Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hay muộn thôi." Trương Nghệ Hưng lướt qua Ngô Thế Huân, đi về phía trước, để lại một câu, "Sớm rời đi, sớm giải thoát."

Ngô Thế Huân nhìn theo bóng lưng Trương Nghệ Hưng, đột nhiên cảm thấy người chú chỉ lớn hơn nó ba tuổi đã trưởng thành rồi, mặc dù trước nay luôn chín chắn thành thục, nhưng vẫn cảm thấy có thay đổi, cái loại không phù hợp với tuổi tác gì đó, làm cho từ tận đáy lòng Ngô Thế Huân cảm thấy không thoải mái.

Ngô Thế Huân vừa đi theo sau Trương Nghệ Hưng vừa nói, "Nghệ Hưng, chú ba, chú ở lại được không? Con sẽ nói với ông nội, bảo ông nội đưa anh hai đi." Ngô Thế Huân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thêm, "Còn nữa, sau này ở trường học con sẽ bảo vệ chú, cho nên chú đừng sợ. Chú ba, không phải con đã nói rồi sao, chờ con có đủ năng lực, con sẽ bảo vệ chú, ai cũng..." Ngô Thế Huân đột nhiên ngừng lại, nó nhìn thấy bên phải Trương Nghệ Hưng bất ngờ có một chiếc BMW tăng tốc lao ra, lập tức hét lên, "Nghệ Hưng! Cẩn thận!" Sau đó vội vàng xông qua.

"Ầm!"

Trương Nghệ Hưng chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc trời đất bỗng nhiên quay cuồng. Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, liền truyền đến một tiếng phanh không những dài mà còn chói tai.

Sau đó chính là một đứa trẻ nằm giữa vũng máu, áo sơ mi trắng tinh nhuộm đỏ hơn nửa, một bàn tay hướng về phía Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng run rẩy bước qua, ngồi xổm xuống, ôm nửa người Ngô Thế Huân dậy, tựa vào ngực của mình, Trương Nghệ Hưng run run kêu, "Thế... Huân... Thế Huân..." Giọng nói rõ ràng mang theo sự nghẹn ngào. Quá bất ngờ, tai nạn này đến quá bất ngờ.

"Chú... ba... hứa với con... ở lại... được không?" Môi Ngô Thế Huân trắng bệch, còn không ngừng run rẩy.

Đám đông qua đường và người lái xe gây tai nạn đã gọi 120 và báo cảnh sát, hiện tại chỉ chờ xe cứu thương đến.

Nước mắt Trương Nghệ Hưng đột nhiên rơi xuống lã chã, "Thế Huân, xin lỗi."

Lúc xe cứu thương đến, Ngô Thế Huân đã rơi vào tình trạng hôn mê, Trương Nghệ Hưng bước theo lên xe cứu thương, áo sơ mi màu trắng cũng đã dính một ít máu của Ngô Thế Huân.

Trương Nghệ Hưng siết chặt hai tay đặt giữa gối, đôi chân cũng đang không ngừng run rẩy, cậu hy vọng người nằm đó chính là mình, mà không phải là Ngô Thế Huân đã đẩy mình ra.

Họa vô đơn chí có lẽ là dùng để diễn tả giờ phút này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net