Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Ngày thứ ba Hoàng Tử Thao chuyển tới, giáo viên chủ nhiệm gọi Trương Nghệ Hưng vào văn phòng, mục đích chính là muốn Trương Nghệ Hưng quan tâm bạn học mới nhiều hơn một chút, sau đó còn muốn cậu trợ giúp thêm tiếng Trung cho Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao tiếp thu nền giáo dục Mỹ từ nhỏ, thuận tiện mở miệng chính là tiếng Anh chính gốc, đối với tiếng Trung, hắn chỉ biết nói đơn giản vài từ thông dụng, hơn nữa còn vô cùng sứt sẹo.

"Nệ Hưng ~" Hoàng Tử Thao kéo dài âm đuôi không chính xác.

Trương Nghệ Hưng lườm, sửa lại, "Là Nghệ Hưng!" Hai chữ này Trương Nghệ Hưng đã sửa không dưới hai mươi lần, Hoàng Tử Thao vẫn ngu ngốc không nhớ được.

"Cậu về nhà xem phim truyền hình Trung Quốc nhiều hơn một chút, trợ giúp thêm cho vốn tiếng Trung của cậu." Trương Nghệ Hưng hiếm khi nói nhiều như vậy với một người ở trường học, hơn nữa còn là một Nhị Thế Tổ* mới vừa chuyển đến không lâu.

(*) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Không còn cách nào khác, ai bảo giáo viên chủ nhiệm giao cho cậu nhiệm vụ dạy tiếng Trung cho Hoàng Tử Thao chứ.

"À hiểu rồi." Hoàng Tử Thao ngờ ngợ gật đầu.

Chỉ khi Trương Nghệ Hưng dạy tiếng Trung cho Hoàng Tử Thao, mới nói chuyện với hắn, tình huống bình thường cậu đều không quan tâm đến Hoàng Tử Thao. Kiêng dè Ngô Diệc Phàm là một chuyện, nghe được các tin đồn về gia thế của Hoàng Tử Thao từ miệng cách bạn học lại là một chuyện khác.

Cả nhà Hoàng Tử Thao đều mang quốc tịch Mỹ, nhưng nguồn gốc thật sự là người Trung Quốc. Cha hắn di cư sang Mỹ từ rất lâu, lúc ấy danh tiếng nhà họ Hoàng rất lẫy lừng, khi đó Hoàng Tử Thao còn đang trong bụng mẹ. Mười bốn năm sau, người nhà họ Hoàng trở về Bắc Kinh, coi như là tạo ra sóng gió không nhỏ ở kinh đô. Sau đó gia thế của nhà họ Hoàng cùng những danh tiếng lẫy lừng trước kia lại bắt đầu lan rộng một lần nữa.

Trương Nghệ Hưng không hề có bất cứ hứng thú gì đối với loại Nhị Thế Tổ này, cũng không quan tâm, nếu không phải giáo viên chủ nhiệm giao nhiệm vụ cho cậu, cậu quả thật cũng lười giao tiếp với Hoàng Tử Thao. Phải nói là cậu vẫn luôn lười giao tiếp với các bạn cùng lớp, hơn nữa còn vô cùng dị ứng đối với đám người trong trường, có xuất thân tốt thì giỏi lắm sao? Trương Nghệ Hưng rất không muốn có bất kì liên hệ gì với những người này, nhưng Trương Nghệ Hưng đã quên rằng, nếu thân phận của cậu bị công khai, cũng đủ đẩy cậu lẫn vào trong đám người mà không hề thích.

Nhưng ngoại trừ Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng không biết cảm xúc mình dành cho Lộc Hàm là gì. Có lẽ chính là loại tình cảm không thể cưỡng lại, cùng lún sâu vào sự dịu dàng của Lộc Hàm.

