CHAP 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 32

Xoạt 

Ánh nắng chói chang từ bên ngoài theo động tác của Choi Soo Young nhanh chóng tràn vào phòng ngủ trực tiếp chiếu thẳng lên gương mặt của Kwon Yuri, khiến cho cô giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cũng không còn xác định được là đã qua bao lâu nữa. Kwon Yuri rên rĩ vài tiếng đầy khó chịu rồi cũng phải mất một chút thời gian sau cô mới nhận ra dáng người cao gầy đang đứng án ngự trước đầu giường của mình là ai.

-Cậu không có khái niệm về sự riêng tư hay sao hả ?

-Thân thể của cậu tôi cũng không có hứng thủ để nhìn đâu – Soo Young dí chiếc điện thoại có hiện thị đủ ngày giờ của mình ra trước mặt Kwon Yuri – Nhìn đi, đã hơn 3 ngày 21 tiếng cậu không đến công ty rồi đó, Giám đốc Kwon à.

Kwon Yuri chống thân người dựa vào thành giường mệt mỏi xoa lấy hai thái dương của mình, đều đều nói: “Thứ nhất tôi đề cập đến đây là vấn đề tinh thần không phải sinh lý. Thứ hai, tôi cần nghỉ ngơi. Cậu không thể bắt một người vừa bị tai nạn giao thông đi làm ngay được. “

-Và còn là một người vừa thất tình nữa chứ gì ? – Soo Young không chút khách khí đốp chát lại.

-Về cơ bản thì điều đó đúng đó – Kwon Yuri nhàn nhạt cười rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Soo Young lại đột nhiên hỏi: “Cậu không thấy là quyết định của mình rất bốc đồng và ngu ngốc hay sao hả ? “

-Bốc đồng thì không, nhưng ngu ngốc thì có.

Soo Young lắc đầu nhìn theo bóng lưng Kwon Yuri cho đến khi nghe được tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra thì mới chậm rãi rời khỏi đó. Dưới mắt cô hiện giờ Kwon Yuri tuy bề ngoài vẫn tỏ ra rất bình thường, nhưng trong ánh mắt cậu ta lại phảng phất chút gì đó thật trầm buồn, có lẽ là một loại vô lực đầy cam chịu, đã không còn lưu giữ tí thần sắc nào sinh động như những ngày trước đây nữa có lẽ Kwon Yuri lúc này và Kwon Yuri trước khi nói chia tay “ngu ngốc” đó chính là hai người hoàn toàn khác nhau. Soo Young có thể hiểu được nhưng cô lại không thể đồng tình với cách giải quyết của Yuri, chung quy thì chia tay cũng chỉ là một loại trốn tránh mà thôi.

Hơi nước bốc lên từ bồn tắm khiến cho không gian xung quanh phút chốc đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù, có chút chế giễu nhưng Kwon Yuri bỗng dưng lại cảm thấy ở trong trạng thái như thế này này thật tốt. Bởi vì tất cả mọi thứ đều sẽ trở nên mở mịt và nhòe đi, chứ không phải chỉ còn có riêng cô là không nhận rõ hình dạng mà thôi. 

Nhưng sương mù nào thì lại không phải tan đi, Yuri lặng yên nhìn lấy cảnh vật xung quanh từ từ hiện ra rõ ràng trước mắt mình rồi lại nhanh chóng bị xóa nhòe đi đến không còn nhận ra rõ đường nét rồi lại từ từ trở lại với hình dạng ban đầu vốn có của nó, cứ như thế lặp đi lặp lại tựa như một ánh đèn cũ kĩ chớp tắt không ngừng. Và Kwon Yuri có một loại cảm xúc tức giận càng lúc càng dâng cao lên vì chưa bao giờ cô lại cảm thấy lòng kiêu hãnh của mình đang bị ăn dần ăn mòn đến như thế.

Bốp. Một vật gì đó bị ném mạnh vào tường.

Mình không thể bị mù được. Không bao giờ mình để cho chuyện đó xảy ra.

Đó chính là câu nói mà Kwon Yuri cứ liên tục bắt buộc nó phải vang lên trong đầu của mình. Tâm hồn cô đã đánh mất một mặt trời rồi nên cô không thể để cho bản thân mình ngập chìm hoàn toàn trong bóng tối được. Kwon Yuri biết một phần trong cô vì sợ hãi những điều đó nên mới tìm ra được ngần ấy can đảm để rời xa Jessica, cô biết mình làm như vậy chính là không công bằng với tình yêu của họ. Nhưng áp lực từ vai diễn trong vở kịch trớ trêu này và sự hoảng loạn uất nghẹn trong phút chốc đều đã khiến cô thực sự phát điên lên cùng bế tắc, để rồi sau đó phải khó khăn nói lên quyết định cuối cùng của mình. Cho dù đó thực chất hoàn toàn không phải là hành động cao thượng hay gì cả, thậm chí có khi chỉ là sự bỏ cuộc của chính bản thân cô mà thôi. Nhưng là bởi vì cô sợ nếu như mình ở lại thì sẽ đánh mất hòan toàn lòng tự trọng của chính mình, sợ rằng nếu như ở lại thì sẽ làm tổn thương đến cả hai người. 

Nếu như giữa cô và Jessica tồn tại một quả bóng thật lớn đã đi đến giới hạn cuối cùng của nó. Vậy thì thay gì cứ để mặc cho nó nổ tung lên thì chính cô muốn ôm lấy quả bóng đó để rồi rời xa khỏi cô ấy. Cô không hiểu quá nhiều, nhưng lại có thể chắc chắn một điều rằng hai con người xa lạ trên đời đã từng yêu nhau rồi chia tay thì có lẽ về sau sẽ càng xa lạ với nhau nhiều hơn cả trong quá khứ. Yuri không cam lòng nhưng cô tình nguyện làm như vậy, cô không muốn vì mình mà Jessica ngay cả mối quan hệ với người thân duy nhất cũng không cần. Cô biết cô ấy chỉ cần có thời gian, nhưng cô hiện giờ lại không thể quản nổi thời gian của chính mình. Vì vậy để cho hai người họ trở thành người xa lạ với nhau có khi lại là một điều tốt. 

Kwon Yuri chỉ duy nhất thêm một lần cuối cùng này nữa muốn dùng lý trí của mình để sắp xếp một chút trong cuộc đời Jessica, cho dù nó có mang lại tổn thương thì cô vẫn luôn hy vọng rằng nó xứng đáng. Jessica sẽ hận cô, chán ghét cô nhưng tháo bỏ được vai diễn trong vở kịch trớ trêu này rồi thì cô ấy sẽ tìm được thanh thản. Chính bản thân cô lại một lần nữa đào sâu vào nỗi đau của cô ấy, vậy thì hãy cứ để tình thân mãnh liệt lắp đầy lại nó đi.

Nếu ví tình cảm ban sơ của con người chính là một khối cầu hoàn toàn không có tì vết. Thì một khối cầu đã lõm sẽ rất khó khăn để nó lại trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu.

Vì thế có đôi khi chúng ta muốn đục mạnh vào chỗ lõm trên khối cầu để mong tạo ra chỗ lồi cho nó. Xem như sự khác biệt đó chính là một niềm tin tưởng mới được xây dựng lên.

Nhưng con người ta vẫn thường chỉ thích nhìn đến kết quả mà không chịu nghĩ đến quá trình. Chịu đau để có được niềm tin mới, nhưng đục sâu vào chỗ lõm thì đau nguyên vẹn vẫn chính là đau mà thôi. Còn khối cầu đó có thể sẽ mãi mãi tồn tại một vết sẹo thật sâu cho dù niềm tin kia có lớn đến cỡ nào.

-----------------------------------------------

Soo Young gác điện thoại xuống vừa hay đúng lúc Kwon Yuri từ phòng ngủ của mình bước ra ngoài. 

-Hết tuần này tôi sẽ sang Mỹ quản lý chi nhánh bên đó.

-Bên đó vẫn hoạt động bình thường mà – Soo Young cố lờ đi ý định trong lời nói của Kwon Yuri.

-Không chỉ đơn thuần là vấn đề công việc. Nếu cậu hiểu ý tôi.

-Cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi phải không, không thấy là nó quá vội vàng hay sao ? 

-Tôi chỉ muốn thông báo cho cậu trước một tiếng thôi – Kwon Yuri vừa nói vừa tới bàn làm việc đặt trong góc phòng khách của mình lục lọi như đang tìm kiếm vật gì đó.

-Thôi được rồi, tôi biết là dù có khuyên thì cậu cũng không nghe theo lời tôi đâu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu là đừng có làm chuyện gì để cho bản thân mình sau này phải hối hận đấy.

-Tôi hiểu 

-Nhưng bất quá thì trước mắt cậu nên dời ý định đó lại một khoảng thời gian đi.

