Chap 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian xung quanh dường như đông lại thành một khối đặc quánh.

Phía chân trời, những áng mây nhuốm màu đỏ rực trong ráng chiều, phản chiếu lại nơi đôi mắt nâu sáng của JunHyung.

- Tôi nói là…- YoSeob nhíu mày, kiên nhẫn nhắc lại - …loài cá này tên gì vậy?

Theo hướng tay cậu chỉ, anh đưa mắt nhìn chú cá nhỏ đang bơi lội quanh khóm rong biển nhân tạo dưới đáy bể, những đường vân xanh ngọc trong suốt nổi bật trên lớp da màu vàng cam lấp lánh. Sau vài giây lặng im, JunHyung mím môi trả lời như một cái máy:

- Madarin, hay còn gọi là cá Trạng nguyên. Được mệnh danh là loài cá cảnh đẹp nhất thế giới.

- A, thảo nào! – YoSeob nghiêng đầu gật gù – thật sự rất đẹp, anh cũng thấy vậy phải không?

- …tất nhiên rồi.

JunHyung mơ hồ đáp, anh thoáng thấy trong trí óc hình ảnh một cô gái với mái tóc nâu dài buông xõa bên bờ vai. Cô dịu dàng nhìn về phía anh, nụ cười trên môi rạng rỡ cùng ánh mắt sáng bừng dưới ánh nắng. Giống như thiên thần trong bộ váy trắng muốt, vẻ đẹp thánh thiện ấy của cô khiến anh dù chỉ một giây cũng không thể nào xóa bỏ được.

JunHyung nén tiếng thở dài.

- Mà…anh xong việc sớm vậy? Còn chưa đến một tiếng mà.

YoSeob nhìn đồng hồ đeo tay.

- Ừm…đỡ mắc công tôi phải nghe cậu cằn nhằn – JunHyung nhếch môi – giờ thì về thôi, còn đứng đó làm gì?

- Thôi, tôi không muốn về nhà nữa – YoSeob nói thản nhiên – ra ngoài ăn tối đi!

- Tại sao? Tôi hết tiền rồi!

- Vậy thì…hoặc là anh đi theo và ngồi nhìn tôi ăn, hoặc là anh về tự nấu cơm lấy, hoặc là…anh có thể nhịn đói.

JunHyung tròn mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt, tự hỏi đằng sau vỏ bọc lạnh lùng kia phải chăng không chỉ là một con người nóng nảy, thủ đoạn, mà còn mang trong mình linh hồn của quỷ dữ?

Và cuối cùng, bởi vì anh hoàn toàn không có một lựa chọn tốt đẹp, nên anh đành chọn phương án mang lại ít phiền toái nhất.

- Này! Còn bao lâu nữa mới đến? – JunHyung bắt đầu mất kiên nhẫn – nãy giờ cậu đã bỏ qua hàng chục quán ăn rồi đấy!

- Tôi biết, nhưng món mà tôi thích chỉ duy nhất một quán là nấu ngon thôi.

YoSeob giải thích trong khi vẫn mải cắm đầu bước nhanh về phía trước. Anh thở dài, bụng lúc này đã đói meo rồi, cậu ta quả thật rất thích hành hạ người khác thì phải. Sau một hồi vòng vèo đến mệt lử, hai người dừng lại tại một tiệm ăn nhỏ ở góc khu chợ MyungDong.

- Thì ra đây là món cậu thích?

JunHyung nhăn mặt nhìn đĩa bạch tuộc đỏ lòm đầy ớt vừa được đặt xuống trước mặt, hoàn toàn trái với biểu cảm hết sức sung sướng của YoSeob.

- Anh chưa ăn bạch tuộc nướng bao giờ à? Đây chính xác là đỉnh cao ẩm thực đấy.

JunHyung tặc lưỡi, chán nản gẩy gẩy mấy cọng mì đen trong bát. Đỉnh cao ẩm thực cái quái gì chứ, trông thôi đã thấy phát khiếp rồi. Mà một mình cậu ta có thể ăn hết đĩa bạch tuộc to hơn mặt người bình thường vậy sao?

