action and action

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tin Hyunseung cầu hôn Hyuna trong quán bar tối hôm qua đã được lan truyền nhanh ra bên ngoài. Và tin ấy đến tai của HAra

-Được lắm hai người, nếu tôi không có được anh ấy thì không có ai có được anh ấy

Nói xong cô lái xe đến quán bar

-Dạ thưa cô muốn dùng gì ạ_Giọng của một nhân viên phục vụ

-Lấy cho tôi loại rượu nào mạnh nhất cho tôi.

Uống được vài ly rượu, cô lấy chiệc điện thoại trong túi xách và đưa cho nhân viên phục vụ

-Anh hãy gọi vào số điện thoại này cho tôi. Nói là anh ấy đến đón tôi.

~~~~~~~

Hyunseung đang ngôi xem ti vi bỗng tiếng điện thoại reo lên

-Alo

-Anh có phải là Chủ tich Jang Hyunseung không ạ.

-Phải

-Phiền anh đến đón cô hara vè, cô ấy uống say rồi

-Điện cho người khác đi tôi đang bận

-Tôi cũng gọi rồi nhưng không ai nghe máy cả

Hyunseung tức giận:

-Tôi biết rồi. Địa chỉ ở đâu tôi đên....

Hyuna vừa tắm xong đia ra thì đã không thấy anh đâu. Đi lại lấy điện thoại định gọi cho anh thì  có tin nhắn đến. Là của Go Hara

-Cô hãy đến Chỗ M có kịch hay cho cô xem đây

~~~~~~~~

Hyunseung bước vào quán bar và anh dịu Hara đi ra ngoài và lên xe.

-Đi thôi-Hyunseung nói với người lái xe

Như muốn kéo dài thời gian để chờ Hyuna đến. Cô vội nói:

-Khoan. Anh hãy chờ chút đi. Em yêu anh Hyunseung à Anh có biết không- Cô nói với điệu bộ người bị say

-Anh à. Anh yêu em mà đúng không.

Cô ôm lấy anh và ép môi cô vào môi anh. Mặc cho Hyunseung đẩy cô và nói cô như thế nào, Hara cũng không buông ra. Đúng lúc thì Hyuna đên. Cô nhìn thấy xe của Hyunseung ở đâu, cô tò mò mở cánh cửa xe. Không tin vào mắt mình. Cảnh tượng đó như là nhát dao đâm vào trái tim cô vâng.

Hẫng

Cô đi lùi vài bước

-Không phait như em nghĩ đâu Hyuna

Trong mắt cô đã rưng rưng nước mắt. Không để cho anh nhìn thấy mình lúc này. cô vội vàng bỏ chạy

Về đến nhà cô chạy một mạch lên phòng, đóng cửa lại. Hyuna khóa mình trong phòng.Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, trong người cô cảm thấy bối rối, hỗn loạn.

~~~~~~

- Xuống khỏi xe tôi ngay lập tức - Những lời nói lạnh lùng đựợc phát ra từ chính miệng anh

- Em xin anh, xin anh đưa em về. Đừng bỏ rơi em.

- Không, tôi đã sai lầm khi đến đây. - Anh vẫn ném vào người cô những lời nói lạnh lùng, vô tình, những lời nói có thể cắn nát trái tim của Hara. Nhưng lần này anh đẩy cô ra chiếc xe của mình khíến cô ngã nhào bên lề đừờng

- Thật là ghê tởm!

Anh vẫn vậy, vẫn lạnh lùng nói người lái xe đi. Ngồi trên xe mà như ngồi trên đống lửa, tay anh bấm lia lịa vào màn hình

- Sao cô ấy không trả lời? Anh tự đặt cho mình những câu hỏi. Điện cho cô không đựợc, anh liền điện ngay cho bà quản gia

- Hyuna đã về chưa.- Giọng nói anh run run đầy lo lắng

- Dạ về rồi ạ. Nhưng từ khi về cô ấy cứ nhốt mình trong phòng

- Đựợc rồi bà hãy chăm sóc cô ấy giúp tôi.

- Dạ

~~~~~~

Chiếc xe lamborghini vừa dừng, anh đã vội vàng mở cửa, lao như bay chạy thẳng lên phòng. Hyunseung nắm cái núm cửa vặn phải, nhưng không nó đã bị khóa. Anh lo cho cô, lo cho đứa con đang từng ngày lớn dần trong bụng Hyuna. Anh hốt hoảng đập vào cánh cửa vẫn đóng kín. Cùng với tiếng rầm rầm của cửa là tiếng gọi đầy lo lắng của Hyunseung

-Hyuna. Em mở cửa ra đi, em có biết em đang làm anh lo lắm không. Hyuna! Hyuna!

Tiếng gọi của anh vẫn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Nhưng cô vẫn im lặng. Cái im lặng khiến anh sợ hãi, lo lắng. Anh vẫn gọi tên cô trong vô vọng. Nhưng rồi anh đi xuống vì anh nghĩ có lẽ cô đã ngủ và hơn nữa lúc này cô không muốn gặp anh.

~~~~~

Hyuna vẫn ngồi bệt trên sàn nhà. Nước mắt đã làm cho hàng mi cô ướt đẫm rồi mờ dần.

Đau, đau lắm đấy!

Con tim cô như rạn từng vết nứt, nó cứ thế nhói làm cô không thể ngừng không khóc.

" Cô mất anh thật rồi sao?"

Rồi bỗng Hyuna cảm thấy đau ở bụng, cái đau làm con người cô run lên, cảm giác tê tê lan truyền đên tứ chi. Bàn tay cô bấu víu vào vạt áo ở bụng làm chúng nhăn nhúm. Cô ngất lịm, cơ thể cô mềm nhũn ngã xuống sàn nhà. Từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống mũi cô rồi rơi xuống sàn nhà. Phía dưới cô đã được nhuốm màu đỏ của thứ chất lỏng trong người cô chảy ra ngoài.

~~~~~~~~

Hyunseung mệt mỏi nâng những bước chân nặng trịch đi ra khỏi phòng làm việc, chắc có lẽ tối qua anh đã mất ngủ. Anh vào bếp cởi áo ra, uống sữa trong tủ lạnh. Anh có thể già vờ như  tối qua không có chuyện gì, cư xử như thể tối qua không có gì xảy ra nhưng anh đã không làm như vậy. Anh nợ cô một lời xin lỗi. Hyunseung cảm thấy sâu trong cổ họng một cơn buồn nôn. Da mặt anh ngứa ngáy bởi những giọt nước mắt khô cong trên má. Anh rửa mặt trong bồn rửa và lau bằng khăn tay treo cạnh đó. Anh bước ra khỏi phòng tằm. Hyunseung ngước mắt lên nhìn trên tầng.

-" Chắc giờ này cô ấy đang ngủ"- Anh nghĩ thầm

- Cậu đã dậy- giọng bà quản gia vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Hyunseung bất giác giật mình quay đầu xuống trả lời

-uk.

Bà quản gia nhìn anh

- Hai người đang có chuyện gì sao?

- Không. À bà lấy giùm tôi cái áo.- Hyunseung lạnh lùng trả lời

Nhận thấy thái độ khác thường của ang bà quản gia "dạ" một tiếng cho xong chuyện rồi nhanh chóng đi lấy áo cho anh. Hyunseung ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Mắt anh hướng lên bầu trời đang dần dịch chuyển sang màu xanh.

- Của cậu đây

Hyunseung mắt vẫn nhìn ra ngoài, tay cầm lấy chiếc áo bà quản gia đưa cho

- Được rồi. Bà đi chuẩn bị đồ ăn sáng đi. Để tôi lên gọi cô ấy dậy..

Anh đứng dậy, bước ra khỏi ghế, mặc áo vào và đi lên gọi Hyuna dậy

Cộc....cộc....cộc...

- Hyuna à. Dậy thôi em. Dậy ăn chút gì đi. Em giận anh cũng đựơc nhưng phải vì đứa con trong bụng chứ ! Hyuna hyuna

Gọi mãi nhưng không thấy cô trả lời, anh bắt đầu thấy lo lắng. Hyunseung lấy trong túi quần chiếc điện thoại. Anh gọi cho cô. Tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên, nhưng cô vẫn không trả lời. Vừa lo lắng, vừa sốt ruột. Trái tim và lí trí như mách với anh rằng có chuyện không hay xảy ra với cô. Anh lùi vài bứớc và đạp mạnh vào cửa. Cánh cửa mở ra.