Lộc Hàm có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, chẳng những tràn đầy trầm ổn dịu dàng, mà còn khiến mọi người không thể nào kháng cự, huống chi Lộc Hàm đối xử với Trương Nghệ Hưng rất tốt, rất quan tâm cậu. Từ lâu, Trương Nghệ Hưng đã nghĩ rằng, nếu quả thật không đến nhà họ Ngô, không vào học trong ngôi trường này, vậy sẽ không gặp được Lộc Hàm. Nếu nghĩ như vậy, thật ra nhà họ Ngô cũng không tệ lắm.

Trương Nghệ Hưng cảm thấy, thượng đế vừa đóng lại cánh cửa Ngô Diệc Phàm liền mở ra cho cậu một khung cửa sổ khác là Lộc Hàm, quả nhiên thượng đế vẫn là rất công bằng.

Hoàng Tử Thao vừa mới chuyển đến không lâu, đối với mọi người trong trường đều vô cùng xa lạ, người duy nhất hắn có thể dựa vào là cậu bạn Trương Nghệ Hưng ngồi cùng bàn. Cho nên Hoàng Tử Thao đặc biệt thích dán lấy Trương Nghệ Hưng, bất cứ nơi nào có mặt Trương Nghệ Hưng, chưa đầy hai bước, sẽ có Hoàng Tử Thao.

Điều này làm cho hai anh em nhà họ Ngô vô cùng khó chịu, đặc biệt là Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt với Trương Nghệ Hưng vài ngày, nhưng lúc này cũng không nhịn được kéo Trương Nghệ Hưng mới vừa ăn cơm trưa xong đến đình nghỉ mát trong vườn hoa, vừa bí mật lại yên tĩnh, bình thường không có ai đến, bởi vì mọi người trong trường đều biết, đó là cấm địa của Ngô Diệc Phàm, bước vòng trong cũng tương đương như tự tìm đường chết.

"Tao bảo giáo viên giúp mày chuyển lớp." Ngô Diệc Phàm nhíu chặt mày lại, giọng điệu không thể nghi ngờ.

Trương Nghệ Hưng vuốt nhẹ cái bụng no căng, căn bản không quan tâm đến Ngô Diệc Phàm đang nói cái gì. Dù sao Ngô Diệc Phàm muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó, cho dù Trương Nghệ Hưng có không đồng ý cũng vô dụng.

"Hử?" Ngô Diệc Phàm không nghe thấy Trương Nghệ Hưng phản đối, ngược lại cảm thấy rất ngạc nhiên, xem ra là đã có kinh nghiệm.

Bốn năm nay, Trương Nghệ Hưng đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm người này rất nóng nảy, nhưng tâm không xấu, ngoại trừ thỉnh thoảng có hơi thần kinh, cố chấp, điều quan trọng nhất chính là, người này có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ, còn vô cùng bá đạo.

Cho nên Trương Nghệ Hưng coi như là gian khổ học xong cách nghe lời, ngoan ngoãn một chút, như vậy là có thể tránh chọc giận Ngô Diệc Phàm.

Sau một lúc lâu, Trương Nghệ Hưng mới chậm rãi thốt ra một câu, "Sao cũng được." Vẻ mặt bình tĩnh.

Ngô Diệc Phàm cũng không biết câu trả lời này sai chỗ nào, nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia của Trương Nghệ Hưng, lại dâng lên một cơn tức giận không thể giải thích. Chỉ nào chân mình, nói, "Ngồi lên." Giọng điệu rõ ràng mang theo một chút khó chịu.

Trương Nghệ Hưng bất động.

Ngô Diệc Phàm căn bản không có kiên nhẫn, trực tiếp động thủ kéo Trương Nghệ Hưng đến, ấn ngồi xuống đùi của mình, "Đừng lộn xộn." Bàn tay to vỗ nhẹ lên mông Trương Nghệ Hưng.

"Cậu có điên không?" Trương Nghệ Hưng mở trừng mắt, "Nơi này là trường học!" Biểu cảm hơi hoảng sợ.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Nghệ Hưng, cơn tức giận mới vừa dâng lên không hiểu sao liền biến đâu mất, "Chú ba, tại sao chú càng ngày càng không biết nghe lời vậy?" Nói xong liền cắn nhẹ lên chóp mũi Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng không nói gì, chỉ có thể giãy dụa.

"Chú ba, nếu như chú có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi, chỉ quan tâm đến một mình tôi thì tốt rồi, thật sự không muốn để cho chú tiếp xúc với bất kì người nào khác." Ngô Diệc Phàm ôm chặt thắt lưng Trương Nghệ Hưng, tựa cằn lên vai Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng không ngọ ngoạy nữa, đôi chân yên phận buông thõng dọc hai bên hông Ngô Diệc Phàm. Không phải muốn ngoan ngoãn sao? Cái này chính là ngoan ngoãn.

Sau khi Ngô Diệc Phàm cảm nhận được Trương Nghệ Hưng đã yên phận không giãy dụa nữa, cũng không có hành động tiếp theo, chỉ mãi ôm Trương Nghệ Hưng như vậy, cho đến lúc chuông vào học reo vang.

Buổi chiều tan trường, Lộc Hàm đứng trước cầu thang khu sơ trung chặn Trương Nghệ Hưng lại, nói có chuyện muốn tìm cậu. Sau khi Trương Nghệ Hưng bảo được Ngô Thế Huân mang theo vẻ mặt bí xị về nhà trước, mới đi theo Lộc Hàm.

Lộc Hàm dẫn Trương Nghệ Hưng đến phòng học nhạc, giờ tan trường nên hầu như mọi người đều đã ra về hết, nơi này tương đối yên tĩnh và thoải mái.

"Em chính là con trai của Ngô gia gia." Lộc Hàm thuận tay đặt cặp sách lên ghế, nói thẳng vào chủ đề.

Trương Nghệ Hưng trong lòng hốt hoảng, tiêu rồi, Lộc Hàm làm sao mà biết được. Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

"Lúc đầu còn tưởng rằng em chính là con riêng của cha Ngô Diệc Phàm, không ngờ em lại là con riêng của Ngô gia gia. Khó trách, điều kiện của em ở nhà họ Ngô tốt như vậy." Lộc Hàm từng chút từng chút tháo gỡ nghi vấn trong lòng Trương Nghệ Hưng, "Ngay từ đầu điều tra tư liệu của em đã cảm thấy kỳ lạ, gia cảnh đơn giản thì không nói đi, nhưng lại có thể vào học tại ngôi trường quý tộc này. Mọi người biết em là con trai của quản gia nhà họ Ngô, nhưng anh trước sau vẫn không tin, sau đó lúc đến thăm nhà họ Ngô, anh đã chắc chắn em không phải là con của quản gia, chỉ là lúc điều tra lần nữa, mới phát hiện hóa ra thân phận thật sự của em khiến người ta kinh hãi như vậy. Khó trách, Ngô gia gia tuyên bố với người bên ngoài em là con của quản gia." Lộc Hàm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng không thể không khâm phục trí thông minh của Lộc Hàm, lần đó Lộc Hàm đến nhà họ Ngô tìm cậu, Trương Nghệ Hưng đã từng lo lắng thân phận của mình có thể bại lộ hay không, chẳng qua không ngờ rằng Lộc Hàm lại biết nhanh như vậy.

Chuyện này bại lộ cũng không phải Trương Nghệ Hưng có thể ngăn cản được, nếu Lộc Hàm muốn tuyên bố ra bên ngoài, vậy cũng không còn cách nào khác.

Nhưng Trương Nghệ Hưng không tin Lộc Hàm lại là loại người này, bởi vì ở trong mắt cậu Lộc Hàm thật dịu dàng, tốt bụng và am hiểu lòng người. Nhất định sẽ giúp cậu giữ bí mật.

