CHAP 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 35

Trong cuộc sống cũng như trên thương trường, cạnh tranh có rất nhiều nguyên tắc và một trong những nguyên tắc quan trọng cần được ghi nhớ nhất là trước thời điểm tất cả đều ngả bài thì không để đối thủ biết được con bài mình đang nắm trong tay là lá gì. Đối với Kwon Yuri và Choi Soo Young thì dự án đầu thầu sắp tới này cũng vậy, cả hai người đều đặt rất nhiều kì vọng cũng như tham vọng của mình vào nó, cộng thêm việc họ đã gia nhập cuộc đua trễ hơn so với đối thủ nên tiến độ đề ra kế hoạch và cái giá cuối cùng cho dự án này càng được tiến hành một cách gấp gút hơn và tất nhiên là phải ở trong vòng bí mật. Bời vì lá bài tẩy chính là yếu tố quan trọng quyết định tất cả.

Soo Young rà soát lại một lần nữa các số liệu mà họ đã phải trải qua một ngày làm việc vất vả mới lập nên được. Sau khi cảm thấy tạm hài lòng với mọi thứ thì cô mới đem tập hồ sơ đó cất vào két sắt đặt trong văn phòng của Kwon Yuri. 

-Xong rồi rồi chứ ? – Kwon Yuri lên tiếng hỏi.

-Xong rồi. Bây giờ cậu về chưa ?

-Về chứ ở đây làm gì – Yuri mệt mỏi xoa lấy hai thái dương của mình. 

Bất quá nhìn ra ngoài thấy sắc trời đã tối thì cô lại mỉm cười vui vẻ. Mấy ngày nay thời gian biểu của Yuri đều là như vậy, hết giờ làm ở công ty thì trờ về nhà cùng nhau ăn tối với Jessica và umma, rồi sau đó cả ba người sẽ vừa trò chuyện vừa xem gì đó. Đến tối muộn một chút cô lại cùng Jessica đi dạo và về nói về những chủ đề mà Yuri không thể nào nhớ hết. Cô cảm thấy một ngày trải qua như vậy cũng rất tốt, mọi thứ đều đơn giản nhưng khiến con người ta cảm thấy trọn vẹn, giống như trước đây khi cả hai người họ còn ở bên nhau vậy. Tuy bình lặng nhưng thật ấm áp.

Duy chỉ có một điều đôi khi bước đi bên cạnh Jessica nhưng trong lòng Yuri vẫn mang theo một tầng ý nghĩ u ám, nặng nề bởi vì cô không thể tìm ra được cách dung hòa giữa Jessica và việc mình chỉ còn một nửa thị lực bởi vì tai nạn đó. Mỗi lần như vậy Yuri đều cảm thấy vô cùng bức bối và kèm theo oán giận.

-Mấy ngày nay tinh thần của cậu có vẻ tốt lên đấy – Soo Young cười vu vơ nói.

Kwon Yuri hồi phục lại tinh thần và có hơi ngượng cười: “Tôi cũng không để ý nữa. Cậu nhìn xem tinh thần của tôi có tốt bằng cậu không ? “

Soo Young cũng không hề khách khí đáp trả: “Chắc chắn là không tốt bằng rồi, tôi có Hyo Yeon bên cạnh, còn cậu thì không.”

-Choi Soo Young, có vẻ như cậu đã vượt qua được bức tường trong lòng rồi thì phải, gần đây quan hệ giữa hai người tốt lắm à, cậu không còn sợ Hyo Yeon nữa ?

-Cũng có thể nói là như vậy, một cách nói khác đó chính là…hoàn hảo – Soo Young vừa cười vừa nói, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tự hào khiến Kwon Yuri cũng đành phải thừa nhận rằng tinh thần của Soo Young lúc này quả thật là không ai sánh bằng.

-Chúc mừng…Hyo Yeon, vì cuối cùng cũng khiến một người đầu óc chậm tiêu như cậu hiểu ra được mọi chuyện.