- Hyuna hyuna! Em sao vậy- Anh hốt hoảng chạy lại gần cô.

Anh  vội vàng nâng đầu cô và ôm cô vào lòng:

- Hyuna em tỉnh dậy đi.

- Bà Kim! Bà Kim! Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu cho tôi

~~~~~~~~

Tại bệnh viện G

- Chúng tôi đã cố gắng nhưng rất tiếc đứa con trong bụng cô ấy không thể giữ được.- Giọng của bác sĩ có chút tiếc nuối

Hyunseung lặng người. Mắt anh nhòe đi. Một giọt nước mắt vô thức rơi trên má. Trái tim anh quặn thắt, như có một bàn tay vô hình bóp chặt. Anh gào lên

- Tại saoooo? Tại sao lại như thế??

- Có lẽ cô ấy đã chịu một cú sốc tinh thần quá lớn. Theo đó cái

thai cũng không chịu được nên...

Hyunseung bàng hoàng. Anh khuỵu xuống, đôi tay vò rối mái tóc mình. Anh thật vô dụng, chẳng thể bảo vệ được cho hai mẹ con cô. Anh đứng dậy, bước đi đầy đau đớn. Lên đến sân thượng, anh suy nghĩ về những việc đã xảy ra. Gió tạt vào mặt, khiến mắt anh cay xè. Lần nữa nước mắt anh lại rơi. Có lẽ Hyuna là người con gái đầu tiên khiến anh phải rơi nước mắt...

~~~~~~~

Trong phòng bệnh

Hyuna mệt mỏi ngồi tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Khuôn viên bệnh viện dày đặc sương mù, đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ, chim chóc vỗ cánh bay qua. Trời mưa nhỏ, nhẹ nhàng miên man mà trong suốt. Không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ. Nhưng Hyuna đâu có tinh thần để thưởng thức khung cảnh đó. Cô vẫn ngắm nhìn.

- Em đã tỉnh rồi sao?

Giọng nói trầm ấm của Hyunseung làm cô giật mình quay đầu lại. Cô bắt gặp ánh mắt đỏ hoe  còn ậng nước. Anh tiếp tục hỏi

- Chắc em đói rồi phải không? Anh đi mua cháo cho em nhé!

Cô vẫn nhìn anh, không cử động và cũng không trả lời. Không khí trong phòng ảm đạm. Anh quay người  ra phía cửa chính. Một bàn tay lạnh ngắt chợt nắm lấy tay anh, là Hyuna. Không biết trong bao lâu, cô cắn môi:

- Hyunseung! em xin lỗi...! con...con của chúng ta.....

Giọng cô run run rồi nghẹn dần. Một giọt nước mắt mặn chát chảy dài trên má. Hyunseung dừng bước, quay lại và tiến về phía cô.  Anh ôm cô vào lòng để cô nghe tiếng đập trái tim anh.

Nhịp đập có tiết tấu và mạnh mẽ, trải tim không biết nói dối, trái tim biết tình cảm anh dành cho cô nhiều đến nhường nào.

- được rồi! được rồi mà! không phải lỗi của em.

Anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô. Dường như cái ngày bố mẹ anh và Hara bỏ anh ra đi, anh đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc chôn thật sâu những vết thương không đo được bằng máu. Yêu-khát khao được bên cô vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế.

~~~~~~

- ah..h chậm thôi....đau..gr....đau quá...

Những tiếng rên rỉ đầy hoan lạc của đôi trai gái đang vật lộn trên chiếc giường trắng trong một căn phòng xa hoa. Căn phòng tuy đang tiết trời thu nhưng nóng hầm hập bởi hàng ngàn tiếng động dâm đãng. Hara đang quằn quại dưới thân ảnh của một chàng trai cao lớn.

p/s: xl các bạn nhé vì mih k thik hara nên k  có hứg viet canh hot seance dc hjhj. vote cho mih mih se ra chap ms som cho cac  ban

_____________________________________________________________________________

Chiếc giường rung giật dữ dội bởi những hoạt động mạnh mẽ của đôi trai gái phía trên. HAra oằn mình hứng chịu từng đợt khoái cảm truyền từ bụng dưới và cả đôi gò bồng đảo trắng nõn. Minho như khiến hara lạc vào cõi tiên. Anh xâm nhập vào trong cô, từng nhịp, từng nhịp...mạnh mẽ. Những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ miệng cô

-Arrr..grr..Minhoo..hoo.. mạnh..mạnh nữa đi anh...Em muốn

-Em muốn tới vậy sao?

Hai thân hình đang quấn chặt lấy nhau, cả căn phòng tràn ngập tiếng ân ái.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ ngày mất đi đứa con trong bụng, hyuna chỉ biết im lặng và khóc , Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Hyunseung. Và cái ngày Hyuna được xuất viện. Hyunseung cứ ngỡ rằng Hyuna sẽ không chịu về. Nhưng không, cô mỉm cười, một nụ cười gượng gạo, nhưng cũng đủ để cho anh cảm thấy yên tâm chút ít.

-Nào bây giờ chúng ta sẽ được về nhà-Hyunseung mở cửa và nói

Hyuna nhìn chầm chậm căn phòng lạnh lẽo ấy:

-Ừ chúng ta về thôi!

Hyuna bước xuống khuôn viên bệnh viện, Cô ngửa mặt nhìn lên trời. Bầu trời vẫn ở đó , vẫn màu xanh đơn điệu rực rỡ. không có một đám mây bay ngang qua.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~''

-Cô cậu đã về! Chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho hai người rồi

-Ừ cảm ơn bà-Huynseung cẩn thận dìu Hyuna vào nhà. Hyuna nhìn xung quanh căn phòng. Đồ đạc trước đây với cô còn có hồn, có cả một hơi thở thật sự, nhưng giờ chỉ là những đồ đạc thông thường trong phòng, vô vị như sự cam phận nhạt thếch của cô

-Hyuna! em vào tắm đi anh chuẩn bị nước nóng cho em rồi!

Cô ngoảng mặt nhìn về phía anh rồi khẽ gật đầu. Hyuan bước vào phòng tứm và đóng cửa lại. Cô mở vòi nước rồi  ngắm nhìn khuân mặt mình bây giờ trong gương.  Trên miệng cô nở một nụ cười nhạt. Cô thoáng nhìn xuống dưới bụng. Bao nhiêu suy nghĩ chợt ùa về trong cô. Cô tự dằn vặt mình" mẹ xin lỗi, mẹ không thể bảo vệ con" Mắt cô đã nhòa đi sau bao suy nghĩ ấy. Cô khóc, khóc trong đau đớn, những tiếng nấc cứ rít lên trong cô họng. 

Hyunseung ở tầng ngoài gọi vọng vào

-Hyuna em tắm xong chưa?

Vừa dứt lời, Hyuna mở cánh cửa tắm. Từ từ bước ra ngoài tiến đến chỗ bàn ăn. Từ khi về cô vẫn vậy, vẫn im lặng không nói một lời nào. Hyunseung nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô. Trái tim anh thắt lại. Anh biết chứ! anh biết là cô vừa khóc nhưng anh lại không dám lại hỏi lý do hay an ủi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặt trời đã bắt đầu ló mình sau những đám mây trắng. Hyunseung dậy sớm tắt chuông đồng hồ báo thức để cô khỏi nghe thấy và bước ra khỏi phòng, anh cố không nhìn cô đang nằm thu người trên giường, 1 bàn tay thò ra ngoài chăn nắm lại như thể cô mơ phải đang bấu víu thứ gì đó.

Đã gần trưa, nhưng cô vẫn nằm lỳ trên chiếc giường. Cô ngủ nhiều hơn sự cần thiết. Cô vờ nhắm mắt để lờ đi ánh nắng nắng chiếu vào, để xóa hết những đồ vật xung quanh, quên đi cơ thể đang ghét của mình đang ngày càng trở nên yếu đuối  nhưng vẫn ngoan cố bám riết lấy những suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net