-Tại sao ? – Kwon Yuri nghi hoặc hỏi lại.

-Vừa có điện thoại báo là công trường ở chỗ Ilsang có dấu hiệu bị người khác phá hoại, thanh xà ngang rớt từ trên cao xuống, tuy thiệt hại không lớn nhưng có 3 người bị thương rồi.

Kwon Yuri nhíu mày suy tính, thoáng chốc cả người cô đều toát lên một vẻ nghiêm túc cùng bản lĩnh của thường ngày mỗi khi ở trong công việc: “Hình như trước vài tuần cũng đã bị rồi phải không ? “

-Ừ, nhưng lúc đó không có thiệt hại về người.

-Được rồi, trước tiên đem tên của những nhà thầu cùng cạnh tranh với chúng ta trong dự án xây dựng đó liệt kê ra hết. Sau đó giáo cho cảnh sát để họ điều tra, ba người bị thương thì bố trí bệnh viện thật tốt cho họ, rồi cấp thêm một khoản tiền trợ cấp nữa.

Soo Young gật đầu: “Mọi chuyện tôi đã làm hết rồi, cậu cứ yên tâm. Bây giờ tới đó xem một chút đi.”

-Được, đợi tôi một chút – Kwon Yuri nói rồi quay lại bàn làm việc tiếp tục tìm kiếm – Tôi không thấy chìa khóa xe của mình.

Soo Young cũng nhìn quanh quất phụ tìm kiếm, một lúc sau liền nhìn thấy xâu chìa khóa nằm trên ghế sofa, cô cầm nó lên và lắc lắc phát ra âm thanh leng keng có chút ồn ào: “Nó ở đây này. Cậu lơ đãng vừa thôi chứ.”

-Đưa đây cho tôi – Kwon Yuri định đi đến bên cạnh Soo Young nhận lấy thì cô ấy đã thuận tay quăng nó lên: “Này, chụp đi.”

Một cơn váng đầu bất chợt thoáng qua, Kwon Yuri như chết cứng người lúng túng bắt vào khoảng không mờ nhạt nhưng vẫn hoàn toàn để vuột mất nó.

Kengggggggggggggg

Âm thanh ngân dài của chiếc chìa khóa chạm vào nền nhà chẳng khác gì một cú đánh thật mạnh vào tâm trí cô. Kwon Yuri đứng ngây người nhìn chiếc chìa khóa ngay trước mắt mình mà không có bất kì phản ứng nào cả, ánh mắt cô lại không thể kiềm chế nổi để dâng lên một tầng hoang mang và khủng hoảng. Làm cho Soo Young vừa định lên tiếng trêu chọc Kwon Yuri vài tiếng lại thấy phản ứng kì lạ của cô ấy như vậy thì trong lòng không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc.

Soo Young cúi người nhặt lấy chùm chìa khóa rồi nói: “Cậu làm sao vậy, có bắt cái này mà cũng không được nữa. Mau đi nhanh lên thôi.”

Kwon Yuri như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê mang của chính mình, cô vội vàng tỏ ra một vẻ bình thản để giấu đi ánh mắt vừa rồi: “Chúng ta đi xe của cậu đi, tôi vẫn cảm thấy người không được khỏe lắm.”

Soo Young dù sao cũng không nghĩ ra Kwon Yuri vừa rồi là vì lý gì nên cũng đành gật đầu cho qua: “Cũng được, mau đi thôi.”

-----------------------------------------

Jessica đã ngây người nằm trên giường rất lâu rồi mà vẫn chưa có ý định sẽ hoàn toàn tỉnh giấc. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi lại nhìn một chút người phụ nữ đang thiếp đi vì mệt nhọc trên ghế. Một tiếng khe khẽ thở dài, khác với những khi đối mặt cùng nhau sẽ lạnh lùng, ánh mắt Jessica lúc này nhìn bà ấy cũng thật tha thiết làm sao và trong đó còn ẩn một chút tình cảm muốn ỷ lại nữa.

Suốt hai ngày liền cô lên cơn sốt đều là do một mình bà ấy chăm sóc, thức suốt đêm trông chừng vì sợ cô lại trở bệnh nặng hơn, từng giờ trôi qua đều thủ thỉ bên tai cô như dỗ dành cho một đứa trẻ. Bà ấy đã nói rất nhiều, bà ấy đã cười và bà ấy cũng đã khóc khi nhìn cô nữa, trong cơn mê mang của chính mình Jessica biết tất cả những điều đó chỉ là cô không đáp lại chúng mà thôi. Hoặc có lẽ là cô không dám đột ngột đối diện với những thay đổi từ định kiến của chính mình, một vết sẹo đã hằn sâu như thế không thể nào chỉ vì một vài lần thoa thuốc thì sẽ lành lặn ngay được. Bởi vì nó sẽ vừa mang một cảm giác không thật cũng là vừa mang một cảm giác rằng nó thật bấp bênh. 