-Lời chúc mừng của cậu tôi sẽ nhận thay cho cô ấy – Soo Young nói rồi khiêu khích nhướng mày nhìn Kwon Yuri – Tôi nghĩ Jessica chắc hẳn là vất vả hơn Hyo Yeon rất nhiều, vì dạo này tôi mới biết cô ấy đụng trúng phải một người còn chậm tiêu hơn tôi gấp mấy lần đó là cậu.

Kwon Yuri bây giờ chợt hiểu được cảm giác như thế nào là tự đánh vào chân mình, cô khơi gợi chuyện để giờ đây lại bị Soo Young mắng ngược lại. Nhưng dù sao so với mấy ngày trước thì tâm tình của Kwon Yuri đã khá hơn rất nhiều, vì thế cô có đủ thời gian và sức lực để cùng đôi co với Soo Young thêm một lúc nữa.

-Chiếc giày của tôi cậu mang không vừa đâu nên đừng có cố hiểu làm gì.

-Cậu cũng chưa từng có ý định cho người khác thử thì đừng vội phán như vậy.

Yuri lắc đầu: “Tôi giống loại người chỉ vì một suy nghĩ nhất thời mà hành xử hay sao ?”

-Suy nghĩ có lẽ không phải nhất thời, nhưng sự kiêu ngạo cho rằng mình đúng của cậu mới là thứ đã bám rễ quá lâu rồi. 

-Soo Young, tôi nghĩ cậu hiểu tôi. Con người ta ai cũng muốn xoay trở cả…nhưng đôi khi có những việc ngoài chấp nhận nó ra thì không thể làm gì khác.

-Yuri, vậy cậu có từng nghĩ người ta đôi khi không cần người khác mang vừa chiếc giày của mình, không cần người khác hiểu thấu đáo hết mọi chuyện mà chỉ cần người khác biết rằng chiếc giày đó chật đến thế nào và cậu đã trải qua khó khăn như thế nào hay không ?

Nhưng nếu chính bản thân mình lại không có can đẩm để đối diện với chuyện đó thì sao - Nói thì luôn dễ hơn làm, mà suy nghĩ đôi lúc lại khiến người ta hoảng hốt với viễn cảnh, khi thậm chí nó còn chưa chạm đến thực tế. 

Soo Young thở dài khi nhìn thấy Kwon Yuri đột nhiên lại rời vào trầm mặc, cô đứng trước mặt người bạn của mình rồi thu hết ý tứ đấu đá, đùa giỡn nhau lúc này. Soo Young thật nhẹ nhàng và chân thành nói: 

-Suy nghĩ kĩ một chút đi Yuri. Tạm thời tôi vẫn không hiểu tại sao cậu làm như vậy, nếu vẫn giữ nguyên lập trường của mình thì một ngày nào đó làm ơn nói cho tôi biết sự thật. Được không ?

-Được, tôi hứa với cậu.

Soo Young lắc đầu thở dài, rồi lại ra vẻ như chào thua nhẹ hẫng nói: “Cũng cảm ơn cậu trước vậy, đúng là bạn tốt tin tưởng nhau thật đấy. “

-Không cần khách sáo.

-Mặt cậu đúng là dày thật. Vì sao Hyo Yeon lại nói là chúng ta tính tình giống nhau chứ, thiệt là mất mặt tôi mà.

-À mà nhắc mới nhớ - Yuri tựa như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, ánh mắt ánh lên một tia nhìn châm chọc – Vậy chiếc giày của cậu hiện đang nằm ở đâu vậy, nói cho tôi biết để tôi được hiểu cảm giác vì cớ gì lại có người trốn tránh Hyo Yeon nhiều năm như vậy ?

Soo Young gương mặt phút chốc đỏ bừng cùng u tối xen lẫn vào nhau, bí mật đó của cô kiêng kị nhất là để cho một người biết đến nó, đó chính là Kwon Yuri đây.