Quỷ dữ, đúng là quỷ dữ.

- Có muốn thử một miếng không?

YoSeob đưa mắt nhìn JunHyung đang lờ đờ ngồi đuổi ruồi trước bát mỳ lạnh đã hết nhẵn. Anh lập tức lắc đầu nguầy nguậy từ chối:

- Không không, tôi không ăn…

- Thử thôi, tôi có bắt anh nuốt cả con đâu mà sợ? – YoSeob nhíu mày, cậu gắp một miếng bạch tuộc, cẩn thận hứng tay ở phía dưới rồi giơ lên trước mặt anh – nhanh lên, tôi mỏi tay lắm rồi.

JunHyung thoáng ngạc nhiên trước hành động của cậu. Anh chần chừ một hồi, sau cùng cũng nhắm mắt há mồm nuốt gọn miếng bạch tuộc xuống cuống họng. Có vẻ như mùi vị không đến nỗi tệ.

Nhưng anh đã hoàn toàn không lường trước được một điều.

- Chúa ơi, nó ca…

- Gì cơ?

- Ý tôi là…nó…cay quá…

JunHyung khó khăn nói, nước mắt bắt đầu dàn dụa. Trên thực tế, anh ăn cay cực kỳ kém.

- Thật…thật à? -  YoSeob lắp bắp, lo lắng nhận ra tình trạng của anh có vẻ không ổn chút nào – đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.

Cậu đứng dậy chạy ra phía quầy, ghé tai nói gì đó với cô chủ quán rồi nhanh chóng trở về, cầm theo một cốc giấy nhỏ màu xanh.

- Uống đi, uống vào sẽ hết ngay thôi!

- Cái gì thế này?

Anh nhăn nhó nhìn thứ chất lỏng đặc sệt bên trong, cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc.

- Trà xanh tương đậu! Phương pháp chữa cay hữu hiệu!

- Nhưng…cái này đắng lắm.

- Người ta gọi là lấy độc trị độc! Uống hay tiếp tục chịu cay đây?

YoSeob liên tục giục giã. Mặt JunHyung méo xệch, hai hàng lông mày xoắn lại cực độ. Anh cầm lấy cốc trà, uống một mạch đến hết.

- Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?

Cậu tò mò nhìn anh. JunHyung lè lưỡi,  mùi vị quả thật đắng kinh khủng, hơn nữa ngày bé đã có lần vì mùi trà xanh mà anh bị nôn. Nhưng rõ ràng khoang miệng vẫn cảm thấy rát bỏng như có lửa đốt.

- Không đỡ một chút nào hết!

JunHyung gắt lên khiến YoSeob giật mình. Cậu luống cuống:

- Hay là tôi nhớ nhầm?

- Nhầm cái đầu cậu, đồ chết tiệt!

Cảm giác vô cùng khó chịu lúc này khiến anh có cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ. YoSeob cắn môi đứng bên cạnh, bất chợt vỗ tay cái bốp.

- Đúng rồi, không phải trà xanh tương đậu, mà là quế!

“Cái quái gì cơ? O,o”

JunHyung nghĩ thầm, hướng ánh mắt hình viên đạn về phía cậu.

Và chỉ vài giây sau, một đĩa quế ngay lập tức hạ cánh xuống trước mặt anh.

- Ăn đi, chắc chắn sẽ hết – YoSeob nói chắc – đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt ấy, tôi nói thật mà!

JunHyung chần chừ, lời phát ra từ miệng cậu ta không thể tin ngay được. Nhưng nếu phải tiếp tục chịu sự bỏng rát trong vòm họng như thế này chắc anh sẽ chết sớm mất. Vậy là anh nhắm mắt nhắm mũi cầm một que quế lên bỏ vào miệng.

Nhai nhai…

Nhai nhai một hồi…

…mới thấy tình hình không hề khá hơn.

- Vẫn cay à?

YoSeob bối rối nhìn JunHyung đứng dậy tức giận bỏ ra ngoài, không quên ném cho cậu một cái lườm tóe lửa. Cậu vội vàng thanh toán, còn chẳng kịp lấy lại tiền thừa, nhanh chóng đuổi theo. Mặt JunHyung lúc này đã đỏ gay, không chỉ bởi miếng bạch tuộc cay xè, mà còn vì nỗi bực tức chẳng để đâu cho hết.

Cậu bất ngờ nắm chặt lấy khuỷu tay anh.

- Tôi xin lỗi, tôi không biết là anh không giỏi ăn cay.

- Vậy thì từ bây giờ cậu nên nhớ kỹ điều đó.

JunHyung gằn giọng, toan bỏ đi. Nhưng một lần nữa YoSeob lại giữ anh lại.

- Từ từ đã, tôi có cái này – nói đoạn, cậu lôi trong chiếc cặp mang theo một hộp sữa chuối, đưa về phía anh – uống xong nhất định sẽ hết.

- Cậu vẫn còn muốn đùa tôi à?

- Không, lần này đảm bảo là thật đấy.

YoSeob gật đầu quả quyết. JunHyung ngán ngẩm, anh không định đôi co với tên nhóc thần kinh này thêm một giây phút nào nữa, tuy nhiên ánh nhìn không rời của cậu ta khiến anh hơi chút dao động. Miễn cưỡng cầm lấy hộp sữa, anh buông lời cảnh báo:

- Cậu mà lừa tôi thì sẽ chết chắc! 

YoSeob cắn môi.

JunHyung sau một hơi đã uống hết nửa hộp sữa đầy.

Dòng sữa mát lạnh bắt đầu tràn xuống cổ họng cùng hương chuối béo ngậy thơm lừng, ngay lập tức đẩy lùi vị cay cũng như mùi trà xanh đáng ghét. Cặp lông mày thanh tú dần dãn ra, anh cảm thấy hết sức dễ chịu. JunHyung gật gù liếm môi:

- Tha cho cậu, quả thật đã hết rồi!

- Thật sao? Thấy chưa, tôi nói đúng mà!

YoSeob nhún vai, đuôi mắt hơi nheo lại.

Dưới ánh đèn đường buổi đêm, khuôn mặt cậu, trong cảm nhận của anh, dường như phảng phất nét cười.

- Tại sao một điều đơn giản như vậy mà cậu cũng không nhớ ra hả?

JunHyung tỏ vẻ bực mình.

- …

- Hay tại cậu nhổ nước bọt vào mấy thứ kia rồi kiếm cớ bắt tôi phải ăn, đúng không?

- Anh…! – Đến lượt YoSeob tức giận - …sao có thể nghi ngờ lòng tốt của người khác như vậy? Lần sau anh cứ ở đó chịu cay đến chết đi!

JunHyung nín cười nhìn biểu cảm của cậu. Trêu chọc Yang YoSeob quả thật rất thú vị. Anh nhếch môi, bàn tay bất chợt đưa lên vò vò tóc cậu:

- Được rồi, cảm ơn nhé, lòng tốt của cậu tôi hết sức trân trọng.

“Anh muốn ăn đạn hả?” YoSeob nhăn mặt, giọng điệu nhà báo của anh ta đúng là rất khó chịu. Cậu lạnh lùng quay lưng bỏ đi trước sự ngạc nhiên của JunHyung.

- Ủa, giận thật đấy à? Tôi đùa thôi mà! Ê này, đợi đã…

Anh nói với theo, toan đuổi theo cậu.

Nhưng trực giác bất chợt mách bảo khiến JunHyung đột ngột nhìn về phía sau.

Cách đó không xa, một bóng đen tay cầm ống nhòm đang lấp ló trong bóng tối, khi trông thấy anh thì ngay lập tức giấu mình vào bụi cây.

Trong lòng JunHyung bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Theo dõi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net