Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền bị tai nạn, vừa nhận được điện thoại, Phác Xán Liệt đã hoang mang vội vã chạy đến bệnh viện. May mắn chỉ xây sát nhẹ. Nhưng đến khi bác sĩ đưa quần áo cậu mặc vừa rồi trao cho hắn, thì cũng vừa lúc Bạch hiền có điện thoại gọi đến. Phác xán Liệt nghĩ mình nghe thì cũng chẳng sao, chính vì thế tự ý đưa điện thoại lên nghe. Đến khi hạ điện thoại xuống, sắc mặt hắn rất đáng sợ.

Đạp cửa đi vào, Biện Bạch Hiền thấy hắn như vậy tưởng là do Phác Xán Liệt nóng vội mà chạy đến. Cậu nghển người ngồi dậy cười.

" em không sao đâu."

" biện Bạch Hiền, em có điên không? Trả tiền cho người ta đâm mình?"

Bạch Hiền kinh ngạc nhìn hắn. Phác xán Liệt vứt phịch bộ quần áo lấm lém rách toác kia xuống giường, tức giận mắng:

" Em đúng là đốn mạc."

Sau đó hắn quay đi, ra khỏi phòng. Biện Bạch Hiền ngồi trên giường xụ mặt xuống. đúng là cậu nhờ người đâm mình. Ban đầu tên đó không đồng ý nhưng vì tiền được trả quá cao mà đánh liều. Cậu cũng chỉ muốn Phác xán Liệt nghe thấy mình bị tai nạn sẽ sợ mà nghĩ đến có thể Bạch Hiền đã suýt nữa không thể bên cạnh hắn. Phác Xán Liệt sẽ hiểu được, cuộc sống đầy những tai nạn khó đoán, nếu như một ngày cậu không còn tồn tại hắn sẽ hối hận. Nhưng ai ngờ được, hắn lại phát hiện. Dùng ánh mắt khinh bỉ như vậy nhìn cậu.

Cậu ngồi dậy mặc bộ quần áo cũ, sau đó tự mình làm thủ tục xuất viện.

Cũng không còn nhiều thời gian nữa.

" Phác Xán Liệt."

Biện Bạch Hiền ngồi trên một chiếc ghế đá, thơ thẩn nói trong điện thoại.

" Nếu chẳng may không nhẹ như vậy thì thế nào?"

Phác Xán Liệt thì thào nói trong điện thoại. Giọng mũi khiến người ta nghe ra được sự lo lắng của hắn.

" Nếu như hôm nay chẳng may em chết anh còn nói em đốn mạc không?"

Phác Xán Liệt lại như vậy. Im lặng. Biện Bạch Hiền cười ngơ ngốc. Cậu thực sự chán ghét thái độ lảng tránh này.

" Nếu thực sự em muốn thế thì sao?"

Biện Bạch Hiền vẫn cố nói.

" Anh xin lỗi. Đừng làm thế."

" Tại sao?"

" Anh không muốn em chết phải không? Do yêu em, hay là do hận em. Phác Xán Liệt, nếu anh trả lời làm em tổn thương em sẽ lập tức chết."

Đầu dây bên kia chỉ còn vang lại thanh âm dài của tiếng bíp bíp đáng sợ. Biện bạch Hiền tuyệt vọng im lặng. Hắn thật thông minh, hắn có lẽ biết rõ nếu mình không trả lời sẽ khiến cậu không cam lòng mà chờ đợi. Hắn là đang dùng cách này trói buộc cậu. Phác Xán Liệt là dân làm ăn, hắn biết cách để mình thu được cả vốn lẫn lời. Hắn không muốn mình mất tự trọng lại muốn có được Biện Bạch Hiền. Thực sự cậu rất phỉ nhổ cái tự trọng của hắn. Cậu vứt bỏ toàn bộ để theo hắn, hiện tại mình lại mất cả vốn lẫn lời, không có gì cả.

Phác Kính tự nhiên đi đến ngồi cạnh Bạch Hiền. Biện Bạch hiền hơi nghiêng đầu nhìn gã. Gã mặc một bộ quần áo đen, còn đội mũ lưỡi trai đen. Bạch Hiền nhếch miệng nhắc nhở.

" Phác Xán Liệt không sợ em chạy mất nữa, nên không có người theo dõi đâu."

" em buồn phải không? Có nhiều chuyện nên bỏ cuộc đúng thời điểm. Đến lúc cuối thất bại thì càng thê thảm hơn đấy."

" Dù gì bây giờ em cũng không còn gì nữa. Cho em mượn vai anh được không?"

Phác Kính đưa tay ấn đầu cậu vào bả vai mình. Biện Bạch Hiền cứ như vậy khóc nức nở. Cậu biết nếu cùng Phác Xán Liệt kiên cường đến cuối cùng, hắn vẫn như vậy, nhất nhất không thay đổi thì cậu sẽ cùng cực đến thế nào, nhưng Bạch Hiền không bỏ cuộc được. Không buông tay được. Việc này không phải chưa từng xảy ra. Lần trước cậu cũng cố chấp như thế, lần trước nữa cũng như vậy. Hiện tại lấy cái gì ra mà cố chấp đây. Cậu không còn tin hắn nữa. Chỉ là cậu muốn chứng tỏ tình cảm của mình. Nếu như hắn biết được cậu yêu hắn đến nhường nào, nhưng khi đó hắn đã đánh mất tình yêu đó, thì có lẽ Phác Xán Liệt sẽ rất hối hận đi.

Tâm trạng Phác Xán Liệt mỗi ngày đến gần ngày đó thì càng thất thường. Biện Bạch Hiền hay cùng Phác Kính nói đùa, Phác Xán Liệt giống như đến tháng vậy, hắn giận dữ, đôi lúc còn vô cớ mắng nhiếc cậu.

Có nhiều lần ăn cơm cùng nhau, Phác xán Liệt như nhớ đến mẹ mình sau đó hung hăng đứng lên.

" Đáng ghét."

Hắn nói vô nghĩa như vậy với Bạch Hiền. Có lẽ cái ngày đó sắp đến khiến hắn trở thành như vậy. Là ngay dỗ của Sato Yko.

Biện Bạch Hiền hiểu được tâm tình này, nhiều lúc tự lừa mình rằng Phác xán Liệt biểu hiện như vậy rất đáng yêu, có nhiều lúc sẽ nói là do tự nhiên, bình thường thôi. Nhưng mà dù nhắc đi nhắc lại, dù tự dặn lòng đi dặn lòng lại, thì cậu vẫn thống khổ.

Nỗi đau khi người mình yêu nhìn thấy mình lại gợi lên thù hận, Biện Bạch hiền thực sự thấm rồi. Phác Xán liệt mỗi lần nổi đóa nhìn Bạch Hiền cười cười thì càng bực tức. Ngay cả trong công ty, tâm trạng hắn cũng thất thường. Mọi người gần đây cũng đang đồn đại Phác tổng bị ai đó chọc giận. bọn họ chỉ mong người đó bị quả báo cho rồi.

...

Ngày dỗ của phu nhân được tổ chức rất lớn. Một tuần trước khi tổ chức mọi người đều bận rộn, ngay cả đám người trong công ty là người của bang làm cái gì cũng khẩn trương, còn thường xuyên bị Phác tổng chửi bới, mọi người chỉ biết im lặng thông cảm.

Bất quá nhiều người còn khen ngợi hắn là đứa con có hiếu.

Ngày này năm đó, hắn giống như chết lặng, vừa sợ hãi, kinh hoàng, vừa đau đớn đến chật vật, lại hận thù sâu sắc. Đứa trẻ 6 tuổi đã có đầy vết thương, vết khắc trong lòng. Nhiều năm ôm sự dằn vặt sống cùng nó gắn bó cùng nó, vì nó mà tiến lên, Phác Xán Liệt đã sớm coi nó gần như sinh mạng mình.

Biện Bạch Hiền từ sáng đều không xuất hiện, có lẽ chính là sợ hắn sinh khí, biết điều mà tránh rồi. Phác xán Liệt nghĩ như vậy lại cảm thấy nhẹ lòng. Hắn càng ngày càng đối xử không tốt với cậu, Biện Bạch Hiền cứ như vậy không biết điều, hắn tiến một bước, cậu cũng tiến một bước muốn đấu đến cùng. Quả thực không tốt chút nào.

Đám dỗ giống như một sự kiện vậy. Phác Xán LIệt khuôn mặt lạnh băng đứng trước di ảnh của mẹ mình. Hắn bấu chặt bàn tay nhìn về phía đôi mắt đầy u buồn của bà. Bọn họ, ba và mẹ đã gặp nhau chưa. Hay ba gặp được dì Hiếu Như trước, sau đó lại bỏ rơi bà ấy.

Mọi người đến cũng chia buồn sau đó cúi đầu trước ảnh người phụ nữ kia. Tất cả đều nhịn không được vui vẻ. Mỗi người đều biết vào cái ngày này, Phác tổng sẽ trở nên đầy độc ác thế nào.

Ở một nơi trong khu nhà tổ chức đám dỗ, Phác Kính đứng sau ghế của một lão già hai mắt đã sưng đỏ, ngồi đối diện là Biện Bạch Hiền, trên người mặc một bộ tây trang màu trắng.

" Ta phải đi vào thăm con gái."

Ông Sato chống tay đứng dậy, cả người khập khiễng đi, giống như chỉ cần một lực nhỏ sẽ ngã xuống. Biện Bạch Hiền từ lúc vào đây đến giờ vẫn luôn cúi đầu, hiện tại vội vàng ngẩng đầu lên giọng nói

" Tôi xin lỗi. Ông bớt đau buồn."

" Ghê tởm."

" Phác Xán Liệt cũng nói tôi như vậy."

Phác Kính vội vàng đi đến đỡ lão, sau đó dìu ra ngoài. Biện Bạch hIền từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp. Cậu không nhìn thấy một tia hy vọng nào. Chỉ là làm như vậy để khẳng định, để cậu lấy lý do mà khiến mình thực sự khuất phục.

Những ngày gần đây, cậu đã hiểu được, Phác Xán Liệt càng coi trọng bà thì càng đặt mình đè bẹp xuống dưới. Vốn trong lòng hắn, có lẽ cậu không quan trọng như cậu nghĩ.

Chỉ là nếu được ước, Bạch Hiền sẽ ước cái điều vô lý nhất chắc chắn không thể xảy ra. Đó là Phác Xán Liệt tiếp nhận cậu vào ngày này. Cái ngày khiến hắn thù ghét cậu nhất.

Phác Kính mở nhẹ cửa đi vào. Bạch Hiền lập tức lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với gã.

" Hôm đó em cùng anh ấy đi dạo. Trước kia anh ấy đều đi ngoài nói muốn bảo vệ em, nhưng hôm đó lại mặc em đi bên ngoài."

" Anh ấy rất hay giận em vô cớ. Chỉ cần em nói một chút đến mẹ thôi, chắc chắn anh ấy sẽ cáu gắt. em nói muốn biết mẹ mình như thế nào, bà ấy có thương em không, ngay từ nhỏ em rất khao khát gặp bà ấy, để Xán Liệt thương em một chút , nhưng anh ấy mắng mẹ em trước mặt em. " bà ấy là loại đê tiện." Còn vài ngày nữa đến ngày dỗ của mẹ anh ấy. Anh ấy cầm dây da đánh em, ép em hầu hạ giống con chó vậy. Anh ấy còn bắt em sủa. Khi nghe thấy, anh ấy rất hả hê. Giống như coi là mẹ em làm, em tự hạ nhục bà ấy trước mặt Xán Liệt."

Phác Kính nắm chặt bàn tay kìm chế. Gã biết hiện tại không thể nóng giận, sẽ khiến Bạch Hiền không vui.

" Anh đừng trách anh ấy, có lẽ anh ấy cũng rất thương tâm. Mỗi ngày đều nhìn thấy em, mỗi ngày đều nhớ đến cảnh mẹ mình tự sát. Em đã nghĩ đến nếu như, em cũng lấy dao tự đâm vào ngực mình, không biết anh ấy có hận mình không?"

" Em đã cố gắng rất nhiều, em chịu đựng, em dùng mọi cách để anh ấy nhớ về quá khứ. Dùng vết thương trên cơ thể anh ấy gây ra, đưa anh ấy đến khu giải trí chỗ cũ Xán Liệt đưa em đến để thuyết phục em tin. Nhưng mà vô dụng, Phác Kính, anh ấy không chút suy chuyển. Bây giờ em sợ. Em không tự tin."

Biện Bạch Hiền không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy ướt đẫm gò má. Cậu nghe được thanh âm mình có bao nhiêu thê lương. Những ngày này nhìn thấy ánh mắt Phác Xán Liệt mỗi lúc một lạnh, cậu chỉ biết mình sợ. Cậu sợ. sợ mọi thứ.

" Vì thế, sau này, chúng ta sống bên nhau thật tốt nhé."

Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phác Kính.

Nếu như ông trời đã sắp đặt như vậy rồi, thì hãy cùng nhau cố gắng sống tốt nha.

...

Mọi người đều đứng dậy cúi đầu im lặng hướng mắt nhìn về phía di ảnh lớn của mẹ Phác Xán Liệt. Đây là tục lệ mỗi năm của Phác bang. Tuy rằng hiện tại đang hoạt động dưới một công ty, nhưng vẫn duy trì được tổ chức, Phác Xán liệt đứng ở phía trên nhìn về phía ánh mắt nhợt nhạt ấy. Trong không gian trầm lặng, mọi thứ đều im phăng phắc, thì tiếng giày gõ xuống sàn nhà vang lên, từ phía cửa lớn, Biện Bạch Hiền trên thân mặc tây trang màu trắng hoàn toàn khác biệt với màu nền đen của buổi lễ. Phác xán Liệt kinh ngạc nhìn con người nhỏ bé đang tiến lại phía di ảnh của mẹ mình.

Biện Bạch Hiền dứt khoát bước đi. Cậu tiến thẳng về phía trước, cuối cùng đứng bên cạnh Phác Xán Liệt, nhìn thẳng về phía tấm ảnh lớn của người phụ nữ kia. Giây phút đó, cậu đã sợ đến lặng người, toàn thân tê liệt chỉ biết làm theo mọi thứ đã kế hoạch sẵn trong đầu, giống như cố gắng tự thôi miên mình. Quỳ xuống sau đó nói rành rọt câu

" Cháu xin lỗi. Hãy cho Xán Liệt cùng cháu kết hôn được không?"

Mọi người phía dưới kinh ngạc. Ngay dưới kia, ông ngoại Phác Xán Liệt đứng đó nhếch miệng cười khẽ. Lão hả hê, rất hả hê. Đứa con của Hiếu Như quỳ dưới di ảnh của con mình, sau đó xin lỗi. Dòng họ đê tiện, cốt nhục đê tiện đó còn nhục nhã van xin kết hôn với cháu mình.

Phác Kính chỉ dám đứng phía trên tầng nhìn xuống. Biện Bạch Hiền hai vai nhỏ đã run lên, phía dưới đông đúc toàn tây trang màu đen chỉ có cậu mặc đồ trắng, chỉ có cậu quỳ xuống run rẩy, cô đơn, đáng thương.

Biểu tình Phác Xán Liệt không ngoài dự đoán chứa đầy căm tức. Bạch Hiền làm thế này không phải cố tình thách thức hắn sao? Xỉ nhục mẹ hắn sao?

Biện Bạch Hiền quay sang quỳ dưới chân Phác Xán liệt.

" Kết hôn với em được ... không?"

Cậu đưa ra một hộp nhẫn kiên quyết nhìn thẳng Phác xán Liệt. Phía dưới im lặng không dám ồn ào một tiếng. Vài phút sau nghe thấy một tiếng động, hộp nhẫn rơi xuống sàn, chiếc nhẫn lăn lông lốc trên nền nhà, sau đó biến mất. Biện Bạch Hiền đơn giản đứng dậy, sau đó lại như con rô bốt đi ra ngoài. Đến khi ra được khỏi chỗ đó, cả người cậu ngã sập xuống, cơ thể tựa như không khí vậy.

Đã biết trước rồi, sao còn lấy ra cá cược với ông ta. Đã hiểu rõ lòng Phác Xán Liệt rồi mà. Đã tường tận mọi thứ rồi, còn cố gắng làm gì.

Cậu chậm rãi đứng lên đi ra khỏi khu vực tổ chức đám dỗ. ra được rồi cậu mới dám khóc. Khóc rất đáng thương. Khóc giống như chưa từng đau đớn như thế. Giây phút này thế giới của cậu vỡ tan biến mất trước mắt.

Rốt cuộc thì thứ gì tồn tại nữa, những thứ tưởng rất lớn, rất lớn, cuối cùng thực tế chẳng có thực. Biện Bạch Hiền đã đoán trước kết quả nhưng vẫn đau đớn cùng cực thống khổ khi phải tiếp nhận.

Phác Xán Liệt, sống hạnh phúc với sự thù hận của anh đi. Bởi vì anh yêu thù hận hơn em.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net