Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 năm trước

Đêm đen dài vô tận, đôi chân trần chạy trong sương lạnh. Cậu chỉ biết chạy, hì hục chạy thật nhanh về phía trước, toàn bộ cơ thể bị đánh đập hành hạ cũng không đau bằng trái tim. Khoảng không yên lặng, nuốt trọn con người rối loạn vào trong. Biện Bạch Hiền những tưởng mình đã có một gia đình, có một kẻ để yêu thương, tuy hắn trước kia dùng bạo lực doạ dẫm nhưng đến cuối cùng cậu vẫn hiểu được, tại sao Phác Xán Liệt lại làm vậy. Nếu cậu là hắn, rất có thể cậu cũng sẽ làm thế. Trước kia đối với mình tàn ác, nhưng sau đó đều rất ôn nhu. Con người luôn có hứng thú với những thứ bất ngờ, Phác xán Liệt tỏ ra quan tâm cậu, Biện Bạch Hiền lại coi đó là đặc ân. Khi Bạch Hiền nghe được câu nói lãnh khốc kia. " Dùng phương thức kinh khủng nhất mà đối với cậu ta đi. Đáng hận. Đánh đập, cũng có thể..." cậu vẫn tin rằng chẳng qua hắn chỉ là tức giận nhất thời thôi. Cậu tin vào ba má sẽ bảo vệ mình, ngay cả Phác Xán Liệt cũng sẽ không làm vậy với mình.

Mỗi ngày cậu đều dặn bản thân không được nghĩ đến những chuyện linh tinh mà khiến bản thân sợ hãi. Nhưng hôm đó quả thực diễn ra. Biện Bạch Hiền nhớ kĩ từng cột mốc trong kế hoạch của họ, cả ngày an phận ngồi trong phòng. Phác Xán Liệt cũng không thấy mặt mũi. Cậu bỗng có chút yên tâm, không cần gặp hắn. Cầu mong cho qua nhanh hôm nay.

Bản thân tụt xuống con dốc sâu thẳm của sự tuyệt vọng, Biện Bạch Hiền chỉ có một người, nhưng xung quanh lại bị vây lại bởi rất nhiều kẻ mặc áo đen, đến khi nhìn thấy tên cầm đầu, tay vệ sĩ hôm đó nói chuyện với Phác Xán Liệt, vệ sĩ Hạ- kẻ kề cận với Phác Cường. Hắn đi đến túm lấy tay cậu kéo đi.

" Buông ra"

Biện Bạch Hiền gào thét giãy dụa nhưng không một ai trong PHác gia đứng ra, không ai nghe thấy chăng?

" Phương thức kinh khủng nhất" Bây giờ cậu mới nghĩ đến cái phương thức đó là gì. Rốt cuộc Phác Xán Liệt muốn đối với cậu ra sao. Biện Bạch Hiền sao có thể làm trở ngại cho hắn được, sao có khả năng đối phó với hắn. Vậy mà hắn nói cần sử dụng biện pháp kinh khủng nhất. Cậu lấy đủ dũng khí để tin tưởng hắn, lấy đủ bản lĩnh để đặt cược vào sự cao quý của bản thân. Cuối cùng vẫn phải khẳng định, bản thân mình đối với Phác Xán Liệt chẳng là cái gì.

" Phác Hiểu Hoa khí chất như vậy, tại sao lại có đứa con vô dụng này, vừa động vào, tay chân đã mềm nhũn không thể phản kháng rồi."

Gã họ Hạ kia bực dọc ném Biện Bạch Hiền vào góc phòng, xuổi xuổi tay.

" Phác Xán Liệt nói bọn tao đòi lại công bằng cho hắn, giờ làm gì với cưng đây?"

Hắn hạ lưu đi đến.

" Không... không phải."

Biện Bạch Hiền co người vào góc tường, gã lại cứ như thế tiến lại.

" Chốc nữa, anh sẽ đưa cưng đến chỗ ba cưng, có điều phải để thân thể cực thê thảm cho có không khí. Haha. Mày đưa roi đây."

