Chap 20 : Sẻ chia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ấy.

_ Chị phóng sét về phía Sunny đi, nhanh lên !

_ Cái gì ? - Như không tin nỗi vào những gì mình vừa nghe, Narsha cau mày hỏi lại.

_ Không có thời gian để giải thích đâu, cứ làm như em bảo đi ! - GaIn thúc giục.

Dù không hiểu lắm ý đồ của cô ấy nhưng Narsha vẫn làm theo, cô niệm một vài câu chú ngắn và những đám mây đen bỗng tụ lại một chỗ, một tia sét từ trên trời hướng thẳng về phía Sunny đang đứng và lao xuống.

* * *

_ Coi chừng ! 

SooYoung hét lên một cách hoảng hốt khi nhận thấy một tia sáng lớn từ trên trời đang có dấu hiệu lao về phía này. Cô nhanh chóng ôm chặt lấy Sunny và kéo cô ấy sang một bên, thoát được nó trong gang tấc, dưới chân cô là vệt sém đen trên mặt đất do tia sét đó tạo nên.

Sunny hơi ngỡ ngàng khi được ôm gọn trong vòng tay của SooYoung nhưng rồi cô lại thấy thích điều đó, cô hạnh phúc khi được SooYoung bảo bọc và che chở như thế này.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, tại sao trời đang quang đãng thế này lại tự dưng nổi sét ? SooYoung đang định tiến đến gần những lùm cây quanh đó để xem xét thì cô bỗng khựng lại, hoàn toàn ngạc nhiên khi nhận ra Sunny đang quàng tay quanh eo và ôm chặt lấy cô.

_ Cậu…cậu không sao chứ ? - SooYoung nói một cách ngượng ngùng.

Sunny chỉ nhẹ nhàng gật đầu, vòng tay bắt đầu siết chặt hơn.

_ À…ừm…Sunny này… - SooYoung càng trở nên lúng túng, cô thấy khá lo lắng trước thái độ thay đổi đột ngột này của Sunny.

_ Mình thích cậu. 

Sunny đột ngột ngắt ngang lời của SooYoung, cô gái cao hơn như chết lặng, chưa bao giờ cô nghĩ Sunny sẽ nói ra điều đó một cách thẳng thừng như vậy.

Dù không nhìn nét mặt của SooYoung, Sunny vẫn có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì, không chờ cô ấy có thêm phản ứng nào, Sunny tiếp tục.

_ Mình thích cậu, thích cái cách cậu luôn nghịch ngợm và phá phách, cách cậu đem nụ cười đến cho mọi người, cách cậu chìa tay ra và bảo bọc mình vào những ngày đầu tiên mới đến ngôi nhà chung. Mình thích cậu, rất thích cậu.

SooYoung có thể cảm nhận được chiếc áo của mình đang ướt đẫm bởi nước mắt, nó xuyên qua lớp vải mỏng và thấm vào da thịt. Cô từ từ ôm lấy Sunny và vỗ về cô gái bé nhỏ trong vòng tay mình.

_ Cậu không nên thích mình…cậu biết điều đó mà…

_ Mình biết…nhưng mình không thể dừng được. Cậu cũng biết điều đó mà.

SooYoung khẽ thở dài, về vấn đề ngang bướng thì quả thật cô và Sunny giống nhau như tạc. Cô không thể nói lại cô nhóc này.

Sau một lúc im lặng, SooYoung thì thầm.

_ Mình…biết tất cả mọi thứ.

Câu nói đột ngột của SooYoung khiến Sunny ngạc nhiên, cô đoán rằng SooYoung đang dần tiết lộ bí mật của cô ấy, nhưng nó quá khó hiểu và Sunny quyết định im lặng chờ đợi.

_ Biết tình cảm của Tiffany dành cho Taeyeon từ rất lâu rồi, biết cả việc tại sao Taeyeon ngày càng trở nên xa cách với mình và Yuri, khiến cho bây giờ Yuri và cậu ấy thù nhau ra mặt như vậy. Mình biết mọi thứ chỉ là hiểu lầm, nhưng lại cố tình không nói ra.

_ Đó là gì… ? - Sunny hỏi một cách thận trọng.

_ Ngày sinh nhật mình năm tám tuổi, Taeyeon đã lẻn ra ngoài để tìm cho mình món quà và mình đã vô tình thấy được. Mình cũng biết lí do cậu ấy phải giấu bí mật đó vì cô Narsha và GaIn ép cậu ấy làm vậy. 

Mình vốn định giải thích cho Yuri hiểu nhưng ngay khi Tiffany xuất hiện, nhìn cậu ấy thân thiết và ở cạnh Taeyeon mình lại cảm thấy ganh tỵ vô cùng. Tại sao cậu ấy luôn được ưu ái nhiều đến vậy ? Cậu ấy mạnh mẽ, thông minh và có tài lãnh đạo, các thầy cô ai cũng yêu quý cậu ấy. 

SooYoung ngưng lại, cô cảm thấy thật tồi tệ khi nói ra những điều này, vòng tay quanh Sunny bắt đầu siết chặt và run lên từng hồi. Sunny chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy thật dìu dàng để trấn an.

_ Mình biết Yuri cũng có suy nghĩ như mình, thậm chí còn có phần hận cậu ấy nhiều hơn vì Jessica, nhưng mình đã giữ im lặng, cố gây một vết nứt trong tình bạn giữa hai cậu ấy, cố vờ như không biết tình cảm Tiffany dành cho cậu ấy, chỉ để tìm cho bản thân một cơ hội, một cơ hội để thắng được cậu ấy. – Giọng SooYoung nhỏ dần cho đến khi tắt hẳn, cô đáng cố kiềm nén cảm xúc của mình.

_ Thế nên…cậu đừng thích mình nữa, mình chỉ là một kẻ xấu xa… - Cô thì thầm, trong khi Sunny chỉ khẽ cười.

_ Nếu như mình vẫn thích cậu thì phải làm sao ? 

_ Mình nói thật đấy Sunny, những rắc rối của Taeyeon lúc này hầu hết đều do mình tạo ra. Mình ghét cậu ấy nên mới làm thế, mình hoàn toàn là một người bạn chẳng ra gì !

_ Không, cậu chẳng làm gì sai cả, nếu thật sự cậu xấu xa đến vậy thì bây giờ Tiffany đã thuộc về cậu, nhưng cậu đã không làm thế đúng không ?

_ Chỉ vì Tiffany không muốn thôi…đừng cố biến mình thành một kẻ cao thượng nữa Sunny… - SooYoung cười khẩy.

_ Mình không bênh vực cậu, mình nói thật đấy. Giờ mình đã hiểu tại sao cậu không chịu đấu tranh giành lấy Tiffany mà chỉ đứng một chỗ để chờ đợi cô ấy. Bởi vì cậu thấy có lỗi, bởi vì cậu hối hận với những gì đã làm. Nếu cậu thật sự ghét Taeyeon vậy sao trong lần đi giải cứu Tiffany cậu lại cứu cậu ấy ? Nếu cứ để cậu ấy chết đi thì chẳng phải mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn với cậu sao ? Tại sao cậu không làm những việc như thế hả Sooyoung ?

Sunny nới lỏng vòng tay của mình và nhìn thẳng vào mắt SooYoung, từng câu nói của cô như một hồi chuông giáng vào đầu SooYoung, đã một thời gian dài cô cảm thấy có lỗi với những người bạn xung quanh mình, cô không dám nói điều đó cho bất kỳ ai vì sợ mọi người sẽ nổi giận và trách móc cô, nhưng hoàn toàn không nhưng thế, Sunny vẫn bên cạnh và cho cô những lời khuyên chân thành. Những giọt nước mắt nóng hổi bất giác lăn dài trên gò má cô, những giọt nước mắt ấm áp và nhẹ nhõm, cuối cùng gánh nặng trong lòng của cô đã được giải bày và chia sẻ. 

_ Cậu cũng nên đối mặt với hiện tại đi, lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa được nếu chúng ta thật sự thành tâm. Mình tin chắc mọi người sẽ tha thứ cho cậu thôi…

_ Cám ơn cậu…Sunny. Cám ơn cậu rất nhiều. Cậu đã trấn tỉnh được mình, mình sẽ đưa mọi thứ trở về như ban đầu. Tình bạn của bọn mình, mình nợ Taeyeon và mình nhất định sẽ trả cho cậu ấy. – SooYoung mỉm cười, cô nói một cách chân thành.

_ Mình có thể biết được tại sao cậu lại yêu Tiffany không ? - Sunny hỏi, cô vốn đã thắc mắc điều đó từ rất lâu, đây có vẻ là một dịp hoàn hảo để biết được điều đó.

SooYoung hơi ngạc nhiên, nhưng khi hồi tưởng lại ngày đầu tiên cô gặp Tiffany, đôi môi bỗng vẽ thành một nụ cười, cô nhớ như in khoảnh khắc nhìn thấy một cô bé với chiếc hộp nhạc bên cạnh, những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của cô bé dưới ánh nắng chiều tà hắt nhẹ lên gương mặt bé nhỏ và thánh thiện. Nụ cười của cô bé khi nhận được viên kẹo từ cô như làm bừng sáng mọi thứ, bừng sáng cả tâm hồn trẻ thơ hãy còn ngây ngô của cô lúc đó.

_ Mình không biết…chỉ là…giây phút mình nhìn thấy cậu ấy, mình đã muốn che chở và bảo vệ nụ cười của cậu ấy. Dù có phải hi sinh cả bản thân mình cũng không tiếc, chỉ cần là nụ cười đó thôi… 

Sunny bật cười, cô đã hiểu. Cô vui khi hôm nay đã hiểu được nhiều hơn về SooYoung, cô cũng không cần phải giấu diếm cảm xúc của mình bấy lâu này vì sợ đánh mất tình bạn nữa. 

Mặc dù, sau cùng thì SooYoung vẫn không chọn cô.

_ Mình có thể hỏi cậu thêm một chuyện được không ? - Sunny nhẹ nhàng lên tiếng.

_ Tất nhiên rồi, cậu hỏi đi. – SooYoung gật đầu.

_ Nếu người cậu gặp trước là mình chứ không phải Tiffany…cậu sẽ yêu mình chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net