói là, cậu căn bản không định dựa dẫm bất cứ ai. Bắt đầu mạnh mẽ, kiên cường đến đau lòng người.

Chuông tan học vừa reo, Ngô Thế Huân liền đi tìm Trương Nghệ Hưng. Hoàn toàn không quan tâm đến những lời bình luận cùng ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hô lên một tiếng, "Nghệ Hưng!"

Trương Nghệ Hưng đeo cặp sách, thong thả bước ra khỏi phòng học, không hề để ý đến Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng không bước lên dính chặt như trước đây, mà chỉ đi theo sau Trương Nghệ Hưng, thong thả tản bộ.

Xe của nhà họ Ngô đậu trước cổng như thường lệ, nhưng bị Ngô Thế Huân đuổi trở về, bởi vì nó có chuyện muốn nói với Trương Nghệ Hưng.

"Nghệ Hưng!" Ngô Thế Huân chạy nhanh theo sóng vai với Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng buồn bã lên tiếng, "Ừm."

"Chú sẽ rời khỏi đây phải không?" Ngô Thế Huân đột nhiên chắn trước mặt Trương Nghệ Hưng, "Con nghe chú với ông nội nói chuyện, sở dĩ chú làm như vậy, là muốn rời khỏi đây phải không?"

Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Ngô Thế Huân, "Đúng, chú phải đi."

"Tại sao?" Ngô Thế Huân khó hiểu, "Vì chuyện của chú và anh hai? Có thể để ông nội đưa anh hai ra nước ngoài mà." Ngô Thế Huân vẫn ích kỷ hy vọng rằng Ngô Diệc Phàm sẽ đi, nhưng vậy nó mới có thể giống như Ngô Diệc Phàm, một mình độc chiếm Trương Nghệ Hưng.

"Thế Huân à, con còn nhỏ, con không hiểu." Trương Nghệ Hưng khẽ lắc đầu, "Có một số việc đã được định trước."

"Con không hiểu cái gì, định trước cái gì?" Ngô Thế Huân đột nhiên kích động, "Chú nhất định rời đi phải không? Con không muốn, con không muốn chú đi. Nghệ Hưng, chú ở lại được không?" Ngô Thế Huân đột nhiên hạ giọng, âm thanh mềm mại ngọt ngào như bánh mật.

Trương Nghệ Hưng nhìn đứa trẻ cao hơn mình một chút đang đứng trước mặt, đột nhiên nghĩ tới, đứa trẻ này lúc còn nhỏ, quen thói làm nũng, quen nói rằng, con không muốn, con không muốn, chú ba chơi cùng với con được không? Hoặc là, chú ba, đút con ăn được không? Vân vân mây mây. Lần nào cũng khiến cho Trương Nghệ Hưng không thể cự tuyệt, sau đó trả lời được chứ. Thế nhưng, lần này phỏng chừng là nói không được, đúng, không thể đồng ý với Ngô Thế Huân.

"Chú không thể ở lại, sau này chú cũng phải đi, chỉ là sớm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net