-Không phải chuyện của cậu, lo tốt việc của mình đi.

-Choi Soo Young, rốt cuộc tối hôm đó là có chuyện gì xảy ra giữa hai người. Không phải đó là…đêm đầu tiên của hai người chứ ?

-Hừ, không liên quan gì đến cậu hết.

Kwon Yuri cũng không chịu buông tha, một vẻ đắc ý tiếp tục thản nhiên nói: “A, nếu so với tính cách trước đây của cậu thì có lẽ sáng dậy đã ngượng mà chạy mất dép rồi. Nghĩ lại có phải là tội cho Hyo Yeon lắm hay không, đâu phải việc phát sinh từ mỗi mình cậu ấy đâu, vậy mà cậu…”

-Câm miệng ngay cho tôi – Soo Young mặt đỏ bừng chỉ hướng Kwon Yuri, nghiến răng nói. 

-Được rồi, được rồi, không nói thì không nói nữa. Bất quá thì…được rồi không nói nữa – Yuri cười thầm nghĩ lần này cho cậu biết thế nào là tự lấy đá đập vào chân mình, ở đó mà suốt ngày khơi gợi phiền não trong lòng tôi, lần này không cho cậu được yên ổn mới được.

Soo Young thấy Kwon Yuri lại định lên tiếng nói thì vội cướp lời: “Nói một lời nào nữa thì tôi méc bác gái chuyện của cậu và Jessica đó. “

-Được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì. Chạm đúng điểm yếu rồi thì ai cũng có thể giở mọi thủ đoạn mà.

-Vẫn chưa bằng cậu. À, còn một chuyện nữa. Cậu cớ gì lại để cho Song Jin Ae vào tổ chuẩn bị đấu thầu làm việc, cậu quên là cô ta là người tình cũ của Giám đốc XIX sao.

Ánh mắt Kwon Yuri thoáng chốc trở nên âm trầm và tĩnh lặng đi, lẩn trong sự tĩnh lặng đó là một sự tự tin đầy kiêu hãnh. Trước vẻ lo lắng của Soo Young, khóe môi Yuri khẽ mỉm cười: “Cứ tin ở tôi, không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu thật có chuyện xảy ra thì chỉ có lợi chứ không có hại cho chúng ta. “

-Cậu tự tin như vậy sao ?

-Đương nhiên rồi.

Nghe được lời khẳng định của Kwon Yuri, Soo Young dường như vừa nhẹ nhõm thở ra một chút, cô gật đầu nói: “Vậy thì tốt, rất may là cậu còn biết được mình đang làm gì. Mọi chuyện giao cho cậu.”

----------------------------------------------------------

-Hồi còn học đại học mất mặt nhất là lúc nào ? – Jessica dùng đôi mắt trong veo của mình để nhìn chăm chú người đối diện vừa như rất mong chờ câu trả lời của người đó lại vừa tràn đấy ý cười bên trong ánh mắt như thể cô biết câu trả lời ấy là gì.

Kwon Yuri âm thầm thở hắt ra một cái rồi có chút không tình nguyện nói: “Là lúc thua Kim TaeYeon.”

-Vì sao lại thua cậu ấy ?

-Vì cậu ta đã đúng.

-Không hiểu, giải thích thêm đi – Jessica lắc đầu, dường như không có ý định buông tha cho vấn đề này. 

-Pass. Như vậy là hai câu hỏi rồi.

-Kwon Yuri, đừng có chơi ăn gian. Đã giao rồi, mỗi người hỏi một vấn đề ai không trả lời được thì sẽ phải làm theo yêu cầu của người kia. Yuri đã hỏi rồi, bây giờ tới lượt em thì Yuri phải có nhiệm vụ trả lời lại. Làm người lớn phải biết giữ lời hứa của mình chứ.

