[Oneshot][HunHan][T][Pink] Một trăm bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: Một trăm bước
-Author: My Exo
– Pairing: HunHan không thuộc về mình và mình chỉ sở hữu truyện thôi
– Rating: T
– Category: Pink
– Status: complete

=============== Một trăm bước =============

_ Thế Huân, chúng ta dừng lại ở đây thôi, em…em muốn chia tay.

Lộc Hàm nhẹ nhàng cất lời. giọng nói mong manh như hóa tan vào trong từng hạt tuyết , thập phần rụt tè, lại dò xét thái độ của người đối diện. Cậu cảm nhận trái tim mình theo mong manh ấy cũng như tan dần ra.

Ngô Thế Huân toàn thân kìm nén một cơn run rẩy, nắm chặt lấy gấu áo, đưa đôi mắt ẩn ẩn muộn sầu ngước lên nhìn Lộc Hàm. Hắn vẫn biết chuyện này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là sớm hay muộn. Không ngờ nam nhân này lại có thể nhẫn tâm tới như thế. Lúc hắn sợ hãi nhất lại đem điều cất giấu trong lòng mà nói ra. Hắn tự lừa dối bản thân, cố tìm bên trong đáy mắt non ngây của người kia một chút đùa giỡn. Nhưng người kia không có một phản ứng, chỉ cúi đầu nhìn xuống chân như thể một chú cún con có tội. Người này cứ như vậy, hắn biết phải làm như thế nào? Vạn lần không muốn xa cậu, vạn lần không muốn đem người này cho nam nhân khác bảo bọc yêu thương. Nam nhân kia vẫn chắc chắn không thể thấu hiểu tâm ý của Lộc Hàm, cũng không cưng chiều Lộc Hàm như Ngô Thế Huân. Tới rốt cục mâu thuẫn nhỏ, cũng có thể làm cậu đau lòng.

_ Em…em và nam nhân ấy sẽ hạnh phúc chứ?

Thế Huân đem nỗi lòng của mình nói ra. Thâm tâm cố kìm nén tiếng thét một câu anh vẫn còn rất yêu em. Nhưng yêu thương vốn là chuyện không thể gượng ép, cũng không thể níu kéo. Chỉ cần cậu hạnh phúc, cả một đời hắn sống trong luyến tiếc nhớ thương cũng can tâm tình nguyện. Hắn không phải ngốc nghếch, cũng không phải không biết bản thân sau khi chia tay sẽ như thế nào, lại càng không phải chưa nghĩ tới. Đến khi đối mặt lại là không đủ dũng khí để kéo người kia lại trong lòng.

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân nói, trong lòng có điểm ngây ngốc. Cậu trân trân nhìn hắn. Bộ dạng của nam nhân cậu đã từng để bản thân mặc sức thương yêu, mặc sức sống trong sự cưng nựng chiều chuộng của hắn. Nhưng hắn ôn nhu như thế, an ổn như thế, với một người hoạt náo như Lộc Hàm, hẳn là có điểm nhàm chán. Ngay cả bản thân cậu, nói ra lời chia tay này cũng không biết bản thân đã đúng hay sai? Vì một chút rung động với con người gặp lần đầu, lại dám buông bỏ mối tình duyên hơn bốn năm qua. Nhưng hạnh phúc chính là hãn hữu, không biết nắm giữ sẽ phải tiếc nuối. Lúc cậu quyết tâm rời bỏ hắn nhất, thế nào hắn lại có thể hỏi bản thân có hạnh phúc hay không? Thà rằng hắn cứ như bao nam nhân khác, khi nghe lời chia tay sẽ tức giận điên cuồng. Nhưng hắn vẫn là Ngô Thế Huân bốn năm trước, từ tốn điềm đạm, gương mặt vô hỉ vô nộ, lại càng làm cho cậu cảm thấy day dứt.

Lộc Hàm đứng trước Ngô Thế Huân, đột nhiên cảm thấy bản thân trước nay không có hắn sẽ không thể hạnh phúc. Nhưng biết đâu sau này sẽ có nam nhân khác bên cạnh, đem tới hạnh phúc cho cậu nhiều hơn Ngô Thế Huân? Lộc Hàm nghĩ tới đó, bên tai nghe thấy một tiếng vỡ vụn, không chủ động mà khẽ gật đầu. Đôi mắt nai to tròn phút chốc phủ đầy nước. Suy cho cùng cậu làm sao lại như vậy, nói lời chia tay hắn trước, bản thân lại đau đớn như thế này?

Ngô Thế Huân đau đớn đã tê liệt, không cảm thấy vết thương ở tim nhói lên nữa. Hắn đứng giữa tuyết rơi, từ từ đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mềm của người kia, đáy mắt ôn nhu xen lẫn bi thương thống khổ. Hắn điều chỉnh lại nhịp thở vốn đã lỡ từ lâu, nhẹ nhàng nói:

_ Cầu em làm cho tôi một chuyện… Bước chân từ nhà em tới nhà tôi, mỗi ngày đều cách nhau 100 bước. Hôm nay em hãy một mình bước một trăm bước. Nếu như em về tới nhà, hãy nói với tôi. Tôi và em…sẽ chia tay…

Lộc Hàm trước lời nói của Thế Huân, có điểm bất ngờ. Nhưng trái tim buộc cậu không được từ chối. Bàn tay của Thế Huân từ từ buông xuống. Lộc Hàm đột nhiên có phản ứng muốn níu giữ bàn tay hắn lại, nhưng lý trí lại ngăn cản tất cả.

Lộc Hàm lưu luyến nhìn Ngô Thế Huân lần cuối, nhẹ nhàng cất từng bước nặng nề. Trái tim như có cả tảng đá đè lên, đau tới khó thở.

Một bước…

“ Xin chào cậu, tôi là Ngô Thế Huân, 18 tuổi. Rất vui được làm quen.”

Ngô Thế Huân thời phổ thông, lần đầu tiên biết rung động, biết nói một câu xin chào với nam nhân khác bằng tất cả hi vọng.

Mười bước…

“ Lộc Hàm, chúng ta trở thành bạn với nhau được 1 tháng rồi.”

Ngô Thế Huân sau đó một tháng, miệng cười không ngớt, chạy từ nhà mình sang nhà Lộc Hàm vào hai tư giờ một phút, đưa gương mặt long lanh mồ hôi, hướng tới Lộc Hàm mà nói.

Hai mươi bước.

“ Lộc Hàm, em biết yêu rồi.”

Ngô Thế Huân sau khi quen Lộc Hàm hơn một năm, vào một ngày trời ngập nắng, tựa vào vai Lộc Hàm, khẽ nói. Lộc Hàm khi ấy đơn thuần chỉ cảm thấy mất mát, có lẽ là phải chia sẽ một cậu em trai…

Ba mươi bước

“ Lộc Hàm, em đang rất hạnh phúc.”

Ngô Thế Huân nở một nụ cười tươi, đôi mắt cười ánh lên, vui vẻ nhìn Lộc Hàm. Một cái gì đó mạnh mẽ đập vào lồng ngực cậu, như con dao cắm sâu vào tận bên trong.

Bốn mươi bước

“ Lộc Hàm, anh đã có người yêu chưa? “

Ngô Thế Huân hướng tới Lộc Hàm, đôi mắt lại hấp háy một chút hy vọng đợi chờ. Lộc Hàm ậm ừ vuốt tóc Thế Huân, nhẹ nhàng lắc đầu, nói một câu có em mỗi ngày ở bên cạnh, ai có thể tiếp cận anh?

Năm mươi bước

“ Lộc Hàm, anh…anh thích em”

Ngô Thế Huân ngày hôm đó nhìn Lộc Hàm cô độc trong màn mưa, chạy tới kéo tay cậu lại, để cả thân ảnh nhỏ bé ngã vào lòng mình. Hơi ấm từ lồng ngực Thế Huân ngọt ngào ấm áp vang vọng khắp không gian bao quanh Lộc Hàm, trở thành thứ thuốc màu nhiệm biến không gian mịt mù thành không gian ngập nắng. Nhưng, chỉ là thích thôi…

Sáu mươi bước

“ Lộc Hàm… Lộc Hàm…Lộc Hàm…”

Ngô Thế Huân thích nhất là gọi tên Lộc Hàm, thích nhất là khi nghe anh đáp lại, để biết anh còn tồn tại bên mình. Lộc Hàm khi ấy chính là nghe thấy thanh âm của Thế Huân,cảm thấy tría tim không thôi một cơn ấm áp.

Bảy mươi bước

“ Lộc Hàm, anh không thích em nữa rồi. Anh yêu em…”

Ngô Thế Huân rất giỏi làm người khác bất ngờ. Lộc Hàm chỉ nghe hắn nói câu không thích mình, hộc mắt đã đỏ dần lên, hơi thở gấp gáp. Một tiếng nấc vang lên giữa không gian. Thế Huân khi ấy ôm chặt Lộc Hàm trong lồng ngực, kìm nén một tiếng cười nhạo người trong lòng vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch. Mặc kệ hắn lừa cậu, ba chữ anh yêu em cũng đã được hắn nói ra.

Tám mươi bước

“ Lộc Hàm, ngoan nào… Tỉnh dậy đi…”

Ngô Thế Huân nhận được tin Lộc Hàm đột nhiên phát sốt, mặc đêm tối lạnh lẽo như cắt da cắt thịt một thân mặc chiếc áo sơ mỏng đi mua thuốc cho cậu. Nhìn con người nhỏ bé gầy yeus trước mặt, lòng như quặn thắt lại, chỉ biết ôm người kia vào lòng, ôn nhu dỗ dành.

Chín mươi bước

“ Lộc Hàm, anh ở đây…”

Ngô Thế Huân để Lộc Hàm gục đầu vào ngực mình, lấy đôi bàn tay bịt chặt tai cậu lại. Nhìn bờ vai bé nhỏ nấc lên từng cơn, trái tim cũng theo đó mà nhói lên từng cơn. Ba mẹ đột nhiên vì tai nạn mà qua đời, đối với Lộc Hàm hụt hẫng bi thương, lại nghe những người khác tranh chấp tài sản của ba mẹ. Ngô Thế Huân khi đó mặc cho Lộc Hàm khóc tới ngất đi, bản thân đỡ lấy cậu, im lặng ở bên cạnh bao bọc chở che, trở thành điểm tựa cho cậu.

Chín mươi chín bước.

“ Lộc Hàm, cả đời này anh cũng mãi yêu em…”

Ngô Thế Huân vào ngày khỉ niệm ba năm quen nhau, đã thực tâm nắm lấy tay Lộc Hàm, luồn chiếc nhẫn bạc vào ngón tay áp út của người kia. Đó là đêm tuyệt nhất của hai con người, của lần đầu tiên trọn vẹn và hạnh phúc, của niềm tin và hy vọng. Hắn chính là cuộc sống của Lộc Hàm.

Lộc Hàm đứng trước cổng nhà mình. Bước chín mươi chín bước, còn một bước nữa, đôi chân như bị ghim chặt xuống, không thể nào bước nổi. Nước mắt không biết từ khi nào đã ngập tràn hai khóe mi rơi xuống gương mặt nhợt nhạt. Nơi này từ khi nào đã cùng Ngô Thế Huân mỗi ngày đều bước qua, cùng nhau mở cửa, bước vào trong nhà, chìm trong hạnh phúc ấm áp bình yên. Tư mình buông bỏ hạnh phúc giản dị ấy để chạy theo ảo vọng hão huyền, để bây giờ đau khổ ân hận. Hắn suy cho cùng là không thể thay thế. Hắn không đặc biệt, cũng không biết cách làm cho Lộc Hàm cảm thấy cuộc sống của mình như một cuốn sách bí ẩn cần được khám phá. Hắn chỉ như một cơn gió, giỏi làm xoa dịu tría tim cậu, cho trái tim cậu một nơi quay về. Bên cạnh hắn bao lâu nay, được hắn ôn nhu chiều chuộng lại trở nên phụ thuộc ỷ lại. Không có hắn, bản thân chẳng biết nơi nào là nhà. Có phải hay không bây giờ quay trở lại, vẫn có một người chờ đợi?

Lộc Hàm run rẩy lại mạnh mẽ gạt nước mắt lã chã trên đôi mắt, quay người lại, muốn nhanh chóng đi tớ chỗ hắn.

Ngô Thế Huân đứng đó, nước mắt từ khi nào cũng chậm rãi tuôn rơi. Hắn biết, biết con người này không thể sống thiếu hắn. Nhìn bóng dáng nhỏ bé lầm lũi một mình độc bước, lặng lẽ đáng thương.

Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân đứng đằng sau mình, vội lấy đôi bàn tay bịt miệng mình lại, ngăn một tiếng nức nở bật ra. Hắn thế nào lại có thể rộng lượng tới như vậy?

Thế Huân đau lòng nhìn Lộc Hàm khóc tới không thể thở nổi, vừa định chạy tới ôm lấy than ảnh nhỏ bé thì đã có một nguồn ấm lao vào lòng hắn. Lộc Hàm nhất nhất ôm lấy Thế Huân, miệng cố cất lên một câu xin lỗi. Nhưng có cái gì đó như nghẹn lại.

Thế Huân nâng gương mặt Lộc Hàm lên, nhẹ nhàng đặt lên hai cánh môi một nụ hôn. Không cuồng nhiệt mãnh liệt, chỉ nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại đạt tới cực điểm của thương yêu ấm áp. Hắn ghì cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói:

_ Chúng ta cho dù cách nhau một trăm hay một ngàn bước, chỉ cần em chịu bước một bước, anh sẵn sàng bước một trăm bước còn lại. Bởi anh yêu em, yêu em rất nhiều.

Người ta bảo tình yêu điên cuồng sớm muộn gì cũng vụt tắt. Tình yêu của tôi với em, chỉ là lặng lẽ ôn nhu nhưng sẽ âm thầm chảy mãi, suốt cuộc đời của tôi. Bởi rất đơn giản, tôi yêu em…

============= Toàn văn hoàn============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net