[LONGFIC] Người Tôi Yêu [Chap 20], YoonSic, TaeNy, YulHuyn | PG |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 20


“Gặp lại…”


“TaeTae nhìn kìa, dễ thương quá” - Tiffany cười thích thú nhìn những chú thỏ bằng thủy tinh – “Em thích nhất là những thứ lấp lánh”


Taeyeon cười, cô đảo mắt tìm kiếm rồi nhanh chóng rời đi


.


.


“Woa, đẹp quá! Tae à...” – Đôi mắt Tiffany rực sáng nhìn viên ngọc trai cực lớn đặt ngay giữa lễ hội, cô với tay sang bên cạnh... nhưng … giật mình quay sang, không thấy Taeyeon đâu nữa.


“TaeTae?”


Sau khi nhìn khắp xung quanh, Tiffany thở hắt ra đầy vẻ bực dọc và lấy điện thoại ra


“Tít... tít... tít...”


“Sao lại không trả lời điện thoại chứ?” – Cô gọi lại lần nữa, trong lòng hơi lo lắng


“Alo?”


Tiffany mỉm cười nhẹ nhõm khi nghe giọng nói quen thuộc


“Tae đi đâu thế? Làm em sợ…”


“Em cứ ở yên đó, Tae sẽ cho em bất ngờ…” 


Tiffany chưa kịp nghe hết câu nói thì...

"Á á á....."

Bỗng nhiên âm thanh từ đầu dây bên kia trở nên hỗn loạn 

“Kétttttttttttttttttt ………………… Kétttttttttttttttttt”

“RẦM”

Tiffany sững sờ, tiếng động khản đặc vừa phát ra ở đằng xa, nơi có đám đông và một chiếc xe đâm vào hàng cây


"Bịch"


Tiếng một vật gì đó rơi xuống đất, cả chiếc điện thoại bên kia cũng bị buông thõng


Tiffany hít một hơi thật sâu - “Tae?”

Im lặng


“Trả lời em đi” – Giọng Tiffany run lên, bất giác cô chuyển ánh nhìn về phía chiếc xe nghi ngút khói


“Đằng kia có tai nạn kìa!”

“Nghe nói đụng trúng người rồi”


Tai cô ù đi vì lời xì xầm của những người đi ngang qua


“Tae nói sẽ làm em bất ngờ mà…Là gì thế?” – Tiffany gượng cười, chân cô vô thức đi về phía đằng xa


“Mau gọi xe cứu thương đi!”


“Tít”


Một giọng nói xa lạ vang lên làm tim cô như ngừng đập. Hơi thở đứt quãng. Cô tắt máy, rồi gọi lại lần nữa. Những bước chân gấp gáp hơn


“Tít... tít... tít..."


Tiffany vội tắt điện thoại, cô không tin những gì mình vừa nghe thấy. Lắc đầu tự trấn an, cô nhích từng bước len lỏi qua đám đông bao quanh chiếc xe


Chỉ còn cách một hàng người… Tiffany gọi lại lần nữa…

Tiếng chuông vang lên…


Ngay trước mặt Tiffany là ánh sáng chớp tắt liên tục của màn hình điện thoại đang nằm lăn lóc trên đường


Đôi tay Tiffany buông thõng…


Chiếc điện thoại ở đó… ngay bên cạnh cô gái đang nằm trước chiếc ô tô. Đôi mắt nhắm nghiền, thân thể cứng đờ giữa làn tuyết trắng


Cố dồn hết sức lực lên đôi chân run rẩy, Tiffany chạy nhanh đến, nước mắt cô rơi tự bao giờ.


“Tae?”


Tiffany khụy xuống bên cạnh Taeyeon, ôm lấy hình hài thân thương ấy. 


"Sao lại thế này...? Tại sao? Tae... Tae ơi?"


Tiffany khóc lớn, cô lay người Taeyeon thật mạnh


“Tae!!! Tỉnh lại đi! Đừng làm em sợ mà!!!!!!!”

“F...Fany?” - Giọng nói ấm áp cất lên - "Tae đây"


"Hở?" - Tiếng khóc nhanh chóng bị chặn lại, Tiffany thẳng đơ người nhìn Taeyeon chầm chậm mở mắt ra, lay lay đầu và từ từ ngồi dậy


“Tae? Không sao chứ? Có bị thương không? Đứng lên em xem!” - Tiffany kéo người Taeyeon dậy, xoay cô ấy 2-3 vòng


Ngay lúc đó xe cấp cứu chạy đến, các nhân viên đỡ người tài xế bị thương lên xe


Mọi người xầm xì một lát rồi cũng bỏ đi


“Em sao thế? Tae bình thường mà” – Taeyeon đảo mắt sang bên cạnh – “À… em tưởng…”


Chưa đợi hết câu nói thì Tiffany đã ôm chầm lấy cô gái thấp hơn mà khóc nức nở


"Em... sợ lắm"


Taeyeon sững người một lát rồi cũng ôm lấy khuôn mặt kia mà vỗ về


“Tae đâu có sao. Lúc nãy Tae tránh chiếc xe đó…” – Cô ngượng ngùng – “Chắc hoảng quá nên ngất đi… hì hì…”


Nụ cười của cô tắt hẳn khi nhìn Tiffany vẫn đang khóc, cô ấy nấc lên từng tiếng làm cô cảm thấy xót xa. Chợt nhớ ra, Taeyeon xoay qua quầy hàng bên cạnh. Cô mỉm cười nhìn món đồ của mình


Tiffany vẫn đang ôm mặt khóc


“Fany à…” - *Lay lay*


Tiffany ngẩng lên, ngạc nhiên vô cùng…. – “Woa... That's beautiful!!!….”


Một trái táo đỏ bằng thủy tinh với cuống hình chữ T, dưới ánh đèn đường buổi đêm, nó lấp lánh tỏa sáng khắp xung quanh


"Tặng em này" - Taeyeon cười thật tươi, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp


“Tae… vì mua cái này…” – Tiffany bối rối dùng hai tay cầm lấy món quà


“Lúc nãy đi ngang qua Tae có thấy nó nên quay lại mua” - Taeyeon trầm ngâm một lúc – “Em có biết ý nghĩa của quả táo không?”


*Lắc lắc đầu*


“Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Aphrodite đã nhận được quả táo có khắc dòng chữ “dành cho người đẹp nhất” … đối với Tae, em chính là người đẹp nhất, là nữ thần của Tae…”


Tiffany ôm Taeyeon thật chặt, giờ có nói thêm gì cũng là vô nghĩa, hai trái tim đã hòa làm một


Taeyeon cười nhẹ - “Còn một ý nghĩa nữa… Tae… sẽ trao tất cả cho em…”


Cô gái kia cười tươi với những giọt nước mắt hạnh phúc – “Em cũng thế”


.


.


.


.


Không ai biết trước được lúc nào cuộc đời sẽ cạn khô hết... cái gọi là hạnh phúc?

.


.


.


.


“Yoong”


Jessica thở dài chán nản nhìn Yoona lững thững đi phía trước


Yoona hơi giật mình nhưng nhanh chóng quay người lại chờ cô ấy đi đến


“Sao cứ tránh Sica như tránh ma thế hả?” – Giọng Jessica bực dọc


Yoona đảo mắt xung quang rồi mỉm cười lắc đầu, cô nắm tay Jessica kéo đi


“Có phải Yoong sợ không?” – Jessica gạt tay ra


Đôi mắt nai mở to ra, thấy thế Jessica cười ranh mãnh


“Yoong sợ bị Sica… quyến rũ… đúng không?”


Mặt Yoona đỏ bừng, bị người ta nói trúng rồi 

 Quả thực Yoona đang cố kiềm chế mình hết mức có thể… sau chuyện ngày hôm qua


Jessica cười lớn trước vẻ đáng yêu đó, cô thốt ra một câu nói mà ngay chính mình cũng không tin nổi


...


“Yoong đâu cần phải kiềm chế”



"Thình thịch... thình thịch..."


...


Một khoảng lặng sau câu nói, cả hai gương mặt xinh đẹp đều đỏ bừng


Yoona gãi gãi đầu, vừa cười tủm tỉm vừa lúng túng xoay người lại… 

Và… 

Hai ánh mắt chạm vào nhau


Tim Yoona giật thót


Một người đang đứng nhìn cô trong con hẻm tối… Thân quen đến mức, ngay tức thì, Yoona có thể biết được đó là ai…


Giữ vai Jessica, Yoona chỉ ngón tay xuống đất – 

“Chờ Yoong ở đây”

 – rồi vụt chạy đi


"Khoan đã... Yoong!"


Jessica ngạc nhiên trước vẻ khẩn trương của Yoona, nhưng chưa kịp hỏi nhiều thì bóng dáng cao gầy đã khuất sau con hẻm


.


.


.


.


"Cộp... cộp... cộp..."


Tiếng bước chân vội vã... rồi từ từ chậm lại... bắt đầu bước từng bước khi bóng tối bao trùm khắp xung quanh


Môt con hẻm vừa hẹp, vừa dài, đầy mùi hôi của rác rưởi, tiếng nước chảy từ nơi nào cứ nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền đất


Nơi Yoona đang đứng như đối lập với khung cảnh tấp nập bên ngoài kia, cô chỉ dựa vào thứ ánh sáng le lói hắt vào trong để tìm kiếm gương mặt vừa nãy


Không gian chỉ còn tiếng nước chảy, tiếng tim Yoona đập mạnh như muốn nhảy khỏi lòng ngực... và... tiếng thở nặng nhọc của một người


Chính xác là một bóng đen đang đứng phía cuối đường, nhìn chằm chằm vào từng cử động của Yoona


Bước chân sựng lại giây lát, cô không tin vào mắt mình


Người đó nhìn cô… một ánh nhìn chan chứa yêu thương


Yoona thở chậm rãi, bước đến trước mặt ông ấy


Hai người nhìn nhau… không ai nói với nhau điều gì nhưng đôi mắt đã đẫm nước


Có nhưng cảm xúc không thể nói với nhau thành lời, chỉ cần im lặng nhìn nhau... chỉ cần được nhìn thấy nhau là quá đủ


Bóng tối bao trùm lên hai người nhưng họ vẫn nhìn rõ đối phương. Yoona nhìn thấy gương mặt gầy gò hốc hác, những nếp nhăn nơi đuôi mắt ép chặt lại, đôi mắt người đàn ông đục mờ


Ông nâng bàn tay thô nhám, run rẩy sờ lên gương mặt cô, lau đi hai hàng nước mắt


Yoona nắm lấy bàn tay thân thuộc… chính là bàn tay này... chính là cảm giác này... đã 5 năm rồi… bây giờ cô lại cảm nhận được hơi ấm đó


“Con có khỏe không?” - Giọng nói trầm ổn từ người đang ông lớn tuổi


Yoona gật đầu rồi hướng mắt về phía ông


“Bố… đã sắp hết thời gian rồi”


Mắt Yoona dao động với vẻ hoảng hốt, tay cô run run

“Căn bệnh của bố… nó không cho bố thêm thời gian nữa... Lần này... bố đến tạm biệt con..."


Yoona ôm chặt lấy người bố gầy gò, tựa đầu lên bờ vai mà mình hay dựa vào những lúc ngủ say khi còn nhỏ, cô lắc đầu liên tục – 

“Bố ơi…”


Ông vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy - "Thậm chí... bố không thể nghe thấy giọng nói của con được nữa... Bố xin lỗi... Xin lỗi con Yoona à..."

Ngay lúc đó

"Cạch"

Tiếng động phát xa từ bóng đen phía đầu hẻm làm gương mặt ông Im tái ngắt. Ngay lập tức, ông xoay người Yoona ra phía sau để bảo vệ cô.

"Cộc... cộc... cộc" - tiếng giày cao gót bước tới ngày một gần

"Ai?"

Giọng người đàn ông không còn trầm ấm như vừa nãy mà lạnh lẽo rợn người. Yoona nhìn bố mình, tay cô nắm chặt.

Người đó hơi sững lại, dường như định trở ra ngoài nhưng một lúc lâu sau, nơi bóng đen phát ra âm thanh mềm mại - “Yoong?”


Yoona giật mình, hướng mắt về phía tiếng gọi – “Sica?…”


Yoona thở nhẹ, vuốt dọc bắp tay đang căng cứng của ông Im rồi tiến lên phía trước.


"Yoona, quay lại đây! Nguy hiểm" - Đôi mắt ông vẫn phủ làn hơi lạnh lên bóng đen phía trước


Yoona mỉm cười với ông, vẫn tiếp tục đi về phía người đó


Ông Im cảm thấy tim mình đập rất mạnh, cả người bị bao vây bởi cảm giác sợ hãi.


Mãi cho đến một lúc sau, khi Yoona quay trở lại, nắm tay một người con gái thì ông mới thả lỏng người, lau nhẹ vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi


Người con gái nhìn thấy ông, không giấu được vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép cúi chào - "Chào bác, cháu là Jessica” - Cô đã đi theo vì lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của Yoona.


Ông Im nhìn Jessica, làm cô ấy bối rối. Lát sau ông mỉm cười hiền hậu – “Chào cháu, ta là bố của Yoona”


Jessica hơi sững người, không ngờ rằng lại gặp ông Im ở đây – “Dạ… cháu là bạn của Yoong… à Yoona”


Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay Yoona đang nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Jessica - “Jessica à… sau này, nhờ cháu chăm sóc cho Yoona” - Ánh mắt ông lại trở về vẻ trấm ấm như trước, nơi khóe mắt rưng rưng


Jessica vẫn còn rất bối rối vì cuộc gặp gỡ, nay lại vì lời nói của ông mà ngẩn người. Yoona thấy thế thì mỉm cười, siết nhẹ bàn tay hơi run rẩy của Jessica


Chỉ cần những hành động nhỏ của Yoona đã làm Jessica an lòng, gương mặt cô không còn lo sợ mà nở nụ cười thật tươi - "Dạ... cháu biết rồi... bác yên tâm"


Ông gật đầu với niềm hạnh phúc… - "Phải... ta yên tâm... yên tâm rồi..."


Một giọt nước mắt lại rơi xuống, nhưng đi cũng với khóe môi mỉm cười – “Đã đến lúc bố phải đi…”


Yoona hiểu… đây là lần gặp nhau cuối cùng của họ. Muốn giữ an toàn cho cả hai, họ không được gặp nhau. Lần này bố cô đã quá mạo hiểm


Yoona tiến tới ôm lấy người bố mà cô luôn mong nhớ. Ông Im cũng chậm rãi vuốt tóc con gái, trong lòng tràn ngập ấm áp

“Đoàn tụ rồi nhỉ?”


Một giọng nói lạnh lẽo cất lên, đó là giọng nói mà 5 năm qua luôn có trong cơn ác mộng của Yoona


Yoona nhanh chóng kéo ông Im và Jessica ra sau lưng mình


Cả ba người hướng mắt về phía cuối con hẻm… 


Bóng người đàn ông cao lớn đã đến trước mặt họ, nhìn thấy ông ta làm đôi mắt Yoona mở to, vừa ngạc nhiên, vừa căm hận, nhưng cũng thoáng vẻ lo sợ


“Kwon Chun-yang!!?”

Ông Im nghe hơi thở như nghẹn lại, bóng tối như hòa thêm vào vẻ lạnh lẽo đáng sợ của người trước mặt


Đôi bàn tay Yoona đột nhiên run rẩy. Jessica tuy không biết người đó là ai, nhưng vẻ lo lắng của Yoona làm cô sợ hãi, Jessica vô thức ôm chặt lấy Yoona


Người đàn ông bước tới trước mặt Yoona, đôi mắt âm u lướt qua cả ba người.


Ông ta gật nhẹ đầu, cả đám người từ phía sau chạy đến giữ tay Yoona, kéo mạnh làm Jessica và ông Im ngã xuống


Yoona vùng ra, cô định chạy tới thì bị đánh liên tiếp, cả người cô dường như khụy xuống, bụng cô quặn lên từng cơn 


Jessica vừa ngã xuống, chỉ kịp cảm thấy toàn thân đau nhức thì đã bị bốn tên áo đen lôi dậy

“YOONG!!!”


Jessica hoảng sợ, cố vùng vẫy nhưng không được


Gương mặt Yoona nhăn lại vì đau đớn, nghe thấy tiếng hét của Jessica thì cô lập tức ngẩng lên.


Trước mắt cô lúc này như màn đêm của 5 năm trước... Đêm mà cô đã mất đi những thứ quý giá nhất trong cuộc đời, đêm mà cô đã chứng kiến những người thân yêu rời xa, đêm mà đến giờ nghĩ lại, nỗi đau đớn dường như chưa hề giảm bớt mà còn tăng thêm bội phần.


Yoona thở gấp, cô nhìn đôi tay mình. Đôi tay vẫn còn dính máu, khắp không gian lại ngập ngụa mùi máu tanh nồng. Trước mắt cô là hình dáng Eun Go bị đưa đi, và từ đó họ không còn gặp lại nhau nữa...


"YOONG ƠI!!!" - Jessica nhìn thấy dáng vẻ của Yoona thì hoảng sợ cực độ, cô hiểu được Yoona đang suy nghĩ điều gì lúc này, Jessica cảm thấy như chính mình đang chứng kiến đêm kinh hoàng đó.


Tiếng gọi như đánh thức Yoona khỏi cơn ác mộng. Nhìn Jessica khóc làm Yoona dường như điên loạn, nhưng Yoona không thể nào chối bỏ cảm giác của mình ngay lúc này, cô sợ.


Yoona lắc mạnh đầu, siết chặt bàn tay không ngừng run rẩy, cô cảm thấy bờ môi mình lại đang bật máu. Đúng vậy, người con gái cô phải bảo vệ ngay lúc này là Jessica. Dù có bất chấp cả tính mạng, cô không thể lại một lần nữa nhìn thấy người mình yêu bị tổn thương


Yoona gồng mạnh người đứng dậy, cô vừa đánh ngã được một tên thì cả bọn lại xông vào. Bọn chúng ra sức đánh. Yoona ngã xuống đất, cả người không có nơi nào mà không đau đớn.


Giữa những cú đanh đau đớn, Yoona vươn tay ra phía trước... vươn tới Jessica.


"ĐỪNG ĐÁNH NỮA! CÁC NGƯỜI BỎ TÔI RA!" - Jessica càng vùng vẫy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng sức lực của cô gái yếu mềm làm sao chống lại bốn tên đàn ông. Jessica chỉ còn biết khóc, bàn tay cô cũng cố sức vươn tới bàn tay nhuốm máu, nhưng không thể

Chun-yang điềm nhiên trước vẻ đau đớn của Yoona và tiếng khóc xé lòng của Jessica, ông ta nắm lấy cổ áo người đàn ông với đôi mắt tàn nhẫn - “Ông lại phản bội tôi lần nữa… TẠI SAO?”


Ông Im không rời mắt khỏi Yoona, nước mắt đã trải dài từ bao giờ - “Tôi đã trả giá cho ông bằng cả đời rồi… xin ông… tôi chỉ muốn gặp lại nó lần cuối”


Ông Kwon nhíu mày, bàn tay đang giữ ông Im buông lỏng ra


Người đàn ông tội nghiệp ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tiếp trên nền đất lạnh băng - "Xin ông... tha cho nó... Xin ông... Làm ơn"


Ông ta nhắm hờ mắt, bên tai là những âm thanh hỗn loạn


Tiếng Yoona bị đánh nghe bình bịch


Tiếng Jessica đang gào khóc, vùng vẫy


Tiếng ông Im vẫn đang dập đầu van xin 


"Tôi chỉ muốn an lòng mà ra đi... tôi biết, tôi không còn sống bao lâu nữa... "


Kwon Chun-yang nghe đến đây thì mở mắt, nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt, dẫu sao đó cũng là người bạn đã bên cạnh ông hơn nửa cuộc đời. Ông lắc nhẹ đầu


“Tôi sẽ theo ông về, làm ơn… Xin ông... thả tụi nó đi đi... Tôi sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa... Xin ông”


Hai người đàn ông cứ nhìn nhau một lúc lâu


Đôi mắt dữ tợn dịu xuống, suy cho cùng trong mỗi con người luôn tồn tại một con quỷ dữ, nhưng có lẽ đến một lúc nào đó, phần lương tri vẫn sẽ thức tỉnh – “Dừng tay"


Hơn 10 tên áo đen ngay lập tức dừng lại sau giọng nói trầm khàn


Được thả ra, Jessica chạy nhanh đến nơi Yoona đang nằm cuộn tròn lại, cả người không nhúc nhích


"Yoong, Yoong sao rồi..." - Giọng nói Jessica run rẩy, cô ngồi xuống ôm Yoona vào lòng, càng khóc nhiều hơn khi nhìn khóe môi Yoona vẫn còn vương máu


Yoona ho khan vài tiếng rồi từ từ mở mắt nhìn Jessica. Yoona cố hớp lấy chút không khí qua đôi môi khô khốc, nhẹ nhàng nâng tay vuốt tóc Jessica


"Yoong có sao không? Làm Sica sợ quá..." - Jessica càng khóc nhiều hơn, tại sao đến lúc bị thương mà Yoona vẫn quan tâm đến cô như thế, chỉ biết quan tâm đến cô mà thôi.


Yoona chống tay ngồi dậy, ôm lấy cả thân hình đang không ngừng run rẩy


"Yoong ngốc! Đúng là đồ ngốc mà!" - Jessica cũng ôm chầm Yoona, gục mặt lên đôi vai gầy mà khóc nức nở


Yoona mỉm cười, hít sâu một hơi, lại càng ôm chặt Jessica hơn nữa


Cảm nhận hơi ấm của Yoona, những giọt nước mắt của Jessica cũng vơi dần. Hai người cứ lặng lẽ ôm lấy nhau như thế

Ông Im an lòng nhìn Yoona, một lúc sau, ông ngẩng lên nhìn người đàn ông đang đưa khăn tay cho mình


"Ông chảy máu" - Giọng điệu ông ta vẫn như thế, luôn lạnh lùng, luôn tàn nhẫn


"Cảm ơn ông" - Ông Im nhận lấy, lau đi vết máu trên trán - "Chúng ta về thôi"


Ông Kwon nhìn Yoona một lúc - "Tốt nhất đừng để ta gặp lại nhau, cháu gái"


Yoona hiểu rõ lời nói của ông ta có nghĩa gì nhưng cô tỏ vẻ không nghe thấy, vẫn ôm chặt Jessica, người cô ấy vẫn còn run rẩy


Chun-yang nhìn ông Im đang từ từ đứng lên, ông nói với một tên đứng bên cạnh - "Chuẩn bị xe, chúng ta..."


“Khoan đã”


Một giọng nói trầm khàn lại cất lên theo bóng người thanh niên vừa bước vào con hẻm. Cả người hắn cao lớn, mặc bộ âu phục màu đen, đôi mắt hẹp dài mang đầy sát khí


"Tôi không ngờ ông lại lương thiện như thế!" - Hắn ta lạnh lùng nhìn Kwon Chun-yang


Ông ta chỉ cúi đầu, không trả lời, dường như là không dám trả lời


Nhưng Jessica đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô ngồi quay lưng lại với hắn... nhưng giọng nói đó... không lẽ nào...


Nhận ra người quen cũ, hắn cười nhếch mép rồi tiến tới, ngồi xuống bên cạnh cô nàng xinh đẹp - “Còn nhớ anh không?”


Jessica buông Yoona ra, lập tức xoay người. Cô ngạc nhiên - "Anh..."


Hắn ta nhìn Yoona, rồi lại nhìn cô đầy vẻ chế nhạo - “Không nhớ chồng tương lai của em sao?”


Đúng, chính là hắn... Ok Taecyeon


Jessica không trả lời, cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net