-Đừng lạnh lùng với umma nữa, bà ấy là người thân duy nhất của em trên đời này đấy.

Jessica không phải là kẻ ngốc, cô biết mọi cảm giác thống khổ và đau đớn trong lòng mình là vì đâu mà có. Con người ta có thể hận thù vì rất nhiều thứ và một trong những điều đó chính là vì yêu thương. Bà ấy nếu chỉ là một người xa lạ thì việc vứt bỏ cô sẽ chẳng được Jessica nhớ đến trong bao nhiêu ngày, nhưng bà ấy lại không phải như vậy. Bà ấy là umma của cô cũng chính là người thân duy nhất của cô còn sót lại trên cõi đời này. Ôm lấy nỗi hận bà ấy trong tim không hề dễ chịu gì cả, nhưng Jessica hoàn toàn không phải là thần thánh, cô không có lòng bao dung ôm lấy tất cả, cô chỉ có một trái tim biết yêu thương và cần nhất sự chân thành cùng che chở mà thôi. 

Tình thân có bao nhiêu mạnh thì sự tin tưởng cũng cần ngần ấy thời gian để khôi phục lại nó. Vết sẹo tuy không thể nào xóa mờ được nhưng có thể nó sẽ liền da và không còn đau đớn nữa, chỉ cần tìm cho nó đúng phương thuốc thay gì tiếp tục nhịn đau và lãng quên nó đi, bởi vì nỗi đau luôn là thứ biết cách trở về. 

Jessica hiểu những lời sau cùng Yuri nói với mình, có lẽ người đó đã tàn nhẫn khi rời đi như vậy. Nhưng cô vẫn tin rằng một phần trong muôn vàn những lạnh lùng người đó làm là vì chính bản thân cô, cho dù chỉ thật nhỏ thôi thì Jessica cũng muốn mù quáng tin vào nó. Ánh mắt Yuri lúc ấy không phải là Kwon Yuri đã từng yêu cô, nó ẩn chứa và cất giấu tâm tư gì đó mà cô không thể nào nhìn thấy được, nhưng vì sao Kwon Yuri lại đột ngột trở nên như vậy thì nhất thời cô không thể nào lý giải nỗi.

Jessica nhìn thấy Jung Chae Young khẽ động đầy rồi tỉnh giấc, cô cũng không hề có ý lãng tránh đi ánh nhìn của bà ấy. Hai người họ cứ yên lặng nhìn nhau vì đang thầm mong muốn có thể truyền tải thật nhiều cảm xúc trong lòng của mình mà không cần phải khó khăn nói ra thanh lời. 

Cuối cùng Jung Chae Young chợt mỉm cười rồi thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, bà dịu dàng đặt tay lên trán Jessica thử thăm dò nhiệt độ.

-Đã bớt sốt rồi. Con bây giờ đói bụng chưa, umma có nấu cháo cho con đấy.

Trước sự im lặng tuyệt đối của Jessica, Jung Chae Young vẫn mỉm cười vuốt ve mái tóc của cô ấy, bà nhẹ nhàng và trân trọng như đang chạm vào một vật gì đó vô cùng quý giá vậy: “Soo Yeon, umma đi hâm cháo lại cho con nhé.”

-Hay là con muốn ngủ thêm một lát nữa. 

-Thật là, đã lớn chừng này rồi vì sao lại còn sợ đi bệnh viện như thế chứ - Jung Chae Young vừa như trách mắng nhưng cũng vừa thể hiện sự xót xa trong lời nói của mình. Bà thật đau lòng khi nghĩ rằng suốt nhiều năm như vậy Jessica mỗi khi bị bệnh có phải chăng là sẽ một thân một mình mà tự xoay sở hay không.

Jung Chae Young vẫn tiếp tục theo phương thức trò chuyện giữa hai người họ nhiều ngày nay, bà nói còn Jessica sẽ im lặng. Nhưng bà lại hoàn toàn không tỏ ra phiền lòng trước không gian chỉ có một mình mình độc thoại như vậy, chỉ cần Jessica ở đây khi bà nói chuyện, thì dù cô ấy có nghe hay là có muốn đáp lại hay không bà cũng đều không quan tâm đến. 