Lộc Hàm biết Trương Nghệ Hưng đang nghĩ gì, liền mở miệng nói, "Yên tâm đi, thân phận của em tạm thời anh sẽ giúp em giữ kín." Nói xong Lộc Hàm lập tức cau mày, "Nhưng... em và Ngô Diệc Phàm không thể như vậy, bởi vì hai người có quan hệ huyết thống. Em là chú của cậu ấy, em và Ngô Diệc Phàm làm như vậy là loạn luân!" Lộc Hàm cố tình nhấn mạnh hai cữa loạn luân cuối cùng.

Trương Nghệ Hưng trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa, cho nên cái loạn luân mà Lộc Hàm nói cậu hiểu rất rõ, chỉ là không thể phản kháng mà thôi. Nếu có thể, Trương Nghệ Hưng đã không trở thành như vậy.

Hai thằng con trai, hơn nữa còn là loạn luân.

Trương Nghệ Hưng không ngạc nhiên khi Lộc Hàm biết chuyện của cậu và Ngô Diệc Phàm, dù sao ngay cả thân phận của cậu Lộc Hàm còn điều tra được nữa là.

"Nếu có thể, em cũng không muốn." Lúc này Trương Nghệ Hưng mới ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi lòng Lộc Hàm không hiểu được.

Lộc Hàm đột nhiên túm lấy hai vai Trương Nghệ Hưng, "Là Ngô Diệc Phàm ép em đúng không?" Sự dịu dàng trên khuôn mặt dần dần bị cơn tức giận thay thế.

Là Ngô Diệc Phàm ép mình sao? Đại khái là như vậy đi. Cả đời này Trương Nghệ Hưng cũng không thể nào quên được ban đầu Ngô Diệc Phàm cưỡng ép cậu, dạy dỗ cậu như thế nào, cậu không muốn tiếp nhận, thậm chí là chán ghét, ghê tởm nó.

"Có lẽ... là em... nợ cậu ấy..." Trương Nghệ Hưng suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ ra một lý do thoạt nhìn không phải là chán ghét Ngô Diệc Phàm.

Trương Nghệ Hưng có đôi khi cũng nghĩ rằng, nếu tai nạn năm đó không xảy ra, có lẽ Ngô Diệc Phàm sẽ không đối xử với mình như vậy. Cho nên, nói đến vấn đề này vẫn là mình nợ Ngô Diệc Phàm? Nên bây giờ mình phải trả lại?

Trương Nghệ Hưng cảm thấy người nhà họ Ngô làm cho toàn bộ đầu óc của cậu sắp nổ tung, nơi từng nghĩ rằng là thiên đường cũng chính là địa ngục. Điều bất lực nhất lại là, đến tận bây giờ cậu vẫn không có khả năng thoát khỏi địa ngục đó, chỉ có thể chậm rãi thích nghi.

"Nợ? Em đang nói chuyện của ba mẹ Ngô Diệc Phàm sao?" Lộc Hàm suy đoán.

Trương Nghệ Hưng không ngờ rằng, ngay cả chuyện này Lộc Hàm cũng biết.

"Vâng." Trương Nghệ Hưng buồn bã đáp.

Lộc Hàm cũng là biết được tin này qua một người hầu đã bị thôi việc của nhà họ Ngô, chẳng qua người hầu đó cũng chỉ nói cho Lộc Hàm biết khi ấy Trương Nghệ Hưng thật sự trở về một mình, nguyên vẹn không tổn hại gì. Nhưng Ngô thiếu gia cùng Ngô phu nhân lại bỏ mạng.

"Năm đó..." Lộc Hàm dừng một chút, vẫn quyết định hỏi, "Năm đó, làm sao em trở về được?"

Trương Nghệ Hưng đột nhiên siết chặt hai bàn tay, cả người run nhè nhẹ, không biết là sợ hãi hay tức giận.

