Chap 32: Nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 32

Nở rộ

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng kéo cao chăn lên che toàn bộ thân thể của Lộc Hàm. Đôi mắt nai to tròn nhắm nghiền mệt mỏi. Thế Huân khẽ để tay lên trán Lộc Hàm dò xét nhiệt độ, khẽ thở phào. Nhiệt độ đã giảm hơn trước. Hắn lấy chiếc khăn thấm nước bên cạnh, đắp lên trán Lộc Hàm. Cơn lạnh lẽo bất chợt làm cho Lộc Hàm run run hai hàng lông mi, từ từ mở mắt

Thế Huân nằm xuống bên cạnh Lộc Hàm, vòng tay ra ôm lấy thân cậu. Thân nhiệt nóng vô cùng khiến Thế Huân lo lắng bức bối. Thời gian chuyển giao mùa, Lộc Hàm không may mắn thoát được cảm mạo. Dù không quá nghiêm trọng nhưng thân thể Lộc Hàm vốn vô cùng yếu đuối, lại mang trong mình tiểu hài tử nên khiến Ngô Thế Huân không khỏi sợ hãi. Hắn muốn đưa Lộc Hàm tới bệnh viện nhưng cậu lại một mực từ chối. Hắn không phải không biết dược liệu sẽ làm ảnh hưởng tới hài tử nhưng hắn chính là vẫn lo cho Lộc Hàm hơn. Để lâu sẽ ảnh hưởng rất xấu tới cơ thể. Nhưng hắn vốn không thể từ chối Lộc Hàm, nay lại vì hài tử. Vậy nên đành dùng cồn lau thân thể giảm nhiệt, cầu mong có thể làm cậu dễ chịu hơn. Nhiệt đột bây giờ cũng đã giảm bớt không ít.

_ Em đã đỡ hơn chưa?

Lộc Hàm được Ngô Thế Huân bảo bọc trong vòng tay, lại cảm nhận được vật mát lạnh trên trán, thân thể cũng bớt khó chịu, phi thường thoải mái.

_Em không sao.

Thế Huân nhìn bảo bối trong lòng, tâm trạng cũng bớt lo lắng. Hắn âu yếm xoa đầu cậu, nhẹ giọng.

_ Để anh đi lấy cháo cho em.

Lộc Hàm thực vẫn chưa hết mệt mỏi, nhận ra ngữ khí cưng chiều trong giọng nói của Ngô Thế Huân, lòng tràn ngập một cỗ ấm áp. Miệng nhu thuận mà khẽ nhếch lên.

Ngô Thế Huân ly khai khỏi giường, nhanh chóng xuống bếp đun lại cháo. Hắn vốn dĩ trước kia không hề biết nấu ăn. Hồi nhỏ đều là mẹ nấu rồi tới Lộc Hàm. Hắn tới nấu mì tôm cũng tốn không ít thời gian. Từ lúc Lộc Hàm từ bệnh viện trở về đều là mua đồ ăn từ bên ngoài. Nhưng hôm nay Lộc Hàm đổ bệnh, hắn quả thực không dám đi ra ngoài để cậu lại một mình nên đành đích thân xuống bếp nấu cháo cho cậu. Một nồi cháo thịt nhỏ khiến hắn mất tới một tiếng đồng hồ. Gương mặt anh tuấn rơi xuống vài giọt mồ hôi.

Khi hắn bưng cháo trở lại phòng, Lộc Hàm đã tự mình ngồi dậy. Cậu quờ quạng xung quanh, cố tìm chiếc cốc đặt trên bàn bên cạnh, kiếm chút nước xoa dịu cổ họng bỏng rát. Ngô Thế Huân nhìn bộ dạng mịt mờ vất vả của Lộc Hàm, lòng nổi một ý xót xa, vội vã tiến lại gần, nắm lấy đôi bàn tay thanh mảnh đang vô định trong không gian của cậu. Hơi ấm từ lòng bàn tay Ngô Thế Huân làm Lộc Hàm đang chơi vơi bỗng trở lên ấm áp an tâm.

_ Để anh giúp em.

Hắn lấy chiếc cốc trên bàn, rót một chút nước. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, để đầu Lộc Hàm tựa vào lồng ngực mình, ôn nhu cho cậu uống nước.

Lộc Hàm trở nên phi thường thoải mái, ở trong lòng hắn yên bình ấm áp. Bóng tối tỏa ra từ đôi mắt đã được ánh sáng từ trái tim Ngô Thế Huân soi tỏa, cũng bớt đi phần nào.

Thế Huân thấy Lộc Hàm dần an ổn trở lại mới lấy tô cháo trên bàn, múc một muỗng, thổi nhẹ cho nguội rồi đưa tới kề sát miệng cậu, giọng trầm ấm cất lên dỗ dành người trong lòng.

_Là anh tự nấu. Em mau ăn…

Lộc Hàm biết người kia vốn chỉ phụ thuộc vào người khác, nấu một tô cháo chắc chắn rất khó cực. Nhưng vì mình mà lại chịu đựng, thực lòng thực tâm hướng tới một mình mình. Tâm tư buồn bã phút chốc như nở rộ. Cậu không chần chừ mà mở miệng, nhận lấy tấm trân tình của người kia. Vừa tiếp nhận thìa cháo, đôi mắt nai to tròn phút chốc mở lớn, miệng ngăn chặn lại một cơn cuộn trào. Mùi vị thực lạ, còn hơi khó nuốt. Nhưng đối với cậu, đây chính là thứ cao sơn mĩ vị.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm dần dần ăn hết tô cháo, lòng nảy nở một điểm vui mừng, giúp cậu lau miệng rồi đỡ thân ảnh bé nhỏ nằm xuống. Hắn đưa tay lên trán cậu kiểm tra thân nhiệt, thấy nhiệt độ thực sự không đáng lo mới nhẹ nhàng ly khai.

Lộc Hàm khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên bên tai, miệng vẫn giữ nụ cười yếu đuối nhợt nhạt nhưng vô cùng hạnh phúc.

Thế Huân rời khỏi phòng đi xuống rửa bát, lưu lại cho Lộc Hàm nghỉ ngơi. Hắn nhìn xuống chiếc nồi khi nãy còn dư lại một ít cháo liền nếm thử một muỗng. Vừa xuống tới cổ họng đã không kiềm chế được mà nôn ra. Mùi vị thực rất khó nuốt. Vậy mà Lộc Hàm vẫn có thể ăn một tô như thế. Rốt cục cái gì cậu cũng âm thầm chịu đựng. Vốn có thể nói với hắn một câu thực không thể nuốt trôi, nhưng lại sợ hắn buồn lòng liền một mình gánh vác. Một con người thuần khiết cao thượng tới như vậy, thực không dám nghĩ tới ngày xưa đã từng bị hắn dày vò tổn thương. Bây giờ được chăm sóc yêu thương cậu, đối với hắn chính là đặc ân. Lộc Hàm suy cho cùng chính là một bông hoa hồng, khi nở rộ sẽ được thanh khiết rực rỡ, kiêu sa nồng nàn.

Ngô Thế Huân đột nhiên thấy nhung nhớ người kia vô hạn liền đem bát vừa rửa vội cất đi, một lực chạy lên phòng.

Lộc Hàm không biết từ khi nào đã tự mình đi tới bên cửa sổ cạnh giường, đưa tay ra hứng lấy những hạt mưa lạnh buốt. Gió từ bên ngoài thổi vào, mơn trớn làn da xanh xao nhợt nhạt, thổi tung làn tóc nâu mượt. Đôi mắt nai to tròn khép lại khe khẽ. Cặp đồng tử nâu thẫm vào giây phút ấy đã ánh lên một thứ ánh sáng kì diệu. Cậu chính là thiên thần, vì hắn mà chấp nhận bẻ gãy đôi cánh. Vẫn là vô cùng trong sáng thánh thiện. Như hạt ngọc trân quý làm người khác muốn bảo vệ nâng niu.

Ngô Thế Huân bị mĩ cảnh trước mắt làm cho ngây ngốc si mê. Hắn từ từ tiến tới bên cửa sổ, nắm lấy bàn tay đang đưa ra ngoài của Lộc Hàm, hôn khẽ vào những ngón tay mềm mại, giọng cất lên thập phần ấm áp ôn nhu, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.

_ Em còn đang rất yếu. Mưa sẽ làm em lạnh.

Lộc Hàm phớt lờ đi ôn nhu ấm áp của Ngô Thế Huân,mỉm cười khẽ nói:

_ Anh đánh đàn cho em nghe được không?

Ngô Thế Huân êm ái nắm tay Lộc Hàm, để cậu ngồi lên ghế của cây đàn piano nơi góc phòng, bản thân ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng lướt ngón tay trên những phím đàn, miệng cất lên giai điệu của một bài hát lúc trước Lộc Hàm đã viết.

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân cất lên bản nhạc dang dở khi xưa của mình, trọn vẹn nghe thanh âm của hắn, lòng vô cực xúc động nghẹn lòng. Khi trước bản nhạc viết ra lúc bị Ngô Thế Huân bỏ rơi, khi cô đơn đạt đến cùng cực. Bây giờ vẫn là ca từ ấy lại được chính Ngô Thế Huân cất lên, lại được ngồi bên cạnh hắn, ấm áp yêu thương. Tưởng như chính là giấc mộng tuyệt đẹp muôn đời vạn kiếp cũng không muốn tỉnh lại.

Cậu ngả đầu lên vai Ngô Thế Huân, tay tìm lấy một nốt nhạc, cùng hòa vào trong thanh âm êm ái của hắn, cùng hắn cất lên một câu hát. Một trầm một cao, một dịu dàng một lưu luyến hòa quyện vào nhau, cả cuộc đời cũng không thể tách rời.

_Sao anh nấu ăn kinh khủng như vậy mà em vẫn có thể ăn sao?

Lộc Hàm thoáng chút ngại ngùng, nhỏ giọng đáp.

_Mỗi ngày đều muốn ăn.

Ngô Thế Huân ngừng tay trên những phím đàn, quay sang nhìn nam nhan vô chủng thiên địch bên cạnh, lòng cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ ngập tràn.

_Được. Anh sẽ học nấu ăn. Sẽ mỗi ngày đều nấu cho em cùng bảo bối nhỏ ăn.

Lộc Hàm nghe hắn trả lời, lòng nảy nở một cỗ ấm áp lan tỏa từng mạch máu. Hắn có phải hay không chính là đã thấu hiểu tâm tư của cậu, hiểu được hạnh phúc giản đơn chỉ là khi có hắn cùng hài tử ở bên cạnh.

Ngô Thế Huân như đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn trọng nhìn Lộc Hàm vui vẻ bên cạnh, nhẹ giọng nói:

_ Lát nữa anh phải đi tới công ty lấy chút tài liệu. Có muốn cùng anh ra ngoài hay không? Lấy tài liệu xong sẽ đưa em đi khám. Dù sao cũng cần kiểm tra một chút.

Lộc Hàm ở trong phòng đã hơn một tuần. Dù có Ngô Thế Huân bên cạnh cũng không thể ngăn bản thân có vài điểm buồn chán. Vừa nghe Ngô Thế Huân nói, trong lòng có chút thoải mái, ngay lập tức ưng thuận với hắn.

Ngô Thế Huân quả thực khá do dự khi cùng Lộc Hàm ra ngoài. Dù sao cậu cũng vừa ốm, cần phải thực cẩn thận. Hắn mặc đồ cho Lộc Hàm vô cùng ấm áp, nắm tay cậu cùng ra xe. Lộc Hàm có thể cảm thấy không khí mát lạnh ngoài trời, lòng trở nên phi thường thoải mái.

Ngô Thế Huân thắt dây an toàn cho Lộc Hàm xong, chỉnh lại phần dây một chút, mong bụng của Lộc Hàm không bị khó chịu. Sau đó liền một lực lái xe tới công ty.

Lộc Hàm tuy không nhìn thấy, nhưng khi chiếc xe đắt tiền của Ngô Thế Huân dừng lại, cậu biết đã tới công ty hắn. Thế Huân nhẹ nhàng tháo dây an toàn ra, nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm.

Lộc Hàm đáy mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, giật mình nói.

_ Anh cứ đi lấy, em ở đây.

Thế Huân âu yếm vén những sợi tóc trên gương mặt Lộc Hàm, dịu giọng.

_ Để em một mình anh không an tâm.

Lộc Hàm thực lòng cũng không muốn ở đây một mình. Dù là ở trong xe của Ngô Thế Huân cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhưng cậu không thể nhìn thấy, lại đi cùng với giám đốc tiêu sái như Ngô Thế Huân chẳng phải hắn sẽ rất xấu hổ hay sao?

Thế Huân tới giờ phút này vẫn hiểu được tâm ý của Lộc Hàm, hôn nhẹ lên trán cậu.

_ Đi cùng em, chính là thiên ân.

Lộc Hàm bị câu nói của Thế Huân làm cho cảm động, để mặc hắn nắm lấy tay mình kéo đi.

Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm bước vào công ty. Lộc Hàm tuy rất gầy nhỏ, lại mang thai nhưng không che giấu nổi dáng vẻ xinh đẹp như thiên thần. Hai người thu hút bao ánh nhìn của mọi người xung quanh, lại đặc biệt tập trung ở Ngô Thế Huân. Tổng giám đốc lạnh lùng vô cảm của bọn họ hôm nay cùng nam nhân xinh đẹp bước vào công ty, toàn thân tỏa ra ngữ khí ấm áp.

Thế Huân che giấu một nụ cười nhẹ trên môi, nhưng người trước mặt làm hắn đột nhiên không thể tiếp tục hé môi. Lòng ẩn ẩn bao tức giận lại khó chịu, giọng trầm ấm cất lên, không mang một ý thân thiện.

_ Xin chào, Kim Chung Nhân.

============ END CHAP 32==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net