-Lúc nãy, Tiffany có ghé qua thăm con nhưng con đã ngủ mất rồi. Hay là ăn một ít cháo rồi gọi điện lại cho con bé nhé Soo Yeon.

Jessica mím chặt môi mình lúc sâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi tắm.”

Jung Chae Young ngạc nhiên vì Jessica đã chịu mở lời với mình, bây giờ đến lượt bà lại giữ vẻ im lặng nhìn cô ấy.

-…bà cứ ra ngoài làm việc bà muốn đi…

- Vậy còn lát nữa ?

-…Lát nữa tôi sẽ ra…tôi cũng đói rồi…

-Vậy…vậy…umma sẽ ra ngoài hâm lại cháo cho con ngay…Đừng tắm lâu quá đấy, coi chừng bệnh lại nặng hơn đó.

Trong phút chốc sự vui mừng ập đến tràn ngập cõi lòng, chỉ vài lời nói đơn giản thôi nhưng Jung Chae Young lại cười vô cùng hạnh phúc. Trong ánh mắt bà lúc này đã hơi ẩn nhẹ một làn sương mỏng, bất quá bà gật đầu thật nhanh rồi hấp tấp đứng dậy bước ra ngoài để che giấu nó đi.

----------------------------------------

Jessica gọi đến văn phòng thu xếp một chút công việc tồn động trong mấy ngày cô nằm bệnh ở nhà rồi lại báo với TaeYeon và Tiffany biết là cô lát nữa sẽ ghé qua đó. Mặc dù vừa mới khỏi bệnh thì Jessica cũng không nghĩ là mình nên nằm ở nhà sau tất cả những chuyện vừa đã xảy ra, lúc này đây có lẽ chỉ có công việc mới giúp cô phân tán được những suy nghĩ nặng nề trong đầu của mình và có thể giúp cô khuây khỏa được.

Thời điểm Jessica vô tình chạm tay vào chiếc vòng đeo trên cổ tay mình thì toàn thân cô đều nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Vật này giống như đại biểu cho toàn bộ quá khứ của cô vậy.

Mỗi ngày ngây ngô hy vọng bà ấy quay trở về cho đến khi đứa trẻ đó buộc bản thân mình phải trưởng thành thật nhanh, nhưng nó vẫn luôn mang theo chiếc vòng đó bên cạnh không thể rời ra. Những đêm tối cô độc một mình khi cơn ác mộng tìm đến, cô đều giữ chặt lấy nó như chút chỗ dựa cuối cùng cho tâm hồn của mình. Toàn bộ những năm tháng chua xót đóng chặt trái tim mình lại với điều người ta vẫn gọi là tình yêu, tất cả cũng là vì cô đã xem nó như một lời nhắc nhở. 

Rồi khi Kwon Yuri đến, người đó đối với chiếc vòng này luôn mang một tâm tư phiền muộn thậm chí là chán ghét nó. Yuri đã từng nói với cô rằng sẽ dùng hơi ấm của chính mình làm chỗ dựa cho cô, người đó sẽ không quan tâm tới tất cả mọi người bởi vì chỉ có cô là đáng quý nhất, cô có thể cười một mình nhưng không thể khóc một mình được. Và cô đã tin vào tất cả những lời nói ấy. Nhưng bây giờ những lời nói ấy đã đi đâu mất rồi, vì sao ngay khi cô thật lòng muốn hiểu trọn vẹn một tiếng “yêu” thì Kwon Yuri lại chỉ trong vài câu ngắn ngủi đều kết thúc tất cả. 

Phải chăng cuộc đời này không tồn tại thứ gọi là mãi mãi?

Jessica tự hỏi chính mình rồi lại lặng lẽ rơi nước mắt. Giọt nước mắt chạm vào chiếc vòng tay và vỡ tan ra, cũng như trái tim cô thời điểm nghe được lời nói chia tay ấy cũng đã muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ vậy. Trước đó rất lâu cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ gục ngã nhưng Jessica lúc này lại không giống như cô của nhiều năm trước, ngây ngô ôm lấy hy vọng của chính mình rồi cùng cực đau khổ ngần ấy năm cũng chỉ bởi vì những hy vọng đó. Cô đã trưởng thành và có suy nghĩ riêng của mình, cô nhìn thấy trên đời này rất nhiều chuyện xảy ra và rất nhiều con người khác nhau cùng tồn tại. Lời chia tay đó dù cô không mong muốn nhưng sẽ không để bản thân mình phải gục ngã vì nó. 