Lộc Hàm vẫn nhìn vào những thay đổi trên khuôn mặt của Trương Nghệ Hưng, qua một lúc lâu, Trương Nghệ Hưng cũng không nói gì. Lộc Hàm chỉ biết, sự việc xem ra không đơn giản. Có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có một mình Trương Nghệ Hưng biết mà thôi.

Nếu Trương Nghệ Hưng lựa chọn không nói, Lộc Hàm cảm thấy mình cần gì phải hỏi lại, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình.

Lộc Hàm vuốt tóc Trương Nghệ Hưng, "Chuyện quá khứ đã là quá khứ, anh không nên lắm miệng hỏi đến." Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như có thể lướt trên mặt nước.

Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Lộc Hàm.

"Trương Nghệ Hưng..." Lộc Hàm nhìn thẳng vào Trương Nghệ Hưng, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, "Em thật sự không thể cùng Ngô Diệc Phàm tiếp tục như vậy, thân phận của hai người không cho phép, huyết thống cũng không cho phép."

Trương Nghệ Hưng im lặng, mặc dù hiện tại cái gì cũng không cho phép, nhưng đã qua bốn năm, bây giờ chỉ cần đợi thêm vài năm nữa, nhẫn nhịn vài năm nữa là được rồi.

"Chờ thêm chút nữa là tốt rồi." Trương Nghệ Hưng yếu ớt trả lời.

"Chờ?" Lộc Hàm kích động nắm chặt hai đầu vai Trương Nghệ Hưng, "Em muốn chờ đến khi Ngô Diệc Phàm đè em rồi em mới có thể tỉnh táo lại phải không? Hay sự thật là Ngô Diệc Phàm đã đè em rồi!" Lộc Hàm đã không thể kiềm chế cơn giận của mình, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

Trương Nghệ Hưng trừng to mắt nhìn Lộc Hàm, trong lòng hỗn loạn không ngờ, cậu không tin một người bình thường dịu dàng như Lộc Hàm, lại nói ra những lời như vậy.

Trương Nghệ Hưng vùng ra khỏi hai tay Lộc Hàm, muốn rời khỏi đây. Cậu không muốn quan tâm đến Lộc Hàm, cậu không hiểu tại sao đột nhiên không muốn tranh luận với người khác về chuyện giữa mình và Ngô Diệc Phàm. Suy cho cùng Lộc Hàm mà cậu rất yêu quý, lại chính là người khác.

"Nghệ Hưng!" Lộc Hàm bỗng túm người Trương Nghệ Hưng lại, sau đó ép Trương Nghệ Hưng vào tường, lưng Trương Nghệ Hưng đập mạnh vào vách tường lạnh như băng, đau đến mức cậu hít sâu một hơi. Không ngờ rằng Lộc Hàm bình thường ôn hòa nhã nhặn, nhẹ nhàng như ngọc mà sức lực lại lớn như vậy.

"Em sớm tỉnh táo lại đi, nếu không anh sẽ nói cho Ngô gia gia biết hết tất cả." Giọng điệu Lộc Hàm dịu hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Trương Nghệ Hưng.

Khi Trương Nghệ Hưng nghe Lộc Hàm nói muốn tìm Ngô lão gia, đột nhiên trở nên kích động, giãy khỏi sự khống chế của Lộc Hàm, "Lộc Hàm, anh điên rồi hả? Chuyện của chúng tôi không cần anh quan tâm!" Trương Nghệ Hưng đột nhiên hét lên.

Lộc Hàm hơi nheo mắt, càng thêm dùng sức áp chế Trương Nghệ Hưng, "Em nói cái gì?" Giọng điệu hoàn toàn trở nên thô bạo, "Trương Nghệ Hưng, là em điên mới đúng. Hay em đã quen với việc mỗi trưa Ngô Diệc Phàm đều ở đình nghỉ mát trong trường học hôn môi em, vuốt ve em? Hay nói đúng hơn là em rất thích làm những chuyện cấm kỵ này với Ngô Diệc Phàm?" Lúc này vẻ mặt của Lộc Hàm trở nên thật âm u lạnh lẽo.