-Vấn đề tôi hỏi em chỉ là có nụ hôn đầu tiên vào lúc nào, em trả lời cho có là không thể nhớ nỗi, bản thân mình không tuân theo luật vậy mà còn muốn làm người dẫn luật sao hả, luật sư Jung ?

-Thứ nhất, không ai bắt Yuri hỏi một câu ngây thơ như vậy làm gì, là tự Yuri hỏi. Thứ hai, không nhớ thì nói là không nhớ chứ. Luật dựa vào tình hình thực tế và hoàn toàn không có tính chất bắc cầu.

Jessica cao giọng nói, điệu bộ chẳng khác gì mỗi khi thượng tòa dùng khí thế và sự sắc bén của mình áp đảo người khác. Nhưng Kwon Yuri hình như cũng không muốn chịu thua, ngang ngạnh trừng mắt lại với Jessica trong khi bờ môi thì khẽ mím vào nhau. Tuy nói là không quá ồn ào nhưng cũng khiến vài người qua lại thấy kì lạ mà ghé mắt nhìn họ. Nhưng cả hai người lúc này dường như cũng chẳng bận tâm mình đang đứng giữa công viên mà cứ tiếp tục tranh cãi. Cả buổi tối hôm nay họ đi một vòng thật lớn khắp nơi trong khu nhà của Jessica đang sinh sống, người hỏi một câu, người đáp một cậu, hỏi qua hỏi lại, đáp tới đáp lui khiến cả hai đều dần dần bị cuốn hút và bộc lộ từng chút một cảm xúc của chính mình sau nhiều ngày bị kiềm nén và khoảng cách giữa cả hai người cũng được rút ngắn dần đi trong vô thức. Bện chặt thêm một chút nữa, ấm áp lên một chút nữa ltừ úc nào mà họ đều không hề hay biết.

Rốt cuộc không giống như mọi lần đều là người mỉm cười kiêu ngạo hài lòng, Jessica lần này chỉ khẽ bĩu môi để tỏ ra một chút giận dỗi: “ Không chịu nói thì thôi . Đi mau lên, người ta nhìn kìa.”

Kwon Yuri chưa hết ngạc nhiên vì lần đầu tiên nhìn thấy được dáng vẻ thua cuộc đáng yêu như thế của Jessica thì đã bị cô ấy nắm lấy cổ tay và kéo đi. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lấy cổ tay mình một cách đầy chiếm giữ như vậy, Kwon Yuri không thể ngăn được trong lòng mình cô thật nhiều cảm xúc bồi hồi trỗi dậy. Mặc dù đây chỉ là một chủ động nho nhỏ thôi từ phía Jessica nhưng sự đụng chạm bất ngờ này chẳng khác gì một cơn mưa rào nhẹ thổi qua vùng hoang mạc ảo não đã khô cằn từ lâu, khiến cả hai người đều không tự chủ được trái tim mình mà run lên với vài nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực. Chỉ là chạm lấy cổ tay thôi đã như thế này rồi, nếu như trọn mười ngón tay đan vào nhau thì còn ấm áp đến cỡ nào nữa.

Trái tim Kwon Yuri trong một khoảnh khắc bị cảm xúc của chính mình bao trùm mà quên đi tất thảy. Cô níu Jessica lại rồi dịu dàng làm một động tác vô cùng quen thuộc đó là nắm lấy bàn tay của cô ấy, để những ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Cô mỉm cười nói: “Tôi bây giờ lại không muốn thua đâu, em không được tước quyền tham gia thi đấu của người khác trừ khi họ nói là họ chịu thua.”

