Chap 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h sáng hôm sau.

Thành phố Seoul chìm ngập trong những âm thanh rộn rã của ngày mới, không khí tràn đầy hương thơm cỏ cây tươi mát và ánh nắng buổi sớm vàng ươm, khiến tâm trạng con người ta không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Chiếc xe Mercedes màu xám bạc đã đỗ lại bên lề đường khá lâu, nổi bật giữa dòng xe cộ đông đúc, không phải vì sự xa hoa sang trọng tuyệt đỉnh, mà chính là vẻ bình thản đầy bí ẩn toát ra từ nó, hoàn toàn khác biệt với không khí tấp nập ngoài kia. Trong xe, người thanh niên vận bộ vest đen ngồi dựa lưng trên băng ghế sau, bàn tay gõ nhịp lên lớp vải nhung bọc ghế, chốc chốc lại nhìn vào màn hình điện thoại, dường như đang chờ đợi ai đó. Mái tóc màu tro được đánh hơi rối, khuôn mặt phần nào bị che bớt sau chiếc kính gọng đen, nhưng không vì thế mà giảm đi những đường nét thanh tú.

Ít phút sau, cửa xe bật chợt mở ra, một thanh niên khác thản nhiên bước vào.

- Cảm ơn tôi đi, nếu không thì cậu đã ngủ quên đến chiều rồi!

YoSeob im lặng không nói. Liếc nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, KiKwang nhướn mày hỏi:

- Trông cậu có vẻ mệt, tối qua bị mất ngủ hả?

- Gần như thế.

- Ừm. Kế hoạch sẽ được triển khai trong vòng một tuần tới. Vì DongWoon lúc này không ở cạnh cậu nên boss nhờ tôi chuyển lời, dường như không muốn liên lạc trực tiếp, tránh gây phiền phức cho cậu.

- Tránh cái khỉ! – YoSeob nhếch môi – nếu thật sự như vậy thì nhờ cậu nhắn hắn ta hãy thôi ngay cái trò theo dõi rẻ tiền ấy đi.

- Cậu không thích như vậy?

- Đổi lại, nếu là cậu thì cậu sẽ thích sao?

YoSeob hơi bực trước câu hỏi ngớ ngẩn của KiKwang.

- Bronx, đừng xem nặng quá. Hãy coi đó là một đặc ân mà boss dành cho cậu.

KiKwang mỉm cười bí ẩn.

Ánh mắt YoSeob bất chợt trở nên phức tạp.

- Thôi bỏ đi. Đêm mai cùng tôi “đi săn” chứ?

- Đêm mai à…Địa điểm?

- Ủa, đồng ý luôn hả? – phản ứng của YoSeob khiến KiKwang có phần ngạc nhiên – ở đây không tiện, tôi sẽ thông báo với cậu sau, nhớ giữ liên lạc nhé!

- Ok!

YoSeob đáp khẽ, sau đó bước ra ngoài.

Chiếc xe Mercedes cũng ngay lập tức biến mất trong làn xe cộ ngược xuôi.

***

JunHyung huýt sáo vui vẻ bước vào thang máy tòa chung cư Shinagawa. Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này mới hơn 4h chiều. Hôm nay anh xong việc sớm nên quyết định về nhà ngủ bù cho mấy ngày bận rộn vừa qua. Tuyệt vời hơn là sẽ có vài tiếng hoàn toàn yên ổn trước khi nhà thiết kế lập dị họ Yang kia trở về và phá hỏng không gian yên bình của anh.

Đứng trước căn hộ số 1306, JunHyung chậm rãi tra khóa.

Quẳng đôi giày da vào tủ, anh xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, lê người tiến về phòng. Nhưng tiếng động lạ phát ra từ khu bếp đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.

JunHyung ngạc nhiên, không lẽ nhà có trộm?

Thậm chí kinh khủng hơn có thể là…?

Anh vội vã chạy đến thật nhanh.

Căn bếp tràn ngập trong ánh nắng chiều vàng ươm rọi qua khung cửa sổ. JunHyung nhíu mày nhìn từ xa, bất giác thở phào khi phát hiện ra YoSeob. Cậu đang đứng bên cạnh chạn bát, cố hết sức với tay lên ngăn tủ cao nhất để lấy thứ gì đó. Anh bật cười, trông cậu ta lùn đến mức tội nghiệp, chẳng khác nào loài chim cánh cụt lũn cũn sống ở Bắc Cực. Chắc không biết anh ở đây đâu nhỉ, càng tốt, để xem cậu ta xử trí ra sao.

Sau vài nỗ lực không thành, YoSeob bắt đầu nhảy lên một cách khó khăn, cố gắng chạm vào và hất thứ đó ra phía ngoài mép tủ. Đến lúc này JunHyung mới nhận ra hộp thuốc cá nhân mà lần trước anh đã để trên đó.

“Ồ? Có vẻ cũng thông minh đấy?”

Anh nhếch môi.

Nhưng cùng lúc JunHyung nhận ra chồng đĩa đặt bên cạnh hộp thuốc cũng có chiều hướng sắp lao xuống phía dưới. Tuy nhiên YoSeob hoàn toàn không hay biết điều đó, cậu vẫn tập trung vào việc lấy hộp thuốc khiến cho chồng đĩa ngày một nhô ra ngoài nhiều hơn.

- Từ từ, dừng lại đã!

JunHyung hét lên, anh vội vàng lao tới.

Nghe tiếng gọi, YoSeob chậm rãi quay đầu lại.

Trong tích tắc, cậu cảm thấy cơ thể mình bị kéo giật sang bên bằng một lực khủng khiếp, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi. Và rồi bất ngờ phát hiện mình đang được vòng tay của ai đó ôm trọn.

Tiếng đĩa rơi xuống đất vỡ tan.

JunHyung vẫn giữ chặt lấy YoSeob, tựa người vào tường thở dốc. Nếu anh chậm dù chỉ một giây thôi thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Liếc nhìn mái đầu đen có phần bù xù trước mặt, anh nói khẽ:

- Này, không sao chứ?

Đáp lại anh chỉ là sự lặng im.

- Yang YoSeob, cậu không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?

Cảm thấy hơi sợ, JunHyung bắt đầu vỗ vỗ vào vai cậu.

- Tôi…đau quá…

- Gì cơ?

Anh hoảng hồn nhìn khuôn mặt đang dần tái nhợt đi của cậu, bờ môi gần như trắng bệch và hai bên thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi. YoSeob không thể đứng vững được nữa, cậu tựa hẳn vào người anh, đôi mắt nhằm nghiền lại vì đau. Tay phải cậu giữ chặt lấy bụng khiến lớp áo thun trở nên nhăn nhúm thảm hại.

- YoSeob, đừng làm tôi lo nữa. Cậu bị làm sao thế?

JunHyung luống cuống nói.

Toàn thân cậu liên tục run lên khiến anh thật sự hoảng sợ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net