Trương Nghệ Hưng kinh ngạc trừng to hai mắt, rõ ràng buổi trưa ở bên đó không có ai, nhưng cậu không rõ tại sao Lộc Hàm lại biết.

Trương Nghệ Hưng đồng thời cũng không biết Lộc Hàm như thế nào lại đột nhiên thay đổi thành một người hoàn toàn khác, khiến cho cậu cảm thấy vô cùng xa lạ.

Chuyện giữa cậu và Ngô Diệc Phàm, từ trước đến giờ cậu chưa từng muốn để người khác xen vào, hoặc là để người khác quản lý. Cậu thầm nghĩ, chờ đến lúc thời cơ chín mùi, tự mình sẽ rời đi, sau đó là có thể vĩnh viễn thoát khỏi Ngô Diệc Phàm.

"Đúng, tôi chính là thích Ngô Diệc Phàm hôn tôi, thích Ngô Diệc Phàm vuốt ve tôi!" Thực ra Trương Nghệ Hưng nói những lời này, có một nửa là sự thật, nói thật, có đôi khi cậu cũng rất hưởng thụ.

"Trương Nghệ Hưng... em..." Lộc Hàm nghiến răng tức giận, từng chút từng chút kề sát vào khuôn mặt của Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng trừng to hai mắt, không biết Lộc Hàm chậm rãi đến gần mình, rốt cuộc là để làm gì.

"Ưm..." Lộc Hàm thô bạo hôn lên môi Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng không hề đề phòng chỉ có thể nức nở một tiếng.

Mùi hương xa lạ, khiến cho Trương Nghệ Hưng không ngừng giãy dụa, mặc dù cảm tình Trương Nghệ Hưng dành cho Lộc Hàm vẫn rất tốt, rất quý mến. Thậm chí có một khoảng thời gian bọn họ rất thân thiết, nhưng vào lúc này cậu vẫn cảm thấy mùi hương trên người Lộc Hàm thật xa lạ, thậm chí làm cho cậu cảm thấy không thoải mái.

Lộc Hàm gặm cắn đôi môi đang mím chặt của Trương Nghệ Hưng, càng thêm áp chế Trương Nghệ Hưng ở giữa cơ thể mình cùng bức tường lạnh lẽo như băng, giống như một con dã thú vượt khỏi tầm kiểm soát, không ngừng tấn công Trương Nghệ Hưng.

Cuối cùng, sau một tiếng "Bốp" vang lên, Lộc Hàm mới tỉnh táo lại. Đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng mang theo tơ máu.

Trương Nghệ Hưng sững sờ thu tay về, tựa lưng vào tường há to miệng hít thở không khí trong lành.

Lộc Hàm từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, chỉ có Lộc Hàm đánh người khác. Một cái tát này, không nghi ngờ gì đã chọc giận Lộc Hàm.

Một tay Lộc Hàm siết cổ Trương Nghệ Hưng, tay kia thì chống lên tường, vẻ mặt dữ tợn.

Khuôn mặt Trương Nghệ Hưng hơi đỏ lên, lúc này đây Lộc Hàm đã hoàn toàn mất hết lý trí.

Lộc Hàm gia tăng sức lực trên cánh tay, "Em cho rằng tôi muốn quản chuyện của em và Ngô Diệc Phàm lắm sao?" Lộc Hàm nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Trương Nghệ Hưng, đột nhiên như một kẻ điên, càng dùng sức siết chặt cổ Trương Nghệ Hưng, "Nếu em không phải là Trương Nghệ Hưng, tôi đã sớm khiến cho em biến mất. Nếu không phải tôi thích em, tôi đã sớm hủy hoại em trước cả Ngô Diệc Phàm." Lộc Hàm lẩm bẩm nói xong câu cuối cùng, cơn giận giống như quả bóng cao su xì hơi, buông tay khỏi cổ Trương Nghệ Hưng.