Jessica có chút thất nhần khi nhìn thấy bàn tay hai người họ mười ngón đan chặt vào nhau, cô tự hỏi đã bao lâu rồi mỗi khi họ ở gần nhau mà lại cảm thấy ấm áp như thế này. Cho dù đó không phải là 10 năm hay 20 năm nhưng trong lòng Jessica thởi gian vừa qua dường như là dài vô tận, có lẽ người ta chỉ cần trải qua sự chia lìa trong một khoảnh khắc thôi thì cũng đã có cảm giác của cả một đời rồi. Hai người họ tiếp tục sóng đôi cùng nhau đi dạo dọc theo con đường trong công viên với hai bàn tay nắm đan chặt vào nhau, tối nay chắc sẽ không còn cơn gió lạnh nào thổi ngang có thể làm phiền lòng hai người họ được nữa.

Yuri vừa chầm chậm bước đi vừa lên tiếng nói: “Lúc đó giữa các trường đại học có tổ chức một cuộc thi, xui xẻo thế nào tôi và Soo Young lại bị xếp chung một đội với Kim TaeYeon bên khoa Luật. Do tính cách hoàn toàn khác nhau nên ban đầu tôi đã không thích cậu ta cho lắm. Sau đó cả hai thường xuyên bất đồng ý kiến, đỉnh điểm là trong một nội dung thi đồng đội có một người trong đội bị loại nên phải để người đó ở lại rừng chờ xe của BTC tới đón. Nhưng Kim TaeYeon lại không chịu, nhất định bắt buộc mọi người phải dẫn cô bạn đó đi cùng. Và tôi đương nhiên là người đầu tiên không đồng ý bởi vì làm như vậy sẽ chậm trễ thởi gian thi đấu, hai ý kiến khác nhau giữa hai người không ưa nhau đương nhiên là sẽ rất kịch liệt, rồi….”

Thấy người bên cạnh bỗng dưng lại ngừng giữa chừng, Jessica liền nôn nóng hỏi tới: “Rồi sao nữa ? “

Kwon Yuri nhíu mày lại có chút không tình nguyện nói tiếp: “…Hôm đó trời cũng có mưa không lớn lắm…”

Nghe giọng nói dường như không thoải mái của Yuri, Jessica vội cười nói chen vào: “Là mưa rất lớn chứ gì, vậy mà lại định để bạn bè của mình ở lại trong rừng, TaeYeon làm như vậy là đúng đó.”

-Đừng có cắt ngang lời người khác. Em không biết đâu, đó liên quan đến danh dự của trường học và của mỗi cá nhân nữa.

-Chưa từng biết Yuri cũng có lúc bộc lộ sư hiếu thắng của mình ra như vậy nha.

-Đó là khát khao chiến thắng, không phải hiệu thắng.

-Chỉ là một cách để biện hộ thôi – Jessica lắc đầu cười trêu chọc – Rồi sau đó thì sao, vì sao cuối cùng Yuri lại nói là mình thua TaeYeon ?

-Haizz…là vì sau cùng cậu ta và người bạn kia mới là người mang lại chiến thắng cho cả đội, vì họ đi sau cùng nên quan sát được những gợi ý trên đường bị bỏ sót lại và từ đó đưa ra được câu trả lời cuối cùng...Thật là, ai ngờ lại như thế chứ…

-Rồi hai người ghét đã nhau cho tới tận bây giờ luôn ?

-Có lẽ là vậy. 

-Yuri đúng là ngoan cố, chỉ vì chuyện đó thôi mà để trong lòng biết bao năm qua - Jessica bật cười.

-Hình như người ta dễ dàng chấp nhận người khác vì sai hơn là vì đúng thì phải – Yuri thì thầm khi chợt nhớ lại lời Soo Young từng nói với cô, lòng thoáng có một chút thất vọng khi nhớ đến lần mất mặt ấy. Giờ ngẫm lại cho dù cô biết TaeYeon lúc đó đã làm đúng thì cô vẫn tuyệt đối không thừa nhận rằng mình sai. 

