Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Mùa đông Bắc Kinh khô và lạnh, không khí bước sang năm mới phủ lên khắp cả kinh đô.

Bọn nhỏ nhà họ Ngô đã nghỉ tết từ vài ngày trước, hiện tại gần sang năm mới, nhà họ Ngô mấy ngày này luôn tưng bừng náo nhiệt, liên tục tiếp đón khách khứa.

Trương Nghệ Hưng đến nhà họ Ngô cũng có bốn năm, thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã lâu như vậy.

Trương Nghệ Hưng ngoại lệ cùng Ngô Diệc Phàm đi ra ngoài, mang danh là muốn mua sắm một ít đồ tết, nhưng ai chẳng biết quản gia nhà họ Ngô đã sớm chuẩn bị hết tất cả, chỉ là Ngô Diệc Phàm muốn dẫn Trương Nghệ Hưng ra ngoài dạo phố. Mấy năm trước Ngô Diệc Phàm đều bị Phác Xán Liệt gọi đi chơi, năm nay Phác Xán Liệt sang nhà bà ngoại hắn ở Thượng Hải ăn tết, Ngô Diệc Phàm liền lợi dụng thời cơ dẫn Trương Nghệ Hưng ra ngoài.

Trương Nghệ Hưng ngoại trừ đi học, cũng rất ít khi ra ngoài, trừ khi có ai đó đi cùng, Ngô Diệc Phàm phần lớn là không muốn dẫn Trương Nghệ Hưng ra ngoài, bởi vì Trương Nghệ Hưng lớn lên quá xinh đẹp, hắn không muốn người khác cứ nhìn chằm chằm vào Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng mặc quần áo kín mít chỉ chừa lại đôi mắt to tròn nhấp nháy rung động, Ngô Diệc Phàm cảm thấy Trương Nghệ Hưng càng nhìn càng thích, càng ngày càng hợp khẩu vị của mình, càng ngày càng muốn giấu Trương Nghệ Hưng đi, chỉ có chính mình biết mà thôi.

Bầu không khí trên đường rất dễ chịu, mùi tết ngập tràn khắp các con phố, phóng tầm mắt ra xa nhìn sắc đỏ phủ kín. Trương Nghệ Hưng đương nhiên cũng rất vui vẻ, cái cảm giác tò mò cùng một chút hứng thú đều không che giấu được, thể hiện hết ra bên ngoài.

Chiếc xe vẫn chạy chầm chậm ở phía sau, chỉ sợ làm phiền đến hai vị thiếu gia đang thong thả dạo phố.

Trương Nghệ Hưng mở to hai mắt nhìn các cửa hàng trang sức ở khắp mọi nơi trên đường phố, còn có rất nhiều món ăn vặt bình thường đều không thể ăn.

Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng như vậy, tâm trạng rất tốt. Bây giờ hắn cảm thấy rằng, so với trước kia thích nhìn dáng vẻ vừa đau vừa thích của Trương Nghệ Hưng khi bị mình chà đạp, hắn càng thích dáng vẻ tò mò xen lẫn vui vẻ phấn khích của Trương Nghệ Hưng hiện tại hơn.

Nhưng trong lòng Ngô Diệc Phàm vẫn rất muốn đặt Trương Nghệ Hưng trước gương phòng tắm hung hăng xỏ quyên qua, làm cậu đến khóc. Sau đó còn muốn đặt Trương Nghệ Hưng trên cây đàn dương cầm mà cậu thích nhất, hung hăng làm cậu đến khóc. Còn muốn ở ghế sau chơi trò xe rung, trên giường của Trương Nghệ Hưng, hoặc trong bồn tắm.

Tóm lại thứ Ngô Diệc Phàm muốn trông thấy nhất vẫn là dáng vẻ Trương Nghệ Hưng bị mình làm đến khóc, sau đó mình sẽ nhẹ nhàng gọi cậu là chú ba, Trương Nghệ Hưng sẽ càng hưng phấn hơn, sẽ khóc càng to hơn.