"Khụ khụ... khụ khụ..." Trương Nghệ Hưng thiếu chút nữa bị Lộc Hàm làm ngạt thở.

Tử vong.

Trong khoảng thời gian mười mấy phút ngắn ngủi, Trương Nghệ Hưng nói không sợ hãi là giả, thậm chí là sợ đến mức quên cả giãy dụa.

Lộc Hàm thật đáng sợ, Trương Nghệ Hưng rốt cuộc cũng hiểu được câu nói, không thể đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài.

Mười mấy phút ngắn ngủi, đã hoàn toàn giúp Trương Nghệ Hưng hiểu rõ, một Lộc Hàm vẫn luôn dịu dàng không thể kháng cự, hóa ra còn đáng sợ hơn Ngô Diệc Phàm, thậm chí là hung ác.

Tư tưởng của con người thật là đáng sợ, hiện tại Trương Nghệ Hưng xem như rốt cuộc đã hiểu được.

Trương Nghệ Hưng tựa vào tường từ từ đứng dậy, không nói một lời chậm rãi ra khỏi phòng học nhạc, để lại Lộc Hàm vẫn còn ngẩn người ở bên trong.

Lộc Hàm ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn không biết mình đã làm gì. Trên môi còn lưu lại hương vị riêng biệt trên người Trương Nghệ Hưng, trong tay còn lưu lại nhiệt độ trên làn da Trương Nghệ Hưng. Loại mùi vị khiến cho Lộc Hàm say mê, nhưng phản ứng của Trương Nghệ Hưng lại làm cho hắn khó chịu cùng đau lòng.

Lộc Hàm đánh một cước vào bức tường trắng lạnh lẽo, muốn xóa tan cảm giác khó chịu cùng đau đớn chưa bao giờ trải qua, khiến cho Lộc Hàm cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng bất ổn, trong lòng rối bời.

Không nhìn thấy xe nhà họ Ngô đậu trước cửa, Trương Nghệ Hưng liền đi chầm chậm về phía trạm xe buýt. Như vậy cũng tốt, Trương Nghệ Hưng cũng muốn yên tĩnh một mình.

Ngô Diệc Phàm nhíu mày đi theo sau Trương Nghệ Hưng, hắn cố tình bảo tài xế lái xe chở Ngô Thế Huân về nhà trước, sau đó một mình đứng chờ Trương Nghệ Hưng trước cổng trường, đợi một lúc vẫn không thấy Trương Nghệ Hưng đi ra, Ngô Diệc Phàm thấy bên đối diện trường có bán hạt dẻ rang mà Trương Nghệ Hưng thích nhất, Ngô Diệc Phàm liền băng qua đường mua. Lúc quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Trương Nghệ Hưng hồn xiêu phách lạc ra khỏi cổng trường. Ngô Diệc Phàm lớn tiếng gọi Trương Nghệ Hưng, tiếc là có một chiếc xe tải vừa vặn chạy qua, lấn át tiếng gọi của hắn.

Chờ khi Ngô Diệc Phàm băng qua đường, nhìn thấy Trương Nghệ Hưng rõ ràng có gì đó không ổn, liền chầm chậm đi theo sau Trương Nghệ Hưng, sau đó đem túi hạt dẻ rang mới vừa ra lò, nhét vào túi áo khoác.

Ngô Diệc Phàm biết Trương Nghệ Hưng thích ăn hạt dẻ rang, là có một lần Bắc Kinh đổ tuyết lớn, tuyết phủ kín cả xe. Sau đó lúc bọn họ xuống xe hít thở không khí, bên đường đúng lúc có một đôi vợ chồng già bán hạt dẻ rang. Ngô Diệc Phàm hiếm khi nhìn thấy Trương Nghệ Hưng lộ ra vẻ mặt thèm thuồng một thứ gì đó như vậy, sau đó liền lặng lẽ mua một cân.

Thật ra việc khiến Ngô Diệc Phàm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net