Jessica kín đáo liếc nhìn gương mặt của Kwon Yuri lúc này, bất chợt lại bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của người đó cũng đang lén lút dò xét mình, cô cười thầm trong lòng nghĩ dường như có người đang cảm thấy xấu hổ thì phải. Nắm lấy bàn tay Kwon Yuri lắc lắc, giọng nói Jessica ngọt ngào cất lên như đang dỗ dành trẻ nhỏ:

-Thôi nào…Yuri ngoan, vui lên đi chứ. Coi như là một kinh nghiệm trong cuộc sống đi. 

-Tôi không phải con nít đâu.

Jessica cười vui vẻ nắm lấy hai má Yuri để kéo lên thành một nụ cười: “Vậy thì người lớn làm ơn đừng có phụng phịu như vậy nữa. Sau này nhớ không được bỏ rơi người khác nữa nghe chưa ?”

Kwon Yuri vừa nghe câu nói ấy xong liền ngây người nhìn Jessica, còn Jessica dường như cũng nhận ra câu nói vừa rồi của mình đã vô tình đúng với trường hợp của họ như thế nào và nếu nghe ra cũng có thể coi nó giống như một lời trách móc của cô. Thoáng chốc những hình ảnh ngày đó Yuri nói lời chia tay, đánh vỡ đi tình yêu giữa họ và những giọt nước mắt của cả hai đã từng rơi xuống lại hiện lên thật rõ ràng. 

Bất động nhìn nhau hồi lâu cuối cùng Jessica là người phá tan không khí trầm lặng đó trước tiên và cũng không ngờ rằng cô lại mỉm cười với ánh mắt trong veo lúc này dường như mang đầy tình cảm chỉ dành cho một người. Còn Yuri một lần nữa bị sự chủ động của Jessica làm cho rung động, nụ cười đó không phải thuộc về một trái tim đang mang đầy những nỗi đau và sự tuyệt vọng, mà đó là một nụ cười rạng rỡ, thuần khiết có khả năng xua tan đi những khoảng u tối trong tim người khác.

-Yuri có tin câu nói vừa rồi của mình không ? – Jessica nghiêng đầu hỏi.

-Câu nói nào ?

-Là câu: “Người ta có lẽ dễ dàng chấp nhận người khác vì sai hơn là vì đúng “ đó.

...

Thấy Kwon Yuri nhìn mình khó hiểu, Jessica cười nói: Chúng ta không phải đã từng như vậy hay sao ? Cái tôi trong mỗi người đều không cho phép bản thân nhận rằng mình sai cho dù biết rằng người kia đã đúng. Biết mình yêu nhưng lại không dám nhận, biết người kia vì lo lắng cho mình mới bất đắc dĩ làm như thế nhưng vẫn ngoan cố không chịu hiểu ra, và còn…biết người ta yêu mình nhưng vẫn vì một lý do nào đó mà ngoảnh mặt quay đi.”

Kwon Yuri cắn cắn môi mình một lúc như đang nghiền ngẫm gì đó, rồi hắng giọng ngượng ngùng lên tiếng: “Người ta…và người kia là ai ?”

-Yuri thật không quen họ sao ?

-Hình như cũng có quen quen…

Jessica kiễng chân hôn nhẹ lên môi Kwon Yuri một cái rồi rời ra nói: “Chúng ta có thể nhìn thấy họ qua mắt nhau đó.”

-Jessica…

Những cảm xúc cứ thay phiên nhau cuộn trào lên không ngừng trong lòng của Kwon Yuri tựa như mặt biển đột nhiên nổi sóng, cô lúc này thật sự đang trải qua cảm giác không nói nên lời. Tưởng rằng mình đã đi qua đủ nhiều để lý trí có thể mạnh mẽ đối diện với những thứ yếu đuối nhất tồn tại trong trái tim, nhưng dường như không phải như vậy.Với Jessica và với tình yêu của họ, Yuri vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không có sức kháng cự, vẫn luôn bất giác đắm chìm và khát khao muốn ôm giữ nó thật chặt. Cho dù đã tự nói với bản thân hàng ngàn lần rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả nhưng cô lúc này hiểu ra được rằng rốt cuộc thì chỉ là tự lừa gạt chính mình mà thôi. Tuy đã tìm đủ mọi lý do và nguyên nhân bày ra trước mắt thì đối nghịch với nó, cô hoàn toàn chỉ muốn ở lại bên cạnh Jessica.