Ngô Diệc Phàm chỉ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trương Nghệ Hưng vương đầy nước mắt, đôi môi căng mọng khẽ khàng mấp máy, đừng, đừng làm nữa, tôi không muốn, nửa thân dưới liền phấn khích.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy vết đường bóng bên khóe miệng Trương Nghệ Hưng do ăn kẹo hồ lô, đột nhiên xoay người cúi đầu liếm quanh môi Trương Nghệ Hưng một chút, cuối cùng hung hăng hút mạnh đôi môi đỏ mọng mang theo vị vừa chua vừa ngọt của kẹo hồ lô. Hoàn toàn không quan tâm đến đoàn người qua lại trên đường phố, còn có chiếc xe đang chạy sau bọn họ không xa.

Tài xế chỉ biết Ngô Diệc Phàm xoay người cúi đầu một lúc, không thấy rõ Ngô Diệc Phàm đã làm gì, chỉ biết sau khi Ngô Diệc Phàm đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Nghệ Hưng liền đỏ bừng một mảng, sau đó ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ. Mãi đến khi Ngô Diệc Phàm vươn cánh tay dài ôm ngang vai Trương Nghệ Hưng, kéo Trương Nghệ Hưng vào trong lòng, sau đó bước chân mới di chuyển.

Tài xế không nén nổi buồn bực, từ khi nào thì Phàm thiếu gia lại trở nên thân mật với Trương Nghệ Hưng như vậy.

Tài xế đã không biết được rằng ở cách đó không xa còn có một chiếc xe khác đang chạy chầm chậm theo, chủ nhân bên trong chiếc xe không biết đã cào nát lớp vỏ da bọc ngoài ghế dựa từ khi nào.

Lộc Hàm híp hai mắt, ánh mắt sắc bén tựa như con báo lặng lẽ săn mồi. Nhìn chằm chằm vào hai người một cao một thấp đang đi trên đường, căn bản không thể nhìn ra hắn rốt cuộc có bao nhiêu phẫn nộ.

Tài xế không dám ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy bầu không khí bên trong xe áp lực đến không thở nổi, nhưng không dám làm bất cứ điều gì, chỉ có thể đạp chân ga chậm rãi di chuyển về phía trước.

Trương Nghệ Hưng bất tri bất giác ăn thật nhiều thức ăn vặt, bây giờ cậu rất muốn la to một tiếng no quá, nhưng ngại Ngô Diệc Phàm vẫn đang bên cạnh, liền ngăn chặn ý nghĩ muốn giải phóng cảm xúc thỏa mãn trong đầu. Ngoan ngoãn cách lớp bao tay, vuốt ve cái bụng nhỏ đầy cứng.

Ngô Diệc Phàm nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, cần phải trở về.

Ngô Diệc Phàm khoát tay, chiếc xe ở phía sau không xa lập tức chạy lên, vững vàng đậu ngay bên cạnh bọn họ. Khi Ngô Diệc Phàm chuẩn bị kéo cả người Trương Nghệ Hưng hiếm khi lộ vẻ thích thú lên xe, Trương Nghệ Hưng chợt dừng lại, "Có thể đi tiếp không?" Âm thanh thật nhỏ thật êm, nếu không phải Ngô Diệc Phàm ở rất gần, gần như là không nghe được.

Trương Nghệ Hưng chưa từng có yêu cầu gì hoặc chống lại cái gì, chứ đừng nói là dám hỏi Ngô Diệc Phàm như vậy. Thế nhưng bây giờ cậu thật sự đã ăn rất no, cần phải đi dạo cho tiêu hóa bớt.

Ngô Diệc Phàm nhìn dáng vẻ dè dặt của Trương Nghệ Hưng, trong lòng cảm thấy rất tốt. Phất tay bảo tài xế lùi ra, sau đó kéo Trương Nghệ Hưng tiếp tục đi về phía trước.

Thoáng ngang qua một đôi tình nhân, chàng trai dùng áo khoác bọc bạn gái nhỏ xinh của mình vào trong, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Trương Nghệ Hưng đối với tình yêu nam nữ, cũng không phải lờ mờ không hiểu như trong tưởng tượng của Ngô Diệc Phàm. Nên biết cậu đều biết, giống như cậu biết cậu và Ngô Diệc Phàm làm như vậy là không đúng, nhưng cậu không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Diệc Phàm, rời xa phạm vi của Ngô Diệc Phàm. Cho nên đành phải giả ngu giả ngốc.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm những nhánh cây bên đường khẽ rung động. Trương Nghệ Hưng cố gắng rụt sát cổ vào trong khăn choàng, người sợ lạnh như cậu, mùa đông có mặc nhiều hơn nữa, tay và chân vẫn lạnh.

Ngô Diệc Phàm dáng người trưởng thành cao lớn mặc áo khoác dài đẹp mắt tựa như người mẫu đi trên sàn catwalk, hắn chu đáo nhìn thấy Trương Nghệ Hưng vì một cơn gió lạnh, mà càng rụt sâu hơn, chỉ mong rụt cả khuôn mặt vào trong áo lông.

Ngô Diệc Phàm nhếch môi, sau đó mở hai vạt áo khoác ôm lấy cơ thể nhỏ xinh của Trương Nghệ Hưng vào trong vòng tay ấm áp quen thuộc, sau đó bọc kín toàn thân Trương Nghệ Hưng không sót một kẽ hở, chỉ để lộ ra một đôi mắt vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc đang mở to.

"Ấm hơn không?" Ngô Diệc Phàm tựa cằm lên vai Trương Nghệ Hưng, hơi thở nóng rực tựa như xuyên qua lớp áo khoác phả vào hai má Trương Nghệ Hưng, làm hai má cậu dần nóng lên.

Trương Nghệ Hưng kinh ngạc khi nghe thấy giọng điệu của Ngô Diệc Phàm, không hề mang vẻ tức giận cảnh cáo hoặc ma mị thường ngày, mà là có thêm một chút trầm thấp dịu dàng.

Trương Nghệ Hưng nghèn nghẹn "Có" một tiếng, cảm nhận được mùi hương của Ngô Diệc Phàm, duy nhất thuộc về Ngô Diệc Phàm, mùi hương quen thuộc, còn có cái ôm ấp áp. Thậm chí Trương Nghệ Hưng có thể cảm nhận được đôi tay đang bỏ trong túi áo khoác của Ngô Diệc Phàm, cách một lớp áo khoác nắm lấy đôi tay đeo găng của mình, một cảm giác vừa chân thật vừa hư không như vậy, nhiễu loạn tâm trí Trương Nghệ Hưng.

Bầu trời mang theo gió lạnh đổ trận tuyết đầu mùa xuống Bắc Kinh, những bông tuyết nhẹ nhàng thổi bay giữa bầu trời đầy gió lạnh. Trương Nghệ Hưng được Ngô Diệc Phàm bao bọc trong áo khoác rộng, cũng không hề chán ghét như thói quen từ trước đến nay, mà là đột nhiên cảm thấy vòng tay rắn chắc của Ngô Diệc Phàm thật sự rất ấm áp.

Những người đi trên đường thấy tuyết bất ngờ rơi xuống, nhịp chân trở nên vội vã. Giữa những bước chân vội vàng hấp tấp, vẫn có người dừng lại nhìn lướt qua Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng. Ngô Diệc Phàm chín chắn anh tuấn, cùng Trương Nghệ Hưng xinh xắn điển trai, người qua đường đều nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân rất hạnh phúc, một đôi tình nhân rất hạnh phúc.

Tuyết bắt đầu rơi xuống ngày càng lớn, cuối cùng lúc trở về nhà họ Ngô, mọi vật đã trắng xóa một mảnh.

Ngô Thế Huân quần áo phong phanh đứng chờ trước cửa, nhìn thấy Trương Nghệ Hưng từ trên xe bước xuống, liền bất chấp cả tuyết dày chạy vội đến trước mặt Trương Nghệ Hưng, ôm chầm lấy Trương Nghệ Hưng, "Nghệ Hưng, anh đi đâu vậy? Thức dậy đã không thấy anh." Ngô Thế Huân nũng nịu cọ vào cổ Trương Nghệ Hưng.

