Chap 33: Tiểu bảo bối, tạm biệt con...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 33

Tiểu bảo bối, tạm biệt con…

_ Xin chào, Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân không để ý tới Ngô Thế Huân mà trực tiếp nhìn sang Lộc Hàm. Đáy mắt của Kim Chung Nhân ánh lên vài phần kinh ngạc. Hắn trân trân nhìn Lộc Hàm, chỉ thấy cậu mịt mù nhìn về phái xa vô định, tay lại nắm chặt lấy tay Ngô Thế Huân, gương mặt không hiện lên một tia cảm xúc. Theo điều tra, hắn biết hai người đã ở cùng một chỗ, lại hoàn toàn không biết Lộc Hàm bị mù. Trong tâm tư hắn toan tính bấy lâu lại một lần nữa trỗi dậy. Lộc Hàm không nhìn thấy, chính là ông trời giúp hắn hoàn thành.

Kim Chung Nhân nhìn Lộc Hàm, nở ra một nụ cười tà mị, nhẹ nhàng cất giọng.

_ Hai người rốt cục cũng ở cùng một chỗ. Tôi còn nhớ trước kia, mĩ nhân này đã từng rên rỉ dưới thân tôi như thế nào…

Lộc Hàm khi nãy nhận ra người kia là Kim Chung Nhân, trong lòng thầm nổi ngữ khí run rẩy. Nghe hắn nói lại càng đáng sợ đến kinh ngạc, quả thật muốn xem biểu tình của Ngô Thế Huân, thân thể lại không cho phép. Cậu có thể cảm thấy đôi bàn tay của Thế Huân đang cầm tay cậu siết chặt một cơn. Lộc Hàm im lặng, lòng vô cực khó chịu.

Ngô Thế Huân có thể lập tức nhận ra ngữ khí khiêu khích của Kim Chung Nhân, tâm trí bỗng hiện lên hình ảnh Lộc Hàm thân mình trần trụi lõa thể nằm giữa chiếc dường kingsize, bên dưới hỗn tạp máu, lòng nảy nở điểm khó chịu ghen tức. Nam nhân thiên thần này chỉ là của hắn, một mình hắn.

_ Kim Chung Nhân, lý do tại sao như thế, ngay cả bản thân cậu cũng rất rõ. Bản thân cậu khi nói ra chuyện này, căn bản không có thông minh để nghĩ tới. Lộc Hàm bây giờ chính là vợ tôi. Mặc kệ trước kia cậu có cùng Lộc Hàm làm bao nhiêu chuyện, cậu vốn không có trọng lực trong lòng cậu ấy, vậy là đủ. Cậu suy cho cùng, chính là rất đáng thương, Kim Chung Nhân.

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân nói, lòng ngập tràn ấm áp. Hắn chính là đã thực sự thay đổi, đã thấu hiểu trái tim Lộc Hàm.

Kim Chung Nhân đứng đối diện, nghe thấy Ngô Thế Huân trả lời lại cảm thấy ngữ khí ngất trời của hắn, biết bản thân mình yếu thế, khẽ nhếch miệng lại không chứa một tia thân thiện.

_ Chúc mừng hai người.

Hắn hướng tới Ngô Thế Huân. Tâm địa con người này vốn rất phức tạp, như một con thú hoang sẵn sàng kiếm con mồi bằng mọi cách. Hắn thời gian qua vẫn âm thầm theo dõi Ngô Thế Huân, cũng biết chuyện Ngô Diệc Phàm đã nhường hết cổ phần ở công ty cho Thế Huân. Điều này chính là thúc giục Kim Chung Nhân. Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ tới thời cơ, hắn sẽ có tất cả.

Thế Huân chán ghét nhìn Kim Chung Nhân, cầm lấy tay Lộc Hàm bước ra ngoài, một lượt liền đi lên xe.

Lộc Hàm vẫn im lặng cho tới khi ngồi lên xe, trong lòng chờ đợi Ngô Thế Huân sẽ thắt dây an toàn cho mình. Nhưng hắn không động, cũng không lái xe, chỉ lặng yên ngồi bên cạnh. Lộc Hàm không ngăn nổi nỗi lo sợ. Có phải hay không hắn rất căm giận, hắn sẽ bỏ rơi cậu một lần nữa?

Lộc Hàm thực sự muốn nhìn thấy gương mặt của người kia, nhưng cố gắng mấy cũng không thể nhìn được. Cậu trong lòng vừa lo lắng vừa run sợ, lại vừa bất lực. Trái tim gợn lên một cơn khó chịu. Sống mũi đỏ dần lên. Đôi mắt nai lòng lanh phút chốc ướt nước. Cậu nghẹn ngào nói khẽ.

_Thế Huân…em…

Lộc Hàm chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy một vật ấm nóng áp lên một mình. Ngô Thế Huân mạnh mẽ áp đảo, tách hai khóe môi của Lộc Hàm ra, nhẹ nhàng luốn chiếc lưỡi tinh nghịch vào bên trong, ngao du từng minimet. Lòng tham luyến ích kỷ. Hắn nâng gương mạt Lộc Hàm lên, đẩy chiếc lưỡi vào sâu hơn. Đang trong cơn đê mê, chợt một giọt nước lành lạnh rơi xuống. Hắn phút chốc sững lại.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm ủy khuất trước mắt, lại nhìn thấy vài giọt lệ vụn vặt vương trên đôi gò má, lòng ẩn ẩn đau đớn. Hắn rõ ràng không có chút trách móc cậu, chỉ là muốn chiếm hữu một chút, rốt cục lại làm bảo bối của hắn đau lòng. Chỉ nghe Kim Chung Nhân nói, hoàn toàn chưa nghĩ tới cảm nhận của Lộc Hàm, chắc chắn là sẽ ám ảnh bởi hắn.

Thế Huân hôn nhẹ lên mắt Lộc Hàm, cầm lấy đôi bàn tay gầy run run, khẽ nói.

_Tiểu Lộc, anh sẽ bảo vệ em. Ngô Thế Huân yêu em.

Lộc Hàm vẫn là bị rung động. Lời nói của hắn có thể hoàn toàn nhìn thấy tâm ý thật lòng. Cậu chủ động rướn người lên, đặt vào hai cánh môi hắn một nụ hôn ngọt ngào say đắm. Ngô Thế Huân bị hành động của người kia làm cho bất ngờ, vui vẻ hôn lên trán cậu rồi trở lại vị trí, tập trung lái xe tới bệnh viện để kiểm tra cho Lộc Hàm.

Hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau hạnh phúc bước vào phòng khám bệnh. Vị bác sĩ sẽ khám cho Lộc Hàm là bạn cũ của Ngô Thế Huân, sẵn sàng giúp đỡ hai người bất cứ lúc nào. Lộc Hàm cũng từng khám một vài lần, cảm giác sợ hãi xa lạ cũng không còn. Vị bác sĩ này đặc biệt đáng yêu.

_ Độ Khánh Thù, bọn mình tới rồi.

Độ Khánh Thù đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tông giọng của Ngô Thế Huân liền vui vẻ đón tiếp. Thế Huân dần giúp Lộc Hàm cởi áo khoác ra. Khánh Thù nhanh chóng đỡ cậu đang vịn vào tay Ngô Thế Huân, nằm lên chiếc bàn bên cạnh. Lộc Hàm vẫn nắm lấy bàn tay của Ngô Thế Huân, cảm nhận thân nhiệt ấm áp của hắn. Trước đây dù có siêu âm vài lần nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hộp lo lắng.

_ Em ấy vừa bị cảm mạo. Bây giờ đã hết sốt rồi nhưng anh vẫn còn rất lo.

Độ Khánh Thù vừa lắng nghe Ngô Thế Huân nói lại vừa kéo áo của Lộc Hàm lên, bôi một chút gel vào. Lộc Hàm cảm nhận được sự lạnh lẽo bất ngờ, khẽ siết lấy bàn tay Thế Huân.

Khánh Thù nhìn thấy hài tử của Lộc Hàm và Thế Huân dần hiện rõ trên màn hình, lòng đột nhiên nảy nở một tia ấm áp, mỉm cười nhìn Ngô Thế Huân. Hắn ngây ngốc sờ vào màn hình bên cạnh, cảm tưởng như được chạm vào tiểu bảo bối nhỏ đang đưa mình cựa quậy. Dù chưa sinh ra nhưng chắc chắn đây sẽ là một đứa trẻ đáng yêu tinh nghịch.

Độ Khánh Thù đột nhiên ngừng cười, tâm trí có chút rung động. Bàn tay cầm máy đặt trên bụng Lộc Hàm khẽ run run. Nhưng cậu phút chốc lấy lại biểu tình, lấy khăn lau đi gel trên bụng người kia, nói nhẹ.

_ Rất…rất tốt. Theo kết quả ban nãy là một nam hài tử rất khỏe mạnh. Hai người không cần quá lo lắng. Lộc Hàm bị cảm không quá nặng. Để mình kê cho cậu ít thuốc bổ, uống vào đảm bảo không sao. Lộc Hàm, giờ cậu hãy nằm nghỉ một chút, để, mình cùng Thế Huân đi lấy thuốc.

_Cảm ơn cậu.

Lộc Hàm nằm trên giường, khẽ nói.

Độ Khánh Thù mỉm cười rồi kéo tay Thế Huân còn mỉm cười ngây ngốc đầy hạnh phúc, tâm tư lại có chút đau lòng.

Ngô Thế Huân bị Độ Khánh Thù kéo đi, mới giật mình bừng tỉnh. Hắn lấy áo khoác đắp lên người Lộc Hàm, nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cậu, giọng nói ngập tràn ấm áp ôn nhu.

_ Anh đi một lát. Em mau nghỉ đi.

Lộc Hàm vừa nghe Độ Khánh Thù thông báo hài tử rất khỏe mạnh, lại là nam hài, trong lòng phi thường thoải mái. Sức khỏe lại chưa khỏi hẳn liền nương theo ấm áp của Ngô Thế Huân mà thiếp đi.

Thế Huân cùng Khánh Thù đi ra khỏi cửa, rất khẽ đóng cánh cửa phòng lại. Hắn vừa định bước đi đã nghe Độ Khánh Thù gọi lại.

_ Thế Huân…

_ Ân?

Hắn quay đầu lại, mắt tràn ngập ý cười khiến Độ Khánh Thù thoáng chút do dự. Nhưng sự thật này không nói cho Ngô Thế Huân, e rằng bản thân sẽ phải ân hận. Cậu nén một tiếng thở dài.

_ Thế Huân, nghe em nói. Chuyện của Lộc Hàm và đứa bé. Anh phải bình tĩnh.

Thế Huân vốn dĩ đang vui vẻ, nhận thấy ngữ khí nghiêm trọng trong lời nói của Khánh Thù mới thu lại nụ cười. Khi nãy chính Khánh Thù đã nói Lộc Hàm cùng tiểu bảo bối rất khỏe mạnh, bây giờ lại nói hắn bình tĩnh. Không phải hai người có chuyện gì sao? Thế Huân có chút kích động, vội vã hỏi.

_ Không phải hai người rất ổn sao?

Độ Khánh Thù nhẹ nhàng lắc đầu.

_ Là em nói dối. Em không muốn Lộc Hàm phải suy nghĩ. Anh ấy không nhìn thấy đã là vô cùng đau đớn rồi. Thực ra đứa bé vẫn khỏe mạnh. Nhưng có điều tư thế có chút kì lạ. Thân thể của Lộc Hàm lại rất yếu. Dưỡng đứa nhỏ này trong người chính là quá sức.

Thế Huân mở lớn mắt. Cặp đồng tử ẩn ẩn bao đau đớn, lại như không tin vào những điều mình vừa nghe. Hắn chính là không thể nghĩ tới thương tổn trước kia hắn gây ra cho Lộc Hàm lại thống khổ tới như vậy. Thế Huân thu hết sức lực, cất giọng hỏi, có cái gì đó như vỡ òa.

_ Vậy…

_ Vậy nên anh phải lựa chọn giữa Lộc Hàm và đứa bé. Nếu như tiếp tục dưỡng đứa trẻ này, khi sinh ra nguy cơ của Lộc Hàm tử vong là rất cao. Lộc Hàm bây giờ đã mang thai hơn sáu tháng tuy bỏ đứa bé đi không dễ nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ an toàn. Em biết anh không thể lựa chọn, nhưng nhanh chóng ngày nào chính là tốt cho cả anh, và cả Lộc Hàm.

Thế Huân nghe Khánh Thù nói, mắt từ khi nào đã thẫm lệ. Trái tim quặn lên thành từng mảnh. Hắn chính là đang mơ một cơn ác mộng, nhưng sao lại thực tới như vậy? Bắt hắn lựa chọn giữa hai người quan trọng nhất trong đời hắn, hắn biết phải làm thế nào. Thực tâm hắn sẽ làm bất cứ việc gì để bảo vệ Lộc Hàm, hắn sống tới giây phút này cũng đều là vì cậu. Nhưng hài tử kia cả hai người bao tháng qua vẫn khao khát chờ đợi yêu thương. Đó cũng là một phần máu thịt của hắn, bắt hắn chọn bỏ nó đi, chi bằng để hắn tự dùng dao cắt nát trái tim mình. Rốt cục trước kia hắn làm bao tội lỗi, bây giờ lại phải trả giá đắt tới như vậy. Tại sao không ai cho hắn cơ hội một lần được sống trong hạnh phúc thực sự? Đã cướp đi con mắt của người hắn thương yêu, giờ đây lại bắt hắn tự giết đi con của chính mình.

_ Không! Em nói dối. Con của tôi, Lộc Hàm của tôi nhất định không có gì. Nói dối! Là các người ghen tị với hạnh phúc của ba chúng tôi!

Thế Huân như một kẻ điên, nắm tay thành nắm đấm, nện từng cú thật mạnh vào bức tường trắng của bệnh viện. Máu đỏ dần chảy xuống, xuyên qua những kẽ tay. Nước mắt hắn tuôn xuống như mưa, đau lòng tới không thể thở nổi. Hắn thổn thức, nấc lên từng cơn, lại cố kìm nén tiếng thét dữ dội để không làm kinh động người trong phòng. Thiên thần của hắn, cuộc sống của hắn, hắn nhất định sẽ chọn cậu. Hài tử của hắn, tiểu bảo bối của hắn, hắn lại không thể bỏ con đi. Loại thống khổ này dày xéo tâm can, cắn dứt từng thớ thịt hắn.

Ngô Thế Huân nuốt đau đớn vào trong, nhẹ nhàng đẩy cửa , đặt tay lên bụng Lộc Hàm, thều thào nói như mất hết sức lực.

_ Con yêu, baba xin lỗi.

Hắn lại khóc. Nước mắt rơi xuống như mưa sa, xuyên vào tâm can. Độ Khánh Thù đứng bên cạnh nắm lấy bàn tay Ngô Thế Huân, cho hắn một chút an ủi. Độ Khánh Thù chính là chàng trai ấm áp, đối với Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm là người bạn tốt. Nhưng chơi với nhau lâu như thế, hai người kia không biết, Độ Khánh Thù không chỉ là bác sĩ khoa sản, mà còn là hôn phu của Kim Chung Nhân.

 ================================================

Biện Bạch Hiền mệt mỏi bám vào tay vịn cầu thang đi xuống dưới nhà. Phần lưng nhỏ đau đớn rã rời. Từng bước lại từng bước chậm chạp đi xuống. Đã hơn bảy tháng, bụng cũng lớn không ít, thân thể càng ngày càng mệt mỏi. Cậu đặc biệt ăn rất ít, thân thể nhỏ bé lại càng gầy gò. Mỗi ngày đều lưu giữ bóng dáng của Phác Xán Liệt bên mình, trong lòng càng yếu ớt thống khổ. Mỗi đêm lạnh lẽo cô độc đều khao khát nguồn ấm từ hắn nhưng tìm mãi không thể thấy lồng ngực ấm áp ấy. Bên cạnh hắn giờ đây đã có một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm khiến hắn tự hào yêu thương. Cậu trước kia suy cho cùng vẫn là nam nhân bé nhỏ, không phải mỹ nam cũng không có chân dài lại còn mang theo bụng lớn như vậy, có hay không trước kia Phác Xán Liệt mỗi lần đi cùng cậu thực rất xấu hổ?

Cậu bước xuống từng bậc cầu thang. Tới khi chân sắp chạm xuống bậc cuối cùng, không gian chợt quay mạnh mẽ. Cậu bước hụt một bước, lảo đảo ngã xuống.

_ A!

Lưng Bạch Hiền đập xuống nền đất lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt như cứa vào từng mạch máu. Cậu nằm bên dưới, cả thân người nhỏ bé run rẩy. Cánh tay gầy nhỏ cố trụ trên bụng đã lớn của mình. Cậu sao lại có thể vô dụng tới như vậy? Ngay cả bước đi cũng không vững. Lòng vạn lần cầu mong tiểu bảo bối sẽ không vì cú ngã mà xảy ra nguy kịch, Bạch Hiền sẽ ân hận cả đời. Nhưng cầu mong của Bạch Hiền lại không được đáp lại. Một cơn đau từ bụng dưới dần dần xuất hiện, choáng ngợp tâm trí Bạch Hiền. Cậu vừa lo lắng hoảng hốt lại vừa bị cơn đau chi phối. Đôi cánh tay thon gầy đặt lên bụng của mình, run rẩy nhu nhu. Đau đớn chuyển dần xuống bên dưới. Một dòng dịch ấm nóng dần dần trào ra từ hạ thân, kèm theo một cơn co thắt dữ dội. Bạch Hiền kinh ngạc nhìn xuống bên dưới. Màu máu đỏ thấm dần trên chiếc quần jeans màu xanh thẫm, ướt thành một mảng. Mùi máu tanh nồng sộc lên từng khoang mũi, đánh thẳng vào tâm trí Bạch Hiền. Bằng bản năng cậu có thể nhận thấy hài tử của mình đang gặp nguy hiểm. Nước mắt từ hai khóe mi trào ra. Đau đớn cũng theo đó mà vỡ òa. Lại một cơn đau nữa, đau tới bật khóc.

_ Xán Liệt… Xán Liệt a…
Trong giây phút ấy, tâm trí vẫn khao khát Phác Xán Liệt. Kết tinh duy nhất của cậu và Xán Liệt sắp mất đi. Hài tử cậu chờ mong bảy tháng qua cũng không còn. Khoảng khắc ấy trong lòng đột nhiên khao khát bóng dáng Phác Xán Liệt. Hắn nếu như còn bên cạnh cậu, đau đớn này vạn lần cũng không thể xảy ra. Hài tử nếu như không còn bên cạnh cậu nữa, cả cuộc đời này, Bạch Hiền cũng muốn buông đi.

 ======================= END CHAP 33==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net