Nhìn thấy Yuri cứ trầm mặc, im lặng thì Jessica lại lên tiếng và vẫn là nụ cười dịu dàng đó: “Em đã nói là chờ thì em chắc chắn sẽ chờ. Yuri không cần phải khó nghĩ đâu, chỉ có điều…đừng để lâu quá đó.”

Kwon Yuri đặt bàn tay mình lên gò má Jessica để cảm nhận hơi ấm từ cô ấy và để biết rằng nụ cười của cô ấy đẹp đến mức nào. Cô muốn nói gì đó với cô ấy, có thể là chờ tôi hoặc cũng có thể là chúng ta trở lại như trước đây được không. Nhưng vì sao lúc này cô lại nhìn không rõ ra từng đường nét trên gương mặt của cô ấy được nữa, những vệt mờ ảo nhập nhòe trước mắt dường như muốn nhắc nhở Yuri về một cái gai thật lớn đang cắm sâu trong lòng mình, làm cô nhất thời hỗn loạn rồi buộc bản thân mình phải đè ép những điều muốn nói xuống tận sâu trong đáy lòng.

Jessica dầm cảm thấy lạnh lẽo khi bàn tay Yuri rời khỏi mình mà vẫn không có lời nào được thốt ra thì không khỏi ngăn được chút thất vọng dâng lên, nhưng cô vẫn nhanh chóng xua tan nó đi, thầm nghĩ nếu Yuri không muốn nói thì cô sẽ tiếp tục chờ, chờ đến khi nào Kwon Yuri tình nguyện nói cho cô biết mọi chuyện và chờ đến khi hy vọng lại trở về trong tình yêu giữa họ.

-Về nhà thôi – Kwon Yuri thật trầm tĩnh nói và xoay người nắm lấy bàn tay Jessica để thôi không lạc vào đôi mắt cô ấy nữa.

-Ừ, chúng ta về – Jessica vẫn như cũ siết thật chặt lấy bàn tay Yuri, cho dù không nhận được câu trả lời mình mong muốn thì cô cũng sẽ không lấy làm thất vọng nhiều.

-Ê NÀY COI CHỪNG. 

-TRÁNH RA ĐI.

Bốp.

Aaa

Tiếng hô lớn của đám trẻ từ đằng xa vang lên và rồi một trái banh không biết từ đâu xuất hiện bay đến chỗ Jessica và Yuri. Tưởng rằng Kwon Yuri đã có thể dễ dàng né được nhưng ai ngờ trái banh đó lại đập trúng vào đầu cô ấy một cách mạnh bạo và hoàn toàn không gặp một sự né tránh nào. 

-Yuri…Yuri, không sao chứ, để em xem coi. Có bị thương không ? - Jessica hoảng hốt muốn xem xét vết thương của người bên cạnh nhưng không thể được vì Kwon Yuri cứ ôm chặt lấy một bên mặt của mình, dường như là rất đau thì phải. 

-Yuri, mở tay ra xem nào – giọng nói của Jessica tràn ngập sự lo lắng khi cô cố cạy mở bàn tay Kwon Yuri ra nhưng không thành công vì người đó cứ lắc đầu né tránh.

-Không cần, không sao hết.

-Mở tay ra đi, lỡ bị gì thì sao.

-Không cần, tôi tự mình lo được.

-Yuri !

Kwon Yuri lớn tiếng gắt lên: “Đã bảo không cần mà. Tránh ra đi “ – Yuri lúc này không nghĩ được nhiều nữa, cô chỉ cảm thấy rất đau và rất tức giận với chính mình mà thôi, bởi vì lúc đó cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic