Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt nằm viện vài ngày, vết thương sắp khỏi hẳn hắn liền không nhịn được muốn xuất viện. Biện Bạch Hiền mỗi ngày đều cùng Ngô Thế Huân đến đây. Nhưng điều kì quặc chính là cậu ấy chỉ ngồi bên ngoài, một bước cũng không tiến vào. Y tá, bác sĩ còn tưởng cậu chỉ là người quen của Ngô Thế Huân. Ngày hôm đó, Ngô Thế HUân quyết định về trước bỏ mặc Biện Bạch Hiền ở lại cho cậu ta phải vào trong nói chuyện cùng Phác Xán Liệt. Thế Nhưng Biện Bạch hiền ngang bướng thực sự, Phác Xán Liệt nằm trong phòng cả buổi, cậu vẫn không chịu vào. Xán Liệt tức giận đứng lên, giật mạnh ống truyền dịch ra, vứt chăn sang một bên, xỏ dép lê xuống giường. Hắn ra ngoài thì thấy Biện Bạch Hiền đang trầm tĩnh ngoan ngoãn cúi đầu ngồi trên ghế. Phác Xán Liệt từ từ đi đến, Bạch Hiền vẫn không chút phản ứng.

" Em còn tiếp tục như vậy sao?"

Biện Bạch Hiền không trả lời. Để đảm bảo yên tĩnh, Ngô Thế Huân ngoài việc thuê phòng bệnh của Phác Xán Liệt, hắn ta còn thuê luôn mấy phòng bên cạnh. Vì thế không khí ở đây đặc biệt tĩnh lặng.

Có lẽ hiện tại hắn là kẻ duy nhất cảm thấy căng thẳng, đối diện với Biện Bạch Hiền đúng là không còn lối thoát.

Phác Xán Liệt cúi người kéo mạnh tay khiến Biện Bạch Hiền bị hung hăng lôi dậy.

" Xuất viện, về nhà"

Đúng ra hắn muốn xuất viện lâu rồi, nhưng nghĩ rằng bản thân nằm viện có thể khiến Biện Bạch hiền lưu tình quan tâm một chút. Vậy mà chờ bao nhiêu ngày, cậu ta càng lúc càng muốn búp bê hoá, chỉ nghe theo lời của Ngô Thế Huân đến đây sau đó lại đi về. Tức giận khiến hành động trở nên thô lỗ, vết thương ở sườn ẩn ẩn đau đớn, nhưng ngay lập tức có vết thương khác đau hơn khiến hắn không cảm nhận được, chính là phía trên. Trái tim đập mạnh đến nghẹn lại. Không khí thở dồn dập eo hẹp.

Phác Xán Liệt đau khổ? Cái này có gọi là luỵ tình không?

Ngày đó thấy Phác Xán Liệt vẫn còn mặc đồng phục bệnh nhân giận dữ kéo Biện Bạch Hiền trở về, Ngô Thế Huân vô cùng sửng sốt vội vàng đi đến muốn giảm nhiệt áp lực của hai người xuống. Thế nhưng vào đến nhà, Phác Xán Liệt biểu cảm uỷ khuất vung mạnh tay Bạch Hiền ra, một mình bước về phòng. Hắn bước được vài bước lên cầu thang, thì Ngô Thế Huân ở đằng sau nói:

" Hai người đừng nên trẻ con như vậy. Phác Xán Liệt, việc anh cố chấp muốn Biện Bạch Hiền phải nhận mình đang giả dối quan trọng đến vậy sao? Còn Biện Bạch Hiền, chuyện của cậu chỉ có một mình cậu biết. Người khác đều không hiểu, ai có thể chiều theo ý cậu đây?"

Ngô Thế Huân đứng giữa hai người, vừa liếc mắt về Phác Xán Liệt sau đó đưa mắt sang Biện Bạch hiền nói.

" Ngô Ninh Thương. Anh lo chuyện của anh đi. Nói Lộc Hàm giữ cái bí mật kia cẩn thận, không thì anh toi đấy."

Không ngờ được, Phác Xán Liệt đứng bên trên lạnh lùng kiêu ngạo nói. Biện Bạch Hiền nghe thấy tên Lộc hàm cũng ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân. Bí mật gì? Lộc Hàm không nên can dự vào chuyện liên quan đến Phác Xán Liệt.

Một tuần không khí căng thẳng giữa ba người vẫn không giảm xuống, Ngô Thế Huân kì thực cũng không phải kẻ chấp nhất, nhưng Phác Xán Liệt lại coi hôm đó là mình tổn thương nên không nói với hắn một lời, mỗi ngày việc gì cần ra lệnh thì ra lệnh thôi. Đối với Biện Bạch Hiền càng không muốn nói, cậu ta vẫn cố chấp muốn làm kẻ điên thì cho cậu ta làm.

Phác Hiểu Hoa sau khi biết chuyện bắt cóc, Phác Xán Liệt bị thương thì thường xuyên đến nhà thăm Biện Bạch Hiền hơn. Mỗi lần về đều thấy ông ở nhà, Phác xán Liệt có điểm sinh khí.

" Ba cứ như bảo mẫu của cậu ta vậy. Người ta còn nghĩ cậu ta là con của ba thật đấy."

Phác Xán Liệt nói, tuy không có ý gì, nhưng lại khiến ba Phác có chút kích động, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn.

" Con sao lại có thái độ này?"

" Biện Bạch Hiền giả điên, cậu ta ghét Phác gia, ghét tất cả những thứ ở đây."

Phác Xán Liệt cứng đầu trừng mắt với Biện Bạch Hiền, thấy bàn tay cậu nắm chặt vạt áo rộng, hắn càng có hứng thú mắng hơn.

" Em nghĩ một mình em thống khổ, còn tôi hạnh phúc sao? Em làm như vậy là muốn tôi dằn vặt cả đời đúng không? Vì em ngay cả mỹ nam mỹ nữ tôi cũng không động vào. Vì em ngày nào tôi cũng tận lực ôn nhu. Rồi. Ổn. Tôi ổn. Tôi diễn vai ác. Còn em là người lương thiện, nạn nhân. Thực sự muốn vứt em đi cho rồi."

Ba Phác trừng lớn mắt nhìn hắn, nghe thấy câu cuối thì phát điên mà đi đến túm lấy cổ áo Phác Xán Liệt.

" Mày nói cái gì?"

Phác Xán Liệt vẫn tức giận rống to.

" Ba tức gì chứ, con nói cậu ấy, không phải ba. Ba nhìn con ba đi, chịu đau đớn, chịu một vết thương, cậu ta cũng không mềm lòng."

Ba Phác nhẹ nhàng buông tay, cầm chiếc áo khoác lông lớn mặc lên người, ý định rời đi. Phác Xán Liệt cũng mặc kệ, hắn còn mải tức giận. Ba Phác đến cửa thì dừng lại, thở một hơi dài, sau đó nói:

" Phác Xán Liệt. Con cảm thấy lỗ sao? Một người đối với người kia thành thực thì không bao giờ đòi lại những thứ mình đã cho đi."

Không đợi Phác Xán Liệt phản ứng, ông vội vàng bỏ đi. Sau khi nghe câu kia, Phác xán Liệt khựng lại, nhìn chăm chăm Biện Bạch Hiền một hồi. Rốt cuộc hắn làm thế nào mới tốt? Cảm thấy bản thân thiệt thòi hình như sai rồi. Biện Bạch Hiền lúc nào cũng như vậy. Ở trong đám đông, bóng lưng vẫn cô đơn như cũ. Là hắn không thể đứng cạnh lấp đầy chỗ trống trong lòng cậu.

Hắn là người không dành nhiều thời gian để tìm hiểu tường tận, cuộc sống quanh Phác Xán Liệt có quá nhiều thứ. Nhưng suy cho cùng vẫn cảm thấy quá đơn điệu. Có lẽ là do hắn không chịu nhìn kĩ bất cứ sự việc gì.

Tình cảm này hắn nghĩ mình một mạch cố gắng theo đuổi kì thực lại không phải. Hắn sai rồi. Mọi việc đều sai rồi. Cậu ấy ngang bướng, căn bản bên cạnh hắn không thể hoà hợp.

...

Hai kẻ đấu nhau, kẻ chạm được đến giới hạn của đối phương nhiều nhất sẽ dễ dàng chiến thắng. Lộc Hàm tự tin nhờ Ngô Thế Huân hẹn Phác Xán Liệt đến một quán nước nói chuyện. Thấy sắc mặt Phác Xán Liệt kém đến nỗi không thể kém hơn, tiều tuỵ, thân thể bước đi mệt mỏi, không giống mọi lần đều rất oai vệ, Lộc Hàm nhếch miệng cười khẩy. Cậu ta cũng nghe được từ Ngô Thế Huân quan hệ hiện tại giữa hai người kia. Ngô Thế Huân nói Phác Xán Liệt rất đáng thương, có điều Lộc Hàm một chút cũng không cảm thấy vậy. Hôm nay mục đích chính là muốn khiến hắn mệt mỏi thì càng mệt mỏi, chán nản thì càng chán nản.

" Sao vậy? Nhìn anh như sắp chết."

" Nể Ngô Thế Huân, tôi mới đến đây, có chuyện gì nói nhanh một chút."

Lộc Hàm cười cợt không chút nghiêm túc, mở lời nói:

" Mệt như vậy, thì đưa Bạch Hiền cho tôi chăm sóc đi."

Vừa nói đến đây, cánh cửa quán nước đã cạch một tiếng, Ngô Thế Huân bước vào kéo đi nhanh đến hung hăng kéo Lộc Hàm đứng dậy.

" Lộc Hàm, về với anh."

Suy nghĩ kĩ một lúc sẽ biết được mục đích của Lộc Hàm, Thế Huân lại là kẻ đứng giữa, thực sự không muốn Lộc Hàm chọc giận Phác Xán Liệt, cũng không muốn Phác Xán Liệt chọc giận Lộc Hàm.

Lộc Hàm bị kéo đứng dậy vẫn cố níu lại muốn nghe câu trả lời của Phác Xán Liệt.

" Lộc Hàm, đừng quá phận. Anh đang làm khó Ninh Thương đấy."

" Hắn không phải Ninh Thương."

Lộc Hàm quát lớn, một bên muốn giằng khỏi vòng tay của Ngô Thế Huân.

Phác Xán Liệt đứng bật dậy đối diện với Lộc Hàm:

" Anh không hiểu, Ngô Ninh Thương nếu là Ngô Thế Huân sẽ chịu hậu quả gì. Anh một mực giữ Ngô Thế Huân trong lòng, một mực muốn hắn là Thế Huân. Tôi khinh. Tôi là bằng hữu, cho dù là Ninh Thương hay Thế Huân vẫn là bằng hữu của tôi. Vì nếu lấy cái tên Ngô Thế Huân, hắn sẽ gặp nguy. Còn anh, là tình nhân, đáng lý quan hệ phải trên tôi với hắn, nhưng anh không rõ. Mỗi một lần anh gọi hắn là Thế Huân có bao nhiêu nguy hiểm."

" Xán Liệt."

Ngô Thế Huân gằn giọng nói, Lộc Hàm trong lòng hắn liền mềm nhũn không phản kháng nữa. Phác Xán Liệt thấy vậy, cứ theo đà mà lớn tiếng.

" Biện Bạch Hiền, cho dù tôi không cần, cũng đừng hòng có thể bên cạnh anh, Lộc Hàm a."

Nói xong, tức giận bỏ đi.

Lộc Hàm đứng đờ đẫn, nghe thấy Ngô Thế Huân gọi mình, mới vội quay lại, vươn tay kiễng chân lên ôm lấy cổ hắn.

" Xin lỗi. Em không biết. Xin lỗi. Anh..."

Ngô Thế Huân vỗ vỗ lưng cậu. Im lặng nghe tiếng khóc nấc của Lộc Hàm.

Giới hạn của Phác Xán Liệt có lẽ là lòng tự tôn. Hắn vì Biện Bạch Hiền hết lần này đến lần khác thất bại. Tự tôn trước mặt cậu cũng mất hết. Hắn nản chí.

Nhưng lại một mực không muốn cho kẻ khác thấy thất bại của mình.

Phác Hiểu Hoa.

Lộc Hàm.

Phác Kính.

Kì Thiên Cựu.

Đều không thể.

Con người ích kỉ là chuyện đương nhiên. Nghĩ đến vị trí của bản thân cũng là chuyện tất yếu.

Màn đêm tĩnh lặng, Phác Xán Liệt chăm chăm nhìn Biện Bạch Hiền ngủ, không hề biết có phải là thật hay đang diễn. Bạch Hiền ngủ thế này hai mày vẫn nhíu chặt, chẳng lẽ là cảnh giác hắn. Phác Xán Liệt đi đến, kéo Biện Bạch Hiền dậy, sau đó luồn tay qua eo cậu nhấc bổng cậu lên. Biện Bạch Hiền rất nhạy cảm, chỉ cần động tác nhỏ đã phát hiện được.

" Hắn muốn làm gì? Mặc kệ đi."

Nghĩ như vậy nên cậu nằm yên trong lòng Phác Xán Liệt, đến khi ngồi lên xe, Phác Xán Liệt gật đầu, tài xế mới dám chở đi, cả đoạn đường hắn ôm chặt cậu, giống như không muốn tách rời. Biện Bạch Hiền nhắm chặt mắt, hai lông mi run run. Phác Xán Liệt nhìn thấy cũng phát hiện được, cậu là đang giả vờ ngủ, nhưng động tác vẫn không dừng lại. Cúi xuống hôn lên trán, mũi, mắt môi cậu.

Đi một đoạn đường dài. Xe dừng lại, Phác Xán Liệt mới đánh thức Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền không muốn mở mắt, nhưng bị hắn lôi xuống đành cứ như vậy tỉnh lại. Mở mắt mới phát hiện chỗ quen thuộc này. Cả năm mình đã sống ở đây. Biện Bạch Hiền sửng sốt nhìn vào cái biển bệnh viện Nhân Đức, sau đó lại nhìn Phác Xán Liệt.

" Anh mệt mỏi, Bạch Hiền!"

Phác Xán Liệt lần đầu tiên biểu hiện sự thất bại. Không gian bị bóng tối che lấp, ánh đèn nhỏ ở cổng bệnh viện hắt đến yếu ớt, nhưng một mực vẫn không thắng được bóng tối. Phác Xán Liệt một lần nữa kéo cậu vào lòng.

" Chúng ta chấm dứt.Hoàn toàn kết thúc. Không ai nợ ai."

"Anh nghĩ được sao? Nỗi đau anh gây ra, khiến tôi tự ghê tởm bản thân có lẽ đến suốt đời, anh nghĩ là anh đã trả hết nợ sao. Đồ xấu xa. Đồ xấu xa. Là sự thất bại của tạo hoá. Anh là kẻ không có kiên định. Là đồ đáng ghét..."

Biện Bạch Hiền trong lòng thầm mắng hắn, Phác Xán Liệt cứ như vậy gọi một số bác sĩ lạ hoắc ra ngoài, kéo Biện Bạch Hiền vào bên trong. Giữa bóng đêm hắn đứng một mình nhìn vào. Khi ấy thấy Biện Bạch Hiền sau một năm mất tích bản thân đã như thế nào, đã sung sướng đã cảm thấy có thể bù đắp cho cậu. Nhưng tất cả nên chấm dứt. Biện Bạch Hiền một mực muốn giả điên, vậy thì cho cậu ta ở lại đây đi. Cho cậu ta mãn nguyện với cái kế hoạch của cậu ta.

Hắn cũng không phải kẻ khiến Biện Bạch Hiền trở thành như vậy. Là Kì Thiên Cựu. Là anh ta ngủ với cậu, sau đó dùng thái độ khinh khi đối với Biện Bạch Hiền. Sự thật là như vậy.

Hai người như bị ngăn cách bởi ánh sáng của bệnh viện và bóng tối ở ngoài đường. Phác Xán Liệt nắm chặt nắm tay. Biện bạch Hiền ở đây, chỉ có mình biết, khi nào cần sẽ chạy đến, không cần sẽ không phải nhìn thấy, tránh mệt mỏi. Như vậy rất tốt.

Như vậy rất tốt.

Hắn tự lẩm bẩm sau đó quay lưng đi. Biện bạch Hiền thơ thẩn nhìn lại bóng lưng của Phác Xán Liệt.

Cậu hối hận rồi. Cậu đáng ra không nên ngang bướng như vậy. Phác Xán Liệt bỏ cậu ở lại đây, một lần nữa vứt bỏ. Không biết bản thân nên nghĩ gì, nhưng có cảm giác lặp lại thời điểm năm đó. Cái kết đây sao? Hắn khiến cậu phải đau đớn đến thế mới cam lòng sao?

...

Không ngoài dự đoán.

Sáng hôm sau Ngô Thế Huân biết được, liền có thái độ nóng nảy. Hắn lần đầu tiên sinh khí với phác Xán Liệt như vậy.

Đến ngày hôm sau nữa, Lộc Hàm biết, cậu ta đến tận Phác gia làm loạn.

Tuần sau, ba Phác biết chuyện, cũng nóng nảy đến điên lên.

Tuần sau nữa, Phác Kính biết, liền cầm kiếm chạy vào phòng hắn kề lên cổ hắn.

Ngày sau, Kì Thiên Cựu biết, khách sạn một tuần đóng cửa. Có điều anh chỉ gọi điện hỏi hắn một câu, không đến tìm hắn. Câu hỏi chính là: " Cậu có hối hận không?"

Phác Xán Liệt đối với bọn họ, tất cả đều im lặng. Mặc bọn họ mắng, mặc bọn họ đánh. Chỉ nói: " Tôi bỏ Biện Bạch Hiền đi rồi" . Không ai biết Biện Bạch Hiền bị hắn vứt đi đâu. Tất cả đối với hắn rất hằn học, nhưng nhìn ánh mắt đau thương của Phác Xán Liệt chợt lạnh run, không hiểu sao cảm giác bản thân không đau bằng hắn.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC