Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thêm hưng phấn cực đỉnh. Đội lên đáy chậu Trương Nghệ Hưng thật không thoải mái. Nhưng hắn không thể di chuyển, chỉ cần hơi di chuyển một chút, hạ thân nhất định sẽ trướng to hơn nữa.

Trương Nghệ Hưng bị Ngô Diệc Phàm liếm đến cả người xụi lơ, có lẽ do đang bước vào tuổi dậy thì, Trương Nghệ Hưng càng ngày càng trở nên nhạy cảm, vật nhỏ đang phát triển dưới cơ thể cũng bắt đầu nhô cao.

Bây giờ Ngô Diệc Phàm đã không cần làm theo các động tác miêu tả trong phim khiêu dâm, mấy năm nay dạy dỗ Trương Nghệ Hưng, hắn đã sớm luyện thành kỹ thuật nhuần nhuyễn.

"Năm đó tại sao ba mẹ tao lại gặp tai nạn?" Trong lúc hai bên đều đắm chìm trong lửa dục, Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này.

Trương Nghệ Hưng lập tức phục hồi tinh thần, tầm mắt nhìn thẳng vào Ngô Diệc Phàm, còn mang theo một chút sợ hãi, hạ thân mới khi nãy còn bị vây trong lửa dục dày đặc nhất thời xìu xuống.

"Hử? Tao đang hỏi mày đó, năm đó tại sao ba mẹ tao lại gặp tai nạn?" Giọng nói trầm thấp của Ngô Diệc Phàm bí mật mang theo một chút hơi thở tình dục nồng đậm.

Trương Nghệ Hưng buông hai tay khỏi cổ Ngô Diệc Phàm, nắm chặt quần ngủ đã bị tuột đến đầu gối. Cúi thấp đầu xuống, không có ý định trả lời câu hỏi của Ngô Diệc Phàm.

"Nói!" Ngô Diệc Phàm mất kiên nhẫn.

Trương Nghệ Hưng cúi đầu càng thấp hơn, vẫn im lặng không nói.

Ngô Diệc Phàm hơi tức giận nắm lấy cằm Trương Nghệ Hưng, nâng đầu Trương Nghệ Hưng lên, buộc Trương Nghệ Hưng nhìn thẳng vào mình.

Nhưng khi nhìn thấy hốc mắt Trương Nghệ Hưng ửng đỏ, đôi mắt ẩm ướt, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Nỗi tức giận của Ngô Diệc Phàm lập tức biến thành bọt xà phòng, buông tay khỏi cằm Trương Nghệ Hưng.

Sau đó đứng dậy đặt Trương Nghệ Hưng nằm trên giường, giúp Trương Nghệ Hưng cài lại cúc áo, mặc quần, sau đó đắp chăn, cuối cùng tắt đèn phòng, mang chiếc ly trên tủ đầu giường theo.

Sau một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Trương Nghệ Hưng liền mở to mắt nhìn căn phòng tối đen một mảnh.

Cậu biết đêm nay Ngô Diệc Phàm sẽ không ngủ cùng mình, mặc dù Ngô Diệc Phàm nhìn như bình tĩnh không nổi giận, nhưng Trương Nghệ Hưng đột nhiên cảm thấy thà rằng Ngô Diệc Phàm trừng phạt cậu, hành hạ cậu, cũng không muốn Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên bỏ đi như vậy, bởi vì sự mất mát nhàn nhạt trong lòng cậu lúc này đây cùng những sợ hãi và đau khổ của sự kiện năm đó còn lưu lại đều làm cho Trương Nghệ Hưng không thể nào quên đi.

Khoảnh khắc Ngô Diệc Phàm đóng cửa, cũng là lần đầu tiên Trương Nghệ Hưng cảm thấy buồn bã kể từ khi bước vào tuổi dậy thì, giống như cảm giác không tài nào thở nổi khiến cho cậu chỉ có thể mở to mắt mà gắng sức hô hấp.

Ngô Diệc Phàm nghĩ đến tất cả những biểu cảm xinh đẹp thỉnh thoảng còn bộc lộ vẻ khúm núm của Trương Nghệ Hưng, sau khi phóng ra tay, liền vô lực tựa vào đầu giường, ánh mắt hiếm khi đờ đẫn phiêu lãng nhìn ra không trung.

Điểm yếu duy nhất của hắn chính là, hiện tại khi nhìn thấy dáng vẻ kia của Trương Nghệ Hưng liền không đành lòng cưỡng ép. Ngô Diệc Phàm nghĩ rằng, nhất định là do tắm rửa quá lâu nên đầu óc có chút choáng váng.

Nhưng Ngô Diệc Phàm không biết hắn hiện tại đối với Trương Nghệ Hưng thật sự càng ngày càng không có sức kháng cự.

Ba mẹ gặp tai nạn, Ngô Diệc Phàm cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Thật ra hắn chỉ muốn hỏi Trương Nghệ Hưng thử thôi, không ngờ đối phương phản ứng mạnh như vậy, xem ra năm xưa thật sự đã xảy ra chuyện không thể để cho người ta biết.

Sau đêm đó, Ngô Diệc Phàm đột nhiên đối xử lạnh nhạt với Trương Nghệ Hưng, nhưng thỉnh thoảng vẫn không tài nào nhìn thấy Ngô Thế Huân cứ dính lấy Trương Nghệ Hưng như vậy.

Tết Nguyên Tiêu trôi qua, ba đứa nhỏ nhà họ Ngô liền trở về trường học. Cuộc sống vẫn như trước không có gì thay đổi, ngoại trừ việc có một học sinh là con của một doanh nhân trẻ nổi tiếng người Mỹ gốc Hoa chuyển đến lớp Trương Nghệ Hưng, còn trở thành bạn cùng bàn của Trương Nghệ Hưng vốn trước nay luôn ngồi một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net