"Không phải đã nói rồi sao, ở nhà phải kêu chú ba." Giọng điệu Trương Nghệ Hưng mang theo chút thương yêu chiều chuộng, ai bảo cậu đặc biệt thích đứa trẻ Ngô Thế Huân vẫn luôn vòi vĩnh này làm gì.

"Khụ... khụ..." Ngô Diệc Phàm kho khan hai tiếng, "Ngô Thế Huân, vào nhà nhanh đi. Mặc ít quần áo như vậy không sợ bị cảm sao." Giọng điệu ra lệnh, vẻ mặt nghiêm khắc.

"Biết rồi." Ngô Thế Huân ngoan ngoãn đáp lời, sau đó liền kéo cả Trương Nghệ Hưng cùng vào nhà.

Ngô Diệc Phàm nhìn cánh tay Ngô Thế Huân đang ôm ngang vai Trương Nghệ Hưng, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ không thể khống chế.

Tâm trạng vui vẻ cách đây không lâu cùng với Trương Nghệ Hưng, nháy mắt cuốn trôi.

Màn đêm buông xuống, lúc Ngô Diệc Phàm lại thay đổi đủ loại cách thức để giày vò Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng cảm thấy những xúc cảm vào ban ngày đều là một giấc mơ, Ngô Diệc Phàm cuối cùng vẫn là Ngô Diệc Phàm, thô bạo ngang ngược xấu tính.

Trận tuyết này rơi liên tục đến khoảng hai mươi tám tết mới ngừng lại. Phóng tầm mắt nhìn quanh thành phố, trắng xóa một mảnh, rất đẹp mắt.

Một chiếc xe đắt tiền dừng trước cổng lớn nhà họ Ngô, cánh cửa sắt đen tuyền chậm rãi mở ra, bước ra nghênh đón chính là quản gia của nhà họ Ngô. Người cha trong truyền thuyết của Trương Nghệ Hưng đối với người bên ngoài.

Lộc Hàm âm thầm quan sát người đàn ông trung niên đứng phía trước, một khuôn mặt bình thường chỉ cần đứng trong đám đông không quá ba giây liền hoàn toàn mất hút làm cho Lộc Hàm không thể nào tìm ra được điểm tương đồng với khuôn mặt xinh xắn điển trai của Trương Nghệ Hưng.

Lộc Hàm lịch sự hơi khom thắt lưng, sau đó dưới sự dẫn đường của quản gia bước vào nhà họ Ngô, một tòa biệt thự quân đội từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng đặt chân vào. Khi còn bé, lúc Lộc Hàm vẫn chưa chuyển đi, ở rất gần nhà họ Ngô. Nhưng bởi vì gia đình không thích hắn có bất cứ liên hệ gì với nhà họ Ngô, cho nên nhiều năm qua vẫn duy trì hình thức nước sông không phạm nước giếng.

Nghe quản gia nói có tiểu thiếu gia nhà họ Lộc đến chơi, Ngô lão gia cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tục ngữ nói không có việc thì không đến tòa tam bảo, chẳng lẽ vì chuyện lần trước? Không đợi Ngô lão gia nghĩ ngợi nhiều, Lộc Hàm đã bước vào.

"Ngô gia gia, chào ngài!" Lộc Hàm lễ phép cúi thấp người chào Ngô lão gia.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Ngô lão gia sống hơn nửa đời người đương nhiên hiểu được đạo lý này, "Lộc Hàm à, ngọn gió nào đã mang con tới đây vậy?" Khuôn mặt Ngô lão gia dịu hẳn đi, nhưng không cười.

Lộc Hàm tự nhiên đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, tươi cười phóng khoáng khéo léo, "Ngô gia gia, ngài nói gì vậy, bây giờ đã bước sang năm mới, vãn bối là đến chúc tết ngài." Lộc Hàm vừa nói, ánh mắt vừa giả vờ lơ đãng nhìn quanh phòng khách một lượt.

"Ha ha." Ngô lão gia cười lớn, "Lộc Hàm thật là một đứa nhỏ lễ phép, vẫn không quên lão già này."

"Làm sao có thể quên ngài chứ, ông nội của con vẫn thường xuyên nhắc đến ngài." Lộc Hàm đương nhiên biết rõ đây là một câu khách sáo.

Ngô lão gia đương nhiên cũng hiểu được, liền nói đùa, "Nhắc đến ta mà không đến thăm ta, lão Lộc này cũng thật là."

"Ha ha." Lộc Hàm mỉm cười, "Ông nội của con là nhắc ngài sao không đến thăm ông ấy." Lộc Hàm biết ông nội mình và Ngô lão gia hoàn toàn bằng mặt không bằng lòng, nói trắng ra là bên ngoài bọn họ cư xử với nhau với hòa nhã thân thiện, nhưng ở trong lòng lại không mong nhìn thấy đối phương một chút nào.

Ngô lão gia theo câu vừa nói kia liền kết luận rằng Lộc Hàm thật sự thừa hưởng được chỉ số thông minh của lão Lộc, rất khôn khéo lanh trí.

"Không phải ta đã già rồi sao, trí nhớ cũng không còn minh mẫn lắm. Nếu lão Lộc nhắc đến ta, có thời gian ta sẽ đến thăm ông ấy." Ngô lão gia uống một ngụm trà, nói tiếp, "Hôm nay Diệc Phàm sang nhà ngoại, chuyện lần trước ta cũng đã dạy bảo nó. Nó quả thật là được ta nuông chiều quá hóa hư rồi."

"Đâu có, con cũng có chỗ sai, dù sao con cũng không nên kích động như vậy. Nhưng mà, Ngô gia gia, bây giờ Nghệ Hưng đang ở nhà họ Ngô sao?" Lộc Hàm vẫn tươi cười thoải mái như trước.

Ngô lão gia nghe thấy Lộc Hàm hỏi Trương Nghệ Hưng, thoáng sửng sốt. Nhưng lập tức nở nụ cười hỏi, "Lão Trương, Nghệ Hưng có ở nhà không?"

Trương quản gia ở nhà họ Ngô đã nhiều năm, đương nhiên hiểu ý của Ngô lão gia, ung dung trả lời, "Chắc là đang ở trên lầu."

"Con có thể lên thăm cậu ấy không?" Lộc Hàm lễ phép hỏi. Không đợi câu trả lời, Lộc Hàm lập tức nói thêm, "Quan hệ giữa con và Nghệ Hưng khá tốt, đúng lúc cậu ấy ở nhà họ Ngô, con rất muốn lên thăm. Trương thúc thúc, ngài đồng ý được chứ?" Lộc Hàm toàn thân vô hại nhìn Trương quản gia đang đứng bên cạnh Ngô lão gia, mặc dù lời nói mang ý hỏi, nhưng chỉ là lịch sự.

"Đương nhiên đương nhiên, nếu Lộc tiểu thiếu gia muốn đi, tôi sẽ đưa cậu đi." Trương quản gia vừa di chuyển bước chân vừa nói, "Lộc tiểu thiếu gia, sau này cậu cứ gọi tôi là lão Trương, gọi tôi là thúc thúc tôi tiếp nhận không nổi." Giọng điệu của Trương quản gia làm cho người ta không nghe ra ý tứ của ông.

"Làm sao được chứ, ngài chính là trưởng bối. Gọi ngài một tiếng thúc thúc hẳn là chuyện nên làm, huống chi ngài còn là cha của Trương Nghệ Hưng." Lộc Hàm vừa nói vừa giả vờ chỉnh lại quần áo để quan sát vẻ mặt biến hóa của Trương quản gia.

"Ha ha..." Trương quản gia cười gượng hai tiếng, sau đó không mở miệng nữa, vì ông biết mình càng nói nhiều càng sai nhiều.

Trương Nghệ Hưng đang ở trong phòng xem sách nhạc lý, tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng cậu không có ý định đứng dậy đi mở cửa, bởi vì nếu là người hầu sau khi gõ ba lần cửa vẫn không mở sẽ tự mình bước vào, còn nếu là Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân, căn bản không có thói quen gõ cửa.

"Nghệ Hưng, Lộc Hàm đến tìm con." Trương quản gia giả vờ như một người cha thân thiết nói với Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng kinh ngạc thậm chí càng hoảng loạn hơn, nghĩ thầm, nếu Lộc Hàm phát hiện ra cái gì thì nguy rồi.

"Lộc Hàm... sao anh lại đến đây?" Trương Nghệ Hưng che giấu nỗi lo lắng sợ hãi trong nội tâm rất tốt, không hề biểu hiện ra ngoài chút nào.

Lộc Hàm đi đến trước mặt Trương Nghệ Hưng, dịu dàng lên tiếng trả lời, "Anh đến nhà họ Ngô chúc mừng năm mới, thuận tiện hỏi thăm em. Biết em đang ở trên lầu, liền lên thăm em một chút." Lộc Hàm luôn mỉm cười dịu dàng trước sau như một.

"Phòng của em cũng không tồi nhỉ, xem ra nhà họ Ngô đối xử với em rất tốt." Tầm mắt Lộc Hàm đại khái vờn quanh căn phòng một lượt.

Không đợi Trương Nghệ Hưng mở miệng, Trương quản gia đã giành trả lời trước, "Tôi ở nhà họ Ngô đã lâu, lão gia đối xử với chúng tôi tốt lắm, coi Nghệ Hưng như con cháu trong nhà. Cho nên vì muốn điều kiện sống của Nghệ Hưng có thể tốt hơn, lão gia mới sắp xếp nó lên đây ở." Trương quản gia đi theo Ngô lão gia đã lâu, cho dù có thản nhiên mở to mắt nói dối cũng đủ hù dọa người.

Nhưng Lộc Hàm là ai, một người thông minh khôn khéo như thế làm sao tin được Ngô lão gia là loại người này. Nhưng Lộc Hàm cũng không vạch trần, chỉ kéo dài âm tiết "Oh" một tiếng.

Hắn biết Trương Nghệ Hưng không hề đơn giản như vậy, nhưng không nghĩ đến thân phận thật sự của Trương Nghệ Hưng lại làm cho hắn cảm thấy càng ngày càng thú vị. Lộc Hàm từ tận đáy lòng xem Trương Nghệ Hưng như là một lời khiêu chiến, có thể giam giữ Trương Nghệ Hưng mãi bên cạnh mình, liền thành công.

Lộc Hàm đại khái hiểu được một số tình hình, liền cáo từ về nhà, cũng không nhận lời mời ở lại dùng cơm trưa. Mặc dù hắn rất muốn ở bên cạnh Trương Nghệ Hưng thêm một chút, nhưng khi nghĩ đến những gì mình đã thu hoạch được ngày hôm nay, đã cảm thấy thành công chỉ còn cách trong gang tấc. Vừa nghĩ đến thành công, trong lòng Lộc Hàm liền vô cùng vui vẻ, giống như cảm giác vui sướng cùng tự hào mỗi lần hắn cố gắng cướp được món đồ chơi phiên bản giới hạn khi còn bé.

Ngô Diệc Phàm mới từ nhà ngoại trở về đã bị Ngô lão gia gọi vào phòng sách, Ngô Thế Huân thì chạy vèo lên lầu tìm Trương Nghệ Hưng.

Nghe Ngô lão gia dạy bảo xong, Ngô Diệc Phàm mới biết hôm nay Lộc Hàm đã đến, còn lên phòng của Trương Nghệ Hưng. Suy nghĩ đầu tiên của Ngô Diệc Phàm không phải là Lộc Hàm đã phát hiện ra thân phận của Trương Nghệ Hưng rồi hay không, mà nghĩ là Lộc Hàm có làm gì Trương Nghệ Hưng lúc ở trong phòng hay không. Ngô Diệc Phàm cảm thấy bản thân mình càng ngày càng bệnh hoạn, không thể cho phép bất cứ ai đối xử với Trương Nghệ Hưng như vậy trừ mình ra, ai cũng không thể, bao gồm cả thằng em trai Ngô Thế Huân.

Ngô Diệc Phàm đúng thật đã sang nhà ngoại, nhưng là dẫn theo Ngô Thế Huân đến nghĩa trang, lễ mừng năm mới, cũng phải đi thăm ba mẹ một chút. Hằng năm Ngô Diệc Phàm đều dẫn Ngô Thế Huân cùng đi, mỗi lần đều nhớ đến Trương Nghệ Hưng, một Trương Nghệ Hưng hoàn hảo nguyên vẹn trở về.

Ngô Diệc Phàm đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn rất nhiều so với bốn năm trước, hiện tại điều hắn phiền muộn nhất chính là khi đó Trương Nghệ Hưng nhỏ như vậy, làm sao có thể nguyên vẹn lành lặn trở về, mà ba mẹ của mình lại tuyệt tình rời khỏi nhân gian. Hắn nghĩ rằng, chẳng lẽ cậu thật sự là hồ ly tinh giống như lời người hầu đã nói?

Ngô Diệc Phàm tắm rửa xong trực tiếp đi đến phòng Trương Nghệ Hưng, làm Trương Nghệ Hưng đang uống sữa phải hoảng sợ, thiếu chút nữa bị sặc, mặc dù cậu đã quen với việc Ngô Diệc Phàm đột nhiên tập kích hằng đêm.

"Tắm chưa?" Ngô Diệc Phàm đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng gật đầu, sau đó tiếp tục uống sữa.

Ngô Diệc Phàm kéo chiếc khăn trên đầu xuống, nhìn Trương Nghệ Hưng chậm rãi từng chút từng chút uống hết dòng sữa trắng đục kia. Chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, mãi đến khi Trương Nghệ Hưng bất giác vươn đầu lưỡi phấn hồng chậm rãi liếm sạch vết sữa vương bên khóe miệng, Ngô Diệc Phàm đột nhiên hôn lên, trong tay Trương Nghệ Hưng còn đang cầm chiếc ly.

Hơi sữa nhàn nhạt tản ra vị ngọt trong miệng Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm không thích uống sữa, thậm chí chỉ cần ngửi thấy liền nhờn nhợn, nhưng lúc này đây lại cảm thấy ngọt ngào bất ngờ.

Trương Nghệ Hưng đã quen với nụ hôn của Ngô Diệc Phàm, hiện tại bị Ngô Diệc Phàm hôn, cậu bắt đầu thoải mái nhắm mắt lại, cánh tay đang cầm chiếc ly cũng buông thõng xuống.

Căn phòng yên tĩnh phát ra những tiếng "Chậc chậc" của môi lưỡi quấn quýt vào nhau, hơn nữa toàn thân Ngô Diệc Phàm tỏa ra làn gió thơm mát khi vừa tắm rửa xong cùng mùi sữa đặc biệt trên người Trương Nghệ Hưng, tạo thành bầu trông khí gợi tình mập mờ ngập tràn cả căn phòng.

Ngô Diệc Phàm lấy chiếc ly trong tay Trương Nghệ Hưng bỏ lên tủ đầu giường, sau đó ôm Trương Nghệ Hưng mặc một thân đồ ngủ ngồi lên đùi của mình. Hai chân Trương Nghệ Hưng tách ra đặt bên hông Ngô Diệc Phàm, khi bị hôn đến động tình, Trương Nghệ Hưng bất tri bất giác kẹp chặt thắt lưng Ngô Diệc Phàm, hai tay vòng lên cổ Ngô Diệc Phàm. Nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng, từ cằm chảy xuống cổ rồi lướt vào áo ngủ của Trương Nghệ Hưng.

Ngô Diệc Phàm buông Trương Nghệ Hưng ra, môi lưỡi bắt đầu liếm xuống từng tấc một. Dùng răng mở cúc áo trước ngực Trương Nghệ Hưng, sau đó liếm mút hai quả anh đào đỏ hồng trước ngực, làm Trương Nghệ Hưng nhẹ nhàng rên rỉ thành tiếng.

Ngô Diệc Phàm nghe thấy tiếng rên rỉ của Trương Nghệ Hưng, hạ thân càng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net