Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tôi muốn bản thân kiên cường một chút. Muốn đứng vững giữa cái gọi là khó khăn, tôi phát hiện ra bản thân từ đầu đến cuối đều rất khát cầu tình cảm của anh. Hiện tại mập mờ nhìn được thứ đó rồi, sao có thể bỏ cuộc."

Phác Kính phản bội, Biện Bạch Hiền hiểu được. Người hận cậu đến tận xương tủy không chỉ có Phác Xán Liệt mà còn ngài Sato. Không phải muốn có thứ mình muốn thì cần phải mạo hiểm sao? Ngày đó trực tiếp kéo Phác Kính ra ngoài, Biện Bạch Hiền đã đánh liều cả cái mạng nhỏ của cậu nói chuyện với gã.

Phác Kính ở trước mặt cậu cũng nói toàn bộ cho cậu nghe. Gã được đà cứ như vậy bày tỏ. Có vẻ đối với phác Kính, Biện Bạch hiền thực sự rất đặc biệt, rất quan trọng. Chỉ là nghe xong cậu cảm thấy rất áp lực.

" Em muốn gặp ngài Sato."

Mặc cho Phác KÍnh thoải mái bày tỏ, Biện Bạch Hiền chỉ đưa ra yêu cầu này với gã. Phác Kính mím chặt môi, ngậm miệng, sau đó đưa điện thoại gọi cho thầy mình.

Bên kia nhấc máy, gã mới đưa cho Bạch HIền, Biện Bạch Hiền hai tay nhận lấy di động áp sát vào tai nghe.

" Tôi là Biện Bạch Hiền."

Cậu căng thẳng nói. Lão đầu dây bên kia im lặng một chút sau đó phá lên cười.

" cậu Biện, sao lại gọi cho lão già này."

" Tôi muốn cùng ông... lập nên một hợp đồng."

...

Cuộc đời giống như một trò chơi vậy. Thắng thì được hạnh phúc, thua thì chịu đựng thống khổ. Chỉ là trò chơi ấy có rất nhiều người tham gia. Ai cũng muốn mình được thắng, ai cũng có luật chơi riêng của mình. Luật chơi của Biện Bạch Hiền là khiến Phác Xán Liệt yêu mình, yêu thật nhiều thật nhiều.

Cậu đã lấn quá sâu vào cái mục đích đấy rồi.

Sáng hôm đó thức dậy, Phác Xán Liệt ngạc nhiên nhìn người nằm cạnh mình. Từ ngày cả hai xích mích thì bọn họ không còn ngủ cùng nhau nữa. Nhưng buổi sáng nay lại nhìn thấy Bạch Hiền ngủ ngon lành trên giường, đột nhiên có cảm giác mọi thứ đều không thay đổi. Vừa rồi hắn có ý định rời giường nhưng giờ lại không muốn nữa.

Biện Bạch Hiền mở mắt liền thấy Phác Xán Liệt đang chăm chăm nhìn mình, cậu hơi nghiêng người hai tay vòng qua cổ hắn nhẹ giọng nói:

" Anh dậy rồi."

" Từ lúc nào sang đây vậy?"

Biện Bạch Hiền rúc vào lòng Phác Xán Liệt nũng nịu nói:

" Anh mệt như vậy. Em mò lên giường còn không biết, có khi nào ai cũng được leo lên giường ngủ với anh không?"

Bạch Hiền nhận ra Phác Xán Liệt nghe được câu kia thì phản ứng hơi trì độn, hắn không biết phải làm gì chỉ im lặng. Có lẽ là ngại ngùng đi.

" Tốt nhất cứ ngủ ở phòng em đi."

Phác Xán Liệt mãi mới nói ra được, lại khiến Biện Bạch hiền không hài lòng hừ một tiếng, cậu há miệng cắn phập lên ngực hắn một cái, áo ngủ mỏng nên rất đau. Phác Xán Liệt giật mình đẩy Bạch Hiền ra:

" em làm gì vậy."

" anh ngượng sao?"

Cái này là gì đây. Biện Bạch Hiền giống như đang không coi mọi chuyện trước kia vào đầu nữa. Khoảnh khắc này toàn bộ mọi thứ đều không còn gì phải lo lắng. Bạch Hiền không cười tiếp, cậu một lần nữa đem người chui vào lòng Phác Xán Liệt.

" Em lạnh lắm. Hình như đêm nào không có anh đều ngủ không ngon."

Giọng cậu khàn khàn, nghe được ra có lẽ đang nghẹn ngào mà nói. Phác Xán Liệt không tránh được đau lòng cũng đưa tay đặt lên lưng Bạch Hiền.

" Từ giờ ngủ với nhau đi."

Cậu tự mình quyết định, nhưng hắn cũng không nói gì. Xem như hắn chấp thuận rồi.

Phác gia hôm nay bỗng chốc trở nên nhộn nhịp. Hai cậu học trò còn mặc đồng phục học sinh đeo ba lô vô tư chạy vào quậy phá. Kim Chung Nhân và Đô Cảnh Tú cả hai đều đi học nấu ăn, muốn nghiên cứu nên đang lục đục cãi nhau trong bếp. Cặp vợ chồng Kì Thiên Cựu cùng Chu Tư Hy cũng kéo đến. Phác Xán Liệt vừa đi làm về liền hoa cả mắt với một đống đồ trang trí màu mè quanh nhà. Trên bàn còn đặt cả chục loại bánh hồng cam, vàng, tím. Biện Bạch Hiền chạy lại vui vẻ cầm chiếc cặp trên tay Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt, anh lại đây, Xem Kim Chung Nhân với Cảnh Tú làm nhiều bánh lắm, chúng ta thử ăn."

Nhìn thấy Kì Thiên Cựu ngồi trên ghế, Phác Xán Liệt vô thức bắn tia nhìn thách thức đến anh. Chu Tư Hy nhoẻn miệng cười trêu chọc.

" Xán Liệt, anh không cần nhìn chồng em như vậy."

Cảnh Tú từ bếp mang lên một đĩa bánh nữa. Kim chung Nhân cũng đeo tạp dề đằng sau. Chỉ tội cho chị giúp việc, phải lẽo đẽo theo bọn họ. Kim thiếu gia này bị thương là không xong với Kim lão gia đâu.

" Thế nào, anh xem bà xã em có đảm đang không?"

Biện Bạch HIền bên kia lập tức mỉa mai.

" Không phải do cậu làm hết sao. Cảnh Tú chỉ đứng chỉ huy thôi mà."

Phác Xán Liệt cảm thấy thực ồn ào. Hắn yên lặng ngồi xuống mặc cho Biện Bạch Hiền đút cho mình một miếng bánh.

" Thế nào?"

Phác Xán Liệt miễn cưỡng gật đầu. Biện Bạch Hiền thế nhưng đột ngột tiến lại liếm môi hắn, mấy người kia ồ lên. Cảnh Tú nép sau vai Kim Chung Nhân thét:

" Anh Bạch Hiền, sao da mặt lại dày như vậy."

Nói đến Phác tổng thì hắn đang đơ như cây cơ ngồi một chỗ. Bạch Hiền lại không chút ngượng ngùng chu môi lên nói Cảnh Tú.

" Tôi thừa biết các cậu còn không làm nhẹ đến mức này nha. Cần gì phải dấu giếm."

Chu Tư Hy ha hả lên cười.

" đúng vậy, tư tưởng của người lớn rất thoáng. Bạch hiền lớn rồi."

Biện Bạch Hiền lập tức ca ngợi Tư Hy, sau đó lại tiếp tục đưa một miếng bánh lên miệng Phác Xán Liệt. Nhưng vừa quay sang, hắn đã đứng dậy, biểu tình không được vui cho lắm.

" Mọi người chơi vui vẻ, tôi lên phòng, hơi mệt."

Biện Bạch Hiền lập tức ỉu xìu cánh tay cũng hạ xuống. Kim chung Nhân nhìn biểu tình của cậu liền hiểu ra mà đứng dậy ngăn cản.

" Anh mệt đến vậy à?"

" đúng thế."

Thấy Phác Xán Liệt không có ý định thay đổi, Kim Chung Nhân cũng ngồi xuống. Không khí trở nên trầm lại. Biện Bạch Hiền rũ mắt ngồi im. Chu Tư Hy từ ghế đối diện sang ngồi cạnh Bạch hiền đưa tay vỗ vỗ vai cậu.

" Đừng buồn, Bạch Hiền."

" Bây giờ làm cách nào đây. Hay là anh ấy hết yêu em rồi."

Cảm thấy nếu chỉ có hai người sẽ rất khó thể hiện, nên hôm nay cậu đặc biệt mời bọn họ đều là những đôi uyên ương đang hạnh phúc đến đây. Thế nhưng có vẻ Phác Xán Liệt tỏ ra khó chịu.

" Anh ấy yêu anh mà, chẳng qua hơi cứng nhắc tí thôi."

Cảnh Tú bên này nắm chặt cánh tay Kim Chung Nhân nói.

" Làm phiền mọi người rồi."

" Tư Hy, chúng ta nên về đi."

Kì Thiên Cựu đứng lên kéo Chu Tư Hy dậy. Anh thực sự không muốn nhìn thấy Bạch Hiền thế này. Hiện tại anh phải chú tâm chăm sóc cho vợ mình. Biện Bạch HIền yếu đuối như vậy, bản năng của anh có thể trỗi dậy. Cái thứ tình cảm trước đây.

" Em đừng buồn quá. Cái gì cũng có cách giải quyết thôi."

Anh đưa tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó rời đi. Cảnh Tú cùng Kim Chung Nhân cũng về nhà. Biện Bạch Hiền thẫn thờ đi lên lầu để cho chị giúp việc dọn dẹp mọi thứ. Mở cửa vào phòng Phác Xán Liệt, mặc cho hắn đang ngồi trên bàn làm việc, cậu đi thẳng đến giường nằm phịch xuống.

" Phác xán Liệt, cái đồ chết tiệt này."

Bạch Hiền còn cố ý nói to cho hắn nghe thấy. thế nhưng Phác Xán Liệt vẫn không phản ứng.

Một khắc sau, Bạch Hiền từ trên giường ngồi thẳng dậy hướng phía hắn quát lớn.

" Anh nói mệt mỏi mà, sao còn ngồi làm việc."

Thấy bộ dạng này của Bạch Hiền, Phác xán Liệt cũng sợ hãi đưa tay ra khỏi bàn phím máy tính.

" Lại đây ngủ đi, không phải mệt chết rồi sao?"

Bạch hiền nói sau đó dịch người sang một bên phần chỗ cho Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt cũng hết cách cãi, đành đứng lên đi đến giường nằm xuống. Bạch hiền ngay lập tức ôm lấy hắn.

" Em cứ giống như đang theo đuổi anh"

" em đừng làm những việc vô ích làm gì."

Vô ích? Phác xán Liệt, nói như vậy dù tôi có làm gì anh cũng không thay đổi cái suy nghĩ dở hơi kia. Yêu thì nói là yêu. kHông yêu thì nói không yêu. Đằng này mập mờ khiến tôi không sao buông tay được.

Cả hai ngủ một giấc đến tối khuya mới dậy dùng bữa. Sau đó lại lên giường ngủ tiếp. Phác Xán Liệt tắm xong nằm xuống giường muốn nhắm mắt ngủ ngay. Hắn căng thẳng nhìn vào phòng tắm. Biện Bạch Hiền không những chuyển sang ngủ mà còn mang díp đánh răng, khăn mặt, tắm đều tại phòng hắn. Gần gũi thế này, hắn không tránh được áp lực. cuộc sống còn thân mật hơn lúc trước. Khi đó Biện Bạch hiền rất hay đỏ mặt cũng không có chủ động như bây giờ.

Hé mắt nhìn người kia ra phòng tắm. Biện Bạch Hiền a... Phác Xán Liệt mà không giả vờ ngủ thì hắn đã hét lên như vậy rồi. Cậu đây là đang cố tình khơi lên dã thú của hắn. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cố tình không cài hai cúc trên, đi một bước vạt áo liền xộc lên lộ ra gần hết mọi thứ bên trong.

" Xán Liệt."

Thanh âm còn ngọt ngào đến nổi cả da gà. Phác Xán Liệt nằm im không động đậy. Con người hắn thực sự rất giỏi áp chế cảm xúc, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Người hắn yêu bày ra bộ dạng này. Bạch Hiền kéo chăn lên, chui vào trong, nằm xuống ôm lấy Phác Xán Liệt. Thấy hắn không phản ứng, cậu có chút tức giận, đẩy Phác Xán Liệt nằm ngửa lên còn mình đưa chân quàng ra bên kia, cả người ngồi lên người Phác Xán Liệt.

Làm như vậy rồi mà vẫn có thể ngủ được. Thực là giả vờ rồi. Biện Bạch Hiền nhếch miệng cười, cúi người xuống hôn lên cổ hắn.

Cảm nhận được chỗ mình đang ngồi lên có gì đó dựng thẳng chọc đến cơ thể, Bạch Hiền hài lòng đưa tay xuống xoa xoa lên lớp quần của Phác xán Liệt.

Một bên cởi cúc áo hắn. Nhưng đến khi cởi hết ra thì bất ngờ bị Phác Xán Liệt dẩy mạnh xuống.

" Bạch Hiền, em không biết xấu hổ."

" Cái gì?"

Phác Xán Liệt gấp gáp đứng xuống giường, Bạch Hiền bị nói như vậy khó chiu mà tiếp nhận từng từ. Hai vành mắt cứ thê đỏ dần lên. Không biết xấu hổ. Cái này là hắn dành cho mình sao?

" Phác Xán liệt, anh nói cái gì ?"

Bạch Hiền nóng giận đứng lên ném thẳng gối vào mặt Phác Xán Liệt.

' Anh nói tôi yêu anh là không biết xấu hổ? Anh..."

Vì hắn, cậu bỏ đi sự xấu hổ của mình mà chủ động hết lần này đến lần khác. Bây giờ chuyện giường chiếu chính mình cũng rất muốn tránh nhưng vẫn cố gắng khơi lên dục vọng của hắn, vậy mà như vậy lại bị hắn nói không biết xấu hổ.

Phác Xán Liệt cũng biết mình nói quá rồi, nhìn Bạch hiền bắt đầu khóc nức nở thì cũng áy náy mà không dám nói gì.

Bạch hiền cứ khóc như vậy, không muốn dỗ cũng khó. Phác Xán Liệt mặc kệ mọi chuyện, hắn ngồi xuống nắm lấy tay Bạch hiền.

" Đừng khóc, anh xin lỗi."

Vừa rồi, hắn cũng rất muốn áp Bạch hiền xuống quan hệ. từ ngày đó đến giờ, toàn là lúc Phác Xán Liệt tức giận thì làm tình với Bạch Hiền, khiến cậu van xin không muốn cũng vẫn ép buộc. Hôm nay Bạch Hiền chủ động, lại khiến hắn không muốn làm, bởi vì như vậy sẽ không tránh khỏi bản thân không có chủ định. Ngay cả cái lý do kia cũng khiến hắn bối rối. Thực sự bây giờ còn nghĩ đến mẹ cùng Hiếu Như, nhưng Bạch Hiền khóc đến mức này rồi. Bản thân cũng biết là mình nói quá.

" Bạch Hiền."

Biện Bạch hiền vẫn khóc. Phác Xán Liệt không biết làm sao liền ôm lấy cậu từ đằng sau, sau đó cúi người hôn lên cổ tai, tóc Bạch Hiền.

" Không muốn."

Biện Bạch hiền giận dỗi nói.

" Anh xin lỗi."

Phác xán Liệt ghé tai cậu dùng giọng trầm thấp.

Lúc hai người kề sát nhau làm tình, Biện Bạch Hiền ngồi phía trên liên tục mang đến khoái cảm cho Phác Xán Liệt. cậu cúi người đưa tay vén đi tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi của Xán Liệt.

" Anh nói yêu em có được không?"

Phác Xán Liệt lúng túng ngồi dậy áp Bạch Hiền xuống, đưa tay qua bả vai cậu ôm lên.

" Bạch Hiền... em đừng đòi hỏi quá nhiều. Chúng ta như vậy, cứ như vậy đi."

Cứ như vậy là thế nào? Bạn giường? Tình nhân? Vợ chồng? Quan hệ này đều không phải.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net