Gã vuốt vuốt cằm, sau đó giơ tay trước mặt một tay thuộc hạ, ngay lập tức roi da được đưa đến. Biện Bạch Hiền nhìn chiếc roi dài bóng loáng thì sợ đến mức căng cứng, cậu bò nhanh ra khỏi góc muốn chạy đi. Ngôi nhà nhỏ chập chờn bóng đèn cam nhạt, Gã họ Hạ cầm chiếc roi quất mạnh xuống sàn, âm thanh đen đét doạ Biện Bạch hiền đến run rẩy. Hai tay cậu chống xuống đất cố gắng bò đi.

" Haha... Cưng làm anh nhớ đến bộ dạng của con cẩu nha."

Hạ Hưng cười khoái hoạt sau đó quất mạnh một phát vào lưng cậu, Biện Bạch Hiền hét lớn, ngã rạp xuống sàn, áo ngủ mỏng chốc lát liền thấm vệt máu đỏ.

" Chạy này."

Gã càng lúc càng đánh mạnh, cứ như vậy âm thanh da thịt bị roi da đánh vang lên. Khi Kì Thiên cựu đuổi kịp thì cũng chỉ có một thân một mình đứng theo lỗ nhỏ cửa sổ nhìn vào ngôi nhà hoang tàn đó. Biện Bạch Hiền quần áo đã rách tươm bị Hạ Hưng đánh đến không khóc nổi nữa. Bên trong còn có hơn chục tên khác đứng xung quanh. Anh vội vàng đưa điện thoại lên gọi cho Phác Hiểu Hoa nhờ cứu viện. Bàn tay nắm chặt điện thoại. Chân đã đinh bước đến đi vào bảo vệ cậu, nhưng suy xét kĩ lưỡng liền cảm thấy mình không thể đấu lại bọn họ, còn có thể rút dây động rừng, khiến lũ phản bội này đề cao cảnh giác. Tay nghiến vào lớp quần nhìn Bạch Hiền lăn lộn trên sàn, Thiên Cựu cả người cũng không khỏi run rẩy. Cảm giác Biện Bạch Hiền bị một phát đánh, bản thân cũng đau đớn theo.

" Anh nghe được, hình như cưng còn có quan hệ kia với Phác Xán Liệt."

Hạ Hưng nhìn bọn người xung quanh cười lớn. Biện Bạch Hiền ánh mắt hoang mang, cả người cố co lại tránh xa hắn.

" Xán Liệt thiếu gia nói đối với cưng theo cách kinh khủng nhất, có phải theo nghĩa này."

Gã cúi người bóp chặt cằm Biện Bạch Hiền. Kì Thiên Cựu trừng mắt nhìn, ngay sau đó cảm giác gáy bị một vật lạnh lẽo kề vào. Anh kinh ngạc quay đầu lại.

" Tư Hy?"

Cô gái kia vừa khóc vừa cầm súng chĩa vào đầu anh.

" Anh đừng liên quan đến bọn họ, đừng để ý bọn họ làm gì."

Tay cô run rẩy, một mực nắm chặt khẩu súng. Thiên Cựu ngơ ngẩn đứng lặng người. Lỗ nhỏ cửa sổ đập vào mặt.

Anh đang ngỡ ngàng. Cảm xúc mọi thứ đều ngưng trệ. Chu Tư Hy vì sao làm như vậy. Biện Bạch Hiền tiếp theo sẽ như thế nào?

Cả người quên mất phản ứng.

" Phác Xán Liệt phải mất cái gì đó, hắn mới hiểu được. Khi người ta mất mát, sẽ đau đến thế nào."

Chu Tư Hy nói nhỏ đằng sau, hơi khí tuyệt vọng chèn ép. Chiếc súng dí trên cổ anh cũng run theo.

" Em cái gì cũng chịu được, hắn quan hệ bừa bãi cũng được, hoạt động trong hắc bang cũng được. Nhưng sao hắn lại không cần em, bản thân hắn đã theo thói quen rồi. Khiến người khác mất đi thứ mà họ muốn."

Thiên Cựu đứng im, không phải là sợ khẩu súng trong tay cô, mà là bản thân đột nhiên không suy nghĩ ra được cái gì nữa.

" Anh yêu em đúng không? Làm cho em một điều thôi. Đứng im đây, chờ đến khi, Phác Xán liệt mất một thứ. ..."

Cô thấy Thiên Cựu ngước mắt nhìn mình, thì mới vội vàng nói.

" Chắc chắn Bạch HIền sẽ không chết đâu, chắc chắn, cậu ấy không chết, bọn họ còn cần cậu ấy để uy hiếp bác Phác mà. Xin anh đấy."

Khi bạn bước vào tâm tư của một người phụ nữ đã trưởng thành, bạn sẽ bị lạc, sợ hãi với những gai góc nơi đó. Cô gái này cũng y như vậy.

Bên ngoài tĩnh lặng, phía trong tiếng cười nhạo vang lên. Biện Bạch Hiền bị vây kín bởi những ánh mắt đê tiện. Hạ Hưng lột áo cậu xuống, tay sờ lên những vết roi lằn lên da thịt.

" Đẹp quá, chúng mày, lại đây."

Kì Thiên Cựu thấy được, chân bước một bước, liền bị Chu Tư Hy ghí súng sát hơn.

" Họ nghe thấy tiếng súng, sẽ giết em."

Anh đình chỉ hoạt động, đứng lặng đó.

Hàng chục cánh tay đưa ra sờ lên thân thể cậu. Hạ Hưng chợt cảm thấy bực tức, quát lớn.

" cút. Chúng mày cút hết, đứng ra kia."

Biện Bạch hiền co người lại, Hạ Hưng đưa tay đón lấy cậu ôm vào lòng.

" Cưng yên tâm, anh chỉ khiến cưng là của anh thôi."

Lời nói nghe như doạ dẫm. Hàng loạt con mắt thèm thuồng nhìn đến, Biện Bạch Hiền lúc này mắm môi đến chảy máu. Phác Xán Liệt, cái mà hắn nói là ý này sao?

Kì Thiên Cựu lại một mực không thể cử động, trong phòng mờ ảo, thanh âm dâm uế phát ra. Anh đứng đó giận đến phát run. Chu Tư Hy chỉ đứng vững giương súng lên, không dám cùng anh nhìn vào.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không dám tưởng tượng ra hình ảnh đó. Nhưng đối với Thiên Cựu, tất cả đều in sâu vào não. Hạ Hưng dồn Bạch Hiền vào tường, dùng cơ thể to lớn của hắn che lấp cậu, anh cũng chỉ thấy, hai chân Bạch Hiền bị dạng rộng cho gã chen người vào giữa. Đàn ông, nước mắt chảy là chuyện lớn. Thiên Cựu gồng mình khuôn mặt cứng đờ, đỏ ửng, hàng nước mắt rơi xuống. Đến khi âm thanh nhỏ khẽ động, đằng sau rất nhiều người âm thầm đi đến bao vây ngôi nhà, tất cả triển khai đi vào dẹp sạch lũ nửa người nửa động vật đó. Chu tư Hy ngã xuống đất khóc, còn Kì Thiên Cựu vẫn đứng yên theo cái lỗ ở cửa sổ mà nhìn vào bên trong. Mọi người đánh nhau, chỉ có Biện Bạch Hiền hai mắt khô khốc nhìn thẳng lên chiếc đèn mờ nhạt treo trên trần nhà.

Thiên Cựu giật mạnh khẩu súng của Chu Tư Hy đi vào, chĩa thẳng đến Hạ Hưng, bắn hạ một phát đạn, nhưng gã ta lưu mạnh kéo một tên thuộc hạ vào, sau đó chạy vội đi. Anh cũng chạy theo. Biện Bạch Hiền lúc đó chỉ thấy thanh âm đánh nhau, cùng tiếng giày kêu cộp cộp. Toàn bộ hỗn loạn. Cậu đau, đau đến tận tâm can. Cả cơ thể đều bị tàn phá, tâm hôn dần thối rữa.

Phác Xán Liệt, đến cuối cùng, tôi lại bị chính sự tin tưởng của tôi hạ nhục.

Thanh âm dâm uế vừa rồi liên tục dội vào đầu cùng câu nói đầu ác ý của Phác Xán Liệt : " dùng phương thức kinh khủng nhất."

Nỗi đau này cũng chỉ có thể gánh một mình, trách bản thân đã cố chấp nghĩ rằng hắn sẽ bảo vệ, trách bản thân không nghe lời Phác Kính mà trốn đi. Cậu vừa nghĩ, vừa đứng lên, chạy như điên ra ngoài. Sau đó cũng trở thành kẻ điên luôn.

Không ai biết được, Bạch Hiền vì sao tâm trí lại loạn như vậy, đến khi được đưa đến bệnh viện Nhân Đức, các bác sĩ cũng cố hỏi cậu, nhưng cậu chỉ im lặng nhìn vào khoảng không.

Thế giới sụp đổ

Con người bị tổn thương nặng nề

Không cách nào tìm được sự bình yên cho chính mình.

...

Vừa rồi bắt đầu bị ba tên tóc màu mè kia bắt đến đây, Biện Bạch Hiền tất cả đều nhớ lại, đầu óc quay cuồng nghĩ đến hôm mình bị ép vào tượng gã hạ lưu kia xâm phạm với bao nhiêu con mắt dâm tiện nhìn vào. Trước kia chỉ có Phác Xán Liệt mới chạm vào cơ thể cậu như thế. Vậy mà hồi đó, cậu còn cho rằng bản thân mình vẫn sạch sẽ, cậu cho rằng Phác Xán Liệt ít ra cũng nghĩ như vậy. Nhưng hắn lại bằng lòng đem mình vất vào thứ bẩn thỉu xấu xa, lũ ô uế, hạ lưu như vậy. Cậu hiểu được, hắn coi cậu là gì. Nghĩ lại, tim gan đều như bị thối rữa. Tự mình muốn mình chết đi hàng trăm lần.

Nghĩ như vậy, cậu lại mong ba người họ đánh cậu thậm tệ, giết cậu ngay lập tức cũng có thể.

Bạch Hiền không nghĩ ra, Phác Xán Liệt xuất hiện, bây giờ thì xuất hiện làm gì. Lúc đó sao không đến. Muộn rồi.

Có những việc đến bây giờ làm cũng vô nghĩa thôi. Khóc lóc van xin bọn họ quay lại giết mình, Biện Bạch hiền làm vậy mãi mà không có hồi đáp. Đến khi quay lại, hai môi run rẩy nhìn Phác Xán Liệt. Hắn cả mặt tái nhợt, chỗ sườn bị thương chảy máu càng kịch liệt. Ước gì, người đang đau đớn với vết thương thể xác kia là cậu. Ước gì lúc đó, hắn chọn cậu là người bị đâm.

Phác Xán Liệt xấu xa. Hắn là kẻ xấu xa.

Sau khi đưa Lộc Hàm về cô nhi viện, Ngô Thế Huân liền gọi cho Phác xán Liệt. Gọi đến chục cuộc cũng không nhấc máy, đến cuộc thứ mười hai, đầu dây bên kia mới có tín hiệu trả lời.

" Phác Xán Liệt chết rồi."

Giọng nói này, thanh âm run rẩy đó là của ... Biện Bạch Hiền chăng?

...

Ngô Thế Huân đưa Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền thẳng đến bệnh viện. Phác Xán Liệt bị mất máu quá nhiều, phải truyền máu. Biện Bạch Hiền thì ngồi thơ thẩn trước phòng cấp cứu. Toàn bộ cũng chỉ có Ngô Thế Huân căng thẳng. Hắn không biết là vì sao, lại cảm nhận trong phòng phẫu thuật kia thực sự chẳng có chút day dứt đấu tranh giữa cái sống và cái chết. Thời gian cứ lập lờ qua đi, mọi thứ bỏ mặc cho ông trời quyết định. Khi nghe được Phác Xán Liệt qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, Ngô Thế Huân mới thở phào. Biện Bạch Hiền thì một mực im lặng. Không phải vô cảm nữa, ánh mắt từ lúc bước vào bệnh viện đến giờ vẫn lưu lại sự thê lương như ngập trong nước. Rốt cuộc thì giữa họ, bao giờ mới kết thúc oan nghiệt.

Nhưng có điều Ngô Thế Huân có thể chắc chắn. Biện Bạch Hiền sợ Phác Xán Liệt chết. Mặc dù lúc đó gọi mười mấy cuộc đều không nghe, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhấc máy. Giọng nói còn mang tia lo sợ. Bạch Hiền đã đấu tranh giằng xé rất lâu chăng?


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net