Yuri rời đi rồi, cô sẽ lại một mình đối diện với cuộc sống của mình như nhiều năm trước đây. Nhưng bây giờ cô sẽ cố gắng chấp nhận lấy nó, sẽ cố không điên cuồng lẩn trốn rồi giam giữ chính bản thân mình nữa, có lẽ sẽ rất khó khăn nhưng hãy cứ xem đó như là một phần thử thách để trưởng thành hơn vậy. Kwon Yuri chính là trang sách tuyệt vời nhất trong cuộc đời của cô, Jessica cảm thấy mình không hối tiếc vì đã yêu người đó. Chỉ là đến dòng cuối của trang sách rồi, người đó phải rời xa khỏi cô mà thôi.

Ít nhất thì bây giờ cô cũng không chỉ đơn độc có một mình…có phải không ?

Jessica thừ người nhìn chiếc vòng trên tay một lúc thật lâu đến khi nước mắt cũng đã vương đầy trên má. Cuối cùng cô dùng tay mình nhẹ nhàng gỡ nó ra như quyết định để lại quá khứ sau lưng. Cho đến tận bây giờ cô vẫn dùng lý trí của mình để bước đi về phía trước, nhưng có lẽ từ lúc này đây cô sẽ cố gắng dùng cả trái tim và tâm hồn mình nữa. Như đã từng yêu Yuri, hoàn toàn bằng chính trái tim cô.

Jung Chae Young nhìn Jessica ăn từng muỗng từng muỗng cháo do bà làm mà trong lòng cảm thấy hạnh phúc không thể nào diễn tả nỗi. Suốt nhiều năm như vậy bà vẫn mong muốn có thể làm điều này cho con gái mình, đó chính là tự tay nấu cho cô ấy và có thể ngồi nhìn cô ấy ăn ăn hết món ăn đó. 

Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản và dễ dàng hình dung ra được, đừng vội vàng cưỡng ép chính bản thân quên đi những chân lý tồn tại trong tâm hồn và trái tim của mình. Cũng như con người ta sẽ không bao giờ có… nếu như chưa từng cố gắng thử tìm kiếm nó…

-Tôi ăn xong rồi. Bây giờ tôi sẽ ghé qua văn phòng xem một chút – Jessica có chút ngượng ngùng nói khi cô cảm giác được người phụ nữ đối diện vẫn cứ nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương như vậy. Mặc dù lúc này cô đã không còn cảm thấy khó chịu nữa nhưng vẫn có chút không quen cho lắm.

-Nhanh như vậy sao ? Hay là con nghỉ ngơi ở nhà thêm một ngày nữa đi.

-Không cần, tôi thấy mình khỏe rồi.

-Vậy tối nay con có thể về sớm một chút…để cùng umma ăn cơm tối được không ? – Jung Chae Young vừa nói vừa âm thầm khẩn cầu trong bụng.

Khác với mọi lần, Jessica cũng thấy ngạc nhiên với chính mình vì lúc này cô chỉ cảm thấy lòng mình rất bình thản và không hề có cảm giác bài xích lời đề nghị vừa rồi của bà ấy.

-Được…dù sao trước mắt cũng không có nhiều việc để làm.

-Umma gọi Yuri cùng đến nhé ? – Jung Chae Young dò hỏi thử. 

Từ sau ngày hôm đó Kwon Yuri rời đi bà vẫn cảm thấy giữa hai người họ dường như đã phát sinh ra chuyện gì đó. Yuri suốt nhiều ngày đều không gọi điện cho bà còn Jessica thì liền trở bệnh ngay và trong cơn sốt vẫn thỉnh thoảng mê mang gọi lên tên của Yuri rất nhiều lần rồi sau đó lại bật khóc. Bà không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất bởi vì nếu như nó thật sự xảy ra thì bà sẽ thật hận chính bản thân mình.

-Tùy bà…muốn làm sao cũng được – Jessica nói rồi bước ra khỏi nhà, tuy cô đã cố gắng khắc chế lời nói của mình nghe như thật lãnh đạm thì vẫn không thể nào che giấu được ngữ điệu run rẩy bên trong đó. Jessica tựa lưng vào tường để cảm thụ nỗi đau từ trong tim mình đang lan ra từng chút một, nó tê dại tựa như một cảm giác thân thuộc mà có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic