Chap 10.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như mọi tế bào thần kinh đều trở nên tê liệt.

Nghiến chặt răng, cậu chậm chạp giơ súng lên.

YoSeob nghe thấy tiếng đồng hồ treo trên tường ngày một lớn hơn, những âm thanh “tích tắc” vang lên trong não đầy ám ảnh và quỷ mị, cho tới khi nơi thái dương cảm nhận được cái lành lạnh của nòng súng chạm vào, tưởng chừng như đã trôi qua cả thế kỷ dài đằng đẵng.

Đưa ánh mắt nhìn DooJoon lần cuối, chẳng phải để van xin hay kêu gọi một lòng thương cảm nào hết, chỉ là cậu muốn tuyên bố một điều.

Cậu. sẽ. bóp. cò.

Cạch.

Giữa không gian yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, âm thanh khô khốc duy nhất đó bất chợt vang lên.

YoSeob mở bừng mắt.

- Tôi biết cậu sẽ làm được mà – DooJoon gật gù, vỗ tay một cách mỉa mai – quả không hổ danh là Bronx.

- Đủ rồi phải không? – YoSeob đột ngột đứng dậy, ném trả khẩu súng về phía Kir – cái lòng tin chết tiệt gì đó của anh, bỏ đi, tôi không cần nó. Nhưng hãy để tôi yên, vì tôi chẳng phải con thú cảnh sống quẩn quanh trong cái lồng mà anh tạo ra đâu.

Dứt lời, cậu nhanh chóng lao ra ngoài.

Sập mạnh cánh cửa gỗ, YoSeob chưa vội đi ngay. Cậu tựa người vào tường, đôi mắt đen thẫm nhắm nghiền. Những giọt mồ hôi đọng lại nơi thái dương lấp lánh.

Cậu đã rất sợ.

- Anh hoàn toàn không nghĩ rằng Bronx có thể sẽ rơi vào xác suất một phần sáu đó sao?

Kir cất tiếng hỏi khi trong phòng chỉ còn lại hai người.

- Đừng lừa tôi. Kir, súng không hề có đạn.

-…

- Bởi nếu có, dù chỉ một viên, thì cậu đã tìm cách ngăn lại.

Kir im lặng không nói nữa, chỉ lặng lẽ đứng đằng sau nhìn tấm lưng lạnh lùng của DooJoon.

Một kẻ khó đoán. Một kẻ có khả năng nhìn thấu tâm can người khác.

Dường như đối với DooJoon, sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì đi chệch khỏi quỹ đạo đã được định sẵn.

***

YoSeob trở về chung cư khá muộn sau vài giờ đồng hồ lái xe điên cuồng, để rồi suýt nữa bị lạc đường ở vùng ngoại ô phía tây thành phố.

Lê tấm thân nặng trịch vào nhà, cậu cảm thấy đầu óc mình không còn tỉnh táo nữa.

Nhưng căn hộ sáng đèn khiến YoSeob bất chợt giật mình.

Cậu dường như quên bẵng việc đêm qua mình đã ngủ ở ngoài, và việc bắt gặp JunHyung ở gần bến cảng.

“…hắn đang giữ chiếc điện thoại. Cậu hãy lấy nó mang về đây, một cách bí mật.”

YoSeob mở di động. Đã hai ngày cậu không động tới nó. Có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn thoại, tất cả đều của JunHyung.

“Cậu lại về muộn. Lần sau nên báo trước cho tôi một tiếng. Nếu không ăn ở ngoài thì cũng đừng nhịn đói. Tôi vẫn để cơm cho cậu.”

YoSeob bất giác thở dài.

Trở về phòng riêng, cậu lập tức thay bộ đồ trên người và quẳng chúng vào sọt quần áo bẩn. Mùi bụi bặm, mùi thuốc lá, mùi máu, mùi bông băng…tất cả khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Lách người vào chiếc áo thun mỏng kẻ sọc, cậu khẽ nhăn mặt. Vết thương nơi bả vai vẫn còn nhức nhối. Hình như DongWoon có đưa cho cậu một túi thuốc gì đó, nhưng cậu lại bỏ quên nó ở dưới xe rồi.

Đẩy cửa bước xuống bếp, YoSeob lặng lẽ nhìn những đĩa thức ăn nằm ngay ngắn dưới chiếc lồng bàn hình chữ nhận màu đỏ. Bên cạnh còn có mẩu giấy nhớ bé xíu, nét chữ cứng cáp được viết bằng bút mực đen.

“Chúc ngon miệng.”

Chúa ơi, cậu cũng quên mất một điều, đã hai ngày nay cậu chưa ăn gì cả.

YoSeob day day hai bên thái dương, cậu tắt đèn rồi nhanh chóng lao ra ngoài.

Đưa mắt về phía cánh cửa căn phòng đối diện, đây hoàn toàn không phải lúc cậu nên ngồi xuống và giành thời gian cho một bữa ăn.

Thận trọng xoay nắm cửa, tới khi một tiếng “cạch” rất khẽ vang lên, YoSeob nín thở nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

Chẳng có ai cả. Hình như JunHyung đang tắm.

YoSeob cắn môi.

Có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất của cậu.

Lách người qua khe cửa, YoSeob bắt đầu lật tìm ở mọi ngóc ngách. Ngoại trừ chiếc bàn làm việc, một vài ngăn kéo và tủ quần áo đặt cạnh giường ngủ, phòng JunHyung không có đồ đạc gì đặc biệt. Nhưng làm sao biết anh ta giấu chiếc điện thoại chỗ nào?

Cậu hơi cuống, mồ hôi bắt đầu túa ra nơi lòng bàn tay.

Những nơi có thể tìm, cậu đều đã tìm cả.

Không được.

Bằng mọi giá phải lấy nó về.

Bất chợt, YoSeob phát hiện chiếc tủ quần áo được kê hơi lệch ra phía ngoài so với tường.

Cậu nghi hoặc tiến tới, chậm rãi luồn tay ra đằng sau.

Huỵch!

Trong tích tắc, đột nhiên cả người YoSeob bị ai đó kéo giật lại.

Cậu hoảng hốt quay đầu.

Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu bất ngờ mất thăng bằng, nhanh chóng ngã nhào xuống giường. Ngay lập tức toàn thân cậu bị kẹp chặt bởi cơ thể to lớn của JunHyung đang nằm đè lên trên.

YoSeob kinh hãi mở bừng mắt.

Khuôn mặt JunHyung chỉ cách cậu chưa đầy năm phân.

Chiếc áo tắm khoác lỏng để lộ vòm ngực săn chắc, thấp thoáng mùi hương tuyết tùng dịu nhẹ. Mái tóc nâu sẫm còn ướt nước, vài sợi lòa xòa nơi vầng trán, ánh lên một thứ sắc màu ám muội. Duy chỉ có đôi mắt, nay đã mất đi vẻ bỡn cợt thường ngày, chỉ còn đọng lại trong đó sự xa lạ và lạnh lùng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Dường như không phải Yong JunHyung mà cậu từng quen.

- Cậu đang làm gì thế?

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên khiến cậu bất chợt giật mình.

- Tôi…anh bỏ ra đã…!

YoSeob khó nhọc cựa quậy. Trong tư thế này, cậu cảm thấy vô cùng khó thở. Nhưng JunHyung không chịu buông tha, anh bất ngờ đè mạnh hơn nữa.

Chiếc áo thun mỏng bị xốc cao lên, cảm giác lành lạnh ở bụng cùng cơn đau truyền lên từ bả vai khiến toàn thân cậu run rẩy, đầu óc đột nhiên quay cuồng, đôi lông mày nhíu lại cực độ.

- Nói! Trước khi tôi khiến cậu phải hối hận.

Ngày một tiến gần hơn, JunHyung gằn từng tiếng.

YoSeob giật mình nhìn anh bất ngờ nới lỏng đai áo, đôi mắt với những cảm xúc khó đoán định vẫn không rời khỏi cậu. Lớp áo mỏng xộc xệch để lộ bờ vai trắng ngần, thậm chí lúc này YoSeob có thể nhìn thấy chính mình trong đôi đồng tử nâu sáng